Văn Nhân Hằng rất phối hợp, cả đường đi đều không phản kháng lại, bị ma đầu xách vào sâu trong rừng.
Hắn đứng vững, bình tĩnh vuốt phẳng áo, ngẩng đầu nhìn bọn họ.
Ngụy Giang Nhu và minh chủ sửng sốt.
Văn Nhân Hằng không đợi bọn họ mở miệng, không hề nhìn Ngụy Giang Nhu, chủ
động chào một người khác: “Minh chủ, đã lâu không gặp nhỉ?”
Minh chủ thốt lên: “Văn Nhân Hằng!”
Bước chân của lão giả dừng lại, hỏi: “Sao vậy, đây không phải là A Hiểu mà các ngươi nói sao?”
Minh chủ lắc đầu nói: “Không phải, hắn là Văn Nhân Hằng, là môn chủ của Song Cực môn.”
Sắc mặt lão giả trầm xuống, nhìn Văn Nhân Hằng: “Ngươi dám lừa ta?”
“Chuyện mà tiền bối muốn hỏi, vãn bối đều biết hết, đổi thành vãn bối đến thì
có khác gì đâu?” Văn Nhân Hằng chậm rãi cởi mảnh vải trên mặt, lộ ra
gương mặt tuấn lãng, cười với ma đầu.
Thân ảnh lão giả lóe lên, trong phút chốc đã đến trước mặt hắn.
Văn Nhân Hằng đã đề phòng từ trước, ngay lúc lão lóe lên liền nhảy lùi lại, né tránh công kích của lão, hỏi: “Tiền bối không định hỏi sao?”
Lão giả lạnh lùng nói: “Không ai dám lừa ta.”
“Vậy tiền bối muốn giết vãn bối rồi lại đi bắt người?” Văn Nhân Hằng nhìn
lão, bình thản hỏi, “Sao tiền bối có thể chắc chắn rằng người bị bắt
tiếp theo là sư đệ ta?”
Lão giả đáp: “Ta có thể bắt tiếp.”
Văn Nhân Hằng cười nói: “Vậy tất nhiên là được, nhưng vãn bối khẳng định,
khi tiền bối bắt được người thứ hai, thì người mà các ngươi muốn cứu
ngay cả xác cũng chẳng còn.”
Lão giả nói: “Ngươi đe dọa ta?”
“Không,” Văn Nhân Hằng nói, “Vãn bối chỉ nói thật.”
Hai người một hỏi một đáp rất nhanh, lúc này minh chủ với Ngụy Giang Nhu
mới phản ứng kịp, minh chủ vội vã khuyên nhủ ma đầu, còn Ngụy Giang Nhu
không dám tiến lên, nhưng lại run run nói: “Ông… Ông đừng làm Hằng ca bị thương.”
Nét mặt lão giả thay đổi rất
nhỏ, liếc nhìn Ngụy Giang Nhu, đúng thật không làm gì nữa. Lúc này Ngụy
trang chủ cũng đã về đến nơi, thấy người đang đứng ở đây, kinh ngạc thốt lên: “Tiểu Hằng?”
Văn Nhân Hằng không hề bất ngờ khi thấy bây giờ ông ta mới quay lại.
Bọn họ đã phân tích cục diện.
Tuy ma đầu không biết sư đệ, nhưng mọi người đều biết trên mặt sư đệ quấn
băng vải, rất dễ nhận ra, ma đầu hoàn toàn có thể một mình đi bắt người. Nhưng hiện giờ bạch đạo muốn bao vây tấn công ma đầu, mấy người minh
chủ nếu lo lắng thì chắc chắn một người sẽ đi cùng, mà minh chủ võ công
không cao, Ngụy trang chủ là lựa chọn thích hợp nhất, hơn nữa còn có thể thu hút sự chú ý của bạch đạo —— cho nên lúc nãy thấy Ngụy trang chủ
không ở đây, Văn Nhân Hằng không cần đoán cũng biết ông ta đi đâu.
Ngụy trang chủ liếc qua mảnh vải rơi trên đất, khẳng định nói: “Ngươi giả làm A Hiểu.”
Văn Nhân Hằng đáp: “Dù sao cũng chỉ là hỏi mấy câu, ai trả lời cũng giống nhau thôi.”
Ngụy trang chủ hỏi: “Nói vậy Giang Việt đúng là ở trong tay các ngươi?”
Văn Nhân Hằng đáp: “Đúng vậy, Chung công tử nữa.”
Minh chủ nghĩ đến lúc trước mình như chim sợ cành cong mà hốt hoảng chạy đi, sắc mặt rất khó coi, nhưng không thể không kìm nén phẫn nộ hỏi con trai thế nào. Văn Nhân Hằng nhếch môi, không trả lời. Ngụy trang chủ rất
hiểu tính hắn, thở dài nói: “Tiểu Hằng, làm thế nào mới chịu thả người
đây, nói thẳng luôn đi.”
Văn Nhân Hằng đáp: “Hôm nay thả ta về, chúng ta hẹn thời gian địa điểm, ta sẽ trả người lại cho các ngươi.”
Minh chủ nói: “Nhưng ta thấy bắt ngươi lại, đến tìm sư đệ ngươi để đổi người thì ổn hơn.”
Văn Nhân Hằng cười nói: “Minh chủ, trước khi đến đây ta đã nói với sư đệ
rồi, nếu trong vòng một canh giờ mà ta không quay lại, bên y sẽ ra tay
ngay lập tức, các ngươi cứ chờ nhặt xác của hai người kia đi.”
Lão giả bình thản nói: “Một canh giờ đủ để ta bắt sư đệ ngươi đến.”
“Tiền bối có phải đã quên vãn bối vừa nói gì không? Tiền bối dựa vào đâu mà
đảm bảo người tiền bối bắt tiếp theo chính là sư đệ ta?” Văn Nhân Hằng
ôn hòa nhìn lão, “Cho dù thả ta đi, thì sau đó người ở bên cạnh ta chắc
chắn là sư đệ ta hả?”
Ngụy trang chủ và minh chủ im lặng.
Lời này của Văn Nhân Hằng có thể là thật, ngầm nói A Hiểu đã sớm ẩn núp ở
một nơi bí mật nào đó rồi, bên ngoài chỉ là thế thân, cũng có thể chỉ là lừa bọn họ, nhưng hai mạng người ở đó, bọn họ nếu hành động thiếu suy
nghĩ thì đối phương có lẽ sẽ giết người thật, bọn họ không cược nổi.
Lão giả không nghĩ được nhiều như vậy, lại càng không phải là người gian xảo.
Lão chỉ thấy nhìn bộ dáng Văn Nhân Hằng thế này khá khó chịu —— từ khi lão
thành danh, lão chưa từng gặp vãn bối nào bình tĩnh nói chuyện trước mặt lão như vậy, liền hỏi thêm một câu: “Tiểu tử, nói chuyện với ta như vậy không sợ chết sao?”
Văn Nhân Hằng nói: “Một mạng của ta đổi mạng của hai người, sợ gì chứ?”
Lão giả híp mắt: “Ngươi đe dọa ta?”
Văn Nhân Hằng đáp: “Đây không phải là đe dọa, tiền bối, ngươi không ngại
hỏi minh chủ và Ngụy trang chủ có thể tìm được lý do để ‘sau khi ta
chết, sư đệ ta sẽ không giết hai người Ngụy nhị công tử’ không.”
Lão giả liếc nhìn hai người bên cạnh, thấy bọn họ im lặng không nói, liền biết người này nói thật.
“A, ta nói sai rồi, không phải là mạng của hai người,” Văn Nhân Hằng sung
sướng nói, “Sư đệ ta mà tức giận thì không thích nói lý với người ta
đâu, đến lúc đó người bị giết sẽ nhiều hơn, hơn nữa còn có năng lực để
làm vậy.”
Không cần hỏi, bên chịu đầu tiên chắc chắn là Ngụy gia.
Ngụy trang chủ hít sâu một hơi.
Ông ta sớm đã có kết luận năm đó A Hiểu giả điên, lý do chắc là không muốn
đi theo ông ta đến Phong Hiền trang, đến khi ông ta đi rồi, A Hiểu một
mình rời đi mười năm, mười năm đó đã làm gì, đi nơi nào, bọn họ đều
không biết.
Ông ta sống đến bây giờ,
chuyện tốt chuyện xấu đều đã làm, tự nhận là kiến thức rộng rãi, quen
biết bao nhiêu người, nhưng vẫn là lần đầu tiên thấy một người như A
Hiểu.
Mười năm trước, ông ta không thể nhìn thấu mưu kế của A Hiểu, mười năm sau, bọn họ ngã ngựa trong tay người nọ.
A Hiểu kia, biết nhẫn nhịn, thông minh, tàn nhẫn, hơn nữa còn trẻ như vậy, đúng là đáng sợ.
Ông ta im lặng một lúc, rồi nói với lão giả: “Thả hắn đi đi.”
Còn nói thêm một câu: “Thời gian địa điểm do chúng ta quyết định.”
Văn Nhân Hằng biết câu này nói với hắn, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, nói câu được, rồi xoay người rời đi.
Ngụy trang chủ gọi: “Tiểu Hằng.”
Văn Nhân Hằng dừng bước.
Ngụy trang chủ lặng im một hồi, nói: “Có rất nhiều chuyện, không giống như vẻ bề ngoài.”
Văn Nhân Hằng quay đầu lại: “Ví dụ?”
Ngụy trang chủ phẩy tay, bảo hắn đi đi. Văn Nhân Hằng nhìn ông ta, không hỏi lại, tiếp tục đi về phía trước.
Ngụy Giang Nhu không nhịn được đuổi theo mấy bước: “Hằng ca…”
Văn Nhân Hằng không dừng lại, như là không nghe thấy.
Hốc mắt Ngụy Giang Nhu ửng đỏ, lại đuổi theo một bước, nhưng chưa mở miệng
đã thấy bóng người lóe lên, lão giả chặn trước mặt Văn Nhân Hằng.
Lão giả càng thấy không vừa mắt với hắn, lạnh lùng nói: “Nàng đang gọi ngươi, ngươi điếc à?”
“Tất nhiên không điếc,” Văn Nhân Hằng đáp, “Nhưng ta không có gì để nói với nàng ta.”
Lão giả nhìn Ngụy Giang Nhu, thấy nàng đã nhân lúc này chạy đến, cắn môi
nhìn Văn Nhân Hằng, khẽ hỏi: “Hằng ca, ta có thể nói chuyện với huynh
không?”
“Giữa hai chúng ta còn chuyện gì
để nói?” Văn Nhân Hằng rũ mắt nhìn nàng, “Chuyện của A Hiểu, y đã nói
không trách rồi, ta không nhắc lại nữa, hiện giờ chắc ngươi đã biết phụ
thân ngươi là quân trắng, ta sẽ nói cho ngươi biết một chuyện, ta với A
Hiểu chính là quân đen, nhị ca ngươi bị bọn ta bắt đi.”
Mắt Ngụy Giang Nhu đỏ hơn: “Cha ta có nỗi khổ riêng.”
Văn Nhân Hằng hỏi: “Nỗi khổ gì?”
“Ta không biết, tóm lại… tóm lại là có,” Ngụy Giang Nhu nức nở nói, “Hằng ca, ta… ta đối với huynh…”
“Ta biết,” Văn Nhân Hằng ngắt lời nàng, “Nhưng ta không có suy nghĩ như vậy với ngươi.”
Ngụy Giang Nhu ngẩn người, nước mắt không kìm được trượt xuống.
Đôi mắt lão giả lạnh lẽo, bóp cổ Văn Nhân Hằng ấn lên cây: “Ngươi dám làm nàng khóc!”
Văn Nhân Hằng nhíu mày, ngay sau đó vẻ mặt trở lại như thường —— hắn mà bị
đe dọa chỉ vì thế này thì đã không phải là Văn Nhân Hằng nữa, bình tĩnh
nói: “Cho nên ý tiền bối là muốn ta lừa nàng ta?”
Khí lạnh trong mắt lão giả tăng lên.
Lúc này Ngụy Giang Nhu đã tỉnh táo lại, bối rối bảo lão buông tay ra, nàng
thấy Văn Nhân Hằng một tay ôm cổ, vội vàng hỏi: “Hằng ca, huynh sao
rồi?”
Văn Nhân Hằng không đáp, hỏi: “Có chuyện gì nữa không?”
“Huynh… Huynh không muốn nói chuyện với ta vậy sao?” Ngụy Giang Nhu khóc hỏi, “Có phải là vì A Hiểu không? Nếu không có y…”
“Không có y, giữa hai chúng ta cũng không thể.” Văn Nhân Hằng lại ngắt lời,
giọng vẫn ôn hòa như cũ. Ngụy Giang Nhu luôn thích hắn như vậy, nhưng
đây là lần đầu tiên cảm nhận được loại ôn hòa này cũng có thể tàn nhẫn
đến thế.
Nàng lắc đầu: “Không, không đâu, chỉ là chúng ta không có cơ hội ở cạnh nhau nhiều thôi,” nàng cắn môi,
quyết định, “Ta làm thiếp của huynh thì sao? Ta không cần huynh cưới hỏi đàng hoàng, làm thiếp của huynh được không?”
Văn Nhân Hằng tưởng là mình nghe lầm, hỏi: “Ngươi làm thiếp của ta?”
Ngụy Giang Nhu gật đầu.
Văn Nhân Hằng cười: “Là loại thiếp mà mãi mãi ở trong viện, mỗi tháng nhận
số tiền đủ để sống từ phòng thu chi, cả đời cũng không được gặp ta một
lần, vào ngày lễ ngày tết mới có thể đi ra dập đầu với phòng chính?”
Sắc mặt Ngụy Giang Nhu trắng bệch: “… Cái gì?”
“Không phải nhà nào cũng hòa hợp được như nhà ngươi,” Văn Nhân Hằng nói, “Bảo
cha ngươi dẫn ngươi đi xem những người thiếp không được sủng ái sống như thế nào đi.”
Ngụy Giang Nhu suy sụp: “Vì sao?”
Vì sao lại đối xử với ta như vậy?
Vì sao lại không thích ta?
Ta có chỗ nào không bằng A Hiểu?
Vì sao!
Văn Nhân Hằng không nghe được những lời nàng muốn nói, nhưng có thể nhìn ra điên cuồng đang kìm nén trong mắt nàng, không cười nữa, nghiêm túc nói: “Ta nói vậy vì tốt cho ngươi thôi, ngươi không cảm ơn thì thôi,” hắn
tiến lên một bước, “Tiểu Nhu, ta nói một câu cuối cùng, A Hiểu sống, ta
sống, y mà chết, ta sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì.”
Ngụy Giang Nhu run run, đau như bị dao cứa, mờ mịt nhìn hắn: “Huynh nói thế
là có ý gì? Ta không muốn hại y, lần trước cũng vì bị dọa thôi.”
Văn Nhân Hằng nhìn nàng một lúc, lại cười nói: “Chỉ trách ta nhiều năm qua luôn trốn tránh ngươi, bây giờ mới nhận ra…”
Hắn nhìn về phía ma đầu, chân thành nói, “Tiền bối, ngươi nên nhìn nhiều
thêm đi, ngoại trừ gương mặt này giống cố nhân của ngươi, nàng ta có
điểm nào giống nữa chứ, không xứng được ngươi che chở như vậy.”
Ngụy trang chủ giật thột.
Ông ta không xen vào, là vì muốn Văn Nhân Hằng nói lời tuyệt tình, khiến
Tiểu Nhu hoàn toàn mất hy vọng, nhưng Văn Nhân Hằng cuối cùng vẫn là Văn Nhân Hằng, ông ta quan sát nhiều năm mới có thể kết luận được, còn Văn
Nhân Hằng nhanh như vậy đã nhìn ra bản tính của Tiểu Nhu.
Ông ta nói: “Được rồi Tiểu Nhu, để hắn đi đi.”
Ông ta tiến lên giữ con gái mình lại, Ngụy Giang Nhu không kìm được nữa, tựa vào cánh tay ông ta khóc lớn.
Văn Nhân Hằng liếc nhìn ma đầu đang lạnh mặt dường như muốn ra tay với mình nhưng kìm lại, không nhìn bọn họ nữa, xoay người rời đi.
Lúc hắn về thì đã vào đêm, đèn đuốc sáng trưng khắp thủy trại, trước cửa có mấy người đang đứng, như đang canh gác, lại như đang chờ người. Hắn
chậm rãi đi đến bờ sông, đang định dùng khinh công bay qua thì thấy có
hai người đứng cách đó không xa, nương theo ánh trắng mờ ảo mà nhìn, lập tức đi đến.
Diệp Hữu và Tạ Quân Minh
không biết hắn sẽ về từ đâu, nên chờ luôn ở gần đó, lúc này nhìn thấy
hắn, hai người cùng thở phào nhẹ nhõm.
Văn Nhân Hằng bước mấy bước, vươn tay với sư đệ.
Diệp Hữu không nghĩ gì đã chạy ào đến, nhào vào trong lòng hắn.
Văn Nhân Hằng cười ôm y: “Thời gian địa điểm do bọn chúng quyết định.”
“Không sao, chúng ta nghĩ cách kéo dài một tháng, đủ chuẩn bị rồi,” Diệp Hữu
nói xong thì rời khỏi ngực hắn, ngay sau đó thấy dấu tay trên cổ hắn,
sắc mặt trầm xuống, “Đây là ai làm?”