Khi Tiêu Bố Y nghe nói Việt Vương triệu kiến hắn, nhiều ít cũng có chút kinh ngạc.
Hắn sau khi vào Đông Đô, trừ cùng Bùi Minh Thúy một mình gặp qua Việt Vương ra, thì thật ra cũng ít có tiếp xúc. Hắn đối với Việt Vương cũng không thân cận, cũng không phải là xem thường Việt Vương, mà là trong lòng có chút thương xót.
Hắn biết Việt Vương thật ra cũng tính là một người đáng thương.
Tại Đông Đô, Việt Vương lớn nhất, nhưng tại Đông Đô, Việt Vương thật ra cũng không có thực quyền gì. Dương Quảng khi mới rời đi, Việt Vương coi như là dưới một người trên vạn người, nhưng người nào cũng rõ ràng khi Dương Quảng không thể quay về, địa vị của Việt Vương đã giảm xuống rất nhiều. Hắn còn có thể ngồi ở trên cao vị, chỉ là bởi vì còn có một số thần tử Tùy thất trung tâm giữ gìn, hắn cho đến bây giờ vẫn bình yên vô sự, cũng không phải là được tầng tầng bảo vệ như Dương Quảng, mà là còn nhiều người cho rằng hắn còn sống thì có giá trị hơn.
Tiêu Bố Y mỗi lần nghĩ tới điều này, khóe miệng cũng lộ ra nụ cười chua chát, không biết tại sao lại nhớ tới mẹ con Nhạc Bình công chúa, năm đó Dương Kiên chính là từ tay mẹ con này đoạt lấy ngôi vị hoàng đế, mở rộng bờ cõi, hôm nay cũng phương pháp tương tự mà bị người đoạt đi, cũng là một sự trào phúng lớn lao.
"Hoàng đại ca, không biết Việt Vương tìm ta có chuyện gì?"
"Cái này… ta cũng không rõ nữa, bất quá Việt Vương hôm nay tâm tình thoạt nhìn không tệ, ta nghĩ có thể là thương lượng chuyện tế trời" Hoàng xá nhân hiện tại đối với Tiêu Bố Y đã không có chuyện gì là không nói, nói không biết, cũng bởi vì không có gì tin tức mà thôi.
Tiêu Bố Y gật đầu, mới muốn đứng lên, thì Biển Bức đã đi đến, thì thầm bên tai Tiêu Bố Y đôi câu, Tiêu Bố Y trên mặt đột nhiên xuất hiện vẻ cổ quái, Hoàng xá nhân khó hiểu hỏi, "Tiêu lão đệ, làm sao vậy".
Tiêu Bố Y lắc đầu, "Có một cố nhân tới".
"Vậy ngươi có tiện vào cung không?" Hoàng xá nhân dò hỏi: "Nếu không tiện thì ta có thể tạm thời quay về Việt Vương, nói Tiêu lão đệ trong người không khỏe" Hoàng xá nhân nói những lời này có thể chứng minh Việt Vương này phân lượng ở trong mắt thần tử, có đôi khi còn không bằng Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y cười rộ lên, "Hắn cũng ở trong cung".
Hoàng xá nhân nở nụ cười, "Đã như vậy, thì tốt quá rồi". nguồn Trà Truyện
Hắn cũng không hỏi nhiều, cùng Tiêu Bố Y vào cung. Tiêu Bố Y trực tiếp đi tới Long Quang điện, chỉ là còn chưa đi tới trớc điện, thì đột nhiên đã có người hô: "Tiêu tướng quân…"
Tiêu Bố Y cũng hơi kinh ngạc, nhìn thấy Lô Sở đi tới, mỉm cười nói: "Không biết Lô đại nhân có gì phân phó?"
Lô Sở nhẹ giọng nói: "Tiêu tướng quân đi gặp Việt Vương?" Nhìn thấy Tiêu Bố Y gật đầu, Lô Sở mỉm cười nói: "Vương mẫu Tiểu Lưu Lương Đễ cho mời, xin tướng quân sau khi gặp Việt Vương thì cùng ta đi gặp một lần, không biết tướng quân có rảnh rỗi hay không?"
Tiêu Bố Y có chút kinh ngạc, một hồi lâu mới nói: "Rảnh rỗi thì có, nhưng không biết có tiện hay không?" Nếu là người bên ngoài mời, hắn cũng phải cẩn thận, bất quá Lô Sở một lòng trung thành, nên hắn cũng không có nghi ngờ gì. Nhưng Tiểu Lưu Lương Đễ là quả mẫu, hắn đi tới bái kiến cũng có nhiều điều kiêng kỵ.
