*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mảnh vải trên đầu Diệp Hữu là Văn Nhân Hằng tự mình băng lại, rất cẩn thận, chỉ lộ mắt và lỗ mũi, còn lại được che rất kỹ, nếu mà bỗng nhìn thấy thì giống như là một cái đèn lồng trắng dính trên cổ vậy, bởi vậy vừa vào đại sảnh đã hấp dẫn ánh mắt của toàn bộ người trong đó.
Cái kiểu được nhiều người nhìn chăm chú này khiến Diệp Hữu có chút quen thuộc, không chỉ không mất tự nhiên, mà còn bình thản ung dung, bình tĩnh nhìn sư huynh nhà y.
Chưởng quầy cách bọn họ gần nhất, nghe rõ "đèn lồng" nói muốn ngủ vị công tử phong thần như ngọc, cao hơn y nửa cái đầu kia, dù là hình ảnh hay ý chí của nhân sĩ thương tàn đều đều thấy rất cảm động, yên lặng quay đầu, không đành lòng nghĩ lại.
"Chưởng quầy," Giọng nói ôn nhuận của Văn Nhân Hằng không chút thay đổi, lặp lại lời lúc nãy nói sau khi vào cửa, "Cho chúng ta một gian hảo hạng."
"...Vâng." Suy nghĩ trong đầu chưởng quầy bay xa, trên mặt đáp vâng dạ, đưa chìa khóa đến bảo tiểu nhị dẫn bọn họ lên lầu, chờ người đi xa mới thổn thức thu tầm mắt về.
Ván gỗ trên cầu thang có màu đen sậm, lúc bước lên vang lên tiếng cộp cộp, Văn Nhân Hằng đi ở phía trước, nhìn đường sơn màu vàng bên rìa cầu thang, nhếch môi.
Muốn ta thấy buồn nôn sao?
Không hẳn, hẳn là còn có ý thăm dò, y muốn nhân cơ hội xem mình có phản ứng gì, y đang nghi ngờ gì chứ?
Văn Nhân Hằng suy nghĩ rất nhanh, chậm rãi bước vào phòng, đánh giá bài trí bên trong, cảm thấy cũng khá vừa lòng liền bảo tiểu nhị mang chút đồ ăn lên, tiếp đó lấy ra khăn vuông và bách thảo lộ.
Văn Nhân Hằng ngồi xuống bên cạnh y, thái độ như thường giúp y bôi thuốc, phát hiện thấy y vẫn luôn nhìn mình, rốt cuộc cũng nhìn lại: "Buổi tối ngươi ngủ bên trong, ta ngủ bên ngoài."
Diệp Hữu cười một tiếng: "Những lờ ta vừa nói, sư huynh đừng làm như không nghe thấy."
Trong mắt Văn Nhân Hằng hiện lên chút phức tạp, tiếp đó đã bị hắn đè xuống, bình tĩnh hòa nhã hỏi: "Ngươi nói thích nam nhân, có thật không?"
Diệp Hữu nói: "Tất nhiên."
Văn Nhân Hằng không cho qua, hỏi: "Tất nhiên đúng, hay tất nhiên không đúng?"
Diệp Hữu nhướng mày: "Sư huynh hy vọng cái nào?"
Văn Nhân Hằng nghiêm mặt nói: "Là cái nào cũng không sao hết, ngươi vẫn là sư đệ ta, đừng nghĩ nhiều, buổi tối yên tâm ngủ đi," hắn thấy sư đệ còn định mở miệng, thở dài một hơi, vỗ vỗ bả vai y, dùng một giọng nói hiền lành kiểu "Ngoan, đừng nghịch" như dỗ trẻ con, "Đừng lo, võ công sư huynh cao hơn ngươi, ngươi đánh không lại ta, nếu có gì thì ta điểm huyệt ngủ của ngươi là được."
Diệp Hữu: "..."
