Giáo Chủ Muốn Ly Hôn

Chương 3: Lão Công Nói Muốn Ly Hôn

Nhưng người cảm thấy mình vẫn chưa tỉnh ngủ còn bao gồm cả Hứa Liêm Khiết đang đứng nghe lén ngoài cửa. Vẻ mặt hắn vô cùng kinh hoàng, rón ra rón rén rời đi, chỉ sợ chậm một bước thôi sẽ bị diệt khẩu vì biết quá nhiều.

Tình nhân trong mộng của biết bao thiếu nam thiếu nữ, bất cẩu ngôn tiếu*, Diệp ảnh đế đã kết hôn! Đối tượng lại là một chàng trai, nhớ không lầm thì cậu ta vẫn còn là sinh viên. Hứa Liêm Khiết cảm thấy nếu tin tức này truyền ra, tuyệt đối có thể bá chiếm hot search một thời gian dài.

*Bất cẩu ngôn tiếu: Người nghiêm túc, trầm mặc ít nói cười

Trong phòng bệnh, Diệp Lệ Hành ngồi trên ghế trước giường, hai tay khoanh lại, có xu thế chuẩn bị nghiêm túc nói chuyện.

Tô Thanh Việt đau đầu vô cùng.

Ký ức trước kia cùng ký ức hiện tại trở nên lộn xộn, hòa trộn vào nhau khiến y có ảo giác không biết mình là ai. Vị trước mắt này tự xưng là chồng của y nhưng lại không có ý để mình nghỉ ngơi, còn trưng ra dáng vẻ muốn "nghiêm hình bức cung". Đây là muốn chơi trò gì?

"Ý chí sống sót rất ngoan cường, còn có thể nói chuyện, không tệ!" Diệp Lệ Hành thấy sức khỏe của cậu đã không còn gì đáng ngại liền thở phào nhẹ nhõm.

Trời mới biết, lúc hắn nhận được điện thoại, nghe tin cậu bị người đánh, sống chết không rõ, sốt ruột đến thế nào. Tuy rằng giữa bọn họ không có tình cảm, nhưng tốt xấu gì cũng là phu phu hợp pháp, nếu cậu ta thật sự xảy ra chuyện gì thì hắn biết ăn nói với mẹ Tô thế nào.

"Có việc gì không? Ta đau đầu!" Tô Thanh Việt không muốn nói chuyện với Diệp Lệ Hành, sợ sẽ lỡ lời khiến mình bại lộ. Ít nhất cũng phải chờ y tiêu hóa hết toàn bộ thông tin trong đầu rồi lại nói chuyện cũng không muộn.

Nhưng đáng tiếc, Diệp ảnh đế lạnh lùng ý chí sắt đá không bị bộ dạng đáng yêu, mềm mại của cậu đả động, khuôn mặt vẫn vô biểu tình tiếp tục nói: "Những chuyện trước kia cậu làm, tôi không muốn truy cứu nữa."

Tô Thanh Việt: "..."

Trước kia ta đã làm những chuyện gì thì ngươi nói đi, ngươi không nói thì làm sao ta biết được?

Tô Thanh Việt vẻ mặt lên án nhìn hắn.

Bản giáo chủ trước giờ chưa từng bị người đối đãi như vậy. Nếu còn ở Ma giáo, ta đã sớm kéo ngươi vào địa lao hắc ám, thiến một trăm lần rồi.

"Hôn ước của chúng ta còn nửa năm nữa hết hạn." Diệp Lệ Hành đột nhiên kề sát vào Tô Thanh Việt, lộ ra một nụ cười thâm trầm, "Nửa năm này chúng ta ở chung đi. Ít nhất, trong thời gian còn làm giám hộ, tôi không hy vọng lại nghe được mấy chuyện say rượu, đánh nhau, hay trốn học của cậu."

Nụ cười này của Diệp Lệ Hành khiến Tô giáo chủ đổ một thân mồ hôi lạnh.

Lượng tin tức có chút lớn, y cần thời gian để tiêu hóa nó.

"Hiểu?"

