Ngón trỏ của hắn cọ nhẹ hai má sư đệ: "Ngươi không nói, ta nói tay người, dù ngươi dùng cách gì ép Phù Bình, thì Phù Bình vẫn biết ngươi có vấn đề, đưa hắn về Thiếu Lâm không có lợi cho ngươi, chỉ có thể giết hắn giữa đường, ngươi nhìn vào mắt ta rồi nói lại lần nữa, nhảy xuống vực có phải là ngươi đã tính kế hết rồi không".
Diệp Hữu bình tĩnh nhắc nhở: "Sư huynh, lúc đó ngựa bị thương nên mới chạy đến vách núi, đâu liên quan gì đến ta".
Văn Nhân Hằng nói: "Ta không bảo ngươi nói cái này".
"Được rồi, nhảy xuống vực không phải là do ta...". Diệp Hữu nói xong thấy bàn tay của sư huynh đang lướt trên mặt y đã đè lên gối đầu, ánh mắt trầm xuống. Y sắc bén nhận ra có mùi lửa giận, thức thời dừng lại.
"Dù ngựa có bị hoảng sợ hay không, thì địa hình ở đó sẽ không đổi, ngươi lại không ngu, vẫn có nhiều cách dời đến vách núi". Văn Nhân Hằng nói, "Hoặc là ngươi giải thích sao người của ngươi lại nhanh hơn người khác chạy xuống đáy vực, xử lý Phù Bình trước?".
Diệp Hữu im lặng.
Văn Nhân Hằng hỏi: "Ngươi ngất xỉu là vì uống thuốc?".
Diệp Hữu nói thật: "Ừm, thấy có người đến liền uống".
Văn Nhân Hằng hơi vừa lòng, tiếp tục nói: "Từ khi ngươi mất đi võ công liền từ một người xem cuộc vui nhảy vào tham dự, càng không tiếp xúc với người của Ma Giáo, chuyện điểm tử huyệt có phải ngươi đã sắp xếp trước rồi không, việc này không giống ngươi".
Diệp Hữu muốn cứu lại một câu thực ra lúc ở sơn trang đã hỏi thủ hạ chuyện tử huyệt, chỉ là vẫn chưa nói, nhưng nhìn vẻ mặt của sư huynh, cảm thấy lúc này giãy chết cũng chẳng để làm gì. Sư huynh nhà y mà ép người sẽ không ép chết ngay, mà là chầm chậm đẩy đối phương đến đường cụt.
Vì thế y lại im lặng.
Văn Nhân Hằng hỏi: "Trí nhớ của ngươi có phải đã khôi phục lại chưa?".
Diệp Hữu to gan lớn mật nói: "Không đâu".
Văn Nhân Hằng thầm nghĩ một tiếng gan lắm, vẻ mặt lại không đổi, vén tóc mai cho y: "Vậy ngươi biết được sự thực từ tờ giấy kia, rồi lâm thời sắp xếp chuyện này?".
"Nếu không phải là lâm thời nghĩ ra, ta sẽ không để lộ nhiều sơ hở cho ngươi thấy như vậy", Diệp Hữu nhìn hắn, "Sư huynh, có phải ngươi giận lắm không?".
"Đúng, nhưng ta giận là giận ngươi tự tiện mạo hiểm, thậm chí ta không giận chuyện có phải ngươi đã khôi phục lại ký ức không lại không chịu nói cho ta biết", Văn Nhân Hằng nói, "Ta giận là giận ngươi tình nguyện tìm người khác giúp cũng không tìm sư huynh là ta, chẳng qua chỉ muốn mượn ta nhảy vào việc này thôi".
Diệp Hữu im lặng.
Điều này y đã lường trước được, chờ đến khi chuyện này bắt đầu, sư huynh chắc chắn sẽ tức giận.
Văn Nhân Hằng để sát vào y, khẽ hỏi: "Cũng vì không biết rõ kế hoạch của ngươi, ngươi có biết khi ta nghe nói ngươi rơi xuống vực, trong lòng là cảm giác gì không?".
Diệp Hữu thở dồn dập, lần này đã cảm nhận được lửa giận của sư huynh, thậm chí lúc trước khi sư huynh nhà y muốn trói y lại, lửa giận cũng không lớn như vậy. Y nhìn người này đứng dậy, theo bản năng gọi một tiếng sư huynh.
Văn Nhân Hằng đáp lại, hỏi: "Thật sự không có gì muốn nói với ta sao? Dù là gì cũng được".
Diệp Hữu do dự hỏi: "Ví dụ như thành thật nhận lỗi?".
Văn Nhân Hằng nhìn y một lúc, gật đầu, cởi áo ngoài nằm xuống bên cạnh y. Diệp Hữu căng người, yên lặng nhìn chằm chằm sư huynh. Văn Nhân Hằng vỗ vỗ y: "Ngủ đi, dù sao cũng tự nhảy xuống vực, lúc nãy không phải nói người còn đau sao?".
