Trà trước mặt Ngụy Giang Việt đã lạnh rồi, từ lúc rót ra đến giờ hắn chưa từng uống một ngụm nào.
Hắn cảm giác như cảm xúc chất chứa trong lòng dần lắng đọng lại theo lá trà kia, nhìn phụ thân mà mình tôn kính và vô cùng tự hào, hỏi lại lần nữa: “Người là quân trắng sao?”
“Sao ta lại là quân trắng được?” Ngụy trang chủ cảm thấy hoang đường, “Ai nói với con như vậy? Tiểu Hằng hay là A Hiểu?”
Ngụy Giang Việt đã sớm nghĩ nên nói gì rồi, lắc đầu: “Không phải là họ, mọi
người đều biết quân trắng nằm trong số những người đức cao vọng trọng.”
Ngụy trang chủ bị chọc tức mà cười: “Cho nên con nghi ngờ ta?”
“Con cũng không muốn nghi ngờ.” Ngụy Giang Việt cảm giác như khi mình hỏi
ra, thì tinh thần và thân thể đã tách biệt, thân thể lạnh lẽo như đã
chết, tinh thần lại giúp hắn nói tiếp.
Hắn nghe thấy mình bình tĩnh nói, “Nhưng người có cơ hội lấy được đăng diệt độc, năm xưa Hấp Huyết lão quỷ cũng là người đánh rơi xuống vách núi,
người cũng có thực lực để nhúng tay vào Bồ Đề lao… Người khoan hẵng nói, con biết những tiền bối kia cũng có thể làm được như vậy, đợi con nói
xong đã.”
Trong phòng không thắp đèn, chỉ có chút ánh sáng mờ ảo xuyên qua cửa sổ, u tối lại tĩnh mịch, giống như cảm xúc dữ dội cỡ nào cũng có thể bị ép xuống.
Ngụy trang chủ nương theo ánh trăng nhìn hắn, gật gật đầu, rồi đi thắp đèn lên.
Gian phòng lập tức sáng lên, Ngụy Giang Việt có thể thấy rõ gương mặt của phụ thân.
Hắn nhớ tới những chuyện trước đây, ánh mắt co lại, rồi kìm nén chút giãy
dụa, tiếp tục nói: “Sáng hôm qua con đến tìm Hiểu công tử, nghe y nói có thể quân trắng sẽ bao vây quanh đây, lúc đó con đã muốn nói cho người
biết.”
Ngụy trang chủ trách cứ: “Con nên nói cho ta biết, nếu có chuyện gì thì sao đây?”
“Nếu con nói thì chắc chắn người sẽ không đồng ý”, Ngụy Giang Việt đáp, lại
nói tiếp, “Võ công của Hiểu công tử đã mất, không thể tự bảo vệ mình,
nên con đã đổi thân phận với y, Văn Nhân Hằng đưa cho con ba ám khí,
cũng đã tính trước đường lui cho con, con sẽ không sao. Việc này rất
quan trọng, lúc đó con lo chỉ dựa vào bọn con thì không thể chống được,
nhưng bọn họ nói không biết quân trắng là ai, cho nên chỉ có thể giấu,
con nghĩ nếu người không có hiềm nghi thì sau này có việc gì cũng có thể bàn bạc với người, cho nên lúc đánh nhau với Quỷ tướng công, con cố ý
thăm dò mấy câu.”
Ngụy trăng chủ hỏi: “Thăm dò thế nào?”
“Theo kế hoạch ban đầu, con sẽ dùng Hiểu công tử làm mồi để nhử gã đến nơi đã chuẩn bị sẵn, chờ gã mắc câu thì bắt lại, nhưng lúc đó con đã sửa lại
một chút, nói với gã là người nói Hiểu công tử đang ở trong huyện”, Ngụy Giang Việt nhìn ông, “Phụ thân, người nói cho con biết, khi hai bên đã
trở mặt, hơn nữa Quỷ tướng công đã biết thân phận của con, thì sao gã
không bắt con lại để uy hiếp mọi người? Sao gã lại tin lời con nói? Sao
lại không đánh con bị thương? Còn dễ dàng bỏ qua con như vậy?”
Ngụy trang chủ hỏi: “Gã tin?”
Ngụy Giang Việt đáp: “Đúng.”
Ngụy trang chủ hỏi: “Vậy gã đã nói thế nào?”
Ngụy Giang Việt im lặng.
