Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 734: Một trận chiến kinh thiên (1)

Ai cũng không có nhìn thấy La Nghệ ra tay như thể nào. Nhưng cánh tay chấn động. Đoạn trường thứ mang theo ti huyết tương, còn móc ruột ra theo, ngược lại rất nhiều người đều thấy.

Tiết Vạn Quân bị Đoạn trường thứ đâm vào bụng, đầy mặt thống khổ cùng không cam lòng. Nhưng theo La Nghệ xuất thứ thu thứ phát ra một tiếng rống kinh thiên. Nhung đại hán đã mềm nhũn ngà xuống, ngà vào trên cánh tay huynh đệ minh.

Tiết Vạn Triệt tê tâm liệt phế hô lên một tiếng. "Đại ca!"

Tiếng ầô rung động trong núi. Tiết Vạn Quân khó nhọc nhìn sang huynh đệ, ctLỈ nói một câu sau cùng, "Hãy sống sót, báo thù cho chúng ta".

Đầu nghiêng một cái, Tiết Vạn Quân mang theo không cam lòng chết đi. Trước khi chết hai mắt trợn lên. hiển nhiên là chết không nhắm mắt. Hắn thản là đứng đầu bốn hổ, vốn chinh là người trầm ổn nhất. Hắn chi hy vọng huynh đệ có thể rò ràng thâm ý của hắn không cẩn phải vọng động tự đưa tính mạng. La Nghệ tuy không phải dể chọc, nhung Bùi Củ hiển nhiên cũng không đơn giản.

Nhưng dưới loại tình huống này, Tiết Vạn Triệt đã không thể để ý tới thâm ý của đại ca trước khi chết, đột nhiên ngẳng đẳu, Tiết Vạn Triệt hai mắt tràn ngập tơ máu, cười thảm nói: "Tốt, tốt. La Nghệ. Ngưai rất giòi!"

Buông thi thể đại ca, chậm rãi đứng lên, nàng trường sóc. Tiết Vạn Triệt cắn răng nói: "La Nghệ lão thất phu. Hôm nay ta và ngươi... chỉ có thể sống một người!" xem tại Trà Truyện

La Nghệ có chút nhíu mày. Hắn cũng không phải sợ. mà là đến hiện tại, tất cả sự tình đều vượt qua dự kiến của hắn. Hắn thích loại cảm giác khống chế đại cuộc. Nhưng trước mắt xem như thế nào thi cả ván đều bị Bùi Cù nắm giữ. La Nghệ biết mình đã đánh giá thấp Bùi Củ. nhưng cũng không biết chi tiết của Bùi Củ, cho nên trong suy nghĩ đại địch vẫn là Dương Thiện Hội cùng Tiết thị huynh đệ. Như trước mắt. mưu kế gì cũng đã yểu đi. Bùi Củ là văn thần, có thể làm được phẳn này đã là đỉnh phong. Trước mắt là lúc so kè thực lực.

La Nghệ không biết Bùi Cù làm sao biết được những chuyện này của hắn. nhung rò ràng loại chuyện này vạch trấn ra, thi sẽ không còn đường hòa hoàn. Hắn vốn cũng là kiêu hùng, chù ý quyết định thật nhanh, hiểu rằng Tiết thị huynh đệ đã có phản cốt, tất cầu giết chết hai phản nghịch này trước, để trừ hậu hoạn.

Đương nhiên trong suy nghĩ cùa hắn, sớm không cho rằng mình làm sai cái gi. Hai huynh đệ này theo mình, lại phản mình chính là phản nghịch! Tiết Vạn Quân cụt tay. đã là một lão hồ không răng. Hắn vốn muốn giết là Tiết vận Triệt, nhung không ngờ Tiết Vạn Quàn lại thay huynh đệ ngăn cản một kích trí mạng, phá hủy kế hoạch của hắn.

Từ sĩ của mình vẫn đi theo mình, tuy chỉ có chừng trăm người nhung La Nghệ cũng không tin sẽ đánh không lại thủ hạ của Dương Thiện Hội. Hắn là một người cần thận, trước khi lên núi đã đò xét rò trên này cũng không có mai phục gì khác.

Nhanh chóng phân tích cục diện, thấy bản thân chỉ cần có thể địch qua Dương Thiện Hội cùng Tiết Triệt, là có thể một lần nữa thu hồi nước tiên.