Văn Nhân Hằng mang lên vẻ "Sư huynh tốt", lời nói sâu sắc giáo dục y: "Bây giờ ngươi đang bị thương, chớ có túng dục, rượu cũng uống ít thôi, mọi việc chờ thương lành rồi tính."
Diệp Hữu rất ngoan ngoãn, giọng nói cũng ngọt hơn ngày thường: "Vâng, sư huynh."
Văn Nhân Hằng trấn an "ừ" một tiếng, băng bó vết thương cho sư đệ xong, nói: "Mặc quần áo vào, ta đi giục tiểu nhị, thuận tiện bảo hắn đun nước nóng."
Hắn đứng dậy ra cửa, xuống lầu qua một khúc cong, lúc này mới đỡ trán cười nhẹ.
Tiểu nhị đang bưng đồ ăn lên lầu, thấy hắn đi ra liền dừng lại.
Văn Nhân Hằng khi nghe thấy tiếng bước chân liền ngừng cười, sung sướng nhận khay. Tiểu nhị trên tay không còn khay, đang nghĩ thầm nên giải thích vì sao lại chậm, liền thấy vị công tử này cho hắn tiền thưởng. Hắn ngẩn người, lập tức kích động, thầm nghĩ gặp khách quý a, không chỉ tốt tính mà ra tay còn hào phóng, khác hẳn với mấy người thô lỗ!
Văn Nhân Hằng chậm rãi về phòng dùng cơm với sư đệ, thấy sư đệ hắn có thái độ giống như ngày thường, lại nhìn không ra chút giận dữ nào, thầm nghĩ đúng là rất biết nhịn.
Sắc trời tối rất nhanh, dưới ánh nến, cửa sổ ánh lên ánh vàng ấm áp, bốn phía cũng dẫn yên tĩnh lại. Văn Nhân Hằng cởi áo thoáng thấy ngọc bội, liền tháo xuống đưa cho sư đệ.
Ngọc bội kia trắng nõn không chút tỳ vết, dùng sợi dây đen bện lại làm dây đeo, được ngón tay thon dài của Văn Nhân Hằng nắm chặt lấy, làm nổi bật vẻ đẹp quý giá ẩn giấu. Diệp Hữu đã muốn nhìn miếng ngọc bội nghe nói ở trên người mình này từ lâu rồi, liền nhận lấy: "Sao vậy?"
"Giữ đi," Văn Nhân Hằng nhẹ nhàng nói, "Vốn khắc ra cho ngươi."
Diệp Hữu hỏi: "Ngươi không thấy ta dữ nhiều lành ít sao?"
Đương nhiên y chỉ thuận miệng hỏi thôi, dù sao nếu Văn Nhân Hằng có thể bị câu hỏi như vậy làm khó thì cũng không phải là Văn Nhân Hằng.
Quả nhiên ngay sau đó, y liền nghe người kia mặt không đổi sắc nói với y là trước đây đã gặp một đôi sư huynh đệ tình cảm rất tốt, liền nhớ đến y, vì vậy liền khắc một miếng ngọc bội, chuẩn bị thanh minh năm sau một người thê thê lương lương bò lên núi, vùi vào trong mộ của y.
"..." Diệp Hữu có một xúc động muốn thở dài, lần thứ hai cảm thấy sau khi mất trí nhớ còn gặp một người như vậy đúng là số mình kém thật, nhưng lại cảm thấy nếu rất dễ dàng sẽ mất đi không ít lạc thú, không có ý nghĩa nữa.
Y không làm điều thừa là hỏi có phải sư huynh lập một ngôi mộ chôn quần áo và di vật cho mình không, mà bắt đầu đánh giá ngọc bội. Hoa văn trên ngọc bội này rất kỳ quái, y tìm trong đầu một vòng mà không nhớ rõ đã tìm được loại hoa văn này trên ngọc bội nào khác chưa, liền chậm rãi sờ lên, đột nhiên nhận ra được gì đó, nói: "Đường vân gỗ?"
