Diệp Hữu cuối cùng cũng không đồng ý lời thỉnh cầu của Đinh Hỉ Lai.
Y kiên nhẫn nói: “Ngươi là thiếu các chủ của Linh Kiếm các, ta lại chẳng là gì, nào có chuyện ngươi nhận ta làm lão đại được?”
Đinh Hỉ Lai nói: “Hiểu công tử ngàn vạn lần đừng nói vậy, nếu ngươi chẳng là gì, thì ta đây là gì được?”
Diệp Hữu đáp: “Thiếu các chủ của Linh Kiếm các.”
Đinh Hỉ Lai: “…”
Đinh Hỉ Lai thấy bứt rứt trong người, cảm thấy việc này tiêu rồi.
Hắn biết bây giờ phải nghĩ ra cách, nhưng đầu óc đần độn, trong lúc hỗn
loạn bỗng nghĩ đến chuyện hùng dũng cắt tay uống máu, nhưng ngay sau đó
lại thấy làm thế điên quá, muốn uống máu cũng không thể làm như vậy, vậy giờ làm sao đây?
Văn Nhân Hằng liếc nhìn hắn, chen miệng vào, nói là sư đệ vẫn chưa khỏe hoàn toàn, cần nghỉ ngơi, rồi khách khí đuổi khách.
Đinh Hỉ Lai không dám làm càn trước mặt hắn, Ngụy Giang Việt thì bụng đầy
tâm sự, biết bây giờ không hợp để nói, nên rời đi cùng Đinh Hỉ Lai,
không quay đầu lại bước vào phòng mình. Đinh Hỉ Lai bị vứt xó im lặng
một lúc, nhìn Nhâm Thiểu Thiên, khóc không ra nước mắt.
Nhâm Thiểu Thiên dẫn thiếu gia nhà mình về phòng, nói: “Y nói rất đúng.”
Đinh Hỉ Lai: “Gì cơ?”
Nhâm Thiểu Thiên đáp: “Thiếu gia là thiếu các chủ của Linh Kiếm các.”
Đinh Hỉ Lai khóc lóc: “Xuất thân đâu phải do ta chọn, sao lại kỳ thị ta?”
Nhâm Thiểu Thiên bất đắc dĩ, nói với thiếu gia không phải là kỳ thị, mà do
Linh Kiếm các là một trong hai thế lực lớn của giang hồ, không phải là
nhỏ, thiếu gia là con trai độc nhất của các chủ, tương lai chắc chắn sẽ
kế thừa Linh Kiếm các.
Đinh Hỉ Lai không hiểu: “Vậy thì sao?”
Nhâm Thiểu Thiên hỏi: “Nếu các chủ đột nhiên có một lão đại, lại còn làm tiểu đệ của người ta, thiếu gia nghĩ thế nào?”
Đinh Hỉ Lai không chút nghĩ ngợi đáp: “Ta sẽ thấy cha ta điên rồi.”
Nhâm Thiểu Thiên cười nói: “Là thiếu gia thì cũng như vậy đấy.”
“Đừng nói đùa, ta có thể giống cha ta được sao?” Đinh Hỉ Lai nói, “Nếu ta mà có bản lĩnh như cha ta thì đã khí phách lâu rồi.”
Nhâm Thiểu Thiên: “Bây giờ thiếu gia bắt đầu cố gắng cũng không muộn.”
“Nhưng thiếu gia nhà ngươi ngốc lắm,” Đinh Hỉ Lai đau đớn nói, thấy hắn định
mở miệng liền vỗ vỗ vai, “Ta hiểu ý của ngươi, ngươi muốn nói ta đại
diện cho Linh Kiếm các, không thể dễ dàng nhận người khác làm lão đại,
vậy ngươi nói xem ta phải làm sao đây? Tiếp tục làm hoàn khố thì dễ,
nhưng Tiểu Chung không ở đây, không có ai chơi với ta a.”
Hắn nhớ Tiểu Chung, lại nghĩ đến tình hình có thể sẽ xảy ra khi gặp mặt, hít sâu một hơi, chậm rãi bò lên giường làm ổ.
Nhâm Thiểu Thiên nhìn đằng sau lưng hắn, nói: “Hay là thiếu gia hỏi ý các
chủ xem, nếu các chủ đồng ý, có thể Hiểu công tử sẽ không từ chối nữa.”
Đinh Hỉ Lai lo lắng hỏi: “Liệu cha ta có giết ta luôn không?”
Nhâm Thiểu Thiên cười cười, không trả lời.
