"Ai nha, mẹ của ta ài, may mắn có thể trở về. . ."
Trở lại bên trong Túy Tiên Lâu, Vương Dã tìm cái ghế đặt mông ngồi xuống: "Chạy một mạch làm mệt chết lão tử !"
Vương Dã giả vờ giả vịt lau mồ hôi, giống như thật sự vô cùng mệt nhọc.
"Ngươi xem một chút bản thân mình. . ."
Thấy bộ dáng của Vương Dã, Bạch Lộ Hạm trợn mắt: "Chỉ biết đứng trong quầy lấy tiền với mắng chửi người, một bộ thể xác còn không bằng nữ tử."
"Theo ta chỉ cần ngươi mỗi ngày đi bưng trà đổ nước, cam đoan không đến một tháng liền rèn luyện ra một thân sức lực!"
Trong lúc nói, Bạch Lộ Hạm chẳng thèm ngó ngàng đến Vương Dã.
"Ngươi tưởng bở sao. . ."
A Cát lắc đầu: "Bằng vào cái thân thể yếu đuối như gà con kia, làm việc một tháng không chừng khiến hắn mệt mỏi đến độ đi tiểu ra máu!"
Bạch Lộ Hạm kẻ xướng người hoạ với A Cát, hoàn toàn không đem Vương Dã để vào mắt.
"Mau mau cút. . ."
Vương Dã không kiên nhẫn vẫy tay chặn họng: "Lão tử hiện tại đang mệt, lười nhác cãi cọ với hai đứa nhóc con bọn ngươi. . ."
"Các ngươi mau mang vướng víu kia vào ta xem có thể cứu chữa được không, nếu không liền sớm quấn chiếu rồi ném ra bãi tha ma ngoài thành. . ."
"Thu thập xong liền đóng cửa, ngày mai còn phải buôn bán nữa!"
A Cát và Bạch Lộ Hạm không cao hứng trợn mắt nhìn Vương Dã, sau đó hai người hợp sức ôm Lý Hoài Không mang vào khách sạn.
Bởi vì mất đi ý thức, cộng thêm bị đâm một cây chủy thủ phía sau lưng, Lý Hoài Không không thể nằm xuống.
Đám người dứt khoát để hắn ngồi trên mặt đất, mượn đèn đuốc xem xét thương thế của nạn nhân.
Nhưng mà không nhìn còn khá.
Vừa nhìn vào Lý Hoài Không, mọi người không khỏi cực kì giật mình.
Dưới ánh đèn, sắc mặt Lý Hoài Không trắng bệch tựa như giấy trắng.
Bên dưới làn da tái nhợt, từng dây hắc tuyến kéo dài từ mạch máu xuống tận bên dưới, bao phủ lấy thân thể.
Nhìn đến đây, A Cát vội vàng cởi ra quần áo Lý Hoài Không, phát hiện tình huống bên trong thân thể cũng tương tự như vậy.
Hắc tuyến trì hoãn mạch máu chảy ra toàn thân, bọn chúng càng dễ thấy dưới da.
"Đây là Thất Tinh Đoạn Hồn Tán !"
Bạch Lộ Hạm cả kinh.
"Cái gì là Thất Tinh Đoạn Hồn Tán?"
A Cát ở một bên nghi ngờ hỏi.
"Nó là một món kỳ độc trên giang hồ. . ."
Bạch Lộ Hạm mở miệng giải thích: "Loại độc này vô sắc vô vị, khi trộn lẫn vào trong rượu sẽ tăng gấp đôi độc tính, người thường uống nửa chén trong vòng năm bước sẽ thất khiếu chảy máu đến chết, cho dù là người có võ công cao cường, nếu trong sáu canh giờ không uống giải dược cũng sẽ toi mạng!"
"Nhìn bộ dáng người này hẳn là trúng độc rất lâu, mà chủy thủ trên lưng hắn cũng nhuộm kịch độc, hai loại độc trộn lẫn với nhau thế mà có thể chống đỡ đến tận đây, nghĩ đến võ công rất mạnh. . ."
"Nha đầu ngốc giỏi đấy!"
A Cát khen một câu: "Thế mà trong nháy mắt nhận ra được độc dược phức tạp như vậy, đúng là có chút kiến thức!"
"Một chút là thế nào!"
Đối với A Cát khen ngợi, Bạch Lộ Hạm hơi ngửa đầu, đắc ý nói: "Ta là Hạo Thiên kiếm hiệp, trong nhà bình thường xem không ít điển tịch như này, đừng nói Thất Tinh Đoạn Hồn Tán, ngay cả độc dược lợi hại hơn ta cũng có thể nhận ra được. . ."
"Được rồi, ít nói nhảm!"
Vương Dã vẻ mặt không kiên nhẫn: "Khen ngươi hai câu ngươi liền bước lên trời. . ."
"Theo ngươi ý tứ, tên này có cứu được hay không?"
"Lão tham tài, chỉ biết gây mất hứng!"
