Mông Trần Tuyết vội vã quay về trong tộc, ngồi còn chưa nóng mông thì đã có tộc nhân tìm nàng mời tới trong tộc nghị sự. Mông Trần Tuyết biết có chuyện, ổn định tâm thần, tiến vào trong doanh trướng, phát hiện nhưng tộc nhân có uy vọng trong tộc đều ở đó, sắc mặt trầm trọng, A Lặc Thản trên mặt nụ cười xấu xa, trong lòng không khỏi trầm xuống.
A Lặc Thản nghênh ngang hai mắt như đặt ở trên đỉnh đầu, nhìn thấy Mông Trần Tuyết tiến vào, thở dài một hơi, "Tháp Cách, ta thấy Mông Trần tộc lần này đã gặp bất hạnh".
Mông Trần Tuyết lơ đãng hỏi, "Thúc phụ, thật không ngờ tin tức của người cũng rất là linh thông, ta nhớ người cũng không có ởgần đây, lại có thể biết ngay như vậy, cũng không biết người nào đã nói cho người tin tức này?"
A Lặc Thản hơi ngạc nhiên, một hồi lâu mới nói: "Cần gì phải người nào nói cho ta biết tin tức này, hiện tại Mông Trần tộc đối với tin tức này không ai không biết".
Mông Trần Tuyết vốn đối với A Lặc Thản cùng Nhất Trận Phong có quan hệ hay không còn chưa tin, nhưng thấy bộ dáng của hắn ta, thì đã tin mười phần, trong lòng không khỏi chán ghét.
Trưởng lão trong tộc nghe hai người nói chuyện với nhau, cũng không biết thâm ý trong đó. A Lặc Thản nghe được câu hỏi, trong lòng không yên, dời đề tài đi, "Tháp Cách, người chẳng lẽ không cảm thấy từ khi người lên làm Tộc trưởng, Mông Trần tộc tai nạn không ngừng sao?"
"Thúc phụ, ngươi có biết mình đang nói cái gì hay không?" Mông Trần Tuyết lạnh lùng hỏi.
A Lặc Thản cười lạnh nói: "Ta đương nhiên biết ta đang nói cái gì! Từ khi người lên làm Tộc trưởng Mông Trần tộc, Nhất Trận Phong đã theo dõi chúng ta, lần trước thiếu chút nữa đã làm cho mục trường bị tiêu diệt, lần này lại chết không ít mục dân. Ta cảm thấy, Nhất Trận Phong đối với Mông Trần tộc gây bất lợi, nguyên nhân rất lớn chính là bởi vì Tháp Cách làm Tộc trưởng, ta khi làm Tộc trưởng, cũng chưa từng làm cho Mông Trần tộc chịu tập kích. Các vị tộc nhân, cũng không phải là ta nói quá, Nhất Trận Phong tung hoành thảo nguyên, giết người cướp của, cho dù Khả Hãn cũng không làm gì được bọn họ. Bọn họ làm ác không từ, nếu thật không thích bộ tộc nào, tuyệt đối sẽ làm cho bộ tộc đó gà chó không yên".
Một trưởng lão hỏi: "A Lặc Thản, Tháp Cách vẫn ít cùng người khác tranh chấp, sao lại cùng Nhất Trận Phong có xung khắc?"
A Lặc Thản cười lạnh nói: "Đạt Mộc Nhi trưởng lão, các người cũng lâu lắm rồi không có đi lại bên ngoài, cũng không biết rất nhiều chuyện. Nhất Trận Phong chú ý tới Mông Trần tộc cũng không phải không có nguyên nhân, Tháp Cách, ta nghĩ người hẳn là rõ ràng nhất".
"Ta cũng không rõ ràng lắm" Mông Trần Tuyết nhìn khuôn mặt của A Lặc Thản, rất muốn xông lên đánh cho hắn một trận. Nàng thật sự chịu không nổi sự quấy rối không dứt của hắn, từ góc độ bản thân mà nói, nàng thậm chí muốn giết hắn, nhưng từ góc độ trong tộc mà thấy, nàng vẫn phải nhẫn nại xuống.
