Văn Nhân Hằng rất bình tĩnh: “Thực sự không biết.”
Thậm chí hắn còn hỏi lại một câu: “Sao tự dưng ngài lại hỏi vậy?”
Ngụy trang chủ giận dữ nói: “Bởi vì lần trước sau khi Quỷ tướng công dẫn
người bao vây Thiếu Lâm, Giang Việt đã hỏi ta có phải là quân trắng
không.”
Văn Nhân Hằng bất ngờ: “Sao hắn lại nghĩ vậy?”
Khuôn mặt Ngụy trang chủ nhuốm vẻ mệt mỏi, phẩy tay, thở dài nói: “Tiểu Hằng, chúng ta thân quen nhiều năm như vậy, ta không muốn nói vòng vo với
ngươi nữa, ta biết các ngươi đang nghi ngờ ta, không sao, ta cũng không
ép các ngươi giằng co với ta, dù có hiểu lầm gì đi chăng nữa đến lúc đó
nói rõ ràng là được, ta không cần các ngươi nói cho ta biết Giang Việt ở đâu, chỉ muốn biết nó có bình an không.”
Văn Nhân Hằng nói: “Quả thực ta không biết bây giờ hắn thế nào.”
Lúc này Diệp Hữu không vờ làm trẻ ngoan nữa, bung ra nhuệ khí, chen vào
nói: “Ngụy trang chủ, việc này không liên quan gì đến sư huynh ta, là ta nghi ngờ trước.”
Ngụy trang chủ lập tức nhìn y.
Văn Nhân Hằng cũng nhìn sư đệ, nhìn thẳng vào mắt y, ngầm hiểu nói: “Đừng nói bừa, ngươi vẫn chưa khỏe, đi về nghỉ trước đi.”
“Để cho ta nói,” Diệp Hữu nói, “Sư huynh ngươi luôn nói Ngụy gia đối xử rất tốt với ngươi, ta không muốn khiến ngươi khó xử.”
Y nói xong liền đổi vị trí với sư huynh, sóng vai đi cùng Ngụy trang chủ.
Người của ‘Thương Khung’ và Song Cực môn không nghe thấy họ nói gì, thấy vậy
nhìn qua, phát hiện đang đi về chỗ khác liền tiếp tục đi theo.
Diệp Hữu nói: “Ngài cũng biết ta mất trí nhớ, có một số việc chỉ nghe người
ta nói, năm đó một kiếm khách tên ‘Nhất Tự Thương Mang’ tẩu hỏa nhập ma
giết sư phụ ta, không sai chứ?”
Ngụy trang chủ đáp: “Đúng vậy.”
Diệp Hữu nói: “Các vị tiền bối hai mươi năm trước có cơ hội tiếp xúc với
đăng diệt độc và ma đầu ta không muốn nhắc lại, dù sao mỗi người đều có
hiềm nghi, nhưng chuyện ‘Nhất Tự Thương Mang’ năm đó lại chỉ có ngài,
bởi vì ta nghi ngờ hắn không tẩu hỏa nhập ma, mà bị rót thuốc, sự xuất
hiện của ngài có lẽ chỉ là trùng hợp, cũng có thể là cố ý, nên ta có cơ
sở để nghi ngờ.”
Y dừng một lúc, thấy
người này không có vẻ gì là tức giận, liền nói tiếp: “Lần trước ta đoán
quân trắng sẽ bao vây núi, đúng lúc thân hình của Ngụy nhị công tử khá
giống ta nên ta đã đổi thân phận với hắn, còn nhắc một câu ngài đang có
hiềm nghi, nên mới có chuyện tiếp sau.”
Ngụy trang chủ hỏi: “Vậy còn chuyện lần này thì sao?”
“Lần này ta với sư huynh đúng thật không biết hắn đang ở đâu,” Diệp Hữu nói, “Hôm đi uống trà đó, trước khi đi hắn chỉ nói muốn tìm một người, ta
với sư huynh không biết liệu có liên quan đến việc hắn mất tích hay
không, nên cũng không nhắc đến.”
Ngụy trang chủ hỏi lại: “Đi tìm một người?”
Diệp Hữu đáp: “Đúng vậy, hắn không nói là tìm ai, nhưng ta thấy có khả năng
là liên quan đến ngài, bởi vì từ khi ta bắt đầu nghi ngờ ngài, hắn vẫn
luôn muốn tìm được chứng cứ chứng minh ngài không phải là quân trắng.”
