Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 651: Anh hùng mạt lộ (2)

Tiêu Bố Y tán thành nói: "Tốt, chuyện này cứ như thế mà đi làm" Hắn lòi nói chi phân phó một lần, hiểu rằng chuyện còn lại sẽ có một đám thù hạ đi xừ lý. hơn nữa tuyệt sẽ không quên. Tiệp đó chuyển dời đến một vắn đề khác, Tiêu Bố Y hòi, "Vương Phục Bảo này rất lợi hại sao?"

Từ Thế Tích lập tức nói: "Vương Phục Bảo, Lưu Hắc Thát cùng Tô Định Phương, xem như là ba hổ tướng dưới tay Đậu Kiến Đức. Vương Phục Bảo có năng lựclĩnh quân, còn trên cả Lưu Hắc Thác. Lần này Trương Trần Chu đại nhân không thể kịp thời trợ giúp Lẻ Dương, có thể nói là cùng Vương Phục Bào này có quan hệ rất lớn".

Tiêu Bố Y ngón tay gõ bàn, trầm ngâm hồi lâu, "Đậu Kiến Đức chỗ sắc bén, là hắn có rất nhiều bộ hạ trung thành

"Đích xác như thế" Ngụy Chinh thẳng thắn nói: "Hắn có thể nói cùng Tây Lương vương cực kỳ giống nhau, rất nhiều huynh đệ. đều là sinh tử chi giao".

Đem Tiêu Bố Y cùng Đậu Kiến Đức so sánh, ngược lại có điểm không kiêng nể gì. Lô Sờ nhíu mày, âm thẳm thay Ngụy Chinh ngay thẳng này lo lắng. Tiêu Bố Y chỉ nở nụ cười, "Đúng vậy, hắn có rất nhiều huynh đệ một lòng trung thành. Các người có phát hiện hay không, chỗ lợi hại của Đậu Kiến Đức khác với Lý Mật. Đó là Lý Mật có tài, cũng có chí lớn, nhung hắn lại khinh thị thù hạ, không thể phát huy công hiệu lớn nhất của thù hạ. Cho nên hắn mặc dù có Trình Giảo Kim, Tẳn Thúc Bảo, Vương Quân Khuếch, Đan Hùng tín một đám mãnh tướng, vẫn không thể được việc".

Tất cả mọi người đều gật đầu, "Tây Lương vươngnói không sai".

Từ Thế Tích nói: "Đậu Kiến Đức cùng Lý Mật xác thực rất khác nhau. La Sĩ Tín kiêu căng khó kềm chế, mấy lần phản bội đầu nhập vào nhiều người, nhung đến dưới tay Đậu Kiến Đức, lại khăng khăng một mực, không có lòng phản bội La Sì Tín mười bốn tòng quân. Thân kinh bách chiến, cũng giống như Vương Phục Bào. khó đối phó".

Tiêu Bố Y lại lâm vào trong trầm mặc. Mọi người hiểu rằng, mỗi lầnBố Y suy nghĩ như vậy, đều có người sẽ không may.

"Đậu Kiến Đức đã có đặc điểm này. chúng ta cùng hắn đối cứng cũng không thành vấn đề, dù sao đám người Trương Trắn Chu, Bùi Hành Quảng, tuyệt đối sẽ không thua kém so với Vương Phục Bảo cùng La Sĩ Tín".

Thấy mọi người gật đầu, Tiêu Bố Y chậm rãi nói: "Nhưng đối cứng sẽ đại biểu cho thương vong rất nặng. Lúc trước Lạc Khấu huyết chiến, ký ức còn như mới mẻ. ta thật không nhẫn tâm đem binh sĩ Đông Đô lại trải qua một lần nữa. Nói đến. kẻ địch chính yếu nhất của chúng ta là Lý Đường, mà không phải Đậu Kiến Đức. Đem thực lực tiêu hao ở trên người quân Hà Bắc, cũng không sáng suốt".

Lô Sờ nhắc nhở: "Nhưng nếu không ngăn chặn, chỉ sợ Đậu Kiến Đức rắt nhanh sè binh đến dưới thành".