A Lặc Thản lên tiếng, "Tháp Cách, người không biết? Thật sự là buồn cười, người tự cho là có thể một tay che trời, cũng không biết trên đời này không có bức tường nào mà gió không qua! Tình nhân của người, là mã thần vẫn cùng Nhất Trận Phong có thâm cừu đại hận. Lúc đầu hắn cùng Lý Tĩnh tới thảo nguyên, cơ hồ làm cho Nhất Trận Phong toàn quân bị diệt, thù sâu như biển, Nhất Trận Phong nếu phất cờ trở lại, làm sao mà không trả thù? Nhất Trận Phong tại thảo nguyên nếu tìm không được Tiêu Bố Y cùng Lý Tĩnh, đương nhiên sẽ tìm những người có liên quan đến bọn họ mà trả thù, mà Mông Trần tộc chúng ta, hôm nay chính là đứng mũi chịu sào, trở thành đối tượng bị bọn họ trả thù! Chúng ta nếu còn để cho Mông Trần Tuyết làm Tộc trưởng, ta chỉ sợ Mông Trần tộc sẽ có nguy hiểm diệt tộc!"
Hắn nói cũng có lý, các tộc nhân đều biến sắc nhìn nhau, đều nhìn ra sự lo lắng lẫn nhau.
Mông Trần Tuyết lạnh lùng nhìn A Lặc Thản, "Nói như vậy ngươi nếu là Tộc trưởng, có thể cam đoan Nhất Trận Phong không đến làm phiền Mông Trần tộc?"
"Đương nhiên" A Lặc Thản vỗ ngực nói.
Mông Trần Tuyết nở nụ cười, "Vậy ngươi dùng cái gì cam đoan? Là chuẩn bị cam đoan cho Mông Trần tộc một lần nữa trở lại Xích Tháp, hay là chuẩn bị tiếp tục dùng mồm mép của ngươi để cam đoan. Ngươi có thể đầu độc chúng ta, chẳng lẽ ngươi thật cảm thấy bằng vào mồm mép của ngươi là có thể làm cho Nhất Trận Phong không đến xâm phạm Mông Trần tộc?"
Các trưởng lão trong khi hai người biện luận lòng liên tục rung chuyển, một hồi cảm thấy A Lặc Thản nói có đạo lý, một hồi lại cảm thấy Mông Trần Tuyết nói không sai. Nhất Trận Phong dĩ nhiên khó đối phó, mà nếu quả một lần nữa trở lại Xích Tháp khổ hàn, bọn họ đương nhiên cũng không muốn. A Lặc Thản bị trách cứ mặt đỏ tới mang tai, lớn tiếng nói: "Mông Trần Tuyết, ngươi không cần phải nói nhiều như vậy, ta biết, ngươi thà chết chứ không chịu bỏ quyền lợi, không phải trung tâm đối với Mông Trần tộc, dụng ý trong đó, ta nghĩ không cần phải nhiều lời?"
Hắn kiệt lực giữ vấn đề Nhất Trận Phong cùng Tiêu Bố Y, tránh nặng tìm nhẹ, Mông Trần Tuyết cũng không để ý tới, trực tiếp đi tới trước người Bì Già, quỳ một gối xuống nói: "Trí giả thảo nguyên, Tuyết Nhi mặc kệ lời nói lạnh nhạt, không hãi sợ gió lạnh tuyết cuồng, chỉ vì tin tưởng cực khổ bất quá là ngắn ngủi, lòng dạ thoáng đãng, trong lòng có tình, ánh mặt trời không xa…" Nàng nói tới đây, tuy thanh âm kiên định, nhưng gương mặt cũng đã chảy nước mắt, chỉ là đưa lưng về phía mọi người, không ai nhìn thấy.
Nước mắt rơi xuống đất, biến mất không thấy, Mông Trần Tuyết cắn chặt môi, không có nói thêm gì đi nữa, chỉ sợ nói thêm sẽ lộ ra thanh âm nghẹn ngào, lộ ra sự mềm yếu. Địa vị của nàng bắt nàng không thể yếu thế, càng không thể trước mặt kẻ địch như A Lặc Thản lộ ra vẻ mềm yếu.
