Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 542: Binh đến dưới thành (2)

Ở phương xa tiếng hoan hò không nghi, thành đông tiếng vó ngựa vang lừng, Tiêu Bố Y ánh mắt ngưng tụ, đã nhìn thấy một đội thiết ky từ thành đòng chạy ra. Hơi chút do dự. lại trực tiếp nhằm hướng đông mà đi.

"Tây Lương vương, Lưu Phục Lễ đã đến" Tôn Thiếu Phương ỡ một bên nói.

Tiêu Bố Y gật đầu, "Hắn còn muốn đi Vận Thành"'.

"Đúng vậy, quá nửa là muốn cùng Vặn Thành Trương Quang Diệu dựa vào nơi hiểm yếu để thủ. bực cuồng đồ này, ngoan cố không thay đổi. Nên giết không tha!'" Tôn Thiếu Phương oán hận nói.

Tiêu Bổ Y lại nỡ nụ cười. "Vô luận như thế nào, hắn cũng là một người kiên trì" Hai người trong khi nói chuyện. tiểng vó ngựa ầm ầm. Lưu Phục Lễ dẫn binh chạv trốn đã gần

Đêm dài người không tình, thành Lôi Trạch ánh lửa hừng hực. Bọn họ hoảng sợ chạy ra, cũng không có chú ý tới. trong bóng tối, sát khí tòa ra tứ phía.

Tiêu Bổ Y không có vẻ khẩn trương, hắn tỏ ra nhàn nhà. giống như đang xem dê nhập miệng hổ vậy.

Tiêu Bổ Y bắt động, thiết giáp kỵ binh bắt động. Tiêu Bố Y trường thương vung lên. thiết giáp kỵ binh như gợn sóng súc lực...

Màn đém nặng nề, cuối thu mang theo cái lạnh hiu hắt. gió nhẹ lướt qua, lá đò phiêu linh, xoay chuyển ỡ trong gió. Trong đêm tối chợt dấy lên một đợt sóng triều! Hắc giáp thiết kỵ có chuần bị mà lao ra, giống như phong ba trẽn biển lớn hung mãnh vô cùng, lá đò trong không trang, bụi vàng trên mặt đất bỗng nhiênbốc dặv. đều bị cuốn lấv mà phóng tới phía trước.

Lưu Phục Lễ trong lòng lạnh ngắt, quán Từ gia thất kinh. Bọn họ đột nhiên phát hiện hắc ám bị xé ra một lỗ hổng, thiết giáp ky binh khi lao ra, như gió thu quét lá rụng.

Quân Từ gia chạv trốn cùng phải mấy ngàn người, nhưng chi bị một lần xung phong, đã không thành trận hinh. Tiêu Bố Y dẫn binh đột kích quán Từ gia chạy trốn, chi chuyển một cái, thiết giáp ky binh đã một lằn nữa quay lại công kích.

Quân Từ gia đã sợ hài. bọn họ mặc dù cùng có kỵ binh, nhưng so với thiá giáp ky binh uy chần thiên hạ. quả thực là như cười ngựa gồ mà tác chiến, bọn họ chưa chiền đã bại!

Lưu Phục Lễ đã tinh hổn lại, không theo hướng đòng bữa. mà dẫn binh vòng sang hướng nam!

Tiêu Bổ Y đã mai phục ờ ngoài thành đông, chắc hẳn đến Vặn Thành cùng có phục binh, phía trước hiểm trờ trùng trùng, nếu muốn mạng sống, chi có thể buông tha Vận Thành. Trẽn đường chạy trốn, đương nhiên không kịp lên kế hoạch kỹ càng, tất cả chủ ý, có thể nói là nghĩ ờ ngay lúc đó.

Lưu Phục Lễ dẫn binh chạv trốn, thoáng qua đã chìm vào trong bóng đèm. điều này làm cho bọn họ có phẩn may mắn. Màn đêm đã vểm hộ tốt cho hành tung của bọn họ.

Mọi người một đường chạy về phía nam, vòng qua Cự Dã Trạch, chờ khi đến huyện Cự Dã, thì sắc trời đã sáng rõ. vốn chuần bị nghi ngơi một chút, sau đó chạv tới Lỗ Quặn, không ngờ huyện Cự Dă đã sớm đại kỳ tung bay, trên đó viết một chữ Lương lớn. giương nanh múa vuốt, ờ trong mắt mọi người đẩv sự dữ tợn.

