Trận mưa này đứt quãng đến đêm khuya, tựa như vì công tác của Tiết Phá Dạ gia tăng một ít khó khăn.
Đêm dài người tĩnh, chỉ nghe tiếng mưa rơi tí tách, thỉnh thoảng lại vang
lên tiếng sấm sét, đêm mưa rả rích, Tiết Phá Dạ ngồi ở văn phòng u ám,
tâm tình phập phồng bất định, hoặc là nói, lúc này tâm tình thực không
thoải mái.
Thời điểm cơm chiều, Tiểu Linh Tiên cũng không có ăn
cơm, may mà dưới Nguyệt Trúc khuyên bảo, hơi hơi ăn một ít, trên gương
mặt nọ vẫn tràn ngập mờ mịt cùng bất lực, Tiết Phá Dạ cũng không đành
lòng, để cho một tiểu cô nương như vậy thừa nhận đả kích trọng đại như
vậy, thật sự có chút tàn khốc. Tiết Phá Dạ trong lòng cũng có chút nghi
hoặc, nhị sư huynh mục đích của chuyến đi này đến tột cùng là làm cái
gì? Vì sao phải đem Tiểu Linh Tiên ngây thơ không thông thế sự cũng mang lại đây.
Tiết Phá Dạ lựa vài chuyện cười thú vị kể cho Tiểu Linh Tiên nghe, tuy nói Tiểu Linh Tiên cũng không nụ cười, nhưng có khi cũng buồn cười, tâm tình trầm trọng nọ cũng thoáng được giảm bớt.
Cũng may không có ai lên lầu, Tống Thiển khi trở về thật ra cũng lên lầu hồi báo một chút, Hồ Tam biến thành canh giữ ở trước cửa thực không được tự nhiên, bất quá Tiết Phá Dạ thần sắc bình tĩnh như thường, Tống Thiển
biết Hồ Tam là hỏa kế Tiết Phá Dạ mới gọi, chào hỏi một chút, cũng coi
như nhận thức đồng sự mới.
Xác định mọi người đều ngủ, Tiết Phá
Dạ cùng Hồ Tam hai người mới vác thi thể đi ra ngoài, cửa hậu viện cùng
đại đường đóng chặt, cũng không sợ những người khác thấy.
Mưa rơi gió giật, lưng vác thi thể, vô cùng quỷ dị, may mắn hai người lá gan cũng không nhỏ, cũng không sợ hãi chút nào.
Trận mưa này tuy nói làm cho Tiết Phá Dạ làm việc có chút không thuận, bất
quá cũng có điểm lợi thật lớn, nơi này vốn là nhân khí không vượng, nay
một trận mưa xuống, chung quanh không có một bóng người, cũng không sợ
bị người nhìn thấy.
Một người vác một thi thể, ở trong rừng bên
cạnh tháp Hồng Nhạn đào hố chôn đi, sau lại quay về đem thi thể còn lại
đi chon, hai người sau khi chôn xong thi thể, đã lâm vào tình trạng kiệt sức.
Tiết Phá Dạ cảm giác đường đời bản thân thật sự có chút bi
ai, thế mà ở một đêm mưa rơi gió giật, lén lút đi chôn thi thể, thật sự
có chút quỷ dị.
Cũng may mọi chuyện rồi cũng xong xuôi, tuy là thân thể mỏi mệt, nhưng tinh thần cũng đã được buông lỏng xuống.
Hai người ở trong mưa to chạy về tửu lâu, lại kéo cái thân mỏi mệt đem vết
máu trong nhã gian lau sạch, mở ra cửa hậu viện cùng đại đường, lúc này
mới lên lầu hai nằm xuống ngủ, dưới mỏi mệt, hai người rất nhanh liền
tiếng ngáy mãnh liệt.
Cũng không biết ngủ bao lâu, nghe được bên
tai có tiếng gọi ôn nhu, Tiết Phá Dạ mở mắt nhìn, chỉ thấy Nguyệt Trúc
đang cười khanh khách nhìn mình, thổi khí như lan, mặt phấn ửng đỏ,
không khỏi tâm thần nhộn nhạo, cô gái nhỏ này, sáng sớm khiến cho lòng
ta dậy sóng mênh mông, thật sự là ăn no mặc ấm nổi dâm dục, qua hơn nửa
năm cũng không có loại cảm giác này, sao lại sau khi lấy xuống tửu lâu,
thế mà bị cô gái nhỏ này biến thành tâm thần nhộn nhạo?
Hổ thẹn, xem ra vẫn là định lực không đủ.
“Quỷ lười, mau đứng lên, sư phụ đã lại đây!” Nguyệt Trúc thấy Tiết Phá Dạ
dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn mình, thật như mê đắm trong
truyền thuyết, không khỏi nai con nhảy loạn, tim đập gia tốc.
Nguyệt Trúc vỗ vỗ trán Tiết Phá Dạ, “Phá Dạ ca ca, huynh thật sự là không có
trí nhớ. Lão Tống mời đến mấy vị đại trù đều ở dưới lầu chờ huynh đó”.