Lô Sở mỉm cười nói: "Vương mẫu cũng nghĩ tới điểm này, cho nên bên người còn có Bùi tiểu thư cùng Đạo Tín cao tăng ở đó".
Tiêu Bố Y nghe được tên hai người kia, cũng không ngoài ý muốn, xuất hiện nụ cười, "Ta đây cung kính không bằng tuân mệnh" Trên thực tế trước khi ra khỏi cửa, Biển Bức chính là nói cho hắn biết Đạo Tín đã đi tới Đông Đô. Nghe được Đạo Tín đến đây, Tiêu Bố Y chỉ có kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy hòa thượng cũng là vô sự không đăng tam bảo điện, lần trước làm cho Vô Già đại hội thiếu chút nữa sụp đổ, lần này lại tới rốt cuộc là có dụng ý gì?
Trong khi suy nghĩ, Tiêu Bố Y đã tiến vào Long Quang điện, chỉ thấy Việt Vương cao cao tại thượng, hai nhóm phân ra ngồi là Hoàng Phủ Vô Dật, Đoạn Đạt, cùng các đại thần.
Tiêu Bố Y thi lễ nói: "Không biết Việt Vương tuyên thần đến đây, là có chuyện gì?"
Hoàng Phủ Vô Dật nhìn thấy Tiêu Bố Y đến đây, mỉm cười nói: "Tiêu tướng quân, thật ra lần này yêu cầu người đến đây, là chủ ý của ta".
Quần thần đều hơi biến sắc, thầm nghĩ Hoàng Phủ Vô Dật nói lời này xem như là cực kỳ vô lễ, không thuộc đạo lý nhân thần. Việt Vương người trên cao vị, vẻ tươi cười không giảm, nhẹ giọng nói: "Hoàng Phủ tướng quân vì nước vì dân, cũng là khổ cực" Thanh âm của hắn so với ngày thường hơi khàn khàn, nhẹ nhàng ho vài tiếng.
Hoàng Phủ Vô Dật lại quan tâm hỏi: "Việt Vương thân thể không khỏe sao?"
Việt Vương khoát khoát tay nói: "Hôm qua ngẫu nhiên bị cảm phong hàn, không có gì đáng ngại, đa tạ Hoàng Phủ tướng quân quan tâm".
Việt Vương mỗi lần đối với sự vô lễ của Hoàng Phủ Vô Dật đều là hạ mình cầu toàn, mọi người cũng cảm thấy lạ lùng, Tiêu Bố Y nhìn thấy Hoàng Phủ Vô Dật thị uy, cũng không đối chọi châm chính, chỉ hỏi: "Không biết Hoàng Phủ tướng quân có cao kiến gì?"
Hoàng Phủ Vô Dật trầm giọng nói: "Việt Vương lo cho nước lo cho dân, lo cho Vương đại nhân xuất chinh thành bại, hôm nay Vương đại nhân đã xuất binh Lạc Khẩu, Việt Vương quyết định trai giới ba ngày vì Vương đại nhân xuất chinh mà cầu phúc, không biết ý của Tiêu tướng quân thế nào?"
Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chánh, việc này Việt Vương cùng Hoàng Phủ tướng quân hẳn là đi hỏi Thái Thường khanh mới đúng, hỏi ta cũng xem như là hỏi người mù".
Đại Tùy chín tự năm giám, Thái Thường tự chủ yếu là chưởng quản lễ nghi tông miếu, tế trờ cúng tế, Tiêu Bố Y nói như vậy cũng là không có gì không phải.
Hoàng Phủ Vô Dật lần này cũng không có châm chọc khiêu khích, chỉ mỉm cười nói: "Nhưng Thái Thường khanh Trịnh đại nhân tuổi lớn, mấy ngày nay ngẫu nhiên cảm phong hàn, đang nằm trên giường không dậy nổi".
Tiêu Bố Y trả lời: "Thái Thường khanh có bệnh, có thể cho Thái Thường Thiếu khanh xử lý, đây cũng là chuyện bình thường".
Hoàng Phủ Vô Dật lại khoát tay nói: "Thái Thường Thiếu khanh dù sao cũng không ổn thỏa bằng Trịnh đại nhân, Việt Vương không yên lòng".
Tiêu Bố Y thản nhiên nói: "Hoàng Phủ tướng quân làm việc ổn thỏa, vậy không bằng kiêm luôn chức vị Thái Thường khanh, không biết ý của Hoàng Phủ tướng quân như thế nào?"