Đinh Hỉ Lai đã hoàn toàn hiểu ra, thầm nghĩ ngay cả hắn cũng thấy cha già sẽ nổi giận, khó trách Hiểu công tử lại từ chối, đúng là cẩu thả quá rồi.
Hắn ngẫm nghĩ một lúc, xoay người xuống giường, lau lau mặt, hiên ngang
lẫm liệt lao đến đẩy cửa phòng cha già.
Đinh các chủ vừa vào phòng, nghe thấy tiếng lạnh nhạt nhìn hắn.
Đinh Hỉ Lai lập tức dồn hết can đảm: “Phụ thân, ngài ăn cơm xong rồi?”
Đinh các chủ: “Ừ.”
Đinh Hỉ Lai bình tĩnh bước vào, thấy ông vẫn nhìn mình liền nhanh nhẹn rót một ly trà: “Phụ thân, uống trà đi.”
Nước trà này pha vào buổi trưa, không chỉ sắp hết, mà còn lạnh nữa, trong
chén thì toàn là cặn. Đinh Hỉ Lai chỉ nghĩ đến chuyện Hiểu công tử, đến
khi giơ ra mới thấy, lúc này mắt hai người đều dừng ở chén trà.
Đinh các chủ: “…”
Đinh Hỉ Lai: “…”
Đinh Hỉ Lai đang muốn cứu chữa, thì Đinh các chủ đã cầm lấy uống một ngụm, giọng vẫn lạnh nhạt như cũ: “Nói đi, chuyện gì.”
“Cái đó… Khụ,” Đinh Hỉ Lai nói, “Con thấy Hiểu công tử là một người thông minh.”
Đinh các chủ hỏi: “Cho nên con muốn đi theo y?”
Đinh Hỉ Lai bất ngờ: “… Gì cơ?”
Đinh các chủ nói: “Tưởng là ta không biết?”
Tim Đinh Hỉ Lai đập bình bịch: “Vậy…”
Đinh các chủ: “Không được.”
Đinh Hỉ Lai sốt ruột: “Y thông minh vậy mà…”
Đinh các chủ ngắt lời: “Nếu con có cách để y nhận con làm nghĩa đệ, thì ta không có ý kiến.”
Đinh Hỉ Lai ngẩn người, hỏi: “Nếu mà không được thì sao?”
Đinh các chủ đáp: “Vậy mà cũng không làm được, sau này con đừng mơ tiếp quản Linh Kiếm các nữa.”
Đinh Hỉ Lai lập tức cảm thấy như có ngọn núi đè lên, nhưng lại thấy ý này
của cha già nhà mình tốt hơn làm tiểu đệ của người ta nhiều, hít sâu một hơi, loạng choạng rời đi. Nhâm Thiểu Thiên thấy tầm mắt của các chủ,
không đi ra ngoài cùng, mà đứng im không nhúc nhích.
Đinh các chủ trầm ngâm một lúc, hỏi: “Ngươi thấy Hiểu công tử đối xử với nó thế nào?”
“Không xấu, cũng không thể nói là tốt, chỉ nhắc nhở mấy câu thôi, nhưng lại
giúp ích rất lớn cho thiếu gia,” Nhâm Thiểu Thiên nói, “Khó được là
thiếu gia rất nghe lời y, thuộc hạ cho rằng nếu Hiểu công tử đồng ý dẫn
dắt thiếu gia, thiếu gia chắc chắn sẽ càng xuất sắc hơn.”
Đinh các chủ im lặng, rồi “ừ” một tiếng: “Chú ý nó, đừng để nó làm chuyện ngu ngốc.”
Nhâm Thiểu Thiên nhịn cười đáp vâng, lui ra ngoài.
Trời rất nhanh đã chuyển tối, trong thành Thắng Âm vẫn náo nhiệt như cũ.
Hiểu công tử bình an trở về, mọi người đều thấy an lòng, người đến quán rượu kỹ viện cũng nhiều hơn, đám hiệp khách vừa uống rượu vừa trò chuyện, ba câu không rời Hiểu công tử, khiến người ngoài nghe mà tò mò không thôi.
Lúc này người được mọi người bàn tán đã tháo mảnh vải trên mặt, cầm một
quyển sách lười biếng nằm trên đùi sư huynh, lâu rồi mà vẫn không lật
một tờ. Văn Nhân Hằng sờ mái tóc dài của y, cầm một dải lên thưởng thức: “Đang nghĩ gì?”
Diệp Hữu đáp: “Nghĩ bọn chúng đang nghĩ gì.”