Nhìn nụ cười dữ tợn của Diệp Lệ Hành, Tô Thanh Việt theo bản năng gật gật đầu.

Loading...

"Hiểu thì tốt rồi. Tiền tiêu vặt tháng này giảm một nửa." Diệp Lệ Hành đứng lên, "Cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt, nơi này là bệnh viện tư nhân, sẽ không có paparazzi tìm tới đây."

Diệp Lệ Hành vốn cho rằng bản thân còn phải phí một hồi công phu nói chuyện, không ngờ hôm nay lại dễ dàng như vậy. Dù sao thì theo lời trợ lý của hắn, không phải kiêu ngạo khó thuần, minh ngoan bất linh* thì chính là không có ý hối cải, không coi ai ra gì.

*Minh ngoan bất linh: Ngu muội không linh lợi

Tô Thanh Việt nhìn hắn quàng khăn đội mũ, tư thế chuẩn bị rời khỏi đây, trong lòng liền nhảy nhót vui vẻ, căn bản không ý thức được tiền tiêu vặt là thứ gì. Trước kia Tô giáo chủ cũng chưa bao giờ phải tự mình động thủ trả tiền mà.

"Chờ vết thương của cậu tốt rồi, sẽ có trợ lý tới đón. Cậu ngoan ngoãn đi học cho tôi, đừng có gây chuyện." Diệp Lệ Hành y như cha hiền dặn dò.

Lúc đi tới cửa, nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của Tô Thanh Việt, nhịn không được nói thêm một câu, "Chờ cậu tốt nghiệp, chúng ta sẽ ly hôn. Đây là hứa hẹn của tôi với mẹ cậu, ít nhất cũng đừng làm bà ấy thất vọng."

Thấy Tô Thanh Việt không đáp lại, vẫn ngồi tựa lưng vào thành giường, hắn cho rằng cậu đã hiểu được những lời vừa rồi của mình, yên tâm rời khỏi phòng bệnh. Nhưng hắn không biết, thằng nhóc kiêu ngạo khó thuần, minh ngoan bất linh kia đã biến thành Tô giáo chủ tội ác chồng chất, có thể kiến trẻ nhỏ vừa nghe tên liền gào khóc suốt đêm.

Cuối cùng cũng được thanh tịnh.

Tô Thanh Việt nhìn phòng bệnh an tĩnh, thở ra một hơi, thả lỏng cơ thể.

Nói đau đầu không phải là giả, nhưng chút đau đớn nhỏ nhoi này chẳng thấm vào đâu so với những tinh phong huyết vũ mà Tô giáo chủ đã trải qua.

Lẳng lặng bình tĩnh lại, Tô Thanh Việt nhớ lại những thông tin về cơ thể này.

Cha, Tô Thế Quốc là doanh nhân, sinh ý không tệ lắm, nhưng ở thành phố B phú hào khắp nơi thì không quá nổi danh.

Mẹ, Lê Duyệt là con một trong gia đình nhà giàu. Năm đó lấy Tô Thế Quốc cũng được coi là trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp.

Nhưng ngày vui ngắn chẳng đầy gang*, trong một lần đầu tư, Lê gia bị quấn vào kiện tụng trốn thuế, cha Lê Duyệt bị vào tù, mẹ bà không chịu nổi đả kích, sinh bệnh không dậy nổi, trầm uất mà chết.

*Ngày vui ngắn chẳng đầy gang: Chỉ thời gian bên nhau của những kẻ tình nhân trôi quá mau, tưởng rằng ngày ngắn chẳng bằng một gang tay

Lê gia sa sút, Tô Thế Quốc vì không muốn bị liên lụy nên đoạn tuyệt tất cả quan hệ với Lê gia, hơn nữa còn đại nghĩa diệt thân, giao nộp một số chứng cứ trốn thuế của cha vợ.

Lê Duyệt chịu đả kích, từ đó thân thể đau ốm liên miên, mắc bệnh trầm cảm nhẹ.

Càng khiến bà khó có thể tiếp thu hơn là Tô Thế Quốc đã sớm có tiểu tam ở bên ngoài, có cả con riêng, còn quang minh chính đại đem họ về Tô gia.