Hoàng Phủ Vô Dật cũng ngạc nhiên, không nghĩ tới Tiêu Bố Y lại đưa ra đề nghị này, Đoạn Đạt ở một bên nói: "Thật ra theo ý của ta, Tiêu tướng quân làm việc ổn thỏa, lại có tấm lòng nhân hậu, chuyện Việt Vương tế trời cầu phúc nếu do Tiêu tướng quân đến chủ trì, như vậy hẳn là hợp tình hợp lý".
Tiêu Bố Y cười nói: "Đoạn đại nhân nói như vậy thật ra cũng có chút vấn đề".
Đoạn Đạt khó hiểu hỏi, "Không biết Tiêu tướng quân có gì chỉ giáo".
"Đoạn đại nhân nói ta tấm lòng nhân hậu thích hợp với chủ trì việc này, như vậy là nói Hoàng Phủ tướng quân tấm lòng không đủ nhân hậu sao" Tiêu Bố Y mỉm cười nói. Đoạn Đạt tràn đầy xấu hổ, "Đương nhiên là không phải như thế, ta chỉ nói Hoàng Phủ tướng quân còn có trách nhiệm trong người".
"Như vậy chẳng lẽ chuyện tế trời không quan trọng sao?" Tiêu Bố Y lại hỏi.
Đoạn Đạt câm miệng, phát hiện mình căn bản là không nên xen miệng vào, hắn vốn chỉ muốn hai mặt lấy lòng, không nghĩ tới hai mặt đều không được tốt. Hoàng Phủ Vô Dật lại cười nói: "Tiêu tướng quân thật sự cứ hay nói đùa, ta thật ra cũng muốn vì chuyện cầu phúc mà dốc sức, chỉ là thứ nhất chuyện phòng ngự thành quan trọng, thứ hai cũng không có nhàn nhã như Tiêu tướng quân. Tiêu tướng quân nếu không chịu, chỉ cần nói một tiếng với Việt Vương là được. Bổn tướng quân tuyệt không miễn cưỡng".
Việt Vương trên cao vị nói: "Hoàng Phủ tướng quân, Tiêu tướng quân vẫn là lao khổ công cao, luôn có trách nhiệm, cũng mong Tiêu tướng quân vạn làn chớ có từ chối".
Tiêu Bố Y không tiện đưa đẩy nữa, thi lễ nói: "Đã như vầy, vi thần cung kính không bằng tuân mệnh".
Việt Vương trên đài cao liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Vô Dật một cái, do dự nói: "Không biết Hoàng Phủ tướng quân còn có chuyện gì nữa hay không?"
Hoàng Phủ Vô Dật lắc đầu nói: "Việt Vương… vi thần cũng không có chuyện gì khác".
Việt Vương thở phào một hơi, "Vậy…"
"Hồi Việt Vương, vi thần có chuyện" Tiêu Bố Y đột nhiên nói.
Việt Vương có chút biến sắc, một hồi lâu mới nói: "Không biết Tiêu tướng quân có chuyện gì khởi bẩm?"
Tiêu Bố Y trầm giọng nói: "Nếu chuyện tế trời quan trọng, đường nhiên cầu trịnh trọng mà làm việc. Vi thần biết cao tăng Đạo Tín đã đến Đông Đô, không biết mời người làm chủ trì cúng tế thì ý của Việt Vương như thế nào?"
Việt Vương lại ho nhẹ vài tiếng, liếc nhanh về phía Hoàng Phủ Vô Dật một cái, nhìn thấy hắn chậm rãi gật đầu, mặt giãn ra nói: "Như thế là tốt nhất".
Hoàng Phủ Vô Dật khi từ Long Quang điện đi ra, trực tiếp trở về phủ đệ. Chỉ một lúc sau, Lưu Trường Cung vội vã chạy đến, "Hoàng Phủ tướng quân, Tiêu Bố Y ra hậu điện, lại đi tới hậu cung gặp Vương mẫu".
"Gặp Vương mẫu làm cái gì?" Hoàng Phủ Vô Dật sắc mặt âm trầm.
Lưu Trường Cung cười khổ nói: "Tướng quân, đó là hậu cung, ta không được vào".
"Tiêu Bố Y sao lại được tiến vào?" Hoàng Phủ Vô Dật tâm tư xoay chuyển.
Lưu Trường Cung thấp giọng nói: "Có Lô Sở dẫn hắn đi vào, căn cứ theo tin tức trong cung, bên cạnh Tiểu Lưu Lương Đễ còn có Đạo Tín lừa trọc cùng tiện nhân Bùi Minh Thúy kia".