Quân trắng khó có được một nước cờ tốt, kết quả lại bị y phá. Mấy người Kỷ
thần y bình an vô sự, Tà dược vương với một đám thủ hạ mất tích, Tòng
Vân không rõ sống chết, những việc này hẳn là đã truyền đến tay quân
trắng, liệu quân trắng sẽ có phản ứng thế nào?
Văn Nhân Hằng nói: “Có lẽ chúng ta có thể chủ động.”
Diệp Hữu giương mắt nhìn hắn.
Văn Nhân Hằng: “Thừa thắng xông lên.”
Diệp Hữu lập tức hiểu ý sư huynh, nghiêm túc nghĩ, đang định mở miệng thì
thấy sư huynh nhìn y chằm chằm, liền thức thời nuốt lời muốn nói về, gật đầu nói: “Được.”
Văn Nhân Hằng hài lòng
hôn y một lúc, dán lên môi y nói: “Tốt lắm, ta còn nghĩ nếu ngươi dám
nói chuyện này do ngươi làm, ta chắc chắn sẽ không tha cho ngươi.”
Diệp Hữu mở to mắt nói dối: “Sao ta lại nghĩ vậy được, tất nhiên là chuyện gì cũng phải nhờ ngươi rồi.”
Văn Nhân Hằng nâng cằm y, tạm thời bỏ qua cho.
Ngày hôm sau mọi người dậy rất sớm.
Lần này Diệp Hữu ngồi cùng bàn với bọn họ, chậm rãi ăn bữa sáng, cố gắng
thông qua động tác này xây dựng hình ảnh mình đang rất yếu ớt.
Mấy người Từ Nguyên phương trượng không quấy rầy y, đến khi thấy y sắp ăn
xong, Cát bang chủ mới mở miệng: “Bây giờ nhà của minh chủ đã bị đốt,
chúng ta phải làm gì tiếp đây?”
Diệp Hữu hỏi: “Các tiền bối nghĩ thế nào?”
Cát bang chủ đáp: “Ta thấy có thể minh chủ không phải là quân trắng thật
sự, quân trắng là một kẻ khác, nhưng có thể là minh chủ muốn chúng ta
nghi ngờ lẫn nhau, cố ý đốt nhà mình, ngươi nghĩ thế nào?”
Diệp Hữu nói: “Suy nghĩ của ta vẫn không đổi, vẫn thấy minh chủ có đồng lõa.”
Cát bang chủ hỏi: “Ngoại trừ việc con trai ông ta bị bắt cóc có thể là giả, Tiêu tiên sinh và Phù Bình có lẽ không cùng một chủ, còn có chứng cứ
khác không?”
Diệp Hữu đáp: “Không có,
nhưng quân đen đã nhiều ngày rồi không có động tĩnh, bây giờ chúng ta
đang rơi vào bế tắc, không biết liệu hắn có nước cờ tiếp theo không,
chúng ta có thể chờ xem sao.”
Mọi người lập tức im lặng.
Không ít người rất muốn cầm vai y lắc mấy cái, ép hỏi rốt cuộc y có phải là
quân đen không, nếu là thật thì mau khai quân trắng ra đi, bọn họ giải
quyết tên đó rồi về nhà a!
Tuy Cát bang
chủ cũng nghi ngờ, nhưng lại thấy chẳng sao cả, bởi vì người này từ đầu
đến cuối đều đối nghịch với quân trắng, nếu là quân đen thì ông cũng
chẳng bất ngờ.
Diệp Hữu nhìn bọn họ, biết rõ còn hỏi: “Sao vậy?”
Mọi người dời mắt, nói với y không có gì.
Diệp Hữu hỏi: “Đều đang nghĩ ta có phải là quân đen không hả?”
Mọi người vội xua tay, không thừa nhận.
Tạ Quân Minh không có băn khoăn, hỏi: “Vậy rốt cuộc ngươi có phải không?”
Tất cả ngểnh tai, lần đầu thấy Tạ Quân Minh vừa mắt.
Diệp Hữu đáp: “Không biết, ta mất trí nhớ mà.”
Mọi người: “…”
Tạ Quân Minh nói: “Ai biết ngươi mất trí nhớ thật hay giả.”
Nói hay lắm!
Mọi người càng thấy người nào đó vừa mắt hơn.
Diệp Hữu lên tiếng giữa một vùng im ắng căng thẳng: “Là thật.”
Tạ Quân Minh: “À.”
Xong rồi hả?
Mọi người im lặng nhìn Tạ Quân Minh, thấy tên này uống một ngụm trà, nhìn
thẳng vào người ta, lúc đang nghĩ tên này muốn từng bước ép sát, thì
nghe y lên tiếng nói: “Ta thấy ngươi rất vừa mắt, nếu ngươi không có chỗ để đi, hay là đến Vô Vọng cung của ta?”