Lê Duyệt không thể chịu được, muốn ly hôn nhưng khi đó Tô Thanh Việt đã mười hai tuổi.

Nhà mẹ đẻ không thể dựa vào, chồng lại là một tên cầm thú, chính mình ở nhà nội trợ mười mấy năm nên không có năng lực nào, khó có thể tự nuôi con khôn lớn.

Bà nhẫn nhục chịu đựng, trơ mắt nhìn chồng mình cùng người đàn bà khác cùng ra cùng vào, hai đứa con riêng thì tác oai tác quái, chỉ hy vọng Tô Thanh Việt có thể bình bình an an mà lớn lên, sớm ngày thoát khỏi Tô gia.

Nhưng thiếu niên mười hai tuổi đã sớm có suy nghĩ của riêng mình. Tô Thanh Việt bị nuông chiều từ bé không thể tiếp thu cha mình có người đàn bà khác, đồ chơi và căn phòng của mình bị em trai, em gái chưa từng gặp mặt chiếm mất.

Cậu đã khóc, đã nháo, nhưng đổi lại chỉ là những trận đòn roi của Tô Thế Quốc lên mẹ và cậu.

qingyufighting.wordpress.com

"Thao!" nhớ lại đến đây, Tô Thanh Việt nhịn không được chửi một tiếng, "Đến bổn tọa còn chưa làm việc gì táng tận lương tâm đến vậy."

Những chuyện tiếp theo dù không cần nhớ, y cũng biết hai mẹ con này ở trong nhà đó có địa vị gì.

Nhưng mà chuyện của Diệp Lệ Hành là sao?

Tô Thanh Việt muốn tiếp tục nhớ lại, nhưng cái đầu bị thương bắt đầu bãi công khiến y buồn ngủ không chịu được. Trước khi nhắm mắt lại, y còn đang nghĩ nếu gặp được lão cha cặn bã kia, nhất định sẽ đánh cho lão đầu nở hoa, răng rơi đầy đất.

Trong lúc mơ mơ màng màng, phảng phất như có một đôi tay vuốt ve mặt y, ôn nhu tựa làn nước, khiến y không nhịn được mà sa vào.

Việt Việt, mẹ hy vọng con có thể khỏe mạnh sống sót, bình an lớn lên.

Con không cần phải hận cha con, chỉ trách mẹ năm đó không có mắt nhìn người. Mẹ không hy vọng con sống trong thù hận.

Việt Việt, mẹ không thể ở bên cạnh con, tha thứ cho sự ích kỷ của mẹ, mẹ thực sự không thể kiên trì được nữa.

Tô Thanh Việt cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ rất dài, nhưng lúc tỉnh dậy lại chẳng nhớ rõ. Y sờ sờ khóe mắt có chút ướt át, y vậy mà... khóc ư?

Bây giờ đã là ban đêm, trong phòng bệnh chỉ còn chiếc đèn bàn màu da cam phát ra ánh sáng mỏng manh.

Trên tay vẫn cắm kim tiêm như cũ, nhưng đã đổi một túi dịch truyền khác. Tô Thanh Việt ngồi dậy dựa vào đầu giường, nghĩ tới những chuyện xảy ra ban ngày, nhịn không được cười ha ha thành tiếng.

Nơi này cũng không tồi, mặc dù có một số việc không như ý nhưng lại không có tinh phong huyết vũ, không có đao thương kiếm ảnh, không có chém giết đến ngươi chết ta sống.

Rốt cuộc thì y cũng có thể sống như ý mình...

Tô giáo chủ ngẫm lại liền cảm thấy thoải mái cả người.

Sau đó... liền đói bụng!

Con mẹ nó, vì sao đến bây giờ vẫn chưa có người tới đưa cơm cho mình.

Tô Thanh Việt nhìn cái nút màu đỏ ở đầu giường, dùng sức ấn một cái rồi suy yếu chui vào chăn nằm.

Chị gái hộ sĩ nhanh chóng đẩy cửa vào.

"Có chuyện gì thế?" Hộ sĩ bật đèn lên, đập vào mắt là hình ảnh thiếu niên mảnh mai, sắc mặt tái nhợt, khóe mắt còn mang theo hơi nước lấp lánh, vô cùng đáng thương.

Tình mẫu tử của nữ hộ sĩ lập tức dâng trào, dịu dàng hỏi: "Cậu có việc gì cần hỗ trợ không?"

"Uhm... tôi đói bụng." Thanh niên vì ngượng ngùng mà đỏ mặt.

"Cậu chờ một chút, tôi đi chuẩn bị đồ ăn cho cậu." Chị gái hộ sĩ mang theo tràn ngập thương tiếc ra cửa.

Tô Thanh Việt cảm thán thời đại này thật thần kỳ, phục vụ vô cùng chu đáo.

Nhưng y không biết rằng Diệp Lệ Hành đã sắp xếp cho mình vào phòng VIP, phục vụ 24/24, còn có hộ sĩ riêng.

Tô giáo chủ ăn no uống đủ, phát hiện ra trên tủ đầu giường có một cái di động cùng một cái Ipad. Lấy di động ra, bên trong chỉ có vài số liên lạc.

Cuộc gọi gần nhất là "Người giám hộ", hẳn là Diệp Lệ Hành!

Nghĩ tới đây, Tô Thanh Việt mở Ipad, bắt đầu tìm thông tin về hắn ta.

Hắc, ông chồng này xem ra cũng khá lợi hại.

Tìm được một bộ phim về đề tài cảnh sát của Diệp Lệ Hành, Tô Thanh Việt liền xem chăm chú.

"A, người này nhìn cũng khá đẹp trai."

"Cái đệch, cách thức giết người của tên tội phạm này quá mới mẻ, đến Ma giáo cũng không có loại thủ đoạn này, thật là mở mang tầm mắt."

"Ừ, thân thủ không tệ, đáng tiếc, so với bản giáo chủ còn kém xa."

Chìm đắm vào điện ảnh, Tô giáo chủ không biết kiềm chế mà cả đêm không ngủ, chuỗi ngày tiếp theo chính là ngày ngủ, đêm cày phim.

Hứa Liêm Khiết mang theo tâm tình muốn nhiều chuyện, cảm thấy cậu ta nhất định là cố ý.

***

Trúc: Vì Tô Thanh Việt đã có hết kí ức của người hiện đại nên từ bây giờ mình sẽ đổi cách xưng hô và một số ngôi nhé ^^

***

Một tuần sau, Tô Thanh Việt xuất viện, ngoại trừ băng gạc trên đầu còn chưa được tháo, những vết thương ngoài da khác đã lành lặn bảy, tám phần.

Tới đón cậu là trợ lý của Diệp Lệ Hành.

Lúc nhìn thấy Tô Thanh Việt, người nọ liền bị hoảng sợ, bởi vì... cậu cười với anh.

Chu Thu Bân nhìn cậu nở nụ cười chân thành mà lạnh cả người, chắc hẳn bệnh còn chưa khỏi, hoặc là bị đánh đến hỏng não rồi!

Anh là người duy nhất biết về cuộc hôn nhân của họ. Mỗi lần có chuyện, người ra mặt đều là anh. Đây là việc mà anh ghét nhất, không gì sánh bằng.

"Chu ca, vất vả rồi." Tô Thanh Việt đội mũ lưỡi trai màu đen, che đi băng gạc sau đầu, cả khuôn mặt đều giấu sau áo lông, vô cùng lễ phép chào hỏi.

"Hả?"

"A... Không vất vả!" Chu Thu Bân lập tức thu hồi vẻ mặt như nhìn thấy quỷ, vô cùng bình tĩnh dẫn cậu ra cửa. Vừa đi vừa bấm điện thoại.

Thu Bân: Diệp đại ca, người em đã đón rồi.

Diệp ảnh đế: Ừ, đưa cậu ta tới Cẩm Tú Loan là được.

Thu Bân: Diệp đại ca, chuyện này...

Diệp ảnh đế: Sao thế?

Thu Bân: Không có gì.

Anh chỉ muốn hỏi, Tô Thanh Việt thật sự không có anh em sinh đôi sao?