Diệp Hữu tuy biết sư huynh có thể đang đặt bẫy cho mình, nhưng vẫn nói lời thật: "Không đau lắm, thực ra võ công của ta vẫn còn".
Văn Nhân Hằng chỉ đơn giản "ừ" một tiếng, ngay cả hỏi cũng không.
Hắn dễ nói chuyện như vậy càng làm Diệp Hữu lo lắng bất an, tiếp tục nhìn hắn, sao lại không biết là sư huynh nhìn ra được có vấn đề thì sao dễ dàng bỏ qua cho y chứ.
Văn Nhân Hằng thả màn giường xuống, nhắm mắt lại, một vẻ muốn ngủ cùng y. Diệp Hữu nhìn nửa ngày, đang định nói gì thì cảm giác cổ tay bị nắm chặt, ngay sau đó người đã bị hắn kéo vào lòng.
Y nằm yên, tạm thời không nhúc nhích.
Hơi thở ấm áp vờn quanh tai, khiến y giật mình nhớ lại mười năm trước.
Mười năm trước sư phụ qua đời, y giả điên, sư huynh sợ y sẽ chạy loạn trong đêm, đêm nào cũng ôm y như vậy, vỗ nhẹ lên lưng y, dịu dàng dỗ y đi vào giấc ngủ. Khi đó y cõng theo huyết hải thâm cừu không thể nói ra, con đường phía trước đầy chông gai mù mịt, bên cạnh cũng chỉ có một người thân.
Tộc nhân, ân sư và bạn bè giúp đỡ trong mười năm này, từng người từng người, y đã thấy rất nhiều cái chết, trải qua rất nhiều chia lìa và khổ đau, một đường này như đi trên lớp băng mỏng, như đi vào vực sâu, niềm an ủi duy nhất là người này còn sống.
Ta chỉ có ngươi, y nghĩ.
Mười năm trước như vậy, mười năm sau dù có thêm nhiều thủ hạ và bạn bè, nhưng người ẩn sâu trong lòng cũng chỉ có một người, nếu người này ngã xuống trước mặt y, y nghĩ chắc chắn mình sẽ phát điên mất.
Diệp Hữu nhích lại gần sư huynh.
Mong ước của y không nhiều, chỉ cần người này sống là được, dù sư huynh hận y, cũng không sao.
Văn Nhân Hằng siết chặt tay ôm y, lẳng lặng nằm một lúc, nói: "Trước đây dù ta dùng cách gì ngươi cũng không chịu nói, lần này ngươi giao mình lúc mất trí nhớ cho ta, ta rất vui, còn tưởng là ngươi đã nguyện ý nói ra".
Diệp Hữu mơ hồ cảm giác được sư huynh muốn dùng tình cảm dịu dàng, thầm nghĩ quả nhiên đêm nay sư huynh sẽ không dừng tay như vậy.
Văn Nhân Hằng nói: "Nếu ngươi không muốn nói, ta sẽ không ép ngươi, chỉ nhìn là được".
Diệp Hữu nghi ngờ.
"Ta nói thật", Văn Nhân Hằng không chớp mắt nhìn y, nói rất nghiêm túc, "Ta ở bên cạnh nhìn, ngươi thắng, ta vui vì ngươi, ngươi bại, ta sinh tử tương tùy".
Diệp Hữu cứng ngắc: "Ngươi...".
Văn Nhân Hằng không bỏ qua sắc mặt này của y, nâng cằm y lên, từng bước ép sát: "Lại nói một lời nói thật cho ta, ngươi giấu ta, có phải còn oán ta chuyện năm đó?".
Diệp Hữu không nghĩ gì nói ngay: "Không phải, ta...".
"Không oán ta thật sao?". Văn Nhân Hằng xoay người đè lên, cởi vạt áo y, tay luồn vào trong.
Diệp Hữu bị câu "sinh tử tương tùy" kia đè cho lồng ngực đau đớn, đến khi tỉnh táo lại, quần áo của y đã bị cởi ra. Văn Nhân Hằng cụp mắt đánh giá y, lại thăm dò vào trong. Diệp Hữu đè tay hắn lại, trầm giọng cảnh cáo: "Văn Nhân Hằng".
"Muốn đẩy ta ra? Vậy ngươi phải dùng sức nhiều vào", Văn Nhân Hằng nói, "Hay là ngươi muốn lặp lại chuyện của mười năm trước? Cũng được, chờ ta thượng ngươi xong, lại nói thêm câu ghê tởm cho ta nghe, năm đó ngươi vì vậy mà đi, bây giờ có thể dùng tiếp".
Sắc mặt Diệp Hữu thay đổi.
Y sống đến bây giờ, có ba chuyện khiến y thống khổ nhất.
Một là gia tộc bị giết, hai là ân sư bị giết, ba là lúc giả điên phát hiện sư huynh thích mình, tìm cơ hội chuốc rượu sư huynh dụ dỗ hắn, chờ đến khi xảy ra quan hệ giả vờ bị đả kích mà "tỉnh" lại, cũng cho sư huynh một câu ghê tởm, sắc mặt của sư huynh lúc đó đến giờ y vẫn còn nhớ rõ.
Văn Nhân Hằng nhìn đau đớn lóe lên trong mắt y, không làm gì thêm nữa, hít một hơi, nhẹ nhàng nói: "Năm đó khi ngươi vừa đi sư bá đã đến, ta nhớ đã từng nói với ngươi là sư bá sẽ đến, ngươi đoán được ngày đúng không, lúc đó ngươi không chịu nói gì với ta, là vì không muốn để ta rơi vào nguy hiểm?".
Diệp Hữu cắn răng, không nói gì.
Văn Nhân Hằng nói tiếp: "Hiện giờ có phải ngươi muốn đánh với ta một trận, rồi rời khỏi ta tự về Thiếu Lâm? Dù sao đám bạch đạo kia cũng biết danh tiếng Hiểu công tử ngươi, Cát bang chủ cũng có ý chiêu mộ ngươi, ngươi nương tựa vào ông ta cũng có thể đẩy cục diện, chuyện này dù có kết quả xấu nhất, ngươi cũng đã nghĩ sẵn đường lui cho ta? Đừng sắp xếp như vậy, ta không thèm".
Diệp Hữu nhắm nghiền hai mắt.
"Ta nói rồi, ta sẽ ở bên cạnh nhìn hết tất cả, dù thế nào cũng sẽ đi cùng ngươi, ngủ đi". Văn Nhân Hằng cuối cùng cũng buông y ra, im lặng mặc lại quần áo cho y, đắp chăn, xoay người xuống giường.
Diệp Hữu kéo tay hắn lại.
Văn Nhân Hằng quay đầu nhìn y, như muốn ngừng thở.
Diệp Hữu im lặng một lúc, khẽ nói: "Sư huynh, tên ta không phải là A Hiểu, cũng không phải là Diệp Hữu. Hai mươi năm trước, trong ba nhà vì một quyển "Truy Thành Tán" mà bị giết, có một nhà là nhà ta".
Con ngươi Văn Nhân Hằng co lại.
Diệp Hữu ngồi dậy, dựa vào tường, nhớ lại: "Đên đó mẹ ta đẩy ta đi từ lỗ chó ở hậu viện, bảo ta đến núi Hà Cực tìm sư phụ, không phải tình cờ ta được sư phụ nhặt được, mà vốn ta định đi tìm ông, cầu ông thu nhận ta...".
Văn Nhân Hằng rất thông minh, nghĩ đến vị trí của ba nhà đó, cũng hiểu dù là nhà nào cũng cách núi Hà Cực rất xa, hơn nữa lúc đó còn là mùa đông, một mình sư đệ... Hắn nắm chặt tay sư đệ, đau lòng vô cùng: "Nếu ngươi không muốn nói chuyện quá khứ thì đừng nói nữa".
"Không sao, đã qua lâu vậy rồi", Diệp Hữu nói, "Hiện giờ ta đang luyện "Truy Thành Tán", năm đó trước khi cha ta đốt nó đã bắt ta phải học thuộc lòng".
Văn Nhân Hằng ngồi xuống bên cạnh giường: "Cái này không phải chỉ người có tâm tư đơn thuần mới...". Hắn nói đến đó liền khựng lại, nhớ đến, "Luyện đến một mức nào đó sẽ mất trí nhớ sao?".
Diệp Hữu nhếch môi: "Ừm, hơn nữa trước sau khi mất trí nhớ không thể tức giận động tình, nếu không phun máu ba lần sẽ đứt hơi bỏ mình, sau khi mất trí nhớ chỉ cần điểm tử huyệt là thành công, ngươi thấy người thông minh dù trước khi đột phá để lại tờ giấy nói hết mọi chuyện, nói cho chính mình sau khi tỉnh lại phải điểm tử huyệt, thì sẽ làm sao? Dù sao ta cũng không dễ dàng tin nó".
Văn Nhân Hằng không thể nói được gì chớp chớp mắt, có hơi đồng tình với trưởng lão Ma Giáo phải ra tay, chắc lúc đó hoảng sợ không ít, hắn nói: "Ngươi nói tiếp đi".
"Ta...". Diệp Hữu dừng lại, nhìn về cửa phòng.
Văn Nhân Hằng đợi một lúc, cũng nghe thấy tiếng bước chân, tiếp đó có tiếng gõ cửa phòng.
Đao ba nam đứng ở bên ngoài nói: "Môn chủ, đã có chuyện rồi".
Văn Nhân Hằng đi đến mở cửa: "Sao vậy?".
Đao ba nam không dám nhìn vào trong, khẽ nói: "Chung thiếu gia bị bắt cóc".
Chung thiếu gia cũng chính là thiếu minh chủ, Văn Nhân Hằng nhướng mày, quay đầu lại nhìn sư đệ.
Diệp Hữu vô tội nhìn hắn.
Văn Nhân Hằng híp mắt lại.
"...". Diệp Hữu không nói được gì.
Lần này y vô tội thật mà, việc này chẳng liên quan gì đến y hết.