Thực ra lúc đó Quỷ tướng công chỉ hỏi lại một câu chứ không nói gì khác,
cũng không nghe ra là tin hay không tin, nhưng vì có chỗ đáng ngờ khác,
nên cái này cũng không quan trọng.
Vì vậy hắn nói dối: “Gã nói, biết.”
“Biết?” Ngụy trang chủ không biết nên khóc hay cười, hỏi, “Tiểu Việt con lăn
lộn trong giang hồ đã bao lâu rồi? Gã chỉ nói biết, còn trong lòng không biết là nghĩ gì.”
Ngụy Giang Việt hỏi: “Vậy tại sao gã không bắt con lại?”
“Sao gã lại phải bắt con?” Ngụy trang chủ nói, “Lúc đó ta và lão Đinh đã dẫn người bao vây, ở lại không tốt cho gã, nếu mang con theo thì gã không
trốn thoát được.”
Ngụy Giang Việt nói: “Gã có thể dùng con uy hiếp mọi người.”
Ngụy trang chủ hỏi lại: “Trước đó trong tay gã có mấy người Kỷ thần y đó thôi, kết quả không phải cũng chẳng làm được gì sao?”
Ngụy Giang Việt khựng lại, hỏi: “Vậy tại sao gã không đánh con bị thương?”
“Sao ta biết được? Có thể là không kịp, cũng có thể là đã nhìn thấy con đang thăm dò gã nên cố ý dẫn con hiểu lầm, muốn cha con ta nghi ngờ nhau”,
Ngụy trang chủ thấy hắn còn định nói nữa, liền xua tay cắt ngang, “Con
đã hỏi nhiều như vậy rồi, đến lượt ta hỏi con, người ta nói hiểu con sao bằng cha, vô duyên vô cớ không thể nào con tự nhiên nghi ngờ ta được.”
Ngụy Giang Việt nói: “Con chỉ muốn thăm dò thử.”
“Con thấy ta sẽ tin à?” Ngụy trang chủ nói, “Đừng nói ta, con cũng biết tính Tiểu Hằng rồi đó, chính tai hắn nghe Quỷ tướng công nói cũng chưa chắc
đã tin, con thấy con thăm dò mấy câu về nói lại cho hắn, hắn sẽ tin
sao?”
Ngụy Giang Việt nhận lỗi: “Là con đã nghĩ đơn giản quá rồi.”
“Đây không phải là nghĩ đơn giản, con của ta, có đơn giản hay không trong
lòng ta biết”, Ngụy trang chủ nhìn hắn, “Chỉ là con không tìm được lý do thôi, nói đi, có phải mấy người Tiểu Hằng nói gì với con, cho nên con
nghi ngờ ta?”
Ngụy Giang Việt đáp: “Không phải.”
Ngụy trang chủ nhìn hắn một lúc, nói: “Thôi, không thì không. Ta lại hỏi một câu, nhiều năm qua phụ thân con là người thế nào, đối nhân xử thế thế
nào, không phải con biết rõ rồi à? Lục đệ con bị Hấp Huyết lão quỷ làm
hại, trong lòng con, phụ thân con là người vì quyền thế mà ngay cả con
trai ruột cũng mặc người ta hại sao?”
Ngụy Giang Việt cứng người: “Không phải…”
“Con nghi ngờ ta, ta không trách, con nguyện ý gánh hết chuyện này, không
muốn ta trách tội Tiểu Hằng và sư đệ hắn, ta cũng không trách, ngược lại còn khen con là người có nghĩa khí”, từ lúc vào phòng giọng điệu Ngụy
trang chủ không có chút tức giận nào, nhưng nói đến đây giọng lại trầm
xuống, “Nhưng ta giận con biết nguy hiểm vẫn liều lĩnh xông vào, không
nói một tiếng cho ta biết, nếu lần này lỡ như xảy ra chuyện gì, con nói
xem ta và mẹ con phải làm sao đây?”
Ngụy Giang Việt lại cứng người hơn, một ngón tay cũng không nhúc nhích nổi.
Như có một bàn tay thọc vào trong lồng ngực, chạm đến đáy hồ vui giận yêu
buồn, khuấy đảo dữ dội, cảm xúc trong chớp mắt trào lên, chua ngọt đắng
cay, ngũ vị tạp trần.
Ngụy trang chủ thấy hắn im lặng không nói gì, giận dữ nói: “Con đó… Đi đi, không còn sớm
nữa, đi về ngủ một giấc, có chuyện gì sáng mai hẵng nói.”
