Trong mấy ngày kế tiếp, Hàn Sính luôn vô lại giả bộ đau muốn ôm một cái, thế nên Lư Nhã Giang đã hình thành phản xạ có điều kiện, cứ thấy Hàn Sính ôm ngực liền bất đắc dĩ đi qua ôm hắn vào lòng. Buổi tối bọn họ luôn ôm nhau ngủ, trừ không làm đến bước cuối cùng ra, Hàn Sính ăn sạch đậu hũ có thể ăn.
Lư Nhã Giang vốn luyện một ngày mộc thương xong thì không chịu luyện nữa, song một hai ngày sau lại nói muốn luyện. Hàn Sính bắt đầu từ cách cầm thương, mỗi ngày chỉ dạy y hai động tác, đầu tiên là “Phong”, tiếp theo là “Phách” nhưng dù làm thế nào thì Lư Nhã Giang vẫn không học được. Hơn nữa chỉ cần y cầm thương sẽ quên mất cách cầm kiếm, thế nên mất rất nhiều thời gian ôn lại kiếm pháp.
Hàn Sính ghét bỏ: “Tả hộ pháp Thiên Ninh Giáo sao lại ngốc thế.”
Lư Nhã Giang giận tím mặt, đánh úp hắn, Hàn Sính theo bản năng nâng nhánh cây xem như mộc thương ngăn chặn, nhưng khi nhìn rõ chiêu thức của y thì sửng sốt —— Lư Nhã Giang đang dùng một thức “Băng” trong trường thương, khi y cầm thương, chiêu này luyện thế nào cũng không đúng, nhưng khi dùng Mai Văn Nữu Ti Kiếm, tự chỉnh theo thương thuật, không ngờ cực kỳ thích hợp với nhuyễn kiếm. Chỉ một giây sửng sốt này, hắn bị Lư Nhã Giang đâm trúng bả vai.
Lư Nhã Giang không nghĩ tới Hàn Sính không tránh, hoảng sợ giật kiếm về: “Sao ngươi không né!”
Trong đầu Hàn Sính rối loạn, lặng đi một chút, lại bắt đầu ôm ngực giả yếu đuối: “Lại đau…”
Lư Nhã Giang vội lau vết máu trên kiếm, thu kiếm vào vỏ, bước tới, thấy nơi bả vai Hàn Sính đã nhiễm đỏ máu tươi, không khỏi nhíu mày. Y cỡi áo Hàn Sính, lấy một mảnh vải, vừa băng vết thương vừa nghiến răng: “Ngươi mới ngốc, một kiếm cũng không né được.”
Hàn Sính im lặng nhìn y, khi Lư Nhã Giang thắt nút vải băng vết thương, hắn thình lình sáp tới hôn lên môi Lư Nhã Giang. Lư Nhã Giang sửng sốt, ngẩn người tại chỗ không phản ứng. Hàn Sính lại mổ thêm một cái, đáy mắt Lư Nhã Giang gợn sóng nhưng vẫn không phản ứng. Hàn Sính được cổ vũ, ôm eo y, dịu dàng kề môi tới, nghiền ngang nghiền dọc.
Qua hồi lâu, Lư Nhã Giang đột nhiên đẩy hắn ra, nghiêm mặt nói: “Không phải ngươi đau ngực ư, sao không đau nữa.”
Hàn Sính ôm ngực lẩm bẩm: “Không biết, hình như hôn còn tốt hơn ôm, không thì sau này ngươi hôn ta nhiều hơn đi.”
Lư Nhã Giang trừng hắn: “Ngươi cố ý đúng không!”
Hàn Sính vội nói: “Không phải không phải, ngươi sờ xem, tim ta đập rất nhanh, ngươi hôn một cái, nó đập thình thịch, rồi hết đau!”