Hai mắt Văn Nhân Hằng cong cong, trong mắt ngập tràn ấm áp của ánh nến, càng nổi bật vẻ ôn nhã. Chỉ là tuy cảnh đẹp ý vui, nhưng Diệp Hữu luôn cảm thấy có chút gì đó không nói rõ được ẩn trong đó, y chưa mở miệng, chỉ nghe Văn Nhân Hằng mỉm cười nói: "Ừ, đường vân gỗ."
Diệp Hữu không có ý muốn theo đến cùng, ngay cả mí mắt cũng thèm nhìn hắn, cất ngọc bội vào, bình tĩnh lên giường nghỉ ngơi.
Đang là mùa mưa, ban ngày còn trong, ban đêm lại tí tách mưa rơi. Văn Nhân Hằng yên lặng mở mắt ra, nghe tiếng thở đều đều của người bên cạnh, ngửi mùi hương thoang thoảng của bách thảo lộ trong không khí, nghiêng người nhìn sư đệ, đợi nhịp hơi thở, thấy sư đệ đúng thật đang ngủ mới bắn một đạo chân khí, điểm huyệt ngủ của y.
Diệp Hữu nghiêng đầu, ngủ càng sâu hơn.
Văn Nhân Hằng ngồi dậy, đầu tiên là dò xem nội lực của y, sau đó chống tay lên giường nhìn y.
Băng vải trên đầu Diệp Hữu đã tháo ra trước khi ngủ, mơ hồ lộ ra nửa khuôn mặt tuyệt đẹp. Văn Nhân Hằng rũ mắt nhìn chằm chằm, định vươn tay sờ lên, nhưng khi sắp chạm vào lại không biết nhớ đến cái gì mà do dự, khựng tay lại.
Không khí bị đêm tối đè nặng xuống, chảy xuôi rất thong thả, tay Văn Nhân Hằng giơ lên cả nửa ngày, cuối cùng chỉ dùng ngón trỏ cọ nhẹ lên hai má y, nhẹ nhàng xoa đầu y.
Cũng chỉ có khi ngủ mới ngoan được một chút... Văn Nhân Hằng thầm nghĩ trong lòng, đắp chăn lên cho y, xuống giường.
Cửa phòng vang lên tiếng "két" rất nhỏ, rồi yên lặng trở lại.
Hai mắt đang nhắm chặt của Diệp Hữu bỗng mở ra, kiên nhẫn nằm một lúc mới chậm rãi ngồi dậy – nếu Văn Nhân Hằng mà nhìn thấy chắc chắn vẻ mặt luôn thong dong kia của hắn sẽ có thêm cảm xúc khác, dù sao hắn đã điểm huyệ đạo của người này, dù thế nào đi nữa, Diệp Hữu không nên tỉnh lại mới đúng.
Thật ra ngay chính Diệp Hữu cũng rất kinh ngạc.
Lúc y bị đạo chân khí kia bắn trúng thì liền lập tức thanh tỉnh, nhưng ngay sau đó kịp nhận ra đó là huyệt ngủ liền giả vờ ngủ luôn, chuẩn bị xem Văn Nhân Hằng muốn làm cái gì, nên vẫn chờ đến tận bây giờ.
Y sờ sờ hai má bị cọ, tự hỏi có nên đuổi theo không, một lát sau nghĩ ra một ý không tệ liền sung sướng mặc quần áo tử tể, mở cửa ra.
Ngoài cửa đang đứng một hắc y nhân, nghe thấy tiếng liền vội quay đầu lại, vừa lúc đối mặt với Diệp Hữu.
Diệp Hữu: "..."
Hắc y nhân: "..."
Người này đến lúc nào? Là lúc y ngủ hay vừa mới đến? Vô thanh vô tức như vậy, chẳng lẽ là ám vệ của Văn Nhân Hằng? Diệp Hữu suy nghĩ một lúc, trầm mặc đứng đó, ánh mắt đăm đăm.
Hắc y nhân bị khuôn mặt y làm chấn động đến nỗi đại não trống rỗng trong chớp mắt, ngơ ngác đứng đó, thấy y không mở miệng mà chỉ nhìn mình, liền chủ động chào hỏi: "Công tử tỉnh rồi? Môn chủ nhà chúng ta có việc đi ra ngoài một lúc, lập tức về ngay, công tử ngủ trước đi."
Diệp Hữu như là không nghe thấy, tiếp tục nhìn thẳng hắn.
Hắc y nhân rất nhanh đã nhận ra người này không thích hợp, đang muốn hỏi một chút, lại đột nhiên nghĩ đến một từ "mộng du", trợn tròn mắt, cẩn thận lắp ba lắp bắp hỏi: "Công tử ngươi, ngươi... có thể nghe được ta nói không?"
Diệp Hữu không đáp, nhấc chân đi về phía trước.
Khách điếm được làm theo kiểu giếng trời, đi vài bước là đến lan can, hắc y nhân mở to mắt nhìn y duỗi cổ nhìn xuống, hoảng sợ vội chạy nhanh đến bên cạnh y, sợ y ngã xuống, nhưng lại không dám gọi, bởi vì nghe nói không thể cố đánh thức người đang mộng du, nếu không sẽ hại người ta thành đồ ngốc.
Diệp Hữu quay đầu nhìn hắn: "Ngươi quen ta sao?"
Hắc y nhân rất vui mừng: "Không biết, công tử tỉnh rồi?"
Giọng Diệp Hữu không chút thay đổi, lại hỏi: "Ngươi quen ta sao?"
"..." Hắc y nhân khóc, tỉnh cái rắm, quả nhiên vẫn đang mộng du!
Hắn yên lặng lắc đầu.
Diệp Hữu đến gần đánh giá hắn. Hắc y nhân chỉ có thể lui về sau, sau lưng rất nhanh đã dán lên cột trụ đỏ rực, hắn nhìn khuôn mặt này, gần như khẩn trương mà ngừng thở, nhưng đúng lúc này, Diệp Hữu lại đột nhiên ra tay, rất nhanh đã điểm mấy chỗ huyệt đạo của hắn.
Hắc y nhân: "..."
Hắc y nhân không kêu lên được, chỉ có thể trừng mắt, phản ứng đầu tiên là trúng kế, nhưng chờ hắn nhìn kỹ thì phát hiện người này vẫn là bộ dạng lúc trước, không khỏi áy náy vì suy nghĩ của mình.
Diệp Hữu không muốn chờ đợi nữa, nhìn nhìn hắn, xoay người vào phòng. Hắc y nhân cảm thấy rốt cuộc y cũng đi về ngủ, trong lòng thở phào đồng thời nhớ đến hiện trạng của mình, bắt đầu lo lắng trong lúc này có xảy ra chuyện gì hay không, nhưng hắn cũng không cần lo lắng quá lâu, bởi người nào đó rất nhanh đã lộn lại, trong tay còn cầm chủy thủ của Văn Nhân Hằng, "xoẹt" một cái rút ra.
Hắc y nhân: "..."
Diệp Hữu dưới ánh mắt kinh hồn táng đảm của hắn, dùng chủy thủ gõ nhẹ lên vai hắn, kỳ quái hỏi: "Sao ngươi còn chưa đi?"
Hắc y nhân: "..."
Nếu mà ta động được, thì chắc chắn sẽ bỏ chạy có được không!
"Không đi cũng tốt," Diệp Hữu nở một nụ cười khát máu, khí lạnh quanh thân bỗng chốc tràn ra, y nắm chủy thủ chậm rãi dời về phía cổ hắc y nhân, tiếp tục lặp lại, "Không đi cũng tốt..."
Hắc y nhân: "..."
Mẹ nó, môn chủ cứu mạng!
Diệp Hữu tất nhiên sẽ không làm thịt hắn, chỉ khoa tay múa chân một lúc liền tha người đi, chuẩn bị hố Văn Nhân Hằng một phen.