"Không phải không ngàn chặn, mà là muốn dụ bọn họ tới đây" Tiêu Bố Y cấn thận nói: "Đậu Kiến Đức binh lấy Lê Dựơng. phụ cận Lê Dương, chúng ta đã không còn hiềm yếu có thể thù. đã như vậy, không bằng tăng thêm binh lực, cố thù hai quận Hà Nội. Trường Bình. Sau đó đem chiến tuyến kéo đến phụ cận Ngưu Khảu. Hổ Lao. Bằng vào hiềm yếu noi Hổ Lao, bọn họ muốn đột phá, thế khó như lên trời. Chỉ cần giằng co một đoạn thời gian, chúng ta sẽ có thể tiễu trừ những vây cánh của Đậu Kiến Đức. chỉ cần đại tướng dưới tay Đặu Kiến Đức sụp đồ, nghi kỵ lẫn nhau, đó chính là lúc chúng ta phản công".

Tiêu Bố Y đan giản sáng tỗ nòi õ ý đồ, mọi người lại hai mặt nhìn nhau.

Lô Sờ trước hết đặt câu hòi: "Còn không biết Tây Lương vương có diệu sách gì, có thể tiễu trừ vây cánh cùa Đậu Kiến Đức?"

Tiêu Bố Y hòi:"Trước kia chúng ta đã thương lượng qua diệt trừ Vương Phục Bảo. phía Tào Đán đã có tin tức chưa?"

"Tào Đán này tham tài háo sắc, chỉ lo trước mắt, cũng đang mưu đồ đường lui. Chúng ta đã thử đi thu mua hắn, hắn thu tiền của chúng ta, nhưng mà chỉ bằng một mình hắn, tuyệt đối không thể đánh ngà Vương Phục Bảo, bời vì Đậu Kiến Đức này rất trọng nghĩa khi đối với Vương Phục Bảo cực kỳ tín nhiệm" Từ Thế Tích nói: "Vì tránh cho đả thảo kinh xà. chúng ta tạm thời không có sử dụng quân cờ này".

Tiêu Bố Y gật đầu nói: "Các ngươi làm rất tốt, Vương Phục Bảo hiện tại ở noi nào?"

"Trước mắt hắn cùng Trương đại nhân tại Đông Bình giằng co, bọn họ lấy Lê Dương, còn không buông tha cho tiến công Đông Binh Kế Hình" Từ Thế Tích nói: "Đông Binh giằng co đã lâu, nếu có thể bị lấy, đó là đả kích rất lớn đổi với chúng ta".

Tiêu Bố Y cười cười, "Chuần bị giấy bút cho ta".

Giấy bút rất nhanh đưa ra, mọi người lại không biết Tiêu Bố Y muốn gì. Dù sao Tiêu Bố

Y sờ đao thì nhiều, sờ bút thì ít, tất cả mọi người rất ngạc nhiên Tiêu Bố Y rốt cuộc muốn viết cái gi.

Tiêu Bố Y lại tự mình mài mực, sau đó đem bút mực đưa tới trước người Từ Thế Tích,"Ta đọc, ngươi ghi".

Từ Thế Tích hoi ngạc nhiên, nhung vẫn chấp bút chuẩn'bị, hắn văn võ song toàn, tất nhiên không quan tàm ghi một phong thư. Tiêu Bố Y hơi trẳm ngâm, rồi nói: "Tắt nghe thấy Vương tướng quân đũng quan tam quân, bồn vương xèm như là tri kỷ đã lâu, trông mong có thể gặp một lần".

Nói đến đây, Tiêu Bố Y suy nghĩ hồi lảu, Từ Thế Tích hòi: "Còn viết gì nữa?"

Tiêu Bố Y lắc đầu, móc ra vương ấn, đóng ờ trên giấy rồi nói: "Được rồi, hôm nay phái sứ giả, đem phong thư này tìm biện pháp giao cho Vương Phục Bảo".

Lô Sờ cau mày nói: "Tây Lương vương, người chiêu hàng như vậy, chỉ sợ vô dụng".

Từ Thế Tích lại nở nụ cười. "Kế hay".

Thấy Ngụy Chinh, Lô Sở đều cũng có chút ít không hiểu, Tiêu Bố Y lại dùng vương ấn đóng lên tờ giấy, cười nhìn qua Từ Thế Tích nói: "Chuyện còn lại. ngươi nên biết làm như thế nào?"

Từ Thế Tích gật đầu, Tiêu Bố Y lại duỗi lưng mòi nói: "Đà không còn việc gì. ta dẹp đường hồi phù. để xem hiệu quả".

Hắn mới định xuất cung, Lô Sờ đột nhiên kêu lên: "Tây Lương vương..

