Vương Phục Bảo thờ dài nói:"Không ngờ Trường Nhạc vương mỗi người đều nhớ rõ. Nhưng nay khác với trước kia, Trường Nhạc vương không thay đổi, cũng không thể cam đoan người khác không thay đỗi. Mạnh Hải Công đã hàng, bẳng không chúng ta cũng sẽ không đánh Tiêu Bố Y. Nhưng ta nghe nói lúc trước khi đánh Mạnh Hải Công, trừ La Sĩ Tín không lấy một xu ra, không ít huynh đệ đều là trung gian lại lấy tiền bò vào tiền riêng, nhung lại không có bầm báo cho Trường Nhạc vương".
Đậu Kiến Đức cau mày, sau hồi lâu mới nói: "Ngươi là nóiTào Đán sao?"
Vương Phục Bảo im lặng, có đôi khi tiẵm mặc đương nhiên mang ý nghĩa cam chịu. Trong quân thật ra không người nào dám nói chỗ xấu cùa Tào Đán, tất cả mọi người đều xem mặt mũi của Đậu Kiến Đức, nhiều khi cũng chỉ là mờ một mắt nhắm một mắt. Tào Đán làm người tầm thường, nhưng mà lại là đại ca vợ sau của Đậu Kiến Đức. Tào Đán vô năng, nhưng mà Tào thị lại là một nhân vật lợi hại, cho dù là Đậu Kiến Đức cũng ít cùng nàng tranh luận.
Đậu Kiến Đức chinh chiến cả đời, cho tới bây giờ vì thiên hạ bá chủ. lại chi có một người vợ. nhưng cũng có thể thấy chỗ khôn khéo cùa Tào thị.
Vương Phục Bảo nếu không phải cảm khái vì Đậu Kiến Đức, thặt ra cũng không muốn nói. Nhưng mà hắn một lòng trung thành, thật sự không đành lòng núi sông của Đậu Kiến Đức bị hủy trong tay phụ nhân.
Không biết qua bao lâu. Đậu Kiến Đức mới nói: "Phục Bảo. ta trờ về sẽ nói cùng nàng, ngươi không cần phải để ở trong lòng".
Vương Phục Bảo cuống quít nói: "Thuộc hạ không dám?"
"Lý Kiến Thành nếu có tin tức, cho ta biết" Đậu Kiến Đức đứng dậy ra khỏi trướng, bóng người có chút cô đơn. Vương Phục Bảo thờ dài lắc đầu.
Lăng Xuyên cách Thượng Đảng cũng không tính là xa. Vương Phục Bảo phái thân tín ra roi thúc ngựa, không đến ban đêm đã mang về tin tức tốt, đó chính là Lý Kiến Thành đồng ý gặp mặt.
Nhưng mà địa điểm định ngày hẹn không tại Thượng Đảng, cũng không tại Lăng Xuyên, mà là buổi trua ngày mai. tại Dương Đằu Sơn phụ cận giao giới hai quận gặp mặt.
Lý Kiến Thành hẹn gấp, chắc hẳn cũng lo lắng chậm thì sinh biến, sớm ngày khỏi phục vết rạn nứt. Nhưng mà Lý Kiến Thành ngược lại rõ ràng sự việc hiều rằng Đậu Kiến Đức sẽ không đến Thượng Đảng, hắn cũng sẽ không đi tới Lăng Xuyên, cho nên tuyển chọn địa điểm giao giới, đều là đề phòng lẫn nhau.
Đậu Kiến Đức sau khi nhận được tin tức, trẳm mặc hồi lâu mới nói: "Tốt!"
Vương Phục Bảo không yên lòng, "Trường Nhạc vương, chúng ta cần dẫn bao nhiêu người đi?"
Đậu Kiến Đức cười cưòi ỉịóí: "Lý Kiến Thành là người thông minh, cũng là một người công bình, tuyển một tiăm huynh đệ đi thôi, nhiều hơn yếu thề. thiểu sợ sinh ngoài ý muốn. Còn nữa, ngươi dẫn ba nghìn thiết kỵ lưu thù tại mười dặm phía nam Dương Đầu Sơn là được. Nếu có gì ngoài ý muốn, cứu viện cũng tới kịp. Ta nhắm chừng, Lý Kiến Thành cũng sẽ làm giống như ta".
Vương Phục Bảo nghiêm nghị vâng theo, một đêm vô sự. Binh minh ngày hỏm sau, Vương Phục Bảo đã sớm điểm đù binh mã, chuần bị chờ đợi. Từ Lăng Xuyên đi tới Dương Đằu Sơn, cũng cần chừng một canh giờ. Đậu Kiến Đức lựa chọn sớm xuất hành, nhìn về phía chúng thủ hạ nói: "Đã lâu không thấy cảnh tuyết, đoạn đường này, chậm rãi đi thôi".
Tất cả mọi người đều cười, không khí khẩn trương đã bị quét sạch. Đặu Kiến Đức không thể nghi ngờ là một người có thể làm cho thủ hạ an tâm, ra sinh vào tử đã lâu. hắn đã dường thành sựbình tĩnh người thường khó có.
Vương Phục Bảo ánh mắt quét qua, sắc mặt khẽ biến, đột nhiên nói: "Cao Tướng quân đâu?"
Lần này Vương Phục Bảo dẫn thiết kỵ ở phía sau tiệp ứng. đi theo Đậu Kiến Đức là hảo thù trong quân, Cao Nhã Hiền cũng đi theo. Thời gian đi sớm đã định, cho dù Trường Nhạc vương cũng đã đến, Cao Nhã Hiền thật sự không có lý nào không đến.
Có tướng lãnh cười nói: "Quá nưa ăn xấu bụng, đang ở tại nhà xí, Cao Tướng quản thường rất đúng giờ".
Mọi người lại cười, hiểu rằng đây là vì Cao NM Hiền cầu tình, Đậu Kiến Đức sắc mặt như thường, chỉ nói nói: "Dù sao cũng còn sớm". Các tướng thở phào một cái, Vương Phục Bảo gọi qua một binh sĩ. đi tới doanh trướng Cao Nhã Hiền. Mặt trời đò đã lên. gió tuyết dần dần đã ngừng, không trung tuy còn lạnh lẽo, nhưng đã có cái ấm áp của mùa xuân.
Đậu Kiến Đức nhìn về phía phương xa, mắt lộ ra vẻ trầm tư. Đột nhiên hắn quay đằu nhìn lại, chỉ thấy binh sĩ vừa rồi phái đi vội vã đuổi tới. nhung có thể vì trong lòng quá mức bối rối, đột nhiên té ngã một cái.
Mọi người trong lòng đều rùng mình, Vương Phục Bảo quát: "Làm sao vậy?"
Binh sĩ hàm răng run lên, hoảng sợ nói: "Cao Tướng quân... chết... đã chết rồi!"
Mọi người kinh hài, không đợi phản ứng. đã thắy Đậu Kiến Đức thản hình tung lẻn. đã roi ờ ngoài mấy trượng, lại nhoáng một cái, đã chui vào doanh trại. Các tướng đều đuổi theo, chờ đến trướng bồng Cao NM Hiền, chỉ thấy được Đậu Kiến Đức ngồi xổm xuống, hai nắm đắm nắm chặt.
Cao NM Hiền ngừa mặt lên trời té trên mặt đất, vết thương trí mệnh nhìn qua là có thể biết ngay, đó là một kiếm trên cồ họng!
Một kiếm mất mạng! Thặm chí đến kêu to cũng không kịp. sát thủ kiếm thật nhanh. kiếm thật ác độc! X
Cao Nhà Hiền trong mắt tràn đầy kinh ngạc không tin, trên tay lại nắm một cây bút, bàn bay đi, một trang giấy còn rơi ờ bên cạnh hắn không xa. Hắn quá nửa là không ngờ, còn có người tới quân doanh Hà Bắc hành thích mình.
Đậu Kiến Đức ngóng nhìn hai mắt của Cao Nhà Hiền, rốt cuộc lộ ra vẻ thống hận, vươn tay áp lên hai mắt của Cao NM Hiền, để cho hắn khép hai mắt lại.
Các tướng im lặng mà đóng, trong mắt không có sợ hài, chỉ có lừa giận, thậm chí có người lẻn vào đại doanh quân Hà Bắc. hơn nữa vô thanh vô tức giết Cao Nhà Hiền, đây là tuyên chiến, hay là thị uy?
"Trường Nhạc vương, người xem!" Tào Triển ctiỉ một ngón tay, mọi người theo phía tay hắn chỉ trông qua, nhìn thấy doanh trướng đối diện viết năm chữ máu to.
Nợ mấu trả bằng máu!
Các tướng vừa rồi đều bị các chết cùa Cao Nhã Hiền hấp dẫn, cũng không có lưu ý, lúc này nhìn thấy, đều phẫn nộ nói: "Là Lý Kiến Thành, nhất định là Lý Kiến Thành! Hắn phái
Khâu Hành Cung giết chết Cao tướng quân".
Lý Đạo Huyền mới chết, Khâu Hành Cung lại giết sứ thẳn Vương Phục Bảo phái đi, Lý Đường bời vì Lý Đạo Huyền chết, đối với quân Hà Bắc trả thù. đây là việc trong dự kiến.
Đổng Khang Mãi phẫn nộ quát: "Lý Kiến Thành quả thực coi trời bằng vung. Hắn thật cho rằng quân Hà Bắc không có bọn họ là không được sao? Trường Nhạc vương. Mạt tướng thỉnh mang một đạo binh, đi giết Lý Kiến Thành không lưu một manh giáp".
Đậu Kiến Đức chậm rãi đóng lên. nhặt lấy tờ giấy trên mặt đắt kia lẽn trèn tay. chà xát thảnh từng mảnh nhò.
Tờ giấy kia mơ hồ có chút chữ viết, nhưng mà mặt sau hướng lên. không biết Cao Nhà Hiền trước khi chết viết cái gi. Các tướng chờ lmh lệnh. Đậu Kiến Đức thở ra một hơi mới nói: "Đi gặp Lý Kiến Thành".
Hắn đi ra khỏi doanh trại, nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy chung quanh doanh trại dấu chân phức tạp. thấp giọng nói: "Phục Bảo, lênh cho ngươi dẫn người ở ngoài doanh trại điều tra dấu chân. Tuyết lớn đã ngừng, người nọ nếu là bên ngoài mà đến. ắt phải có dấu chân".
VươngPhục Bảo hỏi: "Nếu không có dấu chân?"
Đậu Kiến Đức sừng sốt hồi lâu rồi mới nói: "Đi tìm trước đi".
Nhìn thấy Cao Nhã Hiền đã chết. Đậu Kiến Đức mặc dù mặt ngoài trển tĩnh, nhung trong lòng tràn đầy đau xót, Phạm Nguyện đã chết, Cao Nhã Hiền đã chết, Lý Đạo Huyền đã chết. Tiêu Bố Y ung dung thản nhiên, một mực ẩn mà không phát, những chuyện này đều là do hắn gây nên sao?
Đậu Kiến Đức căn bản không tin tường sẽ do Lý Kiến Thành gây nên!
Ra khòi doanh trại, dẫn theo thù hạ một đường nhằm hướng bắc. các tướng đều im lặng, đến khi mặt tròi lên cap, chừng trăm người đã chạy tới địa điểm ước định tại Dương Đầu Sơn.
Xa xa trông đi qua, chỉ thấy ờ đối diện cùng có chừng trăm người, Khâu Hành Cung không ngờ cũng ờ trong đó. Khâu Hành Cung mặc dù khuôn mặt tiều tụy, sắc mặt tái nhọt, nhưng hai mắt tràn đầy lùa giận, thoạt nhìn nếu không có Lý Kiến Thành ước thúc, quá nửa đã xông tới chém giết.
Hắn bị thương rất nặng, nhưng hôm nay còn có thể xùất hành, có thể thấy dũng mãnh như sắt thệp luyện thành vậy.
Các tướng Hà Bắc nhìn thấy Khâu Hành Cung, hai mắt cũng phóng hỏa, Đậu Kiến Đức trầm giọng nói: "Không được hiệu lệnh cùa ta, tự tiện động thủ. nhất định chém!"
Thanh âm của hắn vừa đứt, các tướng nghiêm nghị nghe lệnh. Đậu Kiến Đức cũng đã giục ngựa tiến lên, Lý Kiến Thành cũng nghênh đón, các tướng muốn hộ tống. Lý Kiến Thành lại khoát tay bảo ngừng.
Một là Thái từ Lý Đường, một là bá chủ Hà Bắc. hai người gặp mặt, tuyết dừng gió ngừng. Đậu Kiến Đức thần sắc bình tĩnh, Lý Kiến Thành cử chỉ thong dong. Đậu Kiến Đức thấy vậy, trong lòng cũng tán thưởng, thẳm nghĩ Lý Uyên tuyển người thùa kế ngôi vị hoàng đế, quả nhiên danh bất hư truyền!
Lý Kiến Thành tuy văn võ song toàn, dựa theo tin tức, võ công tuyệt không phải hàng cao thù, nhưng hắn lại có thể một mình tới gặp mình, có thể thấy được không thẹn với lương tâm, càng có đảm lược hiểu biết.
Đậu Kiến Đức đa phẳn là tin tường vào đôi mắt của mình, cũng tin tưởng vào phán đoán cùa mình. Lý Đạo Huyền chết, Cao Nhã Hiền chết, hắn hiểu rò trước mắt là khó khăn nhất của quân Hà Bắc cùng quân Lý Đường, hắn nhất định phải vượt qua cùa ải khó khăn này, không có Lý Đường giúp đỡ, hắn rất khó rung chuyển được Tiêu Bố Y, cũng nhưvậy, nếu như không có Đậu Kiến Đức hắn, Lý Đường chỉ sợ thoáng qua sẽ bị Tiêu Bố Y công kích, điểm ấy Đậu Kiến Đức rõ ràng, Lý Kiến Thành đương nhiên cũng rõ ràng!
"Lý Thái từ, bổn vương có việc trì hoãn, hơi trễ một lát, xin tha lỗi" Đậu Kiến Đức mim cười nói.
Lý Kiến Thành cách Đậu Kiến Đức chừng mấy trượng, lúc này mới ghìm ngựa, ân cần hòi, "Trường Nhạc vương, không biết chuyện gì trì hoàn, ta còn thể giúp đờ không?"
Thần sắc hắn khiêm cung, không có chút nào ngạo khí, các tướng Hà Bắc nhìn thấy, ngược lại có chút hoài nghi nàng về phán đoán vừa rồi. Đậu Kiến Đức mặt lộ vẻ bi sắc, "Cao NM Hiền tướng quân tại quân doanh bị đâm, hung thủ lưu lại năm chữ Nợ máu trả bằng máu. Ta bởi vì xừ lý việc này, cho nên hoi trì hoàn" Hắn nói bình tinh, hai mắt lại nhìn chẳm chằm vào hai mắt cùa Lý Kiến Thành.
Lý Kiến Thành thất thanh nói: "Cao Tướng quân tại quản doanh bị đâm? Là ở khi nào?".
Đậu Kiến Đức thấy Lý Kiến Thành biểu hiện như thường, khẽ thở dài: "Không sai, ngày hôm trước Ung vương bị đâm, sáng nay Cao Tướng quân lạit ao ngộ gặp ám toán, chắc hẳn... là Tiêu Bố Y giờ trò quỷ".
Khâu Hành Cung nghiêm nghị quát: "Đậu Kiến Đức! Cao Nhà Hiền làm sao có thể so sánh với Ung vương. ngươi cho rằng bồi một mạng là vọng tường từ chối khỏi trách nhiệm sao?"
Hà Các tướng Bắc quát: "Khâu Hành Cung, quá nừa là ngươi giết Cao Tướng quân, bằng không nợ máu tĩã bằng máu giải thích như thế nào?"
Hai bên lừa giận vừa chạm vào, không hẹn mà cùng tiến lên mấy bước, thoạt nhìn một phen hỗn chiến là không thể tránh được. Đậu Kiến Đức cũng không quay đằu lại, chỉ nhấc tay một cái, các tướng Hà Bắc đã không dám tiến lên. Lý Kiến Thành quay đầu lại quát: "Ai dám tiến lên, tất chém không buông tha!" nguồn Trà Truyện
Hai người một thù thế một câu, một lần nữa khống chế được cục diện, Lý Kiến Thành thờ dài nói: "Trường Nhạc vương nhân trung hào kiệt, bá chủ một phương, thật ra đương nhiên hiểu rõ, bọn họ trước ám sát Ung vương, lại ám toán Cao Tướng quân, dụng ý không cần nói cũng biết, chính là châm ngòi quan hệ giữa Đường hoàng cùng Trường Nhạc vương. Hung thù là ai. không cần nói cũng biết".
Đậu Kiến Đức thờ phào một hơi, "Thái từ có lời như vậy. bồn vương cũng không lo nữa".
Hai người nhìn nhau cười, thoạt nhìn như băng tuyết tan rã, Khâu Hành Cung, quản Hà Bắc tuy có hoài nghi, lại không thể một lần nữa nói chen vào.
Đậu Kiến Đức nói:"Nầi Lý Thái từ đã rõ ràng tất cả, lại không biết người chuần bị khi nào xuất binh?"
"Xuất binh?" Lý Kiến Thành mặt lộ vẻ cười khổ. "Trường Nhạc vương, việc này cần bàn bạc kỹ hơn!"
Đậu Kiến Đức khẽ cau mày. mỉm cười nói: "Đến bây giờ. binh đã đến dưới thành, Lý Thái từ lại nói muốn bàn bạc kỳ hơn, không biết đó là chuyện nực cười sao?"