Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 648: Kỳ hạn (1)

Ngoài thành Dương Châu, bờ sông Thiên Thủy. Thiên Thủy là sòng lớn từ Hàn Câu dẫn qua, mặt sông rộng lớn, chẳng những thuận lợi tưới tiêu, thậm chí là chỗ tốt để đàm phán.

Mặt tròi đã thả xuống những tia nắng sớm, rắc những điểm chói lọi. hai bên bờ Thiên Thủy đã đứng hơn mười kỵ sĩ.

Tiêu Bố Y người ờ bờ bắc Thiên Thủy, ngóng nhìn Vương Thế Sung ở bờ bẽn kia, trong mắt hàm nghĩa phú: tạp ngàn vạn.

Vương Thế Sung làm sao không phải nhưthế?

Hai người thật ra không tính quen thuộc, mấy năm số lằn gặp qua rải rác không có mấy. Nhưng hai người thoạt nhìn lại hiểu rõ, trong khi Tiêu Bố Y đánh đông dẹp bắc, Vương Thế Sung ở lân cận Tiêu Bố Y, giống nhưmột u linh, như ẩn như hiện.

Nhưng Vương Thế Sung không thể nghi ngờ thất bại cực độ. hắn thủy chung bời vì Tiêu Bố Y mà bất đắc chí. Đương nhiên, người có ý niệm này, tuyệt không phải một mình Vương Thế Sung.

Lý Mật trước khi chết, quá nừa cũng sẽ có suy nghĩ, đã có Tiêu Bố Y, tại sao lại có Lý Mật. Nhưng Vương Thế Sung loại cảm giác này đặc biệt mành liệt, Vương Thế Sung vẫn cho rằng, không có Tiêu Bố Y, Đông Đô vốn hẳn nên thuộc về hắn!

Tiêu Bố Y vẫn đang suy nghĩ, nếu không có mình, Đông Đô có lẽ sẽ thuộc về Vương Thể Sung, nhưng kết cuộc, bọn họ vẫn ngăn không được đại quân Lý Đường.

Không có Tiêu Bố Y, lịch sừ chắc chắn sẽ không như hiện tại, có Tiêu Bố Y hắn, lịch sừ đã sớm không phải là lịch sử lúc trước.

Tiêu Bố Y hắn đi tới nơi này. chính là đối đằu với kiêu hùng trong thièn hạ.

Không biết trầm ngưng bao lâu, Vương Thế Sung rốt cuộc nói: "Tiêu Bố Y, đã lâu không gặp. rất là tường niệm". Vương Thế Sung lúc này nói ra những lời này. đương nhiên là thể hiên bản sắc trước sau không thay đổi. Nhưng mà hắn tự giữ thản phận, hôm nay hắn nói như thế nào cũng là hoàng đế, đối với Tiêu Bố Y gọi thẳng kỳ danh, càng có ý không thùa nhận địa vị của Tiêu Bố Y. Tiêu Bố Y cũng không ngại, lại cười nói: "Thế Sung huynh ứng hẹn mà đến. Làm cho ta rất là vui mừng". Tiêu Bố Y như vậy xưng hô. càng không đem ngôi vị cùa hắn để vào trong mắt. Trước mắt Tiêu Bố Y tuyên bố ra ngoài, chỉ có Đông Đô mói là chính thống, Vương Thế Sung tự lập là vua, Tiêu Bố Y chỉ xưng hô như ban cũ, cũng không thừa nhận quân vương địa vị của Vương Thế Sung.

Hai người dấu diếm xảo trá khách sáo hai câu. dù là Vương Thế Sung gian giảo như quỷ, dù là Tiêu Bố Y miệng lười lưu loát, trong lúc nhất thòi cũng cảm thấy không lòi nào để nói.

Cuối đường gặp nhau. Người tíóiíg khi ờ cuối con đường, đương nhièn nói cái gì cũng đều có vẻ dư thừa.

Hôm nay đàm phán, Tiêu Bố Y đã quyết định, đây là lần cuối cùng hắn cùng Vương Thế Sung đàm phán. 'ý

Ngày thứ ba sau khi Vương Hoằng Liệt quay lại Dương Châu. Vương Thế Sung đã chù động liên lạc Tiêu Bố Y, hẹn hắn bày ngày sau tại hai bờ sông Thiên Thùy gặp mặt. Nơi này hai bờ sông rộng rãi, mênh mông bát ngát.

Loại cảnh sắc này thường thức đương nhiên không tệ. nhung Vương Thế Sung dụng ý rất rõ ràng. Hắn tạm thời không muốn động binh. Dưới loại trường hợp này, nếu có đại quân ẩn hiện, đương nhiên nhìn là thấy ngay.

Tiêu Bố Y đương nhiên rõ ràng đụng ý của Vương Thế Sung, nhung hắn không chút nào đám khinh thường. Hắn còn có thể sống đến bây giờ, đơn giản là hắn bất luận lúc nào cũng đều cẩn thận. Phía trước có giám thị có đại quân ẩn hiện hay không, phía sau hắn ba mươi dặm, lại có thiết kỵ cùa Lý Tĩnh đang chờ. Sau khi an bài. hắn mới yên tâm đi tới Thiên Thủy. Tiêu Bố Y hiểu rằng. Vương Thế Sung đương nhiên cũng sẽ bố trí thám từ. noi này cách Dương Châu thật sự không xa, hắn có thực lực giám thị nhắt cừ nhất động của đại quán Tiêu Bố Y. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Loại tình huống này. chứng minh hai bên đều không có xuất binh.

Dựa theo ý cùa Tiêu Bố Y, hắn rất muốn nhanh chóng cùng Vương Thế Sung gặp mặt, đối với Vương Thế Sung tạo áp lực. Hắn nhận được tin tức cực xấu. hắn phải nhanh chóng chạy về Đông Đô, Đông Đô hiển nhiên rất cẩn nữa hắn chủ trì, nhưng mà hắn cảm thấy, nếu như dùng bảy ngày chờ đợi, đổi lấy Vương Thế Sung quy thuận. thì cũng tính là mua bán có lời.

Thật ra hắn nhất thống thiên hạ mục tiêu không có đổi. nhung sẽ ờ từng chi tiết mà tiến tới điều chinh. Mục đích của hắn vốn là muốn hiệp đồng Đỗ Phục Uy thu phục Lịch Dương, Đan Dương cùng với những noi mà Đỗ Phục Uy quản hạt. Thuận tiện nhìn ngó động tình của Vương Thể Sung. Sự tình phát triển cho tới tình trạng hiện tại, hắn lại muốn bước thêm một bước, chiêu hàng Vương Thế Sung.

Hắn đợi bảy ngày, suy nghĩ muôn vàn sách lược, đã cùng Lý Tĩnh thương thảo hồi lâu, Đông Đô đã phát tói hơn mười đạo mệnh lệnh khản cắp. hắn hiều rằng trước mắt lại đến thời khắc nguy cơ, hắn nhất định phải gắng gượng qua của này,

Nhìn sang Vương Thế Sung ở bờ bên kia, Tiêu Bố Y vẫn binh tĩnh, từ trên mặt cùa hắn, không thể nhìn ra bất luận cái gì. Tuy hắn đã không thể chờ đợi muốn quay lại Đông Đô. nhưng mà hắn không thể để cho Vương Thế Sung nhìn ra át chù bài cùa hắn, hắn muốn cho Vương Thể Sung cảm thấy, hắn tại Giang Đô cho dù qua cả năm cũng đều được. Vương Thế Sung hai mắt như chim ưng chưa bao giờ rời khỗi khuôn mặt của Tiêu Bố Y, nhìn thấy hắn đang mặc kim khôi kim giáp, ánh đương chiếu rọi, đem Tiêu Bố Y toàn thản bao phù dưới hào quang vàng rực, không khỏi trong lòng tiỂm mắng.

Hắn thật nhìn không ra tâm tình của Tiêu Bố Y, hắn vốn cảm thấy Tiêu Bố Y sẽ rất sốt

ruột.

Tiêu Bố Y hiện tại vô luận vẻ mặt, khí chất thậm chí cừ chỉ ăn mặc, đều đối với hắn tạo thành áp lực thật lớn. Đi theo Vương Thế Sung hơn mười người, ngoại trừ thản binh ra, còn có đại tướng tông thân. Rất nhiều người đều là lẩn đầu trông thấy Tiêu Bố Y, bọn họ đối với Tiêu Bố Y, trong thống hận mang theo sự sợ hãi.

Tiêu Bố Y xuôi nam, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai thu phục Lịch Dương, trấn an quan Hoài Nam, hôm nay đã hạ non nừa thành trì cùa Giang Đô. Bọn họ đã biết, ngoại trừ Hu Di ra, Thanh Lưu cùng Toàn Tiêu bị chiến tuyến ngăn cách cũng đã quy hàng Tây Lương vương.

Người này thù đoạn lôi đình làm cho lòng người lạnh giá, chờ khi trỏng thấy Tiêu Bố Y xa xa kim quang bao phù. bọn họ hầu như cho rằng đó là thằn.

Vương Thế Sung ngoại trừ trong lòng thầm mắng ra, cũng không phương pháp gì. hắn ăn mặc cũng cực kỳ long trọng, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến, Tiêu Bố Y cho dù không nói lời nào. cũng đã lợi dụng ánh sáng đến đả kích lòng tin của hắn cùng thù hạ.

Tiêu Bố Y này, có thể nói là không đâu khôngxâm nhập.

Không biết trầm mặc bao lâu, Vương Thế Sung mở miệng lần nữa cười nói: "Tiêu Bố Y, chẳng lẽ ngươi hôm nay hẹn ta tiến đến, là muốn cùng ta cách sông mà nhìn thôi sao?"

Tiêu Bố Y cười to nói:"Nghĩ tới ngày tháng như thoi đưa, Đỏng Đô từ biệt nhiều năm, thật ra ta vẫn đối với Vưang huynh vẫn nhớ như cách mộng".

Vương Thế Sung thản nhiên nói: "Nếu thật như một giấc mộng, ta lại hy vọng chưa bao giờ tỉnh lại".

Tiêu Bố Y cảm khái nói: "Nhớ ngày đó ta cùng Vương huynh gặp nhau, một điện xưng thần, cùng được Thánh Thượng coi trọng, vốn tường rẳng nếu có thể liên thủ. nhắt định có thể bảo vệ quốc gia, mang đến cho thiên hạ an bình. Tiên đế đại nghiệp chưa xong, lại trên đường mà băng hà, thật sự làm cho chúng ta thổn thức cảm khái. Trương tướng quân bị lũ giặc làm hại. Hôm nay được Thánh Thượng ân ngộ chỉ còn lại có ta và người, theo lý thuyết, ta và người hẳn là nên hoàn thành nguyện vọng Thánh Thượng mà bình định thiên hạ".

Vương Thế Sung trong lòng cười lạnh, trên mặt lại nụ cười không giảm. Theo hắn thấy. Tiêu Bố Y cùng hắn không có gì khác nhau, bất quá là Tiêu Bố Y đem tàm cơ giấu càng sâu, thậm chí so với hắn còn biết cách diễn trò hơn.

Dương Quảng chết thi chết. nhưng Tiêu Bố Y hểt lần này tới lần khác đều làm ra cái loại bộ dáng hiên ngang lẫm liệt này, điều này làm cho Vương Thế Sung rắt không thoải mái. Nhưng hắn không thể không nói. Tiêu Bố Y nói rất có đạo lý. Nếu không phải đối với Tiêu Bố Y vô cùng hiểu rõ, đổi lại người khác nghe những lòi như thể. rất có thể bị trung nghĩa của Tiêu Bố Y đã động.

Đáng tiếc là, hắn cầỉ có thống hận.

Nụ cười càng đậm, Vương Thế Sung nói: "Chi tiếc, ta và ngươi đều không có hoàn thành nguyện vọng cùa Thánh Thượng".

Tiêu Bố Y kinh ngạc nói: "Vương huyiứi cớ sao nói ra lời ấy. ngươi không có hoàn thành nguyện vọng của Thánh Thượng, nhưng ta đã tiếp cận thảnh công. Hôm nay Hoàng Thái đế hiểu người hiểu chuyện, đã tiêu diệt lũ giặc ở Hà Nam, nhất thống Kinh Tương, trấn an người Thục, Lĩnh Nam đã bình. Loại đại nghiệp này. ngươi có thể nào làm như không thấy?" Quân tướng bên bờ nam sắc mặt khẽ biến, không thể không thùa nhận Tiêu Bố Y những năm này xác thực rất có thành tích. So ra mà nói. quân Hoài Nam thua kém quá nhiều.

Vương Thế Sung nghe Tiêu Bố Y khoe khoang công tích, trong lòng lại như bị kim châm vậy, "Tiêu Bố Y, ngươi có lòng Tư Mà Chiêu, người qua đường đều biết, cần gì phải giả nhân giả nghĩa ở đây".

Tiêu Bố Y nghiêm nghị nói: "Ta chỉ hiểu rằng, cây có mọc thành rừng, gió vẫn thồi bật rễ. Đứng cao hơn người, tất có thị phi. Một ít lời đồn tuy đối với ta bất lợi. ta vì thiẻn hạ thái bình, cần gì phải chú ý quá nhiều?"

Vương Thế Sung cừời ha hả nói: "Hay môt câu đứng cao hơn người. Tiêu Bố Y, dưới gầm trời này hạng người lòng dạ hiểm độc vô sì, là lấy ngươi làm đầu!"

Tiêu Bố Y cũng không tức giận, chỉ thờ dài nói: "Vương huynh, ưu khuyết điềm của bồn vương, không nhọc ngươi tới bình luận, đều có hậu nhân binh luận. Hôm nay hẹn ngươi đến. chi là thương cho nỗi khổ của dân chúng Giang Đô. Vương huynh nếu như còn nhớ rò năm đó Thánh Thượng coi trọng, thi nên quy thuận Đông Đô. chớ có tái khỡi tranh chấp".

"Ngươi dựa vào cái gì?" Vương Thế Sung lạnh lùng nói.

Tiêu Bố Y nghiêm mặt nói: "Bổn vương chỉ bằng sự quan ái đối với dân chúng thiên hạ. sẽ không thể để cho GiangNam động loạn không ngót!"

Vương Thế Sung cười ngừa tới ngửa lui, cơ hồ cười chảy nước mắt, "Tiêu Bố Y, ngươi có phải muốn nói, bảo ta nhượng ra Dương Châu, quy thuận Đông Đô? Bằng không ngươi sẽ san bằng Giang Đô?"

Vương Thế Sung cười càng vui vẻ, Tiêu Bố Y ngược lại càng ngưng trọng, "Ta niệm tình chuyện cũ cùng Vương huynh, lúc này mới hẹn ngươi tiến đến. chỉ hy vọng ngươi có thể lấy đại cuộc làm trọng. Bằng không vọng khởi binh thương, dân chúng khồ sờ".

Vương Thế Sung sắc mặt cau lại, "Ngươi thật cho rằng liên tục hạ năm thành cùa Giang Đô, là có thể dọa ngã ta sao?"

Tiêu Bố Y thờ dài, "Ta không cẩn dọa ngươi, muốn lấy Giang Đô. đối với ta mà nói, cũng không phải chuyện khó".

Vương Thế Sung cười lạnh nói: "Tiêu Bố Y, đáng tiếc... đáng tiếc!"

Tiêu Bố Y nhướng mày, "Vưang huyiứi lời ấy có ý gi?"

Vương Thế Sung thờ ra một hơi, trầm giọng nói: "Đáng tiếc ngươi đã tự thản khó bảo toàn! Ngươi chớ có cho là ta không biết rõ tình hình, Đặu Kiến Đức đã lần thứ hai hưng binh, phá được quan ải Lê Dương, thoáng qua muốn binh bức Đông Đô, trước mắt quàn Đông Đô thương vong thảm trọng, Tiêu Bố Y ngươi còn lớn giọng nói. để cho ta tìm nơi nương tựa, nhưng có nghĩ ta và ngươi là cùng sau diệt vong không?"

Hắn lời nói vừa dứt, tướng lành Hoài Nam tinh thần chấn động, bờ bên kia lại lặng ngắt như tờ.

"Tiêu Bố Y, ngươi muốn phủ nhân sào?" Vương Thế Sung thấy Tiêu Bố Y không nói. cười ha hả nói.

Tiêu Bố Y lại cười nói: "Ngươi tin tức còn không chuẩn xác. ta chẳng những bị mất Lê Dương, còn mất đi Tân Hương. Đậu Kiến Đức lằn này xác thực dũng mănh, đại quân đã đến phụ cận Huỳnh Dương".

Vương Thế Sung ngược lại ngạc nhiên, không ngờ Tiêu Bố Y thẳng thắng thừa nhặn nhưthế, "TiêuBổY... ngươi..."

Tiêu Bố Y thản nhiên nói: "Ta hiểu rõ ngươi kéo dài thời gian gặp mặt. đơn giản là muốn cho ta lo nghĩ bất an, nhưng ngươi hiển nhiên mười phần sai lầm. Quân Hà Bắc có mãnh liệt, đến công bất quá chỉ hơn mười vạn đại quân. Quân Hà Bắc có lợi hại. cũng bất quá chỉ đến Huỳnh Dương. Nghĩ tới Lý Mật năm đó hùng binh trăm vạn, đánh tới dưới thành Đông Đô thì có thể thế nào? Còn không phải bị ta đánh ngà. Đậu Kiến Đức có cường thịnh, nhưng cũng không thể mạnh quá Lý Mật".