"Chuyện gì?" Tiêu Bố Y hòi.

LÔ Sờ nói: "Tây Lương vương vừa đi Giang Nam đã lâu. tuy chinh chiến, nhung quần thẳn rất là tường niệm. Lào thần nghĩ, người hẳn là nên dành chút thời gian gặp bọn họ mới được".

Tiêu Bố Y nhịn không được bật cười, lúc này mới phát hiện mình làm Tây Lương vương có chút không hợp cách, ít nhất hắn đã lâu không có lâm triều. Quằn thằn Đỏng Đô đối với thái độ cùa hắn, đã sớm chuyển biến, từ bắt đầu là bài xích, càng về sau là tiếp nhặn. Rồi đến hôm nay là ỷ lại. Loại cảm giác này, khiến cho hắn cảm thấy rất không tệ.

Gật gật đầu. Tiêu Bố Y đi ra khỏi nội cung. Lô Sờ tiệp đó hỏi thăm Từ Thế Tích: "Từ Tướng quân, lão phu ngu muội, còn không biết Tây Lương vương có diệu kế gì".

Từ Thế Tích mỉm cười nói: "Chúng ta cách một thòi gian ngắn, thi gỏi cho Vương Phục Bảo một phong thư. Vương Phục Bảo đối với Đậu Kiến Đức trung thành, đương nhiên sẽ không đầu nhập vào. Nhưng thư của Tây Lương vương chì cần đưa tới là được, Vương Phục Bảo không thẹn với lương tâm, người bên ngoài đã chưa chắc sẽ cho rằng như vậy".

Ngụy Chinh vỗ đùi nói: "Thì ra là thể, Tây Lương vương chỉ cần vài phong thư. có thể khiển cho Đậu Kiến Đức đối với Vương Phục Bảo nồi lên lòng nghi ky. nếu như chúng ta lại lọi dụng Tào Đán trợ giúp, hoặc là lại dùng chút thù đoạn khác. Vương Phục Bảo nguy rồi".

Lô Sờ cũng rốt cuộc hiểu được, phấn chẩn nói: "Chỉ cần Đậu Kiến Đức giết Vương Phục Bảo, quân Hà Bắc nhất định lòng người bàng hoàng. Đến lúc đó đại quân Hà Bắc, không công tự bại. Tây Lương vương đưa ra mưu kế này, quả nhiên cao minh!"

Trong khi ba người Từ Thế Tích thương nghị. Tiêu Bố Y đã ròi nội thành. Hắn từ vinh Phúc quay lại, ăn mặc tùy tiện, tìm đám người Lô Sờ nghị sự, thoạt nhìn chẳng khác gì dâm chúng tầm thường.

Nhưng mà vô luận quần thần, hoặc là binh tướng thù thành, cũng đã quen với cừ chỉ cùa Tiêu Bố Y.

Tây Lương vương không giống người thường, đây là mọi người đều biết.

Hắn ở tại nội thành dạo qua một vòng, cùng binh sĩ thù thành hàn huyên vài câu, hòi chút ít chuyện vặt, nhưng đã làm cho các binh tướng kích động không thôi. Tiêu Bố Y thấy mọi người một lòng trung thành, khi ra khòi thảnh, lại thở đài một hơi.

Nhưng hắn thở dài vì cái gi, bản thân hắn cũng không rõ ràng.

Từ Lạc Thủy đi xuống, Tiêu Bố Y đứng ờ một chỗ u tĩnh, nhớ lại rất nhiều. Hắn sống ở triều đình, chính là bắt đầu từ bên cạnh dòng Lạc Thủy này. hơn nữa cũng như Lạc Thủy, ngày đêm đều tiến về phía trước.

Nhìn thấy thuyền tới lui trên Lạc Thùy, Tiêu Bố Y khóe mắt ướt át, có lẽ chỉ có ngay tại lúc này, hắn mới là Tiêu Bố Y. ở những thời điểm khác, hắn chỉ là Tây Lương vương cao cao tại thượng.

Đột nhiên muốn uống rượu, Tiêu Bố Y tuy biết mình sẽ không say. nhưng nghĩ tới cảm giác uống một chén rượu, cũng động tâm không thôi.

Nhớ rõ phụ cận có một tửu lâu, lúc trước cùng các huynh đệ đã tới qua, Tiêu Bố Y mới định tìm lại, đột nhiên nghe được phụ cận có tiếng ồn ào. tựa như có người đang ẩu đả.