Bì Già nhìn Mông Trần Tuyết, hai mắt mờ đục cũng có sự bùi ngùi, chậm rãi đứng lên, kéo tay Mông Trần Tuyết lên, để cho nàng đứng dậy.
Mọi người cũng đứng lên theo, không khỏi kinh ngạc, bởi vì Bì Già luôn luôn trầm mặc ít nói, cử động như hôm nay thật sự là hiếm thấy.
"Ta ở tại thảo nguyên sống đã gần trăm năm, biết cũng không nhiều lắm" Bì Già có chút nhiệt tình nói: "Đối với con lại biết, đất cằn cỗi hoang vu nuôi không được dê trâu, sông khô héo không có cá ăn. Để tránh bị sài lang ăn tươi phương pháp cũng không phải dâng lên tới tận cửa đàm phán, mà là phải kiên định nắm lấy trường thương trong tay mình…"
Mọi người trầm mặc, trong lòng chấn động, A Lặc Thản trong lòng thầm mắng, nhưng cho dù hắn ngang ngược, cũng không dám đôi co với Bì Già, Bì Già ở trong tộc mặc dù vô danh vô lợi, nhưng luôn luôn được tộc nhân trong lòng kính ngưỡng, tin tưởng cùng ủng hộ. Lời hắn nói đa phần chính là định luận, hắn có thể nói xấu Mông Trần Tuyết, nhưng không thể đối địch cùng Bì Già, bởi vì như vậy ý nghĩa sẽ là cùng với toàn tộc là địch. Hắn thầm mắng Mông Trần Tuyết giảo hoạt, nhưng vô kế khả thi, dù sao Bì Già này không thể bị hắn mua chuộc. Bì Già nhìn quanh bốn phía, cao giọng nói: "Nhưng người chịu lạnh, sao có thể quên trời cao ban cho cây cối, nước uống, sao có thể quên trời cao ban cho nước sông. Người nào còn nhớ, là ai đưa chúng ta ra khỏi Xích Tháp khổ hàn…"
"Là Tháp Cách!" Ba Nhĩ Đồ cao giọng nói.
"Là ai cho chúng ta áo cơm không lo?" Bì Già lại hỏi. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Lần này không chỉ là Ba Nhĩ Đồ cùng Mạc Phong, các tộc nhân cũng đều nói: "Là Tháp Cách… là Tháp Cách!"
"Là ai làm cho chúng ta không bị ngoại tộc khi dễ? Làm cho Mông Trần tộc tại thảo nguyên có nơi sống yên ổn?"
Trong doanh trướng lại ầm ầm tiếng hô, "Là Tháp Cách!"
"Vậy là ai dậy sớm nhất, ngũ muộn nhất, quan tâm đến từng người của Mông Trần tộc, không ngại cực khổ, vĩnh viễn không oán hận? Là ai buông tha Trung Nguyên dễ chịu, ngàn dặm xa xôi tới Xích Tháp, không để ý tới an nguy bản thân. Muốn cứu vớt tộc nhân khỏi cơn nước lửa?"
"Là Tháp Cách! Là Tháp Cách!!!"
Âm thanh ầm ầm truyền ra ngoài, lan tràn trong cả tộc, kinh thiên động địa, gió tuyết tung bay.
Bì Già trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng cười, bàn tay tràn đầy nếp nhăn nhẹ nhàng đặt ở trên trán Mông Trần Tuyết, ôn nhu nói: "Con gái của Mông Trần tộc à, sự khổ cực của con không có uổng phí, sự cần cù của con sẽ không uổng phí, sự trung thành của con mọi người sẽ không hoài nghi. Mỗi người trong lòng đều có tấm gương sáng, dĩ nhiên sẽ nhất thời bị che đậy, có lẽ có những người ý nghĩ nhất thời bị ích lợi che lấp, nhưng con cũng thấy, người sáng mắt cũng rất nhiều! Có những người chỉ có thể nhìn thấy chuyện ở trước mắt, có những người lại suy nghĩ xa hơn, không bởi vì bóng tối nhất thời dao động mà hướng tới ánh sáng, khi bóng đêm đến, luôn phải chịu đựng gió mưa, nhưng khi ánh mặt trời chiếu sáng, vĩnh viễn đều là vô thanh vô tức!"