Ngụy trang chủ nhìn Văn Nhân Hằng.
Văn Nhân Hằng gật đầu, tỏ ý những gì sư đệ nói đều là thật.
Ngụy trang chủ nhíu chặt mày.
Mấy người lại hàn huyên mấy câu, nhưng nhiều hơn thì Diệp Hữu và Văn Nhân
Hằng đều không biết. Trời ngày càng tối, gió cuối thu thổi qua, mang
theo hơi lạnh, Ngụy trang chủ nhìn sắc trời, hiểu hỏi gì cũng không được nữa, liền đi về cùng bọn họ.
Diệp Hữu
bước chậm rãi nhìn đèn lồng hai bên đường, nghe hai người phía trước câu được câu mất nói chuyện, lúc sắp đến khách điếm bỗng lên tiếng: “Đúng
rồi, còn có một việc nữa.”
Hắn tiến lên
một bước đứng giữa hai người, quay đầu nhìn Ngụy trang chủ: “Ta nhớ mang máng, năm đó hiệp khách được sư phụ bảo vệ trước khi chết có đưa một tờ giấy cho ta.”
Ba người đúng lúc đi đến chỗ tối, ánh mắt Ngụy trang chủ không thể nhìn rõ được, kinh ngạc nói: “Tờ giấy? Viết gì vậy?”
“Không biết, không nhớ được, huống hồ gì lúc đó ta bị bệnh mà,” Diệp Hữu thờ ơ nói, “Nhưng có thể mấy ngày nữa ta khôi phục trí nhớ là có thể nhớ ra
được rồi.”
Y nói xong liền bước đi trước, rảo bước vào khách điếm.
Lúc về phòng thì thấy tiểu nhị đang bưng nước ấm vào. Văn Nhân Hằng cũng vừa mới lên lầu, thấy vậy liếc nhìn tiểu nhị.
Bọn họ đi ra ngoài lâu như vậy, nước ấm đã lạnh rồi, nhưng y nhớ trước khi
ra cửa đâu có bảo tiểu nhị chuẩn bị nước lại đâu, lại càng không nghĩ
lão bản khách điếm tự biết làm, cho nên phải có người dặn trước.
Tiểu nhị thấy vị khách này nhìn mình, liền cười lấy lòng nói: “Khách quan,
trước đó các vị không ở đây có một vị công tử đã đến, nói là bạn của các vị, ngài ấy thấy các vị ra ngoài liền bảo tiểu nhân chuyển nước ấm sang cho ngài ấy, tiểu nhân không dám trái lời, nên chuẩn bị phần nước ấm
khác cho ngài.”
Diệp Hữu cười khẽ: “Chắc chắn là Tạ Quân Minh rồi, người khác không làm được chuyện như thế đâu.”
Văn Nhân Hằng cũng thấy là y làm, nhìn tiểu nhị đổ nước vào thùng liền cho
ít tiền thưởng, sau đó kéo sư đệ ra sau bình phong, cởi băng vải trên
mặt sư đệ.
Diệp Hữu ngoan ngoãn đứng đó, đến khi thấy hắn muốn cởi áo của mình, mới cười hỏi: “Sao thế?”
“Tắm cùng ngươi,” Văn Nhân Hằng hôn nhẹ lên môi y, nói, “Lúc nãy ngươi mới nói tờ giấy…”
Văn Nhân Hằng nhướn mày: “Vậy người muốn tìm kia?”
Diệp Hữu đáp: “Vậy phải xem ông ta hiểu thế nào.”
Văn Nhân Hằng hỏi: “Ma đầu?”
Diệp Hữu nói: “Mặc kệ ông ta nghĩ gì, ta chỉ thuận miệng nói mấy câu linh tinh thôi.”
Văn Nhân Hằng ừ một tiếng, cởi quần áo của sư đệ rồi bảo y đi vào. Diệp Hữu chậm rãi chìm vào trong nước ấm, tựa vào thành thùng, híp mắt nhìn sư
huynh cởi đồ, ánh mắt không thèm che giấu. Văn Nhân Hằng thích được y
nhìn như vậy, đi vào kéo người lại hôn một hồi.
Diệp Hữu nhìn hắn, không biết nghĩ cái gì mà dài giọng kêu hắn một tiếng Hằng ca.
Văn Nhân Hằng cười nói: “Kêu tướng công đi.”