Lư Nhã Giang lạnh mặt không lên tiếng, Hàn Sính lại nói: “Từ nhỏ đến giờ chưa có ai hôn ta…”
Lư Nhã Giang ngồi xuống một bên không để ý tới hắn, Hàn Sính dựa qua, ôm y từ sau. Lư Nhã Giang muốn tránh đi lại nghe Hàn Sính ghé vào tai y giọng khàn khàn: “Nhã Giang, Nhã Giang, ta rất thích ngươi.”
Lư Nhã Giang cảm thấy tim mình đập rất nhanh, thình thịch thình thịch. Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người đối xử với y như vậy, lúc nguy hiểm che chở cho y; rõ ràng lợi hại hơn y nhưng vẫn mặc y đánh chửi; suốt ngày cứ ôm y, ghé vào tai nói thích y. Tâm Lư Nhã Giang rất loạn. Y rất ít khi tiếp xúc với người khác, mấy tháng ở chung, Hàn Sính từng bước tới gần khiến y không biết phải làm sao.
Hàn Sính thấy y không phản kháng liền đánh bạo nhẹ nhàng cởi đai lưng y. Lư Nhã Giang chấn động, bắt lấy tay hắn lạnh giọng: “Ngươi làm gì vậy?”
Đáy mắt Hàn Sính đã mê loạn, hôn sườn mặt Lư Nhã Giang: “Để ta ôm ngươi đi… Ta không còn sống được bao lâu…”
Tâm Lư Nhã Giang đột nhiên đau nhức, không tránh hắn nữa. Hàn Sính mở đai lưng y, hôn lên môi y, chậm rãi cởi quần áo y. Lư Nhã Giang khi thanh tỉnh khi mơ hồ, lúc thì kháng cự lúc thì cam chịu, cuối cùng vẫn để Hàn Sính cởi áo trên người xuống.
Đã đến nước này, Hàn Sính sao có thể buông tha, dịu dàng mà kiên định ôm hông y: “Một lần thôi. Chuyện xảy ra nơi đây chỉ có ta biết ngươi biết, mười ngày sau ngươi rời khỏi, tất cả chôn vùi nơi hàn đầm này.”
Lòng Lư Nhã Giang cực loạn, vẫn giãy dụa, lần này Hàn Sính dùng lực mạnh hơn, siết chặt không cho y phản kháng. Vừa dùng lực, vết thương trên vai lại nứt toác, tay phải mới kết vảy cũng nứt ra, không khí tràn ngập mùi máu tươi. Hắn càng cương quyết, Lư Nhã Giang càng phản kháng dữ dội, đưa tay với lấy Mai Văn Nữu Ti Kiếm kế bên, Hàn Sính giữ tay y, mười ngón giao nhau.
Một giọt nước nóng bỏng rơi xuống mặt Lư Nhã Giang, là nước mắt của Hàn Sính. Trán Hàn Sính chống lên lồng ngực y, dùng tay phải rách máu kéo tay y đặt lên tim mình. Tim quả nhiên đập liên hồi. Lư Nhã Giang ngẩn người, trong đầu dính như keo, tay với kiếm cũng dừng lại.
Hàn Sính dịu dàng hôn y, đầu lưỡi quét qua hàm trên của y. Lư Nhã Giang nhột, không thể căng mặt được nữa, vừa cười vừa thở hổn hển. Mặt Hàn Sính hiện lên vẻ đắc ý, mút đầu lưỡi y, kéo ra rồi đẩy vào, trêu đùa khiến thần trí Lư Nhã Giang mê loạn, không biết hiện tại là ngày hay đêm.
Hàn Sính thừa dịp y choáng váng, vội vàng lột quần y, đưa một chân chen vào giữa hai chân y, từ từ mở hai chân y ra, rồi nhích lên sờ XX y. Vừa chạm trúng, Hàn Sính liền giật mình, không ngờ Lư Nhã Giang ngây thơ vậy, hôn vài cái đã động tình.
Vận mệnh bị người nắm trong tay, lúc này Lư Nhã Giang càng không trốn thoát. Việc đã tới nước này, y có thanh tỉnh đi nữa thì cũng nhận mệnh, thôi thì… cứ phóng túng một lần đi.