Hắn không muốn buông tha cơ hội vất vả có được, hắn không cam lòng!

Nhưng hắn hiển nhiên quên mất. đó chính là Bùi Củ đã dám cùng hắn ngả bài, chính là đã có niềm tin giết được hắn. Nhưng trước dục vọng quyền lực, thì có người nào có thể buông tha?

La Nghệ không muốn buông tha, cho nên lạnh lùng nhìn sang Dương Thiện Hội cùng Tiết Vạn Triệt đang tới gần. tìm kiếm thời cơ ra tay tốt nhất. Bùi Cù thở dài nói: "Nghĩ tới Dương tướng quân dũng mành vô địch, mới đánh trọng thương Đậu Kiến Đức..Nói đến đây, hắn nhịn không được nhìn về phía Đậu Kiến Đức. nhìn thấy hắn hai mắt vẫn mờ to, nhưng hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu, yên tâm nghiêng đầu sang chỗ khác, lại nói: "Tiết Vạn Triệt dũng quan ngàn quân, vạn người khó địch. Hai người liên thù chỉ cằn phòng bị Đoạn trường thứ ờ bên hông La Nghệ, thắng hẳn là có bảy thành nắm chắc".

La Nghệ không đợi hắn nhiều lời đã nổi giận gầm lên một tiếng, như con báo nhảy lẻn. Trường cung quất về phía cổ họng Dương Thiện Hội. Khi nhảy lên vẫn không quên quát lên một tiếng: "Giết không tha!"

Trên núi theo một tiếng quát của hắn, lập tức biến thành Tu La địa ngục!

Thù hạ cùa La Nghệ hiểu rõ hàm nghía của mệnh lệnh này. Tất cả những người trẻnnúỊ trừ nhân thù của mình ra, không một ai có thể sống sót. Tập kích có thể nói là từ khi bắt đầu đã biến phi thường tàn khốc.

Thủ hạ của Dương Thiện Hội cùng tử sĩ La Nghệ cùng những người còn lại của quàn Hà Bắc quấn lại cùng một chỗ. Hầu như mỗi một khắc đều có người ngà xuống, đều có người ra đi!

Ngoài núi chém giết rung động, trên núi càng thảm thiết hơn. Tất cả mọi người thặt ra đã trong thòi gian ngắn quên đi mục tiêu to lớn, chỉ vì có thể vì sống còn mà cố gắng.

La Nghệ trong mắt chi có Dương Thiện Hội cùng Tiết Vạn Triệt Hắn cho rằng đại địch vẫn là Dương Thiện Hội. Cũng không phải là hắn khinh thị Tiết Vạn Triệt, mà là hiểu rắt rõ Tiết Vạn Triệt. Tiết Vạn Triệt ờ trong mắt binh sĩ mặc dù dũng, nhung ở trong mắt La Nghệ còn không đáng để mắt tới.

Hắn không có vận đụng loan đao, không có sử dụng Đoạn trường thứ Chỉ bằng thiết cung trong tay đã bức Dương Thiện Hội liên tiệp lui về phía sau.

Nói tới La Nghệ, cũng biết hắn văn võ song toàn. Yến Vân thiết kỵ dưới tay uy chển tám phương, nhưng lại ít đề cập tới công phu cùa hắn. Đây cũng là chuyện La Nghệ tận lực không muốn khoe khoang. Ngay cả Tiêu Bố Y cho đến hôm nay, có thể không ra tay sẽ không ra tay. Đây cũng là một loại tâm lý chiến, nếu đã ra tay thi không ai đờ nổi.

La Nghệ vừa rồi thấy Đậu Kiến Đức cùng mấy người Dương Thiện Hội quyết chiến. Sơ bộ phân tích là, Đậu Kiến Đức võ công lực lượng cùng hắn ngang nhau. Dương Thiện Hội so với hắn kém hơn một chút, Tiết thị huynh đệ so với hắn kém không chỉ là một bật nừa thức.

