Giáo Chủ Của Ta Sao Có Thể Đáng Yêu Như Thế

Chương 34: Quyết định

Tần Hoài Phong sửng sốt. Hắn gần như đã quên mất vị ‘sư phụ’ mà mình đã bịa ra lung tung này, sau khi ngây người một hồi lâu, hắn mới a một tiếng, ngạc nhiên mà nhìn về phía Hạ Thiển Ly:

“Giáo chủ, ngươi thực sự đi tìm hiểu?”

Giọng nói của hắn nghe khô khốc.

Nhìn thấy bộ dáng chột dạ này của hắn, Hạ Thiển Ly càng thêm không vui, hừ lạnh nói:

“Chẳng lẽ là bản Giáo chủ không hay biết gì mà bị lừa sao?”

“… Giáo chủ, tình của ta nào cần phải thế này.”

Giọng nói của Hạ Thiển Ly càng lạnh lùng hơn.

“Tình thế nào cũng phải lừa ta?”

Tần Hoài Phong bất đắc dĩ mà thở dài.

“Ta có thể giải thích với ngươi, chính là… Không biết ngươi có tin hay không.”

“Không cần.”

Hạ Thiển Ly cười lạnh khoát tay chặn lại, hoàn toàn nhìn không ra người này cùng với người vừa mới dịu ngoan tựa vào trong lòng mình là cùng một người.

“Ngươi chỉ cần trả lời bản Giáo chủ mấy câu hỏi là được.”

Tần Hoài Phong đành gật đầu đồng ý.

“Thứ nhất, ngươi có phải là người của môn phái chính đạo hay không?”

Không chỉ là người của môn phái chính đạo, còn là Chưởng môn của Thí Kiếm Môn vừa đi du lịch một lần.

“Đúng vậy, có điều…”

“Thứ hai, ngươi tiếp cận ta có phải là có mưu đồ khác hay không?”

Hạ Thiển Ly không đợi hắn nói xong liền hỏi tiếp. Giọng nói lạnh lùng như sương lạnh, bàn tay trong tay áo cũng nắm chặt thành quyền.

Vừa mới quét sạch phản đồ trong giáo, cũng khó trách Hạ Thiển Ly sẽ đa nghi.

Tần Hoài Phong rõ ràng là đã bị coi thành gian tế đành phải cười khổ.

“Không phải.”

Bàn tay nắm chặt hơi buông ra. Nhưng khi nói đến vấn đề thứ ba thì vẻ mặt Hạ Thiển Ly lại cứng ngắc lại.

“Thứ ba, ngươi có phải là… thật sự thích ta?”

Chua xót trong lòng khi nghe đến câu này lập tức hóa thành một mảnh nhu tình.

Tần Hoài Phong nhịn không được lại nắm lấy tay Hạ Thiển Ly.

“Nhật nguyệt chứng giám.”

Nhưng Hạ Thiển Ly lập tức cười lạnh rút tay về. Bàn tay mất đi xúc cảm ấm áp kia liền trở nên tịch mịch.

“Vậy ngươi vì sao lại nhiều lần lừa gạt bản Giáo chủ?”

Tần Hoài Phong nhất thời cảm thấy cổ họng căng lên.

“Nếu ta nói ra toàn bộ mọi chuyện, ngươi liền nguyện ý ở cùng một chỗ với ta sao?”

“Theo tình hình mà định.”

Tần Hoài Phong u oán mà nghĩ đây đúng là một cuộc giao dịch không công bằng.

“… Ta có thể hỏi trước một chút, ngài rốt cuộc là chán ghét chính phái đến mức nào không?”

Hạ Thiển Ly nhíu mi.

“Bản Giáo chủ càng ghét bị người lừa gạt.”

Đây rốt cuộc là xem như khẳng định hay phủ định đây?

Tần Hoài Phong thở dài, nhưng bất kể là khẳng định hay phủ định, hắn đều phải buông tay thử một lần.

