Giáo Chủ Hắn Là Mỹ Nhân

Chương 15

Nửa tháng sau, thiếu lâu chủ mang theo tiểu sư đệ về tới Vọng Phong lâu, chuyện đầu tiên làm đương nhiên là phải đi chào hỏi phụ thân đã lâu không gặp rồi.

Chẳng biết tại sao mà tâm trạng lâu chủ cực kỳ tốt, vui vẻ xoa xoa mái tóc rối nùi của tiểu sư đệ.

Tiểu sư đệ quan sát lâu chủ từng li từng tí từ trên xuống dưới một lượt, không nhịn được sờ bụng nhỏ của lâu chủ, nghi ngờ hỏi: Sư phụ, người đây là mập lên ạ?

Lâu chủ gập ngón tay lên búng trán tiểu sư đệ một cái, không vui nói: Tránh ra, mập lên gì chứ, đúng là trẻ con thì không biết cách nói chuyện mà. Theo sư tẩu con học hỏi một chút đi.

Tiểu sư đệ: …

Thiếu lâu chủ: …

Tiểu sư đệ hoảng hốt đến biến sắc nói: Sư phụ, người vậy mà thừa dịp sư huynh con không có ở đây lén lút cưới vợ cho huynh ấy!

Lâu chủ nói: Vớ vẩn, đâu phải ta tự tìm? Rõ ràng là người ta chính là chủ nhân khóa trường mệnh của sư huynh ngươi tìm tới cửa.

Vừa nói vừa nghiêng đầu qua chỗ khác, trợn mắt hung dữ nhìn thiếu lâu chủ, nói: Trịnh Ngạn, cha cảnh cáo con không được bội tình bạc nghĩa. Cha rất hài lòng với người con dâu này.

Thiếu lâu chủ nhíu mày hỏi: Là ai?

Lâu chủ nói: Là ai lẽ nào con còn không biết? Rốt cuộc con có mấy người tình vậy hả?

Thiếu lâu chủ: …

Thiếu lâu chủ nghĩ thầm: Người trong nhà thế nào lại một người hai người đều không cách nào khơi thông được thế này? Thực sự là đủ lắm rồi.

Lâu chủ thấy y không nói lời nào, lúc này mới hài lòng nói: Nói chung tối nay con dâu sẽ tới. Trịnh Ngạn, con chuẩn bị cẩn thận một chút, nói xin lỗi với người ta, sau đó chúng ta định luôn mối hôn sự này.

Tiểu sư đệ kêu khóc nói: Sư phụ, không được. Tốt xấu gì cũng để con kiểm tra sư tẩu tương lai một chút chứ? Chẳng may nàng muốn ngược đãi con thì làm sao bây giờ?

Lâu chủ cười híp mắt nói: Yên tâm đi, sư tẩu con rất xinh đẹp, người cũng tốt. À đúng rồi, tay nghề nấu nướng cũng rất giỏi, không biết tối này nó lại mang đến món gì đây? Ôi chao, món măng tây xào thịt tối hôm qua ăn ngon thật.

Không biết tại sao nghe đến đó, tiểu sư đệ đột nhiên cảm thấy mình thiệt là muốn biết con dâu trong miệng sư phụ là ai. Thế nhưng mà, sư phụ trở nên sáng suốt như vậy từ khi nào thế? Vậy mà không ngại con dâu của mình là nam nhân?

***

Chạng vạng, tiểu sư đệ thẳng tắp đứng ở cửa, ngóng trông nhìn về phương xa, chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón quân địch. Nửa khắc sau, trong tầm mắt quả nhiên xuất hiện một người hết sức quen thuộc.

Tiểu sư đệ bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Chờ người đến gần, tiểu sư đệ liền hoan hô một tiếng, nhảy cà tưng nhào tới trong ngực giáo chủ.

Meo, mỹ nhân sư tẩu thật là vừa mềm vừa thơm!

Giáo chủ cũng vui vẻ ôm cậu, nói: Sư đệ, cuối cùng thì hai người cũng về rồi, ta chờ gần chết. Đúng rồi sư huynh ngươi đâu? Huynh ấy không bị kẻ kì lạ nào bắt cóc đó chứ?