Cho nên trước hết phải giết kẻ mạnh, Tiết Vạn Triệt không đủ gây sợ hài. Hắn đã định chiến lược, nhất định chấp hành. Thiết cung ờ trên tay hắn, lại đâm chém phát huy ra sờ trường của mười tám loại binh khí Chì bằng cái này xem ra, vũ kỹ của hắn đã làm cho người ta thấy mà than thở. Trường sóc của Tiết Vạn Triệt mặc dù mành liệt, lại vẫn luôn cách người La Nghệ một chút.

Sai một ly, đi một ngàn dặm!

Điểm chênh lệch ấy. thật ra tựa như kỳ thù quốc gia chiến với kỳ thù binh thường vậy. Chi là chiếm tiên một nước, nhưng chỉ là một nước này, kỳ thù kia cũng cả ván vẫn không thể đuổi theo được.

Nhưng khi La Nghệ ra chiêu, trong lòng cũng thẳm run sợ. Hắn phát hiện ra mình lại phán đoán sai lầm. Hắn một lần nữa đánh giá thắp Dương Thiện Hội. Hắn đến noi này đã không ngừng phạm sai lẩm. Cái này vào lúc bình thường khó có thể tưởng tượng. Hắn mặc dù dùng mười thành khí lực giao đấu. Dương Thiện Hội mồ hôi cũng đã ròng ròng, đã dùng hết toàn lực. Nhưng hắn vẫn không thể đánh bại Dương Thiện Hội.

Người này kiên nhẫn, quả thực cùng hắn lĩnh quân giống nhau. Làm cho người ta khó có thể nắm bắt.

Nhưng La Nghệ không tin tà. Hắn cho rằng, chỉ cần tự lại thêm sức lực là có thể giết Dương Thiện Hội. Hắn nhìn ra Dương Thiện Hội đã chống đỡ hết nồi. Hắn nhìn thấy Dương Thiện Hội khi xuất thương, đã thiếu hai phẳn dũng mãnh cùng quỷ dị. Hắn nhìn ra Dương Thiện Hội thở hồn hển, mồ hôi đầm đìa. Hắn hiểu rằng đã đến lúc xuất tuyệt chiêu!

Trường cung trong tay hắn đột nhiên chậm lại. Cái loại thong thả này ở trong mắt người thường cũng nhìn không ra cái gì. Nhưng mà ở trong mắt cao thù có ý nghĩa, có cơ hội có thể lọi đụng.

La Nghệ cố ý tạo ra sơ hờ, là hy vọng đối thù cường công.

Quả nhiên, Dương Thiện Hội trong tiếng hét vang, thưcmg mang tăng vọt thẳng đến trước ngực La Nghệ. Tiết Vạn Triệt trường sóc đánh ngang, lại là một chiêu Hoành tào thiên quân!

La Nghệ cổ tay khẽ đảo đã dùng dây cung cuốn lấy thương, nhung Dương Thiện Hội hai tay chấn động, nghe băng một tiếng, dây cung đã đứt. La Nghệ nửa phần khẩn trương cũng không có. Trường cung cong lại, thoáng qua đã bắn ra ngoài. Trước khi trường sóc quét tới, cung đã đánh lên trên ngực Tiết Vạn Triệt.

Cung như đạn cực nhanh thậm chí khiến cho Tiết Vạn Triệt không kịp né tránh. Phành một tiếng, xương ngực Vạn Triệt hầu như bị trường cung đánh gày. Nhung khi cung rời tay, La Nghệ đã xuất Đoạn trường thứ.

Hắn lần này cũng không phải là đâm Dương Thiện Hội tràng. Mà là khóa lấy thương của Dương Thiện Hội! Công phu của Dương Thiện Hội tất cả đềụ ở trên cây thương này. Cây thương có nhiều cơ quan biến hóa khó dò. Chỉ cần có thể kềm chế được thưcmg của Dương Thiện Hội. Chẳng khác nào đã trói một tay của Dương Thiện Hội!

Đoạn Trường thứ khóa lấy ờ trên trường thương, hoi chút dùng sức. trường thương đã bị ngăn lại. La Nghệ một lần nữa hạ sát thủ. Hắn gào to một tiếng, bàn tay sáng ngòi. đã lấy loan đao noi tay thế như như sét đánh chém đi.

Không trung hào quang tăng vọt!

Tàn Nguyệt loan đao chẳng nhùng có thể dùng trường cung bắn ra. Còn có thể đánh cận chiến. La Nghệ sừ dụng khí lực ờ tại loan đao. cũng không yếu hơn so với Đoạn Trường thứ.