Hoàng Phủ Vô Dật trong lòng trầm xuống, "Bùi Minh Thúy này phi thường xảo trá, có cô ta ở đây…"
"Có cần trừ đi cô ta hay không?" Lưu Trường Cung đưa tay ra hiệu chặt xuống.
Hoàng Phủ Vô Dật lắc đầu, "Chớ làm cho phức tạp, cũng may chúng ta chỉ cần đợi ba ngày nữa thôi. Trường Cung, tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng chưa?"
Lưu Trường Cung gật đầu nói: "Tướng quân, tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng, trông coi Hàm Gia môn cũng có người của chúng ta, đến lúc đó chỉ cần tướng quân ra tín hiệu. Ta từ thành Hàm Gia dẫn binh sát nhập thành đông, qua đông cung đến thành Tử Vi cũng không thành vấn đề".
Hoàng Phủ Vô Dật cau mày nói: "Trường Cung, ngươi đối với thành bại của chuyện này đóng vai trò quan trọng, nhất định không thể khinh thường".
Lưu Trường Cung nghiêm mặt nói: "Trường Cung rõ ràng!"
Hoàng Phủ Vô Dật than nhẹ một tiếng, vỗ vỗ vai Lưu Trường Cung, "Trường Cung, ngươi theo ta mấy năm rồi?"
Lưu Trường Cung ngẩn ra nói: "Cũng được ba bốn năm, tướng quân, Trường Cung vẫn là do người đề bạt mới có địa vị hôm nay, đối với tướng quân cảm kích vô cùng, lần này có thể được tướng quân giao trọng trách, nhất định sẽ đem hết toàn lực, không phụ sự kỳ vọng của tướng quân".
Hoàng Phủ Vô Dật mỉm cười nói: "Bên cạnh ta, người có thể tín nhiệm cũng không nhiều lắm, ngươi chính là một trong số đó. Nếu không lúc đầu ta đã không thà rằng bỏ đi Đoạn Đạt, cũng phải lưu ngươi lại. Nếu như chuyện thành công, Trường Cung, ta sẽ ghi cho ngươi công đầu! Bất quá ta cũng cảm thấy ngươi một mình thế đơn lực cô, khi ngươi làm việc, ta sẽ phái Phí Thanh Nô hỗ trợ ngươi, không biết ý của ngươi thế nào?"
Lưu Trường Cung hưng phấn nói: "Như thế là tốt nhất, thật ra Phí Lang tướng võ công cao hơn ta gấp trăm lần, nếu như tướng quân thích, có thể cho hắn chủ trì, Trường Cung tuyệt không dị nghị".
Hoàng Phủ Vô Dật lắc đầu nói: "Trường Cung, cái này ngươi nói sai rồi, võ công cao cường tuyệt đối không thể đại biểu tất cả! Thanh Nô tuy võ công cao minh hơn so với ngươi, nhưng nếu nói về lĩnh quân làm việc, còn xa mới ổn thỏa bằng ngươi. Do ngươi làm chính, hắn làm phó, lúc này mới có thể làm cho ta yên tâm".
Lưu Trường Cung lộ ra vẻ cảm động, "Đa tạ tướng quân tín nhiệm. Nhưng tướng quân, có một câu không biết có nên nói hay không".
"Ngươi cứ nói".
"Chúng ta lần này thừa dịp tế trời mà binh gián Việt Vương, nhưng tiểu tử Tiêu Bố Y nọ uy vọng không thấp, ta chỉ sợ giết hắn, quần thần không phục. Hơn nữa lão già Lô Sở kia cũng khó đối phó, chúng ta cũng phải phòng bị hắn".
Hoàng Phủ Vô Dật cười nói: "Giết Tiêu Bố Y, chúng ta tinh binh nơi tay, cả Đông Đô đều nằm trong sự khống chế của chúng ta, Lô Sở dẫn theo cấm vệ làm sao địch lại, Trường Cung ngươi không nên lo nhiều, chỉ cần ngươi dẫn binh phá Hàm Gia môn, chuyện còn lại đều sẽ được giải quyết".
Lưu Trường Cung không thể nhiều lời, chỉ có thể nói: "Tất cả đều theo tướng quân phân phó" Hắn xoay người muốn đi, Hoàng Phủ Vô Dật đột nhiên gọi lại hắn, "Đúng rồi, Đạo Tín lừa trọc kia võ công như thế nào? Ta chỉ biết là hắn phật pháp tinh thông thôi".