Lưu Phục Lễ trong lòng đau đớn như kim đâm. lại không thề không đi đường vòng, huyện Cự Dã vốn không bố phòng, bị chiếm đóng cũng là chuyện hợp tình lý, nhưng hắn không có nghĩ đến. quàn Tây Lương động tác lại nhanh chóng như thế. ở đâv trước kia đều là lành thổ cùa quân Từ gia.

Quận Đông Bình hôm nay. chi còn lại có một tòa cô thành là Vặn Thành, giống như Linh Sơn cô độc! Nhưng không đợi hắn bi thương, mọi người mới qua CựDãhuyện, đănghe thấy sau lưng tiếng gót sắt ầm ằm. quay đầu nhin lại. chi thấy được bụi vàng xoáy lên. bay thẳng trời cao. không khòi thay đổi sắc mặt.

Tắt cả mọi người chạy trốn một đèm. chi cho là đã đem thiết giáp ky binh vứt bỏ ỡ xa xa, không ngờ vứt bò chi là tro bụi. lưu lại là ác mộng khó tinh. Thiết ky không nhiều lắm. thoạt nhin chi hơn ngàn người, nhưng không có bất luận kẻ nào có dũng khí quay lại nghênh chiến. Mọi người giục ngựa chạy như điên, không dám nghi ngơi, dưới sự điên cuồng đă chạv ra khá xa. Thanh àm của thiết kỵ lại không nhanh không chậm nhưng thùv chung vần quanh quẩn ở bên tai. khiến cho quán Từ gia kinh tâm động phách.

Lưu Phục Lễ cùng quay đầu nhìn lại, chi thấv được trời xanh mãv trắng, gió thu lành lạnh, chi suy nghĩ. Vặn Thành hiện tại như thế nào? Có thể chống đờ mấy ngày?

Lưu Phục Lễ chưa bao giờ nghĩ đến. Vặn Thành cũng không thể trụ được! Khi thái dương vừa lên, Vặn Thành cùng đã không còn!

***

Trương Quang Diệu chưa bao giỡ nghĩ đến thành Lôi Trạch sẽ bị chiếm đóng nhanh như vậy. hắn vốn một mực còn đang oán hận, từ khi quân Tâv Lương tiến quân Đông Bình, Lưu Phục Lễ đã kiên trì năm sáu ngày. Hắn và Lưu Phục Lễ cũng không tính là hòa thuận, nhưng mà cái này không ngại hắn vì Từ Viên Lãng bán mạng. Khi Lưu Phục Lễ cẩu viện, hắn nghĩ tới xuất binh, nhưng mà thoáng qua đã bỏ đi ý nghĩ nảy. Hắn cho rẳng Lưu Phục Lễ ít nhắt có thể duy trì mấv tháng, thiên hạ đại loạn, nhưng Từ Viên Lãng trần giữ từ Đông Binh đến Lang Tà, một mực không có ai bận tâm đánh bọn họ. bọn họ an bình đã lâu, đối với chiến tranh xảy ra cũng không có chuần bị đầy đủ.

Chức trách của hắn là thủ thành, chứ không phải cứu viện, nếu bỡi vì cứu viện mà khiến cho tổn binh hao tướng, Từ Viên Lãng sẽ không tán thưởng hắn, Lưu Phục Lẻ đương nhiên cũng sẽ không nói tốt gì cho hắn, cho nên hắn cho dù nhìn thấy ỡ phía tâv khói lửa nổi lên bốn phía, Lưu Phục Lễ cẩu cứu liên tục, hắn chi hạ một đạo mệnh lệnh, ai tự tiện xuất binh, chém!

Hắn rất may mắnLưu Phục Lễ canh giữ ỡ đạo thứnhắt phòng tuyển.

Cho nên Trương Quang Diệu ờ trên đầu thành nhìn thấy binh lính chạy trốn của thành Lôi Trạch, thì còn đang âm thẳm chửi con mẹ nó, hắn cảm thấy Lưu Phục Lễ thật sự cực kỳ vô dụng, hắn cảm thấv cho dù là tượng gỗ đến thủ thành, cùng sè không bại nhanh như vậy.

NhưngLưu Phục Lẻ lại thất bại. thất bại thảm hại. quán Từ gia dưới thành cầu khẩn nói: "Trương tướng quân, Lưu Phục Lễ phụ tín nhiệm cùa Từ Tướng quân, đã cướp đường mà chạv, cầu người thu dụng chúng ta". Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Trương Quang Diệu đột nhiên hào tình bay vồng. Hắn cùng Lưu Phục Lễ vẫn là âm thẩm phán cao thấp, lẩn này Lưu Phục Lễ thất bại. hắn đương nhiên sẽ có thể diện.

Quán Từ gia dưới đẩu thành tiếng kêu than dậy khắp trời đất. khó có thể dừng, chích xin Trương Quang Diệu mở thành.

Trương Quang Diệu khi nhìn thấy khói lửa ỡ phương xa, có một khắc do dự. Sau khi mờ thành, quán Tãv Lương thùa lúc này xông tới thì làm sao bãv giờ?

Quản Từ gia dưới thành như xem thấu tám tư của Trương Quang Diệu, lên tiếng cầu xin: "Trương tướng quân, chúng ta cũng biết dưới tay Từ Tổng quản, người là nhản nghĩa nhắt. Hôm nay Lưu Phục Lễ vứt bò chúng ta không để ý. người nếu không thu lưu chúng ta. chúng ta chết thật không nơi chôn thân. Quản Tãv Lương dũng mãnh hung hàn, nhiều người, nhiều một phần khí lực cùng tốt mà" Trương Quang Diệu đã ý động, mới muốn cho người mờ cửa thành ra, bên người có một Thiên tướng nói: "Trương tướng quân, đề phòng có trá".

"Có trá gi?" Trương Quang Diệu khẽ giật minh.

Thiên tướng nói: "Tây Lương vương công phá thành tri Tại sao sẽ thả bọn họ đến đây? Tachi sợbọnhọ đã đẩu hàngTâv Lương vương!"

Dưới thành vừa nghe, đều quỳ xuống nói: "Trương tướng quân, điều này sao có thể? Tây Lương vương là người không phải thằiL mới đánh vào thành. Lôi Trạch, đang bề bộn tác chiến trong thành, sao có thể nhàn hạ bận tâm tới chúng ta? Trương tướng quán nhân nghĩa hơn người, vạn lẩn đừng tin tiểu nhân gièm pha, để cho chúng ta chết không nơi chôn thân!"

"Trương tướng quân... cẩu ngưỡi cứu chúng ta một mạng".

"Trương tướng quân... ngươi là phụ mẫu tái sinh của chúng ta..

"Trương tướng quàn..

Từng đợt gào khóc giống nhưmũi dùi chĩa vào tai của Trương Quang Diệu, lại nhưbọt biển tụ tập ở bên cạnh hắn, dẫn hắn bồng bềnh đi tới. Thấv mọi người quy bái, Trương Quang Diệu cảm thấy không thể phụ cái danh nhân nghĩa, trẳm giọng nói: "Mỡ cửa thành ra. cho bọn họ tiến vào".

"Trương tướng quân, tuyệt đối khôngthể..Có người gấp giọng khuyẻn nhủ.

Trương Quang Diệu lạnh lùng nói: "ờ đây. ta còn có thể làm chủ! Những người này là huynh đệ sinh tử của chúng ta. ta có thể nào để bọn họ đi tìm chết? Mỡ cửa thành ra, kè nào không nghe hiệu lệnh, chém!"

Cửa thành kẽo kẹt mờ ra, quán Từ gia quy ờ dưới thành dập đầu nói: "Trương tướng quân, đại ân đại đức của người, chúng ta trọn đời khó quên".

Mọi người ằm ằm tràn vào cừa thành, chừng mấy ngàn người, mọi người phía sau lấn trước, đểu chen chúc ỡ tại cửa thành, trong lúc nhất thời không cách nào tiến vào. Có người âm thầm nhíu mày, nhưng Trương Quang Diệu ở đẩu tường nhìn về nơi xa, thấv xa xa không có động tình, thẩm mắng thủ hạ nghi thần nghi quy. Chi chốc lát. quán chạv trốn đã tiến vào nửa số. Có Thiên tướng Thói Đại Hải dẫn thủ hạ tiến đến khấu tạ. Thói Đại Hải là nhân vật hàng đàu dưới tay Lưu Phục Lễ. Lẩn này tới tạ ơn. khó tránh khòi khiến cho Trương Quang Diệu làng làng. Thôi Đại Hải dẫn theo vài binh sĩ leo lên thành lâu. lặp tức quy xuống nói: "Đại ân đại đức của Trương tướng quân... Chúng ta trọn đời khó quên!"

Trương Quang Diệu cười ha hả, đã thấy một người ở bên cạnh Thôi Đại Hải bỗng nhiên tiến lên. không khòi cả kinh, trầm giọng quát: "Làm cái gì?"

Người nọ tốc độ cực nhanh- Trương Quang Diệu cũng không phải hạng người tẩm thường, chi lùi một cái đã ngoài một trượng, nhưng người kia còn nhanh hơn. Người nọ dáng người khôi ngô, bước tới một bước. Trương Quang Diệu vừa lui. chẳng những không có kéo dài khoảng cách, ngược lại giảm bớt vài thước. Người nọ cũng không rát binh khí, hai nắm đầm bồng nhiên đánh ra, trúng ngay giữa ngục Trương Quang Diệu. Trương Quang Diệu gào ni một tiếng, đăbị người nọ đánh bay ra giữa không trung.

Người nọ lại bổ một cước, đã đem Trương Quang Diệu đá xuống đầu tường, giữa không trung kêu lên một tiếng thảm thiết, ngay sau đó phành một tiểng. Trương Quang Diệu mới làng làng một lát. đã như tảng đá rơi xuống, ngã chết ỡ dưới thành. Người nọ bỗng nhiên xoay người, quát lên: "Tâv Lương vương đã đến. người nào đẩu hàng không giết!"

Hắn từ trong lòng móc ra một ống trúc, quăng lên không trung, chi nghe đùng một tiếng, ống trác bay ra giữa không trung, phát ra một luồng lửa sáng lạn. chi trong chốc lát. ỡ p hương xa có tiếng vó ngựa ầm ằm, quân Tâv Lương đã từ xa p hi nhanh tới. Quán thủ thành hoảng hốt thất thố. ờ cửa thành tiếng kêu thảm thiết lại vang lên liên tục, quân chạv trốn ngăn chận cửa thành bỗng nhiên rút binh khí giết ra. liều chết giữ chặt cửa thànỈỊ không cằn quá lâu sau. đại quân Tâv Lương đã nhanh nhanh xông vào cửa thành. Trong lúc nhắt thời tiếng chém giết rung trời...

***

Tiếng vó ngựa ẩm ầm thòi khắc nào cũng quanh quần ờ bén tai. không ai dám đi dò xét, chi biết là nếu có thể tới được Nhâm Thành Lỗ Quận, thì có thể giữ được tính mạng.

Một mực từ bình minh chạv vội tới hoàng hôn, mọi người cùng tính là quen thuộc địa hình, đã thấy thành trì ờ p hía trước, không khòi cảm thấv mừng rỡ. Chờ khi chạv vội tới dưới thành, thờ hồng hộc. Từ Sường đã sớm nhận được thông báo, vội và đuổi tới đầu tường, nhìn thắv là Lưu Phục Lễ, không khòi sợ hài, hắn mới nhận được tin dữ Chu Văn Cử đã chết, nào đâu nghĩ đến Lưu Phục Lễ cũng bại trốn, mới định phán phó thủ hạ mỡ cửa thành để hòi rò tinh huống, để cho mọi người tiến vào, thì mưu sĩ bẽn người cuống quít nói: "Từ Tướng quân, tuyệt đối không thể. đề phòng có trá!"

Từ Sường phẫn nộ quát: "Đây là huynh đệ của ta. tuyệt đổi sẽ không..

Hắn lời còn chưa dứt; chi thấv được phương xa bụi vàng cuồn cuộn, hon ngàn thiết ky chạv tới. Từ Sưởng chi có thể yên lặng theo dõi kỳ biến, không hề hấp tấp mỡ thành. Tiêu Bố

Y dẫn theo hơn ngàn thiết kỵ đuổi tới. cách chừng một tẳm tên thì dừng lại, thấy Lưu Phục Lễ còn chưa vào thành, thì lớn giọng nói: "Lưu tướng quân, còn chưa khuyên mỡ cửa thành sao?"

Mọi người ờ trên đầu tường đều xòn xao!