Tiết Phá Dạ vỗ đầu, liên thanh nói: “Thật sự là hồ đồ, hồ đồ! Ta đi gặp bọn
họ” Muốn định đứng dậy đi xuống, lại bị Nguyệt Trúc giữ lại, đôi mi
thanh tú nhăn lại, chỉ chỉ y phục của Tiết Phá Dạ.
Tiết Phá Dạ
lúc này mới phản ứng lại đây, tối hôm qua khi chôn thi thể, quần áo thế
mà quên thay đổi, lúc này quần áo vẫn dính không ít vết máu, không khỏi
xấu hổ cười cười.
Nguyệt Trúc từ bên cạnh lấy qua hai bộ quần áo
sạch sẽ, một bộ cho Tiết Phá Dạ, đánh thức Hồ Tam vẫn đang ngáy mãnh
liệt, đưa cho hắn quần áo sạch sẽ để thay.
Tiết Phá Dạ tiếp nhận
quần áo cười nói: “Ài, Nguyệt Trúc thật sự là cô nương tốt, ngày sau
nhất định là hiền thê lương mẫu, cũng không biết tiện nghi nam nhân đây, hắn là tích đức tám đời đó!” Nguyệt Trúc mặt đỏ bừng, đánh ở trên cánh
tay Tiết Phá Dạ, vô cùng ngượng ngùng: “Phá Dạ ca ca, huynh, huynh mà
nói lung tung, huynh mà nói lung tung, muội đánh huynh đó!” Tư thái nữ
nhi đều thể hiện ra, Tiết Phá Dạ xem ngây cả người.
Hai người đi vào nhã gian thay đổi quần áo, sau đó đem quần áo bẩn giao cho Nguyệt Trúc, lúc này mới đi xuống lầu.
Phía dưới đã đợi bốn vị đầu bếp, trong đó một người hình thể mập mạp, Tiết Phá Dạ lập tức xác định đây là Thục trung đại trù.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước Triệu mỗ mỗ có một câu lời kịch kinh
điển: “Đầu lớn cổ thô, không phải người giàu có thì chính là đầu bếp!”,
lời này nói thật ra rất có đạo lý.
Tiết Phá Dạ thân mình cũng rất có khí chất, hơn nữa ăn mặc cũng được, cho nên mấy tên đầu bếp tự nhiên cũng lập tức nhận ra đây là chưởng quầy “Lãm Nguyệt Hiên”, đều đứng dậy cung kính hành lễ: “Chưởng quầy!”
“Ngồi ngồi ngồi!” Tiết Phá Dạ khá là nhiệt tình, vẻ mặt hiền lành tươi cười, thoạt nhìn là tương đối bình dị gần gũi.
Mấy vị đầu bếp lập tức cảm thấy chưởng quầy mang đến ấm áp.
Sau khi giới thiệu lẫn nhau, Tiết Phá Dạ lại cười nói: “Về sau Lãm Nguyệt
Hiên phải nhờ vào mấy vị đến đỡ, mấy vị yên tâm, Tiết Phá Dạ ta là một
người thống khoái, có chuyện không cất giấu. Lãm Nguyệt Hiên nếu là làm
ăn thảm đạm, tiền công của mấy vị tuyệt sẽ không có chút khất nợ, nếu là náo nhiệt lên, Tiết mỗ tự nhiên cũng sẽ xuất ra bạc thưởng cho mọi
người. Mấy vị về sau liền đem Lãm Nguyệt Hiên trở thành nhà mình, có họa ta gánh, có phúc cùng hưởng!”
Mấy lời này nói cho mấy vị đầu bếp rất là cảm động, không thể tưởng được chưởng quầy mới này lại là người
rõ ràng như vậy, đều mặt mày hớn hở, liên tục gật đầu.
“Vài vị
nói vậy đều có sở trường, không bằng nói nghe một chút!” Tiết Phá Dạ ý
bảo Hồ Tam châm chút nước trà lại đây, thản nhiên nói: “Tiết mỗ đối với
đồ ăn thật ra rất có hứng thú”.
Đầu bếp mập mạp lập tức lộ ra vẻ
đắc ý, khóe mắt liếc trái liếc phải, cất cao giọng nói: “Chưởng quầy,
người thật là hỏi đúng rồi. Thiên hạ tám món chính hệ, Xuyên, Tương, Lỗ, Việt, Huy, Mân, Chiết, Tô, thì món cay Tứ Xuyên ta chủng loại nhiều
nhất, khẩu vị tốt nhất. Lão Hồ mười ba tuổi nhập đạo, nay bốn mươi sáu,
tung hoành trù giới mấy chục năm, cũng luyện xuống vài món đồ ăn chiêu
bài, chỉ sợ thiên hạ này còn không có người làm ra được hương vị của
ta”.
Đầu bếp Thục trung trong giọng nói mang theo Xuyên vị, Tiết Phá Dạ lúc này mới biết được, vị trù trung đại lão này họ Hồ.