Diệp Hữu cười tủm tỉm: “Phu nhân.”
Văn Nhân Hằng mỉm cười nhìn y, nét mặt đầy dịu dàng. Diệp Hữu theo bản năng muốn trốn, lại bị người ta đè lại.
Khách điếm cách âm không tốt, lại toàn cao thủ ở đây, Văn Nhân Hằng biết
không thể tạo tiếng động quá lớn, liền ôm eo tuốt cho y, đến khi tai họa này mềm nhũn trong lòng mình mới dừng tay, cúi đầu hôn lên vai y.
Diệp Hữu cố gắng thở đều, lười biếng tựa vào hắn, không muốn mở miệng.
Văn Nhân Hằng liếc vành tai ửng đỏ của y, hỏi: “Đang nghĩ gì?”
Diệp Hữu đáp: “Nghĩ người mỏng manh yếu ớt, khiến người thương yêu kia của ngươi…”
Y vừa nói xong liền phát hiện tay sư huynh lại trượt xuống, lập tức sửa lời: “Nghĩ đến Ngụy Giang Nhu.”
Văn Nhân Hằng tạm thời bỏ qua cho y, hỏi: “Nghĩ đến nàng ta làm gì?”
Diệp Hữu cảm giác tay hắn dừng ở vị trí nguy hiểm, rụt người lại, nhưng sau
đó bị hắn đè lên, thở dốc một hơi, chỉ đành nói tiếp: “Nghĩ tại sao nàng ta có thể ở lại.”
Văn Nhân Hằng khựng người.
Diệp Hữu nói: “Một người quan trọng vừa bị bắt cóc, một người quan trọng hơn lại đến, với tình hình này, nếu là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?”
Văn Nhân Hằng không cần nghĩ đã đáp: “Nhân lúc người khác chưa phát hiện, đưa đi hoặc giấu đi.”
Diệp Hữu nói: “Ừ, hơn nữa võ công nàng ta lại kém, muốn bắt đi rất dễ dàng.”
Văn Nhân Hằng hỏi: “Có lẽ lúc nàng ta tới đã có động tĩnh gì đó?”
Diệp Hữu đáp: “Ai biết, cũng có thể là ta nghĩ nhiều.”
Văn Nhân Hằng nói: “Yên lặng theo dõi tình hình.”
Diệp Hữu “ừ” một tiếng, phát hiện tay sư huynh cuối cùng cũng dời đi, liền
yên tâm ngâm mình hưởng thụ, chẳng mấy chốc đã ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, mọi người rời khỏi khách điếm tiếp tục đi.
Diệp Hữu quan sát thấy Ngụy Giang Nhu và Dương công tử đi lên xe ngựa của
Ngụy trang chủ, hiển nhiên là tạm thời đi cùng bọn họ, cũng không biết
đi được nửa đường Ngụy trang chủ có đuổi bọn họ đi không.
Y đang định lên xe, liếc thấy “Diệp giáo chủ” đi đến, liền cười hỏi: “Diệp giáo chủ hôm nay vẫn rảnh sao?”
Bách Lý trưởng lão cười nói: “Đúng vậy, bổn tọa rất rảnh.”
Hắn nói xong liền bước lên xe ngựa trước giáo chủ, bóng lưng rất kiên định.
Bởi vì nếu không ngồi cùng xe với bọn họ, hắn chỉ có thể ngồi cùng Tạ Quân
Minh, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Tạ Quân Minh rảnh rỗi cũng chỉ có
thể chơi hắn, nhưng nếu ở chỗ giáo chủ, sự chú ý của Tạ Quân Minh hơn
nửa sẽ dời lên giáo chủ, vậy hắn cũng có thể thở được mấy hớp.
Diệp Hữu nhìn bóng lưng thủ hạ biến mất, nhìn Tạ Quân Minh đang chậm rãi đi đến, khẽ nói: “Ngươi dừng được rồi đó.”
Tạ Quân Minh cười cười: “Đau lòng?”
Diệp Hữu nói: “Ngươi cứ vậy thì cũng chẳng thú vị, chi bằng đi đến nơi khác xem việc vui, đợi bên chỗ ta kết thúc rồi trở về.”
Tạ Quân Minh đáp: “Không được, chuyện thú vị như vậy ta phải tham gia đến
cùng chứ, còn nữa, lần trước chúng ta vẫn chưa nói xong, ta còn rất
nhiều chuyện muốn hỏi ngươi.”