Sau khi hít sâu một hơi, hắn nhìn thẳng vào trong đôi mắt xinh đẹp nhưng trong trẻo mà lạnh lùng kia.

“Chờ ta vài ngày. Đến lúc đó sẽ nói đáp án cho ngươi biết?.”

“Đáp án gì?”

Hạ Thiển Ly lạnh giọng hỏi.

Tần Hoài Phong nắm chặt tay.

“Có thể sẽ khiến Giáo chủ vui mừng, nhưng có thể chỉ là một đáp án càng khiến Giáo chủ không vui hơn.”

Hai tròng mắt lạnh lùng sau khi nhìn chăm chú vào hắn một hồi lâu thì, cuối cùng cũng lặng lẽ thu lại.

“Vậy bản Giáo chủ liền chờ nghe tin lành đi.”

“Tạ ơn Giáo chủ.”

Cùng lúc trả lời như vậy Tần Hoài Phong thầm hạ quyết tâm trong lòng.

Bóng đêm u ám, dung nhan tuấn mỹ lạnh lùng trong trẻo của Hạ Thiển Ly lại sáng rực như trăng, khiến người ta mê say. Vì người này, cho dù muốn hắn hy sinh nhiều hơn nữa, hắn cũng sẽ không tiếc…

….

Lục Tứ rất bất đắc dĩ, rất bi kịch, rõ ràng là mất công sức lớn như vậy mới vào được một đại phái, còn chưa kịp quen mặt ai, cũng còn chưa học được một nửa chiêu thức nào, đã bị ra lệnh một tiếng, phái đi bắt người. Chuyến đi này, liền mất mấy tháng.

Sau khi chuyện mau hại Chưởng môn nhà mình bị lộ ra, hai phụ tử Thi gia thế nhưng còn vô liêm sỉ mà đầu quân vào Ma giáo. Lúc trước đại phái giúp đỡ thê nhi của vị Chưởng môn kia quyết định dứt khoát truy kích, thề muốn phát đại chính nghĩa, đòi lại nợ máu.

Chính là dưới tình huống mấy tháng liền không có kết quả, nhiệt huyết tràn đầy cũng từ từ nguội lạnh, vì thế đệ tử được phái đi trực tiếp bị hạ cấp, từ đệ tử đắc ý biến thành đệ tử bình thường, đệ tử bình thường biến thành đệ tử mới vào, ví dụ như Lục Tứ, cho nên Lục Tứ Thật sự là vào không đúng lúc.

Hôm nay, đang lúc Lục Tứ tìm khách *** ngủ trọ ăn chút mì Dương Xuân, một thân ảnh nhìn rất quen mắt ánh vào trong mắt. Mì Dương Xuân trong miệng suýt chút nữa bay từ lỗ mũi ra. Hắn vội vàng lấy bức họa trong tay áo ra nhìn ra.

Vài phần lưu manh, vài phần yếu đuối, đúng vậy, chính là cái tên không học vấn không nghề nghiệp tên Thi Lương Ngọc kia.

Lục Tứ lập tức tức muốn đi lên bắt giữ Thi Lương Ngọc, tiện chấm dứt luôn kiếp sống theo dõi đáng buồn của hắn, nhưng khi tập trung nhìn lại, đã thấy bên cạnh Thi Lương Ngọc có một ngọc diện công tử tuấn lãng mặc áo xanh, hơn nữa người nọ không phải…

Lục Tứ thầm kinh ngạc trong lòng vội vàng cất bức họa vào trong tay áo, trước tiên quyết định quan sát tình huống rồi tính sau. Nhìn thấy hai người Thi Lương Ngọc đi lên tầng ba của khách ***, Lục Tứ vội vàng nhảy lên, cuối cùng khó khăn nằm lên mái nhà, nhấc một miếng ngói lên, nằm trên đó nghe trộm.