Tiêu Bố Y lấy làm kỳ, từ khi hắn thống trị Đông Đô cho đến nay. bách tính an vui, thoạt nhìn đều có chút tư vị không nhặt của rơi trên đường, lại có ai ờ dưới chân thiên tử màgây chuyện thị phi?

Theo tiếng đi qua, mới phát hiện một người thất tha thất thểu từ một từu lâu đi ra, té ngà trên đất, trong miệng còn hô lớn, "Rượu... cho ta uống rượu".

Tiêu Bố Y thờ dài, thầm nghĩ cũng chỉ có từu quỷ mới có thể không biết nặng nhẹ như vậy. Tửu lâu chưởng quẩy cùng tiểu nhị đã sớm vây quanh ở bèn cạnh người nọ, quyền đấm cước đá quát: "Dám ăn quịt này".

Tiêu Bố Y không muốn để ý tới, xoay người muốn đi. nhưng mới định cất bước, đột nhiên thân hình cứng ngắc, khó có thể tin quay đầu đi. nhìn sang tửu quỷ kia, Tiêu Bố Y kinh ngạc một lát, đã bước nhanh đi tới.

Lúc này, một tiểu nhị đang giơ một cây cời lò, muốn đánh tiếp. Đột nhiên đầu gậy bị một người bắt lẩy, Tiêu Bố Y trầm giọng nói: "Dừng tay".

Tiêu Bố Y cho dù ăn mặc cũng giống như dân chúng, nhung khí chất đã sớm làm cho người ta chú ý tới, tiểu nhị không kim được buông gậy ra, lùi sang bên cạnh hai bước hỏi, "Ngươi là ai?" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Trà Truyện chấm c.o.m

Mọi người vây xem có một khắc yên lặng, Tiêu Bố Y không để ý tới mọi người, cúi người xuống, nhìn sang người nọ trên mặt đất. kinh ngạc nói: "Đỗ tồng quàn, sao lại là ngươi?"

Từu quỷ chán nản không chịu nổi trên mặt đất kia, không ngờ lại là Đỗ Phục Uy!

Tiêu Bố Y chưa bao giờ nghĩ đến qua, kiêu hùng uy chấn một phương Giang Hoài, vậy mà lại đến tình trạng hôm nay.

Chẳng những uống rưọu không có tiền, hơn nữa còn ăn quịt. bị đánh cũng không thể hoàn thủ.

Trong lòng có lừa giận, Tiêu Bố Y cơ hồ muốn lập tức chất vắn nhưng quan viên có quan hệ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Vô luận trước mắt Đỗ Phục Uy như thế nào. dù sao hắn cũng là một trang hán từ, Tiêu Bố Y đối với hắn chì có kính trọng. Nhưng Đỗ Phục Uy thân là đại quan triều đình, vinh lộc nhất thời không thua ai, trước mắt tại sao lại chán nản như thế?

Thì ra Đỗ Phục Uy xử lý-.chuyện Lịch Dương xong, sau khi đem mọi chuyện giao cho các nghĩa từxử lý. lại trờ về Đông Đô, hắn so với Tiêu Bố Y về sớm hơn mấy ngày. Tiêu Bố

Y khi trờ lại Đông Đô, còn muốn đi tới thăm hắn, không ngờ lại gặp phải ở đây.

Sớm có binh sĩ phát hiện ờ đây có náo động, đuổi đến tới, khi chưởng quầy nhìn thấy Tiêu Bố Y, sắc mặt khẽ biến, còn không dám xác nhận. Binh sĩ nhìn thấy Tiêu Bố Y, cuống quít quỳ xuống nói: "Tham kiến Tây Lương vương, thuộc hạ bảo vệ không chu toàn, kính xin thứ tội". Bọn họ không biết ờ đây có chuyện gì xảy ra. nhưng thấy Tây Lương vương đang đỡ một hán tử say, đều kinh sợ toát mồ hôi lạnh.

Chường quầy chân có chút như nhũn ra, cùng các tiểu nhị rầm rầm quỳ xuống xin tội, Tiêu Bố Y mặc kệ, chỉ nhìn sang khuôn mặt của Đỗ Phục Uy, lúc này mới phát hiện, thi ra một lòng hăng hái, chỉ điểm núi sông, đều đã hóa thảnh rượu nhập sầu trường, điểm điểm huyết lệ...