Ngụy Giang Việt đầy tâm sự đứng lên, đi ra ngoài mấy bước, rồi dừng lại nhìn ông: “Cha, việc này con đã sai.”
Ngụy trang chủ “Ừ” một tiếng, nghe ra có chút vui mừng: “Sau này đừng vậy nữa, đi đi.”
Ngụy Giang Việt không nhúc nhích, vẫn nhìn ông: “Con không muốn người là quân trắng hơn bất cứ ai, con…”
Hắn tạm dừng một lúc, khàn khàn nói tiếp, “Con rất thích Hiểu công tử, y bị Tiểu Nhu hại thành thế này, hiện giờ điều con muốn làm nhất là giúp y
tìm ra tên đầu sỏ, cho nên con không muốn người có liên quan đến việc
này, nếu không lấy cái mạng con đền cho y… cũng không đủ.”
Ngụy trang chủ hoảng sợ, gần như không nghe được mấy câu hắn nói tiếp sau, hỏi: “Con thích y? Thích kiểu gì?”
“… Con không biết”, Ngụy Giang Việt nói, thực ra hắn vẫn không dám nghĩ
sâu hơn chuyện này, nói, “Con chỉ biết con không muốn thấy y bị gì.”
Ngụy trang chủ thấy hắn như vậy, liền nhắc nhở: “Người tinh mắt đều thấy rõ
tâm tư của Tiểu Hằng với y, Tiểu Hằng là người thế nào con biết rõ rồi
đấy, hắn đã quyết rồi thì sẽ không để ai xen vào, hơn nữa còn chuyện của Tiểu Nhu…”
“Con biết”, Ngụy Giang Việt nghĩ đến Tiểu Nhu lại nhíu mày, cắt ngang lời ông, “Con biết… Con vẫn chưa nghĩ về mặt đó.”
Chỉ sợ chờ đến lúc con nghĩ đến thì đã rơi vào không nhảy ra được.
Ngụy trang chủ không thể nói ra khỏi miệng, nhìn con trai không quay đầu lại rời đi.
Ngụy Giang Việt mặt không đổi sắc, cứ đi về phía trước không có điểm đến,
đợi đến lúc hồi hồn thì phát hiện mình đã đi đến ngoài viện của Hiểu
công tử, bên trong im lặng, không biết người ở bên trong vẫn đang ngủ
hay là chưa về.
Hắn ngẩng đầu nhìn trăng tròn trên cao, lần đầu tiên trong cuộc đời thấy mê mang và lo lắng.
Nếu nửa năm trước có người nói với hắn rằng phụ thân làm xằng làm bậy, là
ma đầu ra vẻ đạo mạo, hắn sẽ lạnh lùng thờ ơ, nếu kẻ đó lấn lướt thêm
thì dạy dỗ một trận, nhưng hiện giờ người nghi ngờ phụ thân lại là Văn
Nhân Hằng và Hiểu công tử, hắn không thể mặc kệ, cũng không có cách nào
mặc kệ được.
Hắn im lặng đứng đó, bỗng nhiên rất muốn được nhìn thấy Hiểu công tử.
Hắn muốn nghe người nọ nói ra suy nghĩ trong lòng, lại kể lại cuộc đối thoại giữa mình và phụ thân, nghe nhận xét của người nọ.
Hắn nhắm mắt, cảm thấy không thể chờ được một khắc nào nữa, liền tiến lên
gõ cửa, kết quả là thấy không có ai, hắn nhớ đến mấy người Đinh Hỉ Lai
còn đang ở trong huyện, vì thế đi ra Thiếu Lâm, hướng thẳng xuống chân
núi.
Vào canh năm, ánh trăng dần mờ đi, phía chân trời cũng dần hiện lên màu xám trắng.
Lúc trời hửng sáng, Diệp Hữu và Văn Nhân Hằng cuối cùng cũng đã về đến phân đà của Ma Giáo nằm trong huyện nhỏ.
Nói là phân đà, thực ra cũng chỉ là một căn nhà không lớn không nhỏ, nhưng
bởi vì mua nó sớm nhất, thậm chí còn lâu hơn cả một vài phân đà lớn, nên Diệp Hữu vẫn xem nó là phân đà.
Mặt sẹo đã chờ lâu rồi.