Mọi người: “…”
Diệp Hữu đáp: “Đa tạ cung chủ nâng đỡ, ta muốn đi theo sư huynh.”
Tạ Quân Minh nói: “Nếu sau này ngươi đổi ý, thì đến tìm ta lúc nào cũng được, đi thôi bảo bối, chúng ta đi nghe hát.”
“…” Bách Lý trưởng lão cố ép mình cười nhẹ, rồi im lặng đi cùng.
Xem ra đã hoàn toàn kết thúc rồi, tất cả đều nghẹn một hơi trong họng, rất muốn băm tên kia.
Bọn họ không nên có hy vọng về y!
Bàn ăn lại im lặng, Diệp Hữu uống xong ngụm cháo cuối cùng, lau miệng, đứng lên trong tầm mắt của mọi người, bình tĩnh rời đi cùng sư huynh. Nhưng
đúng là cứ ở mãi trong phòng cũng thấy chán, chưa đến giữa trưa, Văn
Nhân Hằng đã kéo sư đệ ra cửa.
Ngụy Giang Việt vẫn luôn chú ý đến họ, thấy thế cũng ra ngoài cùng, cuối cùng vào trong một trà lâu.
Hắn đi lên tầng hai, gõ cửa nhã gian, phát hiện trên bàn đã rót ba chén
trà, liền biết là đang chờ mình, đi đến ngồi xuống, hỏi: “Lúc sáng sao
ngươi không giải thích?”
Diệp Hữu đáp: “Bởi vì ta cũng thấy ta là quân đen.”
Ngụy Giang Việt lắc đầu: “Có thể là quân đen phát hiện ngươi có thể khống
chế cục diện, cho nên liền kéo ngươi ra thu hút sự chú ý của quân
trắng.”
Diệp Hữu nói: “Thực ra ta đã khôi phục trí nhớ rồi.”
Ngụy Giang Việt không phản ứng kịp, thốt lên: “Gì cơ?”
Diệp Hữu không đáp, lẳng lặng nhìn hắn.
Lúc này Ngụy Giang Việt mới hiểu y đang thực hiện lời hứa lúc cược với hắn, hít sâu một hơi, khi mở miệng thì giọng nói run run, nhưng hắn lại
không nhận ra: “Vậy ngươi có phải không?”
Diệp Hữu khẽ nói: “Có lẽ.”
Ngụy Giang Việt không muốn thừa nhận: “Không đúng, nếu ngươi biết quân trắng là ai, vì sao lại không nói ra?”
Vì sao chứ?
Bởi vì so với ép quân trắng phản lại bọn họ, y càng muốn nhìn thấy quân
trắng không ngừng giãy dụa, cuối cùng bị y chém hết tay chân, bị ép đến
cùng đường bí lối.
Đầu Diệp Hữu đảo quanh, nói: “Ta không có chứng cứ.”
Ngụy Giang Việt khó khăn nói: “Ngươi vẫn thấy…”
Diệp Hữu đáp: “Đúng thế, ta vẫn thấy phụ thân ngươi có hiềm nghi.”
Y không đợi người này hỏi tiếp, liền nói: “Sư phụ ta chết thế nào hẳn
ngươi cũng biết, nhưng ngươi không biết hiệp khách bị đuổi giết kia
trước khi chết đã nhét một mảnh giấy cho ta, trên đó viết rất nhiều
chuyện mà phụ thân ngươi đã làm, nhưng ta không có chứng cứ. Ngụy nhị
công tử, ta biết ngươi muốn biết sự thật, ta cũng muốn biết những gì
hiệp khách điều tra được là thật hay giả, bây giờ chỉ có ngươi mới làm
được thôi, ta chỉ một con đường cho ngươi, đi lục soát thư phòng của phụ thân ngươi, cẩn thận tìm kiếm, trong đó có thể có hộc ngầm.”
Y nói một câu, Ngụy Giang Việt lại cứng người một phần, đến cuối gần như không thể tìm được giọng nói của mình.
Diệp Hữu nói: “Ta biết không dễ dàng gì, ngươi nghĩ kỹ rồi quyết định có đi hay không.”
Ngụy Giang Việt nhắm nghiền hai mắt: “Không cần đâu, ta sẽ đi ngay.”
Hắn không phải là người hay do dự, bị mấy thứ nửa vời này quấn lấy nhiều ngày, cũng thấp thỏm nhiều ngày, hắn chịu đủ rồi.