Bị Vương Dã đánh gãy, Bạch Lộ Hạm lẩm bẩm một câu, lại nói tiếp: "Người này đầu tiên là trúng kỳ độc Thất Tinh Đoạn Hồn Tán, sau đó lại dính tiếp vết thương bởi kịch độc trên chủy thủ, hai loại độc điệp gia lên, nếu bình thường thì thần tiên cũng không cứu nổi hắn, không nghi ngờ là chết thẳng cẳng. . ."
"A Cát, ngươi mẹ nó còn đứng ngây ra đó làm gì?"
Nghe đến câu "không thể nghi ngờ phải chết", Vương Dã sai khiến A Cát: "Ra sau hậu viện tìm cái chiếu với đẩy thêm cái xe ba gác, cuộn tôn tử này lại ném ra bãi tha ma chờ chết!"
? ? ?
Trên mặt Bạch Lộ Hạm khựng lại.
Nàng hỏi Vương Dã : "Lão tham tài, ý ngươi là sao? !"
"Xử lý thi thể!"
Đối mặt Bạch Lộ Hạm câu hỏi, vẻ mặt Vương Dã đương nhiên: "Ta biết ngươi còn nhỏ, không chấp nhận được điểm này"
"Thế nhưng chúng ta mở tiệm đãi khách muốn chú ý đến may rủi, tên này nếu chết ở đây không chỉ mang đến xúi quẩy, còn ảnh hưởng đường tài vận!"
"Mà lại, ta dùng chiếu cuốn hắn lại, coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ, dù sao cũng tốt hơn một thân trụi lủi bị ném ra ra ngoài cho chó gặm!"
Thân thể Bạch Lộ Hạm cứng đờ.
Nàng không có nghĩ đến Vương Dã gấp gáp xử lý nam nhân trước mắt vì sợ người chết ảnh hưởng đến tài vận của hắn!
"Ai nói hắn sẽ chết? !"
Sau khi chấn kinh, Bạch Lộ Hạm hỏi ngược.
"Không phải ngươi vừa nói sao?"
Vương Dã vặn ngược lại: "Cái gì mà hai loại độc trộn lẫn với nhau, thần tiên khó cứu. . ."
"Ta nói là người bình thường!"
Không đợi Vương Dã nói hết lời, Bạch Lộ Hạm giải thích tiếp: "Đó là áp dụng cho người bình thường, nhưng gặp được bản cô nương xem như hắn may mắn!"
"Ta từng xem qua một quyển cổ kinh gọi là « Hóa Độc Tâm Kinh », trên sách ghi chép một loại pháp môn tên Thất Huyệt Tán Độc, nó nói độc dược trong thiên hạ dù không giống nhau, nhưng cách thức lấy mạng người cơ bản đều tương tự, máu độc sẽ phải hội tụ đến Thất Mạch, từ đó mới có thể lan hết toàn thân lấy tính mệnh người!"
"Chúng ta chỉ cần phong bế kinh mạch người này phòng ngừa máu độc tràn ra, chờ bọn chúng hội tụ ở Thất Mạch lập tức lấy đao đâm rách, sau đó hút ra độc là có thể cứu được hắn. . ."
"Có thể cứu người sao ngươi không nói sớm?"
Vương Dã đưa tay gõ đầu nàng.
"Ta chỉ nghĩ thừa nước đục thả câu, tăng lên một chút hình tượng của mình. . ."
Che lấy đầu, Bạch Lộ Hạm nhìn Vương Dã, ánh mắt ai oán: "Ai biết lão tham tài ngươi chỉ chờ nghe xong câu người sẽ chết, liền nhanh chóng muốn dùng chiếu rơm cuốn lại thi thể ném ra nghĩa địa. . ."
"Ngươi còn cãi hả?"
Vương Dã trừng nàng.
Đồng thời, hắn quay đầu đối nói A Cát: "Tiểu tử ngươi cũng đừng thất thần, thấy nha đầu ngốc cần gì thì chuẩn bị lấy ra, chúng ta lập tức cứu người!"
"Biết!"
A Cát không có chậm chễ, hắn lập tức chạy ra ngoài, trong thời gian ngắn đã đưa nước ấm, tiểu đao và thuốc trị thương tới.
Sau khi an bài thỏa đáng, Bạch Lộ Hạm bắt đầu phân công nhiệm vụ.
Nàng đầu tiên nhìn về phía A Cát, mở miệng nói: "A Cát tu luyện Phật môn thần thông, nội lực lại thâm hậu, vừa vặn đủ khả năng bảo vệ tâm mạch. . ."
"Ta chút nữa lấy tiểu đao đâm rách Thất Mạch người này, ngươi lập tức dùng nội lực bức ra máu độc thay nạn nhân. . ."
Bạch Lộ Hạm xoay chuyển ánh mắt nhìn vào Vương Dã : "Về phần lão tham tài, ngay lúc máu độc chảy ra ngoài, ngươi phụ trách hút độc của hắn nhổ ra ngoài!"