Lưu Trường Cung cũng lắc đầu, "Thuộc hạ cũng không biết, có muốn cần tìm người đi thử dò xét một chút hay không?"
Hoàng Phủ Vô Dật do dự chốc lát mới nói: "Không nên, chỉ một mình lừa trọc hắn cũng không có cách nào gây sóng gió, chuyện lúc này là cầu chu mật mà làm việc, không nên đả thảo kinh xà, ngược lại không ổn!"
Đợi khi Lưu Trường Cung lui ra, Hoàng Phủ Vô Dật khóe miệng lộ ra nụ cười quỷ dị, rất hiển nhiên, bất luận kẻ nào cũng chỉ biết một bộ phận kế hoạch của hắn mà thôi. Hắn ngồi một mình ở trong sảnh, mãi cho đến đêm khuya, lúc này mới đi tới trước một gian phòng.
Hôm nay Hoàng Phủ Vô Dật quyền thế ngập trời, phủ tướng quân hiển nhiên vô cùng rộng rãi, gian phòng này lại có vẻ đơn giản, rất không bắt mắt, trong phòng cũng không có ánh đèn. Hoàng Phủ Vô Dật tới trước cửa, nhẹ gõ lên cửa phòng hai cái.
Hắn tuy cao ngạo vô cùng, ngay cả Việt Vương cũng không đặt ở trong mắt, nhưng đối với người trong phòng nhiều ít cũng có chứa phần kính sợ.
Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, như cái hắc động dọa người, Hoàng Phủ Vô Dật chậm rãi đi vào, sau một lúc lâu hai mắt mới hơi chút thích ứng với bóng tối ở trong phòng.
Một người đang ngồi quay mặt vào tường, tóc dài xõa vai. Trong phòng phi thường đơn giản, thậm chí ngay cả giường cũng không có. Hoàng Phủ Vô Dật hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Ba ngày sau là tế trời".
Người nọ không nói, Hoàng Phủ Vô Dật lại nói: "Người có mấy thành nắm chắc giết được Tiêu Bố Y?"
"Một thành cũng không có" Người nọ thanh âm trầm thấp lan tỏa, lời vừa ra khỏi miệng, trong phòng trong nháy mắt bao phủ trong khí tức quỷ dị.
Hoàng Phủ Vô Dật sửng sốt, cười khổ nói: "Ta đã tỉ mỉ chuẩn bị từ lâu, chẳng phải vô công mà về sao?"
Người nọ cũng không quay đầu lại, lạnh nhạt nói: "Mười thành cùng một thành theo ta thấy, cũng không có gì khác nhau".
Hoàng Phủ Vô Dật cân nhắc lời hắn nói, rốt cuộc thở dài một hơi, "Vô luận như thế nào, ta cũng đã là tên đã giương cung, không thể không phát. Ta nếu chuyện thành, sẽ phong các hạ làm Hộ quốc tướng quân, tuyệt không nuốt lời!"
Người nọừm một tiếng, không nói gì nữa. Hoàng Phủ Vô Dật vốn đa nghi, nhưng thoạt nhìn đối với người này lại cực kỳ tín nhiệm. Đối với người này vô lễ như vậy cũng không phẫn nộ, trầm ngâm một lúc mới nói: "Chuyện tế trời có nhiều chuyển biến xấu…" nhìn thấy người nọ không nói gì, Hoàng Phủ Vô Dật cười khổ nói: "Đạo Tín đột nhiên đi tới Đông Đô, ta nghe nói hắn là cao tăng đắc đạo, còn lại cũng không hiểu lắm, cũng không biết hắn võ công như thế nào?"
Người nọ nhẹồ một tiếng, nhiều ít mang theo sự kinh ngạc. Hoàng Phủ Vô Dật trong lòng trầm xuống, "Hắn võ công rất cao sao?" Người nọ trầm mặc một lúc lâu mới nói, "Không thấp".
Người nọ trầm mặc ít nói, nhưng ngồi ở trong phòng, ngạo khí vẫn sinh ra, tựa hồ thiên hạ chúng sinh cũng không đáng để hắn đặt ở trong mắt. Nhưng khi đánh giá Đạo Tín, lại ít đi phần cao ngạo, hơn nhiều phần cảm khái.
"Vậy ngươi có mấy phần nắm chắc giết hắn?" Hoàng Phủ Vô Dật lo sợ hỏi. Mặc dù biết sẽ không có đáp án, nhưng cũng không nhịn được hỏi.
"Ta chưa từng cùng hắn giao thủ" Người nọ ngóng nhìn vách tường, "Ta cũng không cần phải cùng hắn giao thủ!"