A Lặc Thản sắc mặt xanh mét, Mông Trần Tuyết trên mặt tươi cười như hoa nở, nhìn ánh mắt các tộc nhân nhìn nàng, tràn đầy tha thiết. Mông Trần Tuyết một khắc này đột nhiên cảm giác được, tất cảủy khuất cũng không tính là gì.
A Lặc Thản phẫn nộ ra khỏi trại, Mông Trần Tuyết quay về chiên trướng. Mạc Phong, Ba Nhĩ Đồ cùng Đóa Lan đều lặng lẽ theo ở phía sau.
Mông Trần Tuyết lần này giao phong lại thu được thắng lợi, tiếng hoan hô của tộc nhân vẫn còn chưa dứt, nhưng trong lòng đám người Mạc Phong đều tức giận.
"Thiếu phu nhân, ta cảm thấy cứ như vậy mà cho xuống cũng không phải biện pháp" Mạc Phong áp thấp thanh âm nói.
Mông Trần Tuyết chỉ trầm mặc, Đóa Lan cũng nói: "Đúng, ta đối với A Lặc Thản kia thật sự là không thể nhịn được nữa, mới vừa rồi tại doanh trướng, ta hận không thể bóp chết hắn, cứ như vậy mà nhẫn nại cũng không phải là biện pháp".
Ba Nhĩ Đồ trầm giọng nói: "Nếu như thật hắn kết hợp với Nhất Trận Phong, cướp mã trường, nếu không xử phạt hắn, tộc nhân cũng không thể dễ dàng tha thứ!"
Mông Trần Tuyết than nhẹ một tiếng, "Trong mắt các ngươi chỉ có một A Lặc Thản sao?"
Ba người ngạc nhiên, Mạc Phong cau mày nói: "Thiếu phu nhân, người muốn nói cái gì?"
Mông Trần Tuyết nhíu mày nói: "Xem tình hình hôm nay, các ngươi nói A Lặc Thản cùng chúng ta so đấu, ủng hộ hắn có nhiều người, hay là ủng hộ chúng ta có nhiều người?"
"Đương nhiên là ủng hộ Tháp Cách nhiều người hơn, đều đồng lòng với nhau" Đóa Lan không chút do dự nói.
Mông Trần Tuyết nhìn về phía ba người, "A Lặc Thản không phải không biết điểm ấy, nhưng hắn lại nhiều lần đối với uy tín của ta tiến hành khiêu khích, hắn vốn không phải là người có đầu óc như vậy, ta chỉ sợ sau lưng hắn còn có người khác ra mặt, dùng A Lặc Thản để đối phó ta. Bất quá chỉ là thử dò xét, chúng ta nếu toàn bộ tinh lực đặt ở trên người hắn, thì cũng là lúc chúng ta gục ngã".
Ba Nhĩ Đồ sắc mặt khẽ biến, "Tháp Cách, ý người nói, Khả Hãn đã bắt đầu đối phó với chúng ta sao?"
Mạc Phong thất thanh nói: "Thì ra là thế, ta nói A Lặc Thản sao lại có thể có lá gan lớn như vậy!"
Ba người đều biến sắc, Mông Trần Tuyết lúc này ngược lại trầm tĩnh phi thường, "Có thể là Khả Hãn, cũng có thể là người khác, nhưng căn cứ theo cảm giác của ta, tình cảnh của chúng ta hiện tại nguy hiểm phi thường, không suy nghĩ kỹ sẽ lâm vào tình trạng vạn kiếp bất phục. A Lặc Thản kiêu ngạo bất quá chỉ là làm bộ, nếu chúng ta bị hắn chọc giận, ra tay với hắn, nếu không có bằng chứng, lại bị người ra bắt được nhược điểm, Mông Trần tộc đại loạn cũng không xa, như vậy chúng ta khổ tâm kinh doanh rất có thể bị hủy trong một lúc. Chúng ta đều đứng ở phía Khả Đôn, bọn họ đụng đến bọn ta, chỉ sợ đã bắt đầu ra tay với Khả Đôn. Ta cầu Bì Già trợ giