Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 571: Tuyên chiến (1)

Bóng đêm bao phủ, gió bắc gào thét, đống lừa lớn kia trong gió rét, chập chờn bất định, càng hiện lên vẻ thê lương.

Bùi Minh Thúy khi nói ra khai quan, phía trước đã là quỷ khí dày đặc. Mộ bia dưới ánh lừa, Ành tử vặn vẹo như rắn, phảng phất nhưmột người muốn từdưới đất chui ra.

Thù hạ không chút do dự tiến lên, trước thanh trừ tuyết đọng, sau đó xác định phạm vi quan tài, chuẩn bị đào móc. Bọn họ đều là tử sĩ của Bùi Minh Thúy, nếu như Bùi Minh Thúy phân phó, đừng nói là khai quan, cho dù bảo bọn họ từ núi cao vạn trượng nhảy xuống, đều không chút do dự.

Thủ hạ Bùi Minh Thúy, võ công có lẽ cũng không cao cường, chỉ có thể tính như là hạng trộm gà bắt chó, cái gì cẩn có đều có. Thăm dò bí mật, giết người, tìm căn, đào mồ thoạt nhìn đều là ngựa quen đường cũ.

Sắc tròi âm trầm, đã gần đến đêm, hơn nữa mọi người đều mặc đồ đen. như là u linh, quây quần chung quanh một phẳn mộ đào bới, chỉ sợ kẻ nhát gan đi ngang qua nhìn thấy, sẽ bị hù chết tại chỗ.

Ảnh từ đột nhiên kinh ngạc nói: "Tiểu thư... phẳn mộ tổ tiên Lý gia đều ờ tại Hà Đông, vì sao phần mộ Lý HuyềnBá lại mai táng tại Nhạn Hồi Sơn TháiNguyên?"

"Hắn nói đây là nơi hắn sinh ra, cho nên chôn ờ đây" Bùi Minh Thúy lạnh nhạt nói.

Tuyết đọng đã trừ đi, có người tới báo lại: "Tiểu thư... phần mộ cũng không có bị người động qua".

Hắn bầm báo có chút đột ngột, Bùi Minh Thúy chỉ gật gật đầu, "Tiệp tục".

Trời băng đất tuyết, vùng đất đông lạnh tuyệt không dễ dàng đào bới, nhưng những thủ hạ kia không oán không hối, hơn nữa rất nhanh đã đào xuống đất, lộ ra lợp đã xanh bên ngoài quan tài. Lý Huyền Bá dù sao cũng là con trai Lý Uyên. Tuy chôn cất đơn giản, nhung nhìn tinh huống trước mắt, mặc dù đã qua nhiều năm, thi thể tuyệt sẽ không hư hỏng.

Công tác còn lại đều được xừ lý tốt, chờ lúc muốn xốc lên bàn đá xanh. Bùi Minh Thúy đột nhiên nói: "Chờ một chút".

Mọi người chỉ cho là Bùi Minh Thúy hồi tâm chuyển ý, đểu dừng tay. Bùi Minh Thúy nhìn về phía một người áo đen nói: "Các ngươi tản ra, Hạt Tử. kiểm tra".

Nàng mệnh lệnh đan giản sáng tò, các thù hạ lui ra phía sau. Hạt Từ dáng người gầy ốm, gật đầu tiến lên. ngồi xổm trước phiến đá, lấy ra một cái ngân châm thật dài theo khe hở cùa phiến đá mà đâm xuống dưới.

Chờ giây lát. Hạt Từ đem ngân châm rút lên. Ngân châm ánh sáng như trước. Hạt Từ lại đưa lên chóp mũi ngùi, sau hồi lâu mới nói: "Dưới phiến đá, trên quan tài Có độc".

Hạt Từ thanh âm cứng ngắc, cuống họng như bị chặt một đao, từng chữ đều phảng phất như nặn ra. Ảnh tử trong lòng chợt lạnh, hiểu rằng Hạt Tử là hảo thù dùng độc dưới tay Bùi Minh Thúy, trên quan tài vi sao hạ độc, chẳng lẽ có người đã sớm biết, sẽ có người đào mồ? Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Bùi Minh Thúy lẩm bầm nói: "Thù đoạn thật tốt. Quả nhiên là thù đoạn thật tốt. Hạt từ, có phương phép gì phá giải?"