Thi Lương Ngọc và công tử áo xanh cũng không vội nói chuyện với nhau, mà là gọi đến một bàn thức ăn ngon, nâng chén dùng bữa. Lục Tứ đứng nhìn mà nhớ nhung bát mì Dương Xuân mình còn chưa kịp ăn xong kia. Sau khi nếm qua một chút rượu và thức ăn, Thi Lương Ngọc gọi tiểu nhị đến dọn dẹp toàn bộ đi.

Thấy thế, Lục Tứ căng thẳng toàn thân, lỗ tai dựng thẳng lên.

Hừ hừ, cuối cùng cũng đi vào màn kịch chính. Để bổn đai gia nghe một chút hai người vốn đánh tám gậy tre cũng không đến nhau kia muốn nói những gì.

Nhưng khi tiểu nhị chuẩn bị rời đi thì, Thi Lương Ngọc lại đột nhiên gọi tiểu nhị.

“Đồ ăn của *** các ngươi thật sự không tồi.”

Tiểu nhị ngạc nhiên, nhưng vẫn cười ngây ngô trả lời:

“Đầu bếp của khách *** chúng ta trước kia đã từng giúp việc trong nhà giàu đấy.”

“Nhưng là nơi này không được sạch sẽ.”

Thi Lương Ngọc tiếc nuối mà lắc lắc đầu.

Tiểu nhị lại sửng sốt, sau đó lập tức nổi giận mà mặt đỏ bừng lên.

“Lời này của khách quan căn cứ vào đâu mà nói chứ. Mỗi ngày ta đây đều tận tay quét dọn, sao có thể không sạch sẽ!”

“Vậy sao còn có chuột?”

Vừa mới dứt lời, công tử áo xanh vẫn ngồi bên bàn phẩm trà đột nhiên vung ngọc phiến trong tay lên. Không đợi Lục Tứ kịp phản ứng, ‘rầm’ một tiếng, bụi đất tung bay bốn phía, hắn cứ như vậy bốn chân chấm đất ngã úp sấp xuống.

Thi Lương Ngọc liếc mắt nhìn Lục Tứ một cái, quay đầu cười đến mức vẻ mặt vô cùng hòa thuận mà nhìn về phía tiểu nhị.

“Nhìn xem, không phải là một con chuột lông vàng cực lớn sao?”

Mặt tiểu nhị lập tức trắng bệch.

Khách *** này dựng lên ngay dưới chân Ma gióa. Phân tranh giữa đám nhân sĩ giang hồ gã đã thấy nhiều, tự nhiên biết đạo lúc này quyết không thể ở lâu. Sau khi vội vàng khẩn trương mà nói một tiếng ‘tiểu nhân cáo lui’, tiểu nhị liền thức thời mà lui ra ngoài.

Thi Lương Ngọc đóng cửa lại, quay đầu nhìn về phía Lục Tứ còn đau đến mức quỳ rạp trên mặt đất không đứng lên, vẻ mặt lại vẫn cười vô cùng hòa thuận êm dịu.

“Không biết vị huynh đài trên mái nhà này có chuyện gì sao?”

Lục Tứ đau đến mức muốn kêu cha gọi mẹ, nhưng yếu thế ở trước mắt kẻ địch thật sự là mất uy nghiêm, đành phải cắn chặt răng cố nén.

Tóm lại thua người không thể thua thế, đầu hắn ngẩng lên, hung tợn mà trừng mắt nhìn gương mặt tươi cười đáng giận kia, hô lớn:

“Thi Lương Ngọc, tên tiểu nhân đê tiện mưu hại Chưởng môn, đầu quân Ma giáo nhà ngươi!”

Thi Lương Ngọc bất đắc dĩ thở dài:

“Thực ra dù các vị đang ngồi ở đây cũng đều biết thân phận của tại hạ. Huynh đài cần gì phải thay tại hạ giới thiệu lại một lần chứ? Vẫn là thỉnh huynh đài tự mình xưng tên ra đi.”

“Lục Tứ đệ tử Tung Sơn!”

“Thì ra là đệ tử của Tung Sơn. Thất kính thất kính.”

Thi Lương Ngọc ôm quyền hành lễ, đồng thời chuyển tầm mắt về phía công tử áo xanh đang nhàn nhã uống trà.

Thi Lương Ngọc cười khổ.

Thực ra sáng nay khi hắn xuống núi thì, cũng không nghĩ gì cả, nhưng không thể tưởng được suốt một đường đi xuống không có chút trở ngại, cũng không có kể nào theo đuôi nịnh bợ dòm ngó. Người kia rõ ràng đã nói không tin tưởng hắn mà…

Ngọt ngào cùng chua sót trong lòng dần dần lan rộng ra, Tần Hoài Phong đang khoác tấm da của ‘Thi Lương Ngọc’ càng lúc càng hạ quyết tâm kiên định trong lòng.

Lúc này Lục Tứ cũng chuyển tầm mắt hung dữ về phía công tử áo xanh.

“Nơi này bài trí tốt lắm.”

Công tử áo xanh cực kỳ tao nhã mà uống ngay một ngụm trà. Nhưng những lời này rõ ràng là không có tác dụng chặn lời.

“Lương Thanh Dương!”

Lục Tứ nghiến răng nghiến lợi mà bật ra ba chữ kia.

Lương Thanh Dương bất đắc dĩ thở dài, nghi hoặc mà nhìn về phía Tần Hoài Phong.

“Sao hắn lại nói ra được chứ?”

Tần Hoài Phong đáp trả lại cho hắn một ánh mắt nghi hoặc.

“Ngươi xác định tranh vẽ mặt mình không bị lấy ra coi như bia ngắm để luyện tập kiếm pháp?”

“…”

Lương Thanh Dương coi như không nghe thấy những lời này.

“Ý của ta là, ta kêu hắn xem bài trí, hắn sao còn không hiểu ý mà cùng nói như thế chứ?”

Lục Tứ:

“…”

Tần Hoài Phong tốt bụng mà giải thích cho Lục Tứ vẫn không nói gì:

“Hắn đại khái là cảm thấy một pho tượng người đông cứng mà đem ra bài trí, khách *** này sẽ phải đóng cửa.”

Nụ cười trên mặt Lương Thanh Dương lập tức cứng lại.

“Lời này của Thi công tử thật đúng là chua đến ngứa mũi.”

Tần Hoài Phong thương hại nhìn về phía Lương Thanh Dương.

“Lạc quan một chút thực ra cũng là chuyện tốt.”

Ánh lửa lách tách lách tác nhảy nhót giữa hai sư huynh đệ.

Lục Tứ bị vứt ở một bên cảm thấy rất cô đơn, đành phải lên tiếng để nhắc nhở về sự tồn tại của mình:

“Lương Thanh Dương! Ngươi thân là đệ tử của Thí Kiếm Môn chính phái, lại ở cùng một chỗ với hỗn đản phản đồ chính giáo Thi Lương Ngọc này! Chưởng môn của Thí Kiếm Môn chính là bởi vì tên bại hoại này mới gặp phải bất trắc…”

“Khụ khụ, hắn còn chưa có chết.”

Tần Hoài Phong nhịn không được biện giải cho mình.

Lục Tứ bị chen ngang bất mãn mà trừng mắt liếc nhìn Tần Hoài Phong một cái, tiếp tục nói.

“Hiện tại ngươi chẳng những tự tay đâm kẻ thù, còn nâng cốc nói cười với kẻ thù! Ngươi sao có thể làm Thí Kiếm Môn thất vọng, làm sư huynh, sư phụ, cùng mấy ngàn đệ tử trong Thí Kiếm Môn thất vọng! Ngươi uổng là môn sinh của Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm! Quả thực là cặn bã của chính phái! Người người muốn giết!”

Một phen mắng mỏ khẳng khái chấm dứt. Tần Hoài Phong là một quần chúng dễ nghe, vội vàng vỗ tay.

“Thở gấp cũng không hề có, khi các ngươi thảo phạt Ma giáo đều là dùng thế công nước miếng như thế đi.”

“…”

Lục Tứ cảm thấy những lời vừa rồi của mình hoàn toàn là vô dụng.

Lương Thanh Dương đang nhàn nhã uống trà cười tủm tỉm mà thay mặt trả lời:

“Phái Tung Sơn chuyên môn dạy ra đệ tử nói những đạo lý lớn như thế.”

Vẻ mặt Tần Hoài Phong giống như là bừng tỉnh mà ‘a’ một tiếng.

“Có thời gian nhàn nhã luyện tập mắng chửi người như vậy, còn không bằng học công phu cho tốt.”

Lương Thanh Dương nói xong, ý cười trên mặt lại chợt biến lạnh.

“Tuy rằng bị mắng một đôi lời cũng không sao, nhưng hai chữ ‘cặn bã’ này nghe thật sự là chói tai. Thi công tử, ngươi nói nên trừng phạt tên miệng không sạch sẽ này như thế nào đây?”

Tần Hoài Phong sờ sờ cằm.

“Nếu công phu không tốt, cũng không cần ở trên giang hồ làm người khác mất mặt xấu hổ, dứt khoát đưa hắn quay về quê sinh hài tử là được.”

Lục Tứ rất muốn nói một câu ‘Ta là nam’.

Lương Thanh Dương bật cười khẽ một tiếng.

“Vậy coi như trừng phạt gì chứ?”

“Sinh được nữ nhi sẽ đưa đi làm đồng dưỡng tức (con dâu nuôi từ bé).”

Tần Hoài Phong vẻ mặt phóng khoáng mà bổ sung một câu.

Vẻ mặt Lục Tứ cứng ngắc.

Lương Thanh Dương vẫn lắc đầu.

“Nếu sinh ra nam hài thì nên làm cái gì bây giờ?”

“Vậy đưa đi hầu hạ Giáo chủ Ma giáo.”

Trong đầu Lục Tứ sinh ra suy nghĩ rất hỏng bét.

Chẳng, chẳng lẽ Giáo chủ Ma giáo…

“Giặt quần áo, bưng trà, chịu đánh chửi, Hạ Thiển Ly khó hầu hạ đến mức giống như một tiểu cô cô lòng dạ hiểm độc.”

Tần Hoài Phong sâu kín thở dài rồi bổ sung.

Lương Thanh Dương lắc đầu, đầy ẩn ý cười nói.

“Ngươi bỏ được?”

Để cho người vì mình bị thương mà chiến đấu kia gần gũi với người khác.

Tần Hoài Phong ngẩn người, cười khổ nói:

“Không bỏ được.”

Lục Tứ khi Tần Hoài Phong nói đúng là không muốn để cho hài tử mà hắn hư cấu ra kia phải chịu khổ, lập tức không khỏi có chút cảm động, nhưng lại vội vàng bày ra vẻ mặt nghiêm túc.

Không được, kẻ này là bại hoại của chính phái, không được mềm lòng.

Nhưng mà khi hắn đang chuẩn bị mở miệng mắng tiếp, tỏ vẻ bản thân mình vô cùng trung trinh, đã thấy Tần Hoài Phong cười cười đến gần, còn ngồi xổm xuống.

“Được rồi, nếu ngươi không muốn gặp phải kiếp nạn này thì…”

Sao vậy? Chẳng lẽ muốn hắn bán đứng môn phái của mình?

“Vậy ngoan ngoãn ngất xỉu đi.”

Có điều Lục Tứ vẫn là nghĩ bản thân mình quá quan trọng. Thực ra đối với hai người kia mà nói, Lục Tứ nhiều nhất chỉ là một con chuột nhỏ râu ria mà thôi.

Vậy nên chỉ thấy trước mắt tối sầm, Lục Tứ liền hôn mê. Sau khi tỉnh lại thì, hắn liền phát hiện toàn thân mình bị lột sạch rồi bị ném trong ngõ hẻm. Có điều đây chỉ là râu ria nói sau