Lời vừa ra khỏi miệng, mấy người bên cạnh tựa như có chút khinh thường.
Tiết Phá Dạ tự nhiên biết, tám món chính hệ hình thành đều là trải qua vô số thực tiễn cùng danh tiếng mới xuất hiện, mỗi một món ăn đều là tinh túy trong đó, tuy nói ở trong đó cũng có ít nhiều khác nhau, nhưng khẩu vị
cũng đều có phong cách.
Lão Hồ lời này tuy rằng nói tràn đầy tự tin, nhưng vẫn có chứa sắc thái cảm tình cá nhân.
Tiết Phá Dạ kiếp trước đối với món cay Tứ Xuyên có chú ý, biết hệ thống món
cay Tứ Xuyên hình thành cực sớm, là một món ăn có lịch sử lâu đời, khởi
nguyên là Ba quốc cùng Thục quốc cổ đại.
Nhớ rõ trước kia xem qua một quyển Hoa Dương quốc chí có ghi lại, Ba quốc “Thổ thực ngũ cốc,
sinh cụ lục súc”, cũng sản xuất cá muối cùng trà mật, mà Thục quốc thì
“Sơn lâm trạch ngư, viên huệ qua quả, tứ đại tiết thục, mĩ bất hữu
yên!”. Lúc ấy Ba quốc cùng Thục quốc gia vị đã có nước cốt, muối mỏ,
xuyên tiêu cùng “Dương phác chi khương (gừng)”. Ở trong văn vật thời kì
Chiến quốc đào được, đã có các loại đồ đồng cùng chén bát, món cay Tứ
Xuyên manh nha có thể thấy được, cũng thật là vì có sâu xa như vậy, món
cay Tứ Xuyên ở trong các hệ thức ăn có địa vị rất cao.
Tiết Phá Dạ trên mặt nhộn nhạo ý cười, liếm liếm môi hỏi: “Hồ sư phụ đồ ăn chiêu bài là có cái gì?”
“Tam tố tam huân!” Hồ sư phụ lập tức trả lời, hắn hiểu được đây là chưởng
quầy đang tiến hành khảo hạch, tự nhiên không dám chậm trễ, đây chính là áo cơm ngày sau, trong cung kính mang theo đắc ý: “Đồ ăn thiên hạ không dưới trăm ngàn loại, nhưng xét đến cùng, đơn giản chua, ngọt, đắng,
cay, mặn năm vị. Món cay Tứ Xuyên chú ý chua cay, nhưng ta nghiên cứu
trù đạo, giao thành năm vị, sáng tạo độc đáo tam tố tam huân (ba món
chay ba món mặn) sáu món chính”.
Thấy Tiết Phá Dạ đang có hứng thú nhìn mình, Hồ sư phụ bắt tay vào nói cụ thể: “Món chay thứ nhất, đậu hủ Xuyên Tây!”
“Đậu hủ Xuyên Tây?” Tiết Phá Dạ nhíu mày, chậm rãi nói: “Nói vậy cái món đồ
ăn này hương vị không tệ, bất quá tên này nên sửa lại?”
Mấy đầu bếp đều sửng sốt.
“Để cho ta nghĩ chút!” Tiết Phá Dạ sờ sờ mũi, cười tà nói: “Không bằng kêu Băng Cơ Tuyết Phu!”
Hồ sư phụ ngẩn ra, mấy người khác cũng là một thân mồ hôi lạnh, cái chưởng quầy này đặt tên là thực dâm đãng, bất quá... tên đồ ăn quả thật dụ
hoặc hơn.
“Món chay thứ hai, khương chưng mật ngẫu (ngó sen chưng mật với gừng)!”
“Liên lí mật tình!”
“Bách hợp hoàng qua!”
“Thanh long ngọa tuyết!”
...
Mấy tên đầu bếp mồ hôi ướt đẫm, chưởng quầy này thật sự là tài tình.
Tiết Phá Dạ hắc hắc cười nói: “Nhóm khách đầu tiên của chúng ta chính là các tài tử thiếu gia, đây là một quần thể đặc thù, thực nhiều chuyện, một
việc đến trong tai bọn họ, rất nhanh là có thể lan truyền đi ra ngoài”.
Lại đối với thợ làm trái cây cùng điểm tâm dốc lòng chỉ dạy, một ít cái tên bình thường đều một lần nữa thay xiêm y, tên món ăn mới hoặc là hương
diễm, hoặc là thần bí, tóm lại lấy lực dụ hoặc làm nguyên tắc cơ bản.
Mấy vị đầu bếp đối với Tiết Phá Dạ khâm phục không thôi, lập tức lại đem
tên đồ ăn đặc sắc viết lên biển gỗ, treo tại đại đường, phóng mắt nhìn
lại, tên đồ ăn lộ vẻ hương diễm thần bí, mấy chục chục tấm bảng gỗ sắp
xếp ra, cũng rất là hoành tráng.