Tiểu sư đệ nói: Không có, đệ còn giúp huynh canh chừng huynh ấy rất kỹ đó nha.

Giáo chủ nghĩ thầm: Nếu như ngươi có thể cách xa huynh ấy thì tốt hơn. Nhưng thôi, hôm nay là ngày đại lành, không so đo nhiều như thế.

Tiểu sư đệ cực vui vẻ lôi thiếu lâu chủ lên lầu.

Thiếu lâu chủ đang chơi cờ với lâu chủ, đến khi giáo chủ chậm chạp bước tới, y cũng chỉ khẽ gật đầu, lạnh nhạt nói một câu: Đã lâu không gặp.

Lâu chủ tức giận đến độ phá một nước cờ, nói: Lạnh lùng như thế làm gì? Nhiệt tình lên một chút?

Thiếu lâu chủ mặt không cảm xúc nhìn ông chơi xấu, nói: Cha, cha xác định để cho con lấy Tần Văn sao?

Lâu chủ nói: Đương nhiên rồi, Tiểu Văn hiểu chuyện lại dễ thương như vậy, tuy rằng nó thích mặc nam trang… Lâu chủ ấp úng, âm thầm nghía qua bộ ngực bằng phẳng của giáo chủ, nói: Cha cũng có thể hiểu được.

Giáo chủ: …

Tiểu sư đệ tỏ vẻ mình nhịn cười thật là vất vả.

Thiếu lâu chủ gật gật đầu, nói: Con lấy, thế nhưng cha không được đổi ý.

Lâu chủ nói: Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, nếu ta đổi ý thì ta sẽ là chó.

Giáo chủ nghĩ thầm, cuối cùng cũng biết tiểu sư đệ là học của ai, quả thực giống nhau như đúc!

Thiếu lâu chủ lúc này mới nhếch môi, nói: Vậy thì tốt, bây giờ con muốn nói cho cha một chuyện.

Lâu chủ tò mò hỏi: Chuyện gì?

Thiếu lâu chủ liếc mắt nhìn giáo chủ một cái, nói: Tần Văn, tự ngươi nói cho cha ta biết đi.

Giáo chủ mặt đỏ bừng lên, hắn đi lên phía trước một bước, ngập ngừng nói: Lâu chủ…

Lâu chủ cắt ngang hắn, lớn tiếng nói: Đừng gọi ta là lâu chủ, gọi ta là cha.

Giáo chủ hơi dừng một chút, thay đổi xưng hô rồi nói: Cha, con đúng là nam nhân, lúc trước con cũng nói với cha rồi…

Lâu chủ hừ một tiếng nói: Còn gạt ta, con trai ai lại có khuôn mặt như thế chứ?

Giáo chủ sắp khóc không ra nước mắt. Chả nhẽ lại muốn mình cởi quần ra để chứng minh sao?

Tiểu sư đệ cười đến sắp sốc hông, cậu chùi chùi nước mắt của mình, đi tới sờ mó ngực giáo chủ, nói: Sư phụ, mắt người thực sự là càng ngày càng kém. Người xem, con dám mò nha, đúng là nam nhân!

Thiếu lâu chủ khó chịu lườm tiểu sư đệ, tiểu sư đệ vội vã bỏ tay xuống.

Lâu chủ: …

Lâu chủ nói: Chờ chút, để ta bình tĩnh lại.

Thiếu lâu chủ ung dung thong thả nói: Ừm, cha bình tĩnh lại trước đi, con mang nương tử con về phòng trước.

Lâu chủ: …

Thiếu lâu chủ đứng lên, đứng dậy đi ra ngoài. Giáo chủ ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn.

Lúc đi tới cửa, thiếu lâu chủ như là nghĩ tới điều gì, liền xoay người lại, cười khẽ nói: Đúng rồi cha, quên chưa nói với cha một chuyện, Tần Văn chính là giáo chủ Túc Thiên Giáo.

Vào giờ phút này, nội tâm lâu chủ gần như tan nát.