Hoàng Phủ Vô Dật không biết hắn đang nói cái gì, cau mày nói: "Các hạ võ công cái thế, hình như đối với việc giết Đạo Tín cũng không có nắm chắc?"
Người nọ lạnh nhạt nói: "Ta sao phải giết hắn?"
Hoàng Phủ Vô Dật thở phào một hơi, rõ ràng dụng ý của người này. Hắn hao hết tâm lực, có thể nói là được ăn cả ngã về không, không thể chấp nhận thất bại. Nghe giọng điệu của người nọ, xác nhận giết Tiêu Bố Y không khó, lúc này mới trầm giọng nói: "Chỉ hy vọng các hạ chớ làm cho ta thất vọng, ba ngày sau, ta tới tìm người, sẽ dẫn người lẫn vào trong cung".
Người nọ cũng không nói một tiếng nào, Hoàng Phủ Vô Dật ra khỏi phòng, đóng cửa phòng lại, nhìn về phía bầu trời, thấy những vì sao chi chít, lẩm bẩm nói: "Cũng may ba ngày cũng không tính là dài. Ta đã đợi lâu như vậy sao, nhưng khi chuyện đã đến trước mắt… ài…"
Tiếng bước chân của Hoàng Phủ Vô Dật đã xa, người nọ trong phòng vẫn không nhúc nhích, chỉ là trên tay đang cầm một cành cây khô. cổ tay xoay chuyển, cành khô bay múa, trên mặt đất rất nhanh hiện ra một bức họa, là vẽ một cô gái.
Cô gái tay áo tung bay, trông rất sống động, người nọ ngóng nhìn bức họa trên mặt đất, trong mắt hàm nghĩa phức tạp vạn ngàn, rồi nhẹ nhàng vung tay lên, cành khô đã nhập vào mặt đất, cũng không có cách nào tìm kiếm. Người nọ lại vung tay áo ra, bức họa cũng lẫn vào trong bụi bặm!
Thời gian ba ngày nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm.
Tiêu Bố Y trong vòng ba ngày, thật ra cũng dốc sức mà chuẩn bị chuyện tế trời. Ba ngày sau vào giờ lành, bên cạnh Đàn xã tắc đã sớm chuẩn bị cho xong tất cả, chỉ chờ Việt Vương đến tế trời cầu phúc, phù hộ đại quân xuất chinh bình an.
Lần này xuất quân nhiều ít có chút quái dị, Vương Thế Sung đã sớm xuất quân, sau đó mới tế trời cầu phúc. Bất quá Vương Thế Sung so với hai người Đoạn Đạt, Lưu Trường Cung thì khác, hai người sốt ruột liều mạng, Vương Thế Sung thoạt nhìn thì nịnh nọt gian trá, nhưng dụng binh lại cực kỳổn thỏa. Quân tình tiền phương báo lại, lúc này bất quá mới tới Yển Sư mà thôi.
Đàn xã tắc thiết lập tại thành Thái Vi, đô thành kiến trúc có nhiều quy củ, đều tuần tự theo tiền triều hậu tẩm, trái tổ phải xã quy củ mà kiến tạo. Thái Miếu ở Đông Đô là ở tại góc đông nam thành Thái Vi, Đàn xã tắc làở tại góc tây nam thành Thái Vi.
Việt Vương tế trời cầu phúc, là nghĩ cho xã tắc, cho nên muốn tại Đàn xã tắc chủ trì chuyện tế trời.
Tiêu Bố Y vốn đối với mấy cái này hoàn toàn không biết gì, cũng may Thái Thường Thiếu Khanh Vạn Thông Đạt rõ ràng tất cả, hắn chỉ cần phân phó xuống, bản thân phụ trách giám sát là được. Nhìn đàn tế cao lớn, Tiêu Bố Y trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác kỳ quái, hắn nhớ tới Vô Già đại hội ở tại Lạc Thủy!
Khi đó là hắn cùng Phiền Tử Cái chủ trì, hắn cũng bất quá cũng chỉ là đi qua một hồi, kết quả là Dương Quảng bị đâm, Trần Tuyên Hoa giả mất mạng, Bùi Minh Thúy cũng bởi vậy mà bị tội lây, đẩy tới Giang Nam. Từ đó Đại Tùy gượng dậy không nổi, hôm nay Phiền Tử Cái đã chết, xung quanh Đàn xã tắc tiếng nhạc trầm thấp, tràn đầy thê lương.
Bốn góc Đàn xã tắc lần này phân ra tăng, ni, đạo sĩ, nữ quan bốn loại niệm phật tụng kinh, theo cách cũ mà làm việc. Những người này đều là từ Đạo Huấn phường tới, do Vạn Thông Đạt chọn lựa, trước đó đều thường tới trong cung cúng tế.
Góc đông nam Đàn xã tắc là nhạc sư kinh đô, lúc này cổ nhạc vang lên, làm cho người ta tâm tình tĩnh lặng. Bên ngoài nhạc sĩ là tinh binh Vệ phủ, phân bốn góc canh gác, phía trước nhạc sư là hoàng chung ở trên cao, trang nghiêm chăm chú.
Tiếng nhạc tràn ngập, cảm giác bi thương lan tràn mãnh liệt. Tiêu Bố Y nhẹ nhàng sờ soạng đơn đao ở bên hông, nhưng đã buông lỏng tinh thần, lúc này hoàng chung đột nhiên vang lên một tiếng, trong phút chốc, xung quanh đều yên tĩnh.
Tiếng nhạc, tiếng tụng kinh toàn bộ đều không nghe thấy, mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía thành Tử Vi.
Việt Vương thân mặc đồ trắng, tóc dài xõa vai, xa xa chân trần dọc theo tấm thảm đỏ mà đi tới, thần sắc trang nghiêm. Bên cạnh hắn có một hòa thượng đi theo, cũng chân trần, thân thể gầy yếu, nhưng lại ẩn chứa lực lượng khó dò. Tiêu Bố Y nhìn thấy Đạo Tín, trong mắt hiện lên vẻ cổ quái.
Đi sau Việt Vương là văn võ bá quan Đông Đô, Hoàng Phủ Vô Dật bất ngờở trong nhóm này, lúc này hắn khôi giáp tại thân, hùng tráng uy vũ, vẻ mặt cũng nghiêm túc, ánh mắt lơ đãng xẹt qua trên người Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y cũng đang ngóng nhìn hắn, ánh mắt hai người gặp nhau, thoáng qua đã tách ra, chỉ là trong đó đã có ánh sáng lóe lên.
Việt Vương chân trần đi trước, rất nhanh đã tới dưới đàn tế, sớm có cung nhân cung nữ hai nhóm nghênh đón, quần thần cũng phân ra hai bên đàn tế, Việt Vương ánh mắt xẹt qua trên người Tiêu Bố Y, Hoàng Phủ Vô Dật, cuối cùng rơi vào trên người Đạo Tín, nhẹ giọng nói: "Đại sư mời lên trước" Đạo Tín gật đầu, cũng không thoái thác, chậm rãi đi lên trên đài cao. Việt Vương nhìn theo bóng lưng của hắn, rốt cuộc đi theo tiến lên, tiếng nhạc lần nữa vang lên, kế tiếp nên là Việt Vương rót rượu tế trời, Đạo Tín tụng kinh, vì xã tắc cầu phúc. Chỉ là hai người mới đi được vài bước, đột nhiên một tiếng nổ vang lên, mặt đất cũng chấn động!
Tiếng nổ vang lên cực kỳ đột nhiên, tiếng nhạc đã dừng, mọi người đều bối rối. Đạo Tín vẫn trấn tĩnh tự nhiên, Việt Vương có chút bối rối, bỗng nhiên quay đầu về phía tiếng nổ mà nhìn qua.
Nơi đó đúng là phía thành đông!
Quần thần có vẻ bối rối, Hoàng Phủ Vô Dật lại quát to: "Nhanh đi xem xét là chuyện gì!"
Có vệ binh chạy tới ngựa ở xa xa, hướng về phía thành đông mà vọt đi. Hoàng Phủ Vô Dật lại lần nữa phân phó, "Bảo vệ Việt Vương".
"Bảo vệ Việt Vương!" Độc Cô Cơ thấy không ổn, liền kêu lớn.
Vệ binh bốn phía đều hướng về phái đàn tế mà tụ lại, sớm có hơn mười cấm vệ ngăn ở trước người Việt Vương, Đạo Tín, đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Tiêu Bố Y cũng bước nhanh tiến lên, ngăn ở trước người Việt Vương, tay án lên chuôi đao quát: "Chớ có bối rối".
Hắn trầm giọng quát lên, đám người ồn ào đã hơi chút an tĩnh xuống. Sau tiếng nổ vừa rồi, phía thành đông cũng không có bất cứ động tĩnh gì nữa, mọi người dần dần bình tĩnh trở lại, hai mặt nhìn nhau, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tiêu Bố Y trong lòng lại rung động, thầm nghĩ loại thủ pháp bất ngờ này Thái Bình đạo thật ra cũng thường dùng, nhưng thanh âm ở xa như thế, thì có hiệu quả gì?