Lần trước là chỉ lúc ở Thiếu Lâm tự, Diệp Hữu đã ra ngoài tìm y vào buổi tối.
Lúc trước Diệp Hữu đã đồng ý với Tạ Quân Minh, nếu Tạ Quân Minh tra ra được quá khứ của minh chủ, y sẽ nói cho người này biết mình đang làm gì. Tuy chuyện Tạ Quân Minh điều tra được có thể là thật hoặc không, nhưng có
thể tra ra quan hệ giữa minh chủ và ma đầu, Diệp Hữu vẫn rất hài lòng.
Nhưng khi đó y đang vội vã sắp xếp ván cờ, nên cũng không nói cặn kẽ,
chỉ nói với Tạ Quân Minh thân phận của quân trắng liền rời đi.
Y đáp: “Việc này để sau hẵng nói.”
“Ngươi nhớ rõ là được.” Tạ Quân Minh nói xong liền lên xe ngựa, nhìn Bách Lý
trưởng lão giận dữ nói: “Bảo bối sao ngươi lại ghét bỏ ta chứ, ta thực
sự rất đau lòng.”
Ai thèm quan tâm đến ngươi!
Bách Lý trưởng lão kiên quyết quay đầu đi.
Tạ Quân Minh nghĩ bạn mình khó được dịp mở miệng, nên quyết định nể mặt, không chọc hắn nữa.
Đoàn người giữ tốc độ ngày hôm qua tiếp tục không nhanh không chậm đi về
phía trước, trước khi trời tối lại vào một thôn trấn, Diệp Hữu chú ý
thấy Ngụy Giang Nhu và Dương công tử vẫn còn ở đây, cũng chỉ liếc qua,
rồi dời mắt đi ngoan ngoãn ăn cơm cùng sư huynh, bình thản trôi qua một
ngày này.
Sang ngày hôm sau, hai người
kia vẫn không đi, dường như là muốn đi cùng luôn vậy, Diệp Hữu chỉ nhìn
thoáng qua rồi không chú ý đến nữa, thành thật mà đi, thỉnh thoảng yếu
ớt một lúc, giữ vững hình tượng ốm yếu của mình.
Bốn ngày nhoáng cái đã trôi qua.
Giữa trưa hôm nay, Văn Nhân Hằng bảo thủ hạ tăng tốc, rất nhanh đã vượt qua hai chiếc xe ngựa.
Hắn nhìn thấy đằng trước không thể chen lên được nữa, liền ôm eo sư đệ, dễ
dàng vượt qua mấy chiếc xe còn lại, nhảy đến trước xe ngựa đầu tiên, hô
lên: “Dừng xe.”
Cả đội ngũ lập tức dừng lại.
Mấy người Từ Nguyên phương trượng, Huyền Dương chưởng môn, Ngụy trang chủ
và Đinh các chủ đi ra xe ngựa, cùng nhìn bọn họ, Từ Nguyên phương trượng hỏi: “Văn Nhân thí chủ, có chuyện gì vậy?”
Văn Nhân Hằng không đáp, buông sư đệ ra.
Diệp Hữu vuốt phẳng quần áo, nói: “Phương trượng, chúng ta đều biết quân
trắng ở trong số chúng ta, cho nên có một chuyện ta sợ đánh rắn động cỏ
nên vẫn không nói.”
Mọi người hỏi: “Chuyện gì?”
Diệp Hữu nói: “Lúc trước khi Quỷ tướng công bao vây núi, Tiêu tiên sinh bị
Diệp giáo chủ bắt được, ngoại trừ khai ra quan hệ với minh chủ, còn nói
ra chỗ ở của dược nhân, lúc đó Diệp giáo chủ không viết trong thư, mà
tìm cơ hội nói cho ta biết.”
Mọi người hít một hơi: “Ở đâu?”
“Ở Vãn Bình Yển,” Bách Lý trưởng lão dùng khinh công tiêu sái nhảy đến chỗ giáo chủ, đứng trên mui xe từ trên cao nhìn xuống bọn họ, cố gắng tỏ vẻ phóng khoáng thường có của giáo chủ, nhếch môi nói, “Bổn tọa thấy, từ
nơi này đến Vãn Bình Yển chỉ mất một canh giờ, cũng không làm chậm hành
trình của các ngươi, có can đảm thì đi bắt chúng lại.”