Hạt từ nói: "Phương pháp ngược lại cũng đơn giản. Khôngchạm đến là được rồi. Nhung mà mấy năm tích lũy, độc khí dưới phiến đá rất nặng, phải tản đi mới được".

"Tất cả ngươi tới xừ lý, ta chi muốn nhìn bên trong có cái gi".

Hạt Từ vươn tay từ trong lòng móc ra mấy món đồ giống như bao tay, đưa cho mấy người. Những người sau khi bọc ờ trên tay, xốc phiền đá lên. lộ ra quan tài trẳm trọng. Từ bên ngoải mà xem. quan tài đen đúa, nhìn không ra cái gì. Hạt Từ lại từ trong lòng móc ra một bình thuốc, lấy ra chút phẩn rắc lên trên. Quan tài đen đúa đột nhiên hiện ra điềm điềm màu xanh, mọi người kinh hài, hiểu rằng trên quan tài này. rất có thể đã tầm kịch độc, tất cà mọi người một khắc chỉ suy nghĩ. Lý HuyềnBá... lại có thể hung ác nhưthế!

Nếu là người bên ngoài không biết rõ tình hình. Chỉ sợ mới chạm đến quan tài, đã bị độc mà bồ mình.

Hạt Từ nhìn thấy trên quan tài hiện ra màu xanh, cũng không có gì sợ hãi, chỉ là nhen nhóm vài cành khô. ở phía trên rắc lên chút ít bột phấn, thoáng qua cành khô khói đặc cuồn cuộn. Hạt Tử đem nó quăng xuống dưới, đợi thời gian chừng uống cạn chung trà, lúc này mới nói: "Có thể mờ quan".

Bùi Minh Thúy nói: "Chờ một chút".

Mọi người sùng sốt, Bùi Minh Thúy nói: "Xảo Thủ. ngươi đi kiềm tra ngoại quan" Nguyên nếu nói về quan tài, quan là nói quan tài chứa thi thể. mà quách lại là ngoại quan, hay còn gọi là sáo quan, sừ đụng để chứa quan tài. Hạ táng như thề. một là biểu tượng thân phận, mặt khác là vì bảo vệ thi thể bên trong, mọi người nhìn thấy Bùi Minh Thúy muốn kiểm tra, giờ mới hiểu được mở quan cũng không phải là chuyện đơn giàn.

Một người áo đen khác tiến lên, móc ra một tiểu chùy, không phải vàng không phải bạc. sau khi gõ hồi lên. từ trên nắp gò đến bên cạnh, lúc này mới nói: "Tiểu thư. ngoại quan thực bằng gỗ, căn cứ vào âm thanh hồi lại, bên trong hẳn là không có cơ quan".

Bùi Minh Thúy nói: "Không có cơ quan, không có nghĩa là không có độc vật, Xảo Thủ, ngươi tới xừ lý nắp quan. Hạt Từ, cũng là ngươi mờ quan".

Xào Thù lấy ra một thanh chùy thủ cực kỳ sắc bén. nhẹ nhàng nạy hết đinh quan, Hạt Từ lại cho mọi người lùi ra xa, một mình xổc nắp quan lên. Chỉ nghe ầm một tiếng, bụi mù tràn ngập, hạt Từ đã sớm nhảy ra, đến khi bụi mù tan hết, lúc này mới nói: "Rất độc".

Mọi người không biết hắn là nói trong quan tài có độc, hay nói Lý Huyền Bá tâm tư độc. nhưng đều biết một điểm. Hạt Từ đều có bản lành phòng độc. nhung vừa rồi nếu không phải Hạt Từ, tùy tiện là ai mạo muội mở quan, hít vào khói độc vừa rồi, chỉ sợ sớm đã thấy Diêm vương.

Hạt Từ trên tay không ngừng, lại điểm vài cành khô, rắc được phấn, đợi thật lâu, lúc này mới nói: "Tiểu thư, người này tâm độc thù đoạn càng độc. phương phép hạ độc bực này, trên đòi hiếm thấy".

Bọn họ vừa rồi cũng nghe được Bùi Minh Thúy thì thào tự nói, biết rất nhiều chuyện, càng thấy tiểu thư không đáng, lúc này đây lời nói cũng có ý căm giận.

Bùi Minh Thúy cười nói: "Hạt Từ, đa tạ ngươi nhắc nhở. Nhưng mà trong quan vẫn cần điều tra thêm, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn".

Mọi người gật đầu, lại kiểm tra như vừa rồi, nhưng trong quan cũng không cổ quái, sau khi xừ lý xong đinh của quan, hạt Từ tay có chút run rẩy hỏi: "Tiểu thư, phải mở ra sao?"

Hắn khẳn trưcrag không phải bên trong bố trí cơ quan gì. mà là nhớ tới lòi hứa cùa tiểu thư. Bùi Minh Thúy tuy đối với tấm bia đá đánh cuộc, nhưng ai cũng có thể biết, Bùi Minh Thúy lời hứa đáng giá nghìn vàng, nắp quan này mờ ra, bên trong nếu thật nẳm Lý Huyền Bá, tiểu thư làm sao bây giờ?

Bùi Minh Thúy nhìn sang quan tài, khẽ thờ dài: "Mờ đi. thật ra ta thật hy vọng... là ta đoán sai".

Hạt Tử cánh tay dùng sức, mờ nắp quan ra, tung người lui về phía sau. Lần này cũng không có độc phán phun ra, chỉ có tĩnh lặng. Ành từ trong lòng run lên. thiếu chút nữa hôn mê bất tình, nàng lờ mờ nhìn thấy bên trong lại đang nẳm một người!

Lý Huyền Bá nếu thật đã chết. Tiểu thư suy đoán sai cũng không quan trọng, nhung vì hắn mà mất mạng, vẫn không đáng.

Bùi Minh Thúy ánh mắt trong tích tắc không chợp, nhìn vào trong quan, hồi lâu mới nói: "Hạt Từ, đi láy tờ giấy kia mang tới cho ta".

Ảnh từ nghe giọng nói của nàng không chút gợn sóng, rốt cuộc cẳn thận nhìn lại. nhìn thấy trong quan thật có một người, ăn mặc hoa lệ. nhưng hìn lại rất giống người giả, nhịn không được tiến lên vài bước, mờ to mắt nhìn lại. Ảnh từ thiếu chút nữa hưng phấn mà nhảy dựng lên, "Tiểu thư. bên trong không có thi th4 hình như là một tượng gỗ".

Thi ra nàng chăm chú quan sát, mới cảm giác người trong quan nọ tuy điêu khắc tinh xảo, nhưng hiển nhiên không phải là thi thể người. Cho dù quan tài bảo dường có tốt, thi thi thể cũng không thể tránh khỏi khô quắt đi. Tượng nẳm trong quan, sắc mặt đúng như Lý Huyền Bá sinh thời, ôn hòa dể gần. Nhưng Ành từ chỉ có thẳm hặn, ai biết được dưới vẻ bề ngoải đó, lại là lòng dạ rắn rết.

Ành từ quay đầu lại trông qua, nhìn thấy Bùi Minh Thúy hai giọt nước mắt chảy xuống, rốt cuộc hưng phấn không nổi nữa.

Lý Huyền Bá chết cũng được, sống cũng tốt. Đối với Bùi tiều thưmànóỊ cùng đã là một sự thật tàn khốc. Có đôi khi, còn sống chưa chắc so với đã chết tốt hơn!

Tượng gỗ hai tay giao thoa, trên tay lại nắm một tờ giấy, lúc này nhìn thấy, có sự quái dị nói không nên lời.

Hạt Từ thò người ra lấy tờ giấy, giấy cũng chỉ có một tờ, hắn mặc dù không muốn xem. nhung lại không thể không kiểm tra trên mặt có độc hay không, hắn có trách nhiệm bảo vệ an toàn của tiểu thư.

Muốn nói lại thôi. Hạt Từ Rột òục vẫn là đem tờ giấy đưa cho Bùi Minh Thúy, Bùi Minh Thúy nhìn hồi lâu, lật qua lại nhìn xem. Dưới ánh lùa, Bùi Minh Thúy sắc mặt như thường, nhìn không ra tâm ý. Ành từ không dám nhìn tới, chỉ có thể lưu tàm sắc mặt cùa tiểu thư.

Bùi Minh Thúy đem tờ giấy để vào trong lòng, lạnh nhạt nói: "Ta thắng. Cho nên không cẩn đã chết. Xảo Thủ, cãc ngươi đem tất cả, khôi phục nguyên trạng'".

Mọi người mừng rỡ, nhanh chóng đem tất cả khôi phục nguyên trạng, lại đem bùn đất che dấu vết đào bới, thậm chí ờ một bên lấy tuyết phủ lên. đến khi tất cả đã ổn thỗa. đã làm cho người nhìn không ra phẳn mộ có dấu vết bị động tới.

Bùi Minh Thúy nói: "Đi thôi" Nàng bước chân tuy là thong thả. nhung đi lại kiên định, một mực đi đến dưới núi, ngồi ở trong xe ngựa, một câu cũng không nói.

Ảnh từ trong lòng lo sợ, nói khẽ: "Tiểu thư... hắn... hiểu rằng người sẽ tới sao?"

"Hắn biết ta sớm muộn cũng sẽ tới, bằng không tại sao lưu lại một trang giấy" Bùi Minh Thúy lạnh nhạt nói.

"Vậy hắn cũng quá mức ngoan độc, hắn biết người tới, còn muốn hạ độc, đây là ý gì?" Ành từ căm giận nói.

Bùi Minh Thúy nói: "Ngươi nếu biết có người đào quan, chỉ sợ cũng dùng cách làm như hắn".

Ảnh từ ngơ ngẩn, không ngờ Bùi Minh Thúy lại vi Lý Huyền Bá mà giải thích, trong lòng cảm thấy bất an, nghe được bên ngoải có người hỏi, "Tiểu thư, tiếp theo là đi đâu?"

"Đường cũ quay lại, trước tìm một chỗ nghỉ tạm đã" Bùi Minh Thúy phân phó nói.

Xe ngựa đi về phía trước, trong xe một mảng tĩnh lặng. Ảnh từ thắp ngọn đèn. thật lảu mới hòi, "Tiểu thư... Hắn nói cái gì vậy? Hắn nói cái gì. người cũng đừng tin nha".

Bùi Minh Thúy móc ra tờ giấy, đưa cho Ành tử, "Ngươi tự xem đi".

Ành từ tiệp nhận tờ giấy đưa lên xem, trên mặt đột nhiên trờ nên cồ quái khó hiểu, bời vì dưới ánh đèn, trên giấy một chữ cũng không có!

"Cái này... đây là ý gì?" Ành từ rụt rè hòi.

Bùi Minh Thúy lạnh nhạt nói: "Ý tứ đương nhiên rất đơn giản, hắn muốn nói cùng ta... là đã không còn gì có thể nói".

Ảnh từ nhìn thấy Bùi Minh Thúy lạnh nhạt, nhưng trong lòng lại ưu tư. trong lúc nhắt thời không biết an ùi như thế nào. Ngoài xe gió lạnh gào thét, không biết qua bao lâu. Bùi Minh Thúy đột nhiên nói: "Ảnh từ. hiện tại có hai sự kiện cần ngươi đi làm".

"Xin tiểu thư phân phó".

"Chuyện thứnhất chính là... ngươi tự mình đi Đông Đô, nói cho Từ Thế Tích những gì chúng ta chứng kiến hôm nay là được, không cần nhiều lời" Bùi Minh Thúy nói: "về phần chuyện thứ hai, là phái người đi thăm dò lúc trước đem Lý Huyền Bá hạ táng là người nào. là ai an bài".

"Điều mày rất quan trọng sao?" Ànhtừ khó hiểu hòi.

"Đương nhiên, bời vì Lý Huyền Bá chết cực kỳ bí mật. người hạ táng tất nhiên cùng Lý Huyền Bá rất có quan hệ" Bùi Minh Thúy nói: "Ta hiện tại muốn biết là... người biết những bí mật này, là Lý Uyên, hay Lý Thế Dân?"