Lựa chọn chỉ là lóe lên trong tích tắc. Biết mình sau khi sừ dụng Đoạn Trường thứ. Dương Thiện Hội nhất định sẽ đề phòng chiêu này cùa hắn. Cho nên hắn đã thay đổi sát thù, đem sát thù chuyển sang Tàn Nguyệt loan đao!

Hư hư thực thực, trận đánh này là so đấu võ công, phán đoán cùng tâm cơ.

Hào quang màu bạc thậm chí hóa xanh lạnh. Dương Thiện Hội khuỏn mặt vẫn lạnh như thiết bảng!

Một đao kia hạ xuống. La Nghệ muốn đem Dương Thiện Hội chém thành hai khúc!

Nhưng La Nghệ vừa xuất thù đã ngừi được nguy cơ. Nguy cơ không ỡ tại Dương Thiện Hội mà ở người sau lưng. Sau lưng là ai?

Hào quang như ngân hà trút xuống, loan đao đi như điện xẹt. Dương Thiện Hội sống chết trước mắt. lại bộc phát ra tiềm lực vô tận. Hắn ngã ngửa ra, rồi lăn ra xa.

Cú lăn lộn này, cho dù giao long rời bển, cá nhảy long môn cũng không có nhanh nhẹ như thế. Hắn lại tránh khỏi một đao tất sát của La Nghệ! La Nghệ tràn đầy kinh hài. Kinh hãi Dương Thiện Hội thâm sâu không lường được, lại càng kinh hài sóng gió nồi lên sau lung.

Một người vô thanh vô tức đi tới phía sau hắn, cho hắn một chưởng phá núi vỡ đá!

La Nghệ không kịp né, chỉ kịp hoi dời thân thân thể. Nhưng này một chưởng này mưu đồ đã lâu, sao có thể thất bại? Hắn quay người lại. đánh về phía sau lưng. Một chường này toàn bộ đánh lên trên xương sườn của hắn. La Nghệ đầu tiên là bay lên. Sau đó mới cảm giác được trong thân thể những tiếng răng rắc vang lên, không giống một chường mà càng giống là một quả chùy ngàn cân nện ở trên người hắn. Chờ khi hắn rơi xuống, xương ngực xương sườn đã không còn cái này còn toàn vẹn.

La Nghệ như bùn nhào rơi xuống, xoay người cũng không thể. chỉ có thể ngẳng đầu nhìn trời, từng ngụm máu phun ra, thậm chí ói ra mật, hộc ra phổi. đã ngã xuống bên cạnh Đậu Kiến Đức.

Hắn ngạc nhiên phát hiện, Đậu Kiến Đức hình như còn chưa có chết. Mà hắn thoạt nhìn đã phải chết trước Đậu Kiến Đức. Hắn nhìn thấy ánh mắt của Đậu Kiến Đức hình như chớp động, có phần đồng tình, lại mang theo phần mìa mai. La Nghệ ý nghĩ hỗn loạn không chịu nổi, không thể xác định có phải là ảo giác hay không. Hắn đến lúc sắp chết, còn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bùi Củ đã đánh cho hắn một chường?

Khi bay lên trời, hắn đã thấy Bùi Củ đến ở phía sau hắn. Nhưng điều này sao có thể? Bùi Củ lại là một tuyệt thế cao thủ? Lực lừợng một chường này, hùng hậu hung hãn như vậy sao?

Bùi Cù chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, thản nhiên nói: "Ta chính là Thiên Nhai".

La Nghệ môi động hái cái, Trong biển nhớ là có hai chữ này. tròi vốn là cùng đất đối lập. Nói chính là chân trời. Lúc trước từ trong miệng Vương Phục Bảo nói ra, hắn cảm giác được Thiên Nhai là người. Nhưng Thiên Nhai là ai, Vương Phục Bảo đã chết, sẽ không có người nào nói cho hắn biết. Thì ra người mà Vương Phục Bảo lúc trước sợ hài như thề. lại chỉ là một người nhưvậy!

La Nghệ nghĩ không hiểu, cũng không có thòi gian suy nghĩ. Hắn thất khiếu đã chảy ra máu đỏ sậm, ánh mắt trông qua cũng đã đò hồng.