Bởi vì đi được nửa đường thì bọn họ gặp Bạch trưởng lão và Mai trưởng lão
đến hội hợp với Diệp giáo chủ, phản ứng lúc hai vị trưởng lão lúc thấy
môn chủ nhà hắn không khác Miêu trưởng lão và Hắc trưởng lão là bao.
Nhưng lần này hai vị trưởng lão chưa kịp mở miệng, Diệp giáo chủ đã bảo bọn
họ quay về nói thủ hạ đun nước nóng. Vốn Mai trưởng lão không muốn đi,
nhưng bị một câu ‘Tắm nước ấm rồi đi ngủ mới tốt cho da’ rất nhẹ nhàng
của Diệp giáo chủ thuyết phục, mà hắn cũng bị môn chủ sai đi cùng hai
người kia.
Một đường đi, Bạch trưởng lão buồn ngủ nên không nói gì.
Mai trưởng lão thì hỏi: “Môn chủ nhà các ngươi không có tâm tư không thể nói ra với giáo chủ của chúng ta đấy chứ?”
Mặt sẹo đáp: “Không biết.”
Mai trưởng lão quấn một lọn tóc, gương mặt diễm lệ mỉm cười, ánh mắt lại
như vừa ngâm trong máu loãng đi ra: “Tiểu ca, đừng như vậy, nói hai câu
đi.”
“…” Mặt sẹo nói, “Thực sự là ta không biết.”
Mai trưởng lão cười càng đẹp hơn: “Thật là, ngươi thế này là không đúng rồi, nói mau, đừng chọc tỷ tỷ tức giận.”
“…” Mặt sẹo cố chống một đường, vốn tưởng đi vào phân đà sẽ tốt hơn, nhưng
hắn phát hiện mình ngây thơ quá rồi, bởi vì trong phân đà còn có Bách Lý trưởng lão và Quý trưởng lão, hai người vây quanh hắn, hắn nhìn mà muốn khóc.
Bây giờ cuối cùng môn chủ cũng đã
đến phân đà, hắn rưng rưng lệ, vội vàng lên đón, rồi sau đó lập tức dừng bước, thấy môn chủ nhà hắn cười rất đáng sợ, nghĩ nghĩ, chắc là chịu
kích thích từ chỗ Diệp giáo chủ rồi, vì vậy thức thời tránh xa.
Mấy vị trưởng lão lúc này đã đến bên cạnh Diệp Hữu: “Giáo chủ.”
Diệp Hữu cười tủm tỉm hỏi: “Đã đun nước chưa?”
Bách Lý trưởng lão đáp: “Đun xong rồi, thấy ngươi về nên đã bảo bọn họ đưa vào phòng.”
Diệp Hữu rất vừa lòng, về phòng tắm rửa. Văn Nhân Hằng không đợi bọn họ lên
tiếng chào đã theo sát vào cùng. Diệp Hữu nghe thấy tiếng bước chân,
quay đầu lại liếc nhìn hắn, cười cười kéo dài giọng: “Văn Nhân môn chủ
muốn nhìn bổn tọa tắm sao?”
Văn Nhân Hằng dịu dàng nhìn khóe môi nhếch lên của y, tiến lên một bước, nắm cằm y hôn lên.
Trên đường về bị tai họa này trêu ghẹo nhiều lần, không dạy cho y một bài học thì đúng là xin lỗi bản thân rồi.
Môi Diệp Hữu tràn ra tiếng cười khẽ, hơi né tránh, lại không cẩn thận đụng
phải cái bàn phía sau. Văn Nhân Hằng tất nhiên là không để y trốn, thuận thế ấn người lên bàn, hôn sâu hơn, đồng thời kéo áo ngoài của y ra.
Mấy vị trưởng lão và mặt sẹo đang trố mắt vì hành động theo vào của Văn
Nhân Hằng, đến khi nghe thấy tiếng bị đụng vào bàn mới hồi hồn, suy nghĩ đầu tiên là đánh nhau rồi, liền vội vội vàng vàng chạy vào, kết quả lại thấy Văn Nhân Hằng ấn Diệp Hữu lên bàn, còn kéo áo của y ra, lập tức
trừng mắt.
Diệp Hữu: “…”
Văn Nhân Hằng: “…”
Mặt sẹo: “…”
Các trưởng lão: “…”
Cả căn phòng lặng im trong chớp mắt, ngay sau đó các vị trưởng lão xắn tay áo nhào lên, tức giận gầm rú: “Đánh chết ngươi đồ lưu manh! Mau thả
giáo chủ ra!”