Việt Vương đã sớm quên tế trời, cùng với quần thần chờ đợi, chỉ thấy ở phương xa một kỵ sĩ chạy vội đến, binh sĩ lập tức kêu lớn, "Khởi bẩm tướng quân, đái sự không ổn, thành đông có binh sĩ làm loạn!"
Tiếng hô của binh sĩ thê lương, quần thần đều xôn xao hẳn lên, trong lúc nhất thời không biết làm thế nào cho phải.
Tiêu Bố Y nhìn thấy người nọ mũ giáp hạ thấp, che khuất quá nửa khuôn mặt, thế ngựa rất nhanh, lại không có dấu hiệu dừng lại, đột nhiên trong lòng chợt động, lớn tiếng quát: "Ngăn cản hắn lại!"
Các binh sĩ có chút ngạc nhiên, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, người nọ phóng ngựa như gió, thoáng qua đã xông qua các đại thần, đã vọt tới trước các vệ binh. Rốt cuộc có binh sĩ phản ứng lại, trong tiếng quát lớn trường thương đã đâm ra. Chỉ là người nọ người ở trên ngựa, chiếm cứ vị trí trên cao, tất cả thương đao của binh sĩ toàn bộ đều đâm vào trên ngựa, trong lúc nhất thời máu văng khắp nơi, ngựa bi thảm hí lên, người nọở trên lưng ngựa nhảy lên, đã xông qua binh sĩ, ở giữa không trung thế như sét đánh, cao giọng quát: "Lịch Sơn Phi ở đây, kẻ nào có dũng khí ngăn đón!"
Người nọ cao giọng quát lên, kinh biến đã nổi lên, bốn phía tiếng xẹt xẹt không dứt bên tai, vô số mũi tên đã bay vụt tới, binh sĩ trong nháy mắt đã ngã xuống một mảng.
Tiêu Bố Y vốn cảm thấy người nọ có chút quen, khi nghe được ba chữ Lịch Sơn Phi đã tỉnh ngộ ra, Ngụy Đao Nhi đã lại lẫn vào nội thành!
Đưa tay rút đao, mới muốn nghênh đón, chỉ thấy được trong số tăng ni đạo sĩ nữ quan bốn phía đàn tế đã có không ít người vọt lên, thậm chí trong số nhạc sư cũng có người lao ra, thẳng đến đàn tế.
Phụ cận dàn tế trong phút chốc đã biến thành A tỳ địa ngục, Độc Cô Cơ cũng bị tên bắn trúng, hai mắt đỏ hồng che chắn ở trước người Việt Vương. Tiêu Bố Y trường đao vung lên, đã đánh rớt tên bắn tới, thấy giữa không trung ánh đao chợt lóe, Lịch Sơn Phi đã nhằm đầu hắn mà chém tới.
Thế cuộc đại loạn, Tiêu Bố Y chân lùi một bước, thoáng qua lại nghênh đón, đối với Lịch Sơn Phi, hắn hoàn toàn không hãi sợ.
Chỉ là trong lòng đột nhiên dâng lên cảnh giác, cảm thấy thân đã lọt vào bẫy rập, nguy cơ lại không có ở phía Lịch Sơn Phi! Suy nghĩ vừa hiện lên, Tiêu Bố Y vận sức vọt về phía trước né tránh, đột nhiên ở phía sau một cỗ đại lực đánh tới, vô thanh vô tức kích vào phía sau lưng hắn.
Tiêu Bố Y né mặc dù nhanh, nhưng vẫn tránh không được một chưởng quỷ thần khó lường nọ, phun máu tươi mà bay ra ngoài. Người còn ở trong không trung, vẫn có thể tiếp được một đao của Lịch Sơn Phi.
Loảng xoảng một tiếng vang lớn, Tiêu Bố Y lăn trên mặt đất, cũng không quên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người đánh trúng mình một chưởng tóc dài tung bay, tay áo bay trước gió, giống như thiên thần vậy.
Tiêu Bố Y lại cảm thấy cảm giác lạnh cả người xuất hiện ở trong lòng, thất thanh nói: "Phù bình Cư, là ngươi?!" Hắn nằm mơ cũng không ngờ tới, cha của Sử Đại Nại mà hắn đang giúp tìm kiếm bỗng nhiên lại xuất hiện, hơn nữa một chưởng đã đánh cho hắn ngũ tạng lệch vị trí, thân chịu trọng thương!