Tay Hàn Sính mở ra, kéo vật của hai người vào cùng một chỗ, ma sát khi nhanh khi chậm. Lúc Lư Nhã Giang giao hoan với “Cao Thịnh Phong”, Cao Thịnh Phong đời nào quan tâm đến cảm nhận của y, trừ lần đầu thì không hề chạm qua XX của y. Vì vậy giờ phút này vừa bị Hàn Sính chạm vào y liền kinh hãi. Y khó khăn xoay mặt qua một bên, lại để Hàn Sính nhìn thấy mang tai đỏ hồng. Hàn Sính động tâm, tiến tới ngậm vành tai y, dùng răng day nhẹ, một hồi thì buông, mút mạnh.
Lư Nhã Giang ở trong tay hắn đột nhiên run mạnh vài cái, ngay sau đó, một dòng nhiệt lưu bắn tới bụng Hàn Sính. Hàn Sính kinh ngạc, vốn định trêu chọc hai ba câu, nhưng khi thấy hai mắt Lư Nhã Giang nhắm nghiền, sợ y không chịu được, bản thân còn chưa thoải mái đâu, nếu chọc người ta giận muốn rút kiếm chém người thì coi như xong. Vì vậy nhanh chóng thừa dịp tinh dịch còn nóng quệt lấy, đẩy vào phía sau của y.
Chất bôi trơn gồm có vừa rồi Lư Nhã Giang bắn ra và máu trên tay Hàn Sính. Hàn Sính rất kiên nhẫn, một ngón một ngón từ từ đẩy vào, để dời lực chú ý của Lư Nhã Giang, hắn tóm lấy đầu lưỡi y không thả. Một lúc lâu sau, khi Hàn Sính cảm thấy đã được rồi, hắn thay bằng XX của mình từ từ đẩy vào. Được bôi trơn đầy đủ, Lư Nhã Giang không đau mấy, một giây khi bị tiến vào, y thở ra một hơi, có một loại cảm xúc nói không nên lời… cảm xúc của sự thỏa mãn.
Hàn Sính cực quen thân thể Lư Nhã Giang, chỉ là khi hắn xuất hiện với thân phân Giáo chủ không muốn để Lư Nhã Giang sung sướng mới cố ý thô bạo. Hôm nay làm Hàn Sính có thể đại triển thân thủ. Hắn áp dụng thủ thuật chín cạn một sâu, cách vài cái thì cố ý chạm vào nơi khiến Lư Nhã Giang toàn thân mềm nhũn, lại không bao giờ thỏa mãn y, lúc y đang ở giữa thỏa mãn và hư không liền rời đi, càng gia tăng thêm khát cầu. Về sau, Lư Nhã Giang cũng không nhịn được bắt đầu tự đong đưa thân mình.
Tại lúc này, Lư Nhã Giang vẫn luôn nhắm chặt mắt đột nhiên mở ra, ánh mắt sáng ngời nhìn Hàn Sính, lẩm bẩm: “Đêm hôm đó… thật sự là ngươi…”
Hàn Sính hôn lên khóe môi y, nghe thấy y thở dài rất nhỏ.
Ban đầu Hàn Sính còn khắc chế, cố ý kéo dài thời gian, về sau cũng không nhịn được, thúc mạnh vào cái, toàn thân Lư Nhã Giang giật theo, cắn môi không để âm thanh lọt ra. Hàn Sính tách cằm y, luồn ngón tay vào nhào nặn, thở dốc nói: “Thích không?”
Hàn Sính rút ngón tay ra, giữ chặt eo y, thúc mạnh mấy cái. “A!” Lư Nhã Giang rốt cuộc thất thanh kêu lên, mặt sau co rút, Hàn Sính vội rút thứ kia ra, chậm một chút sẽ bắn vào trong y.
Hàn Sính xé một miếng vải lau đùi cho y, nói: “Ngươi không thích cũng không sao, ta thích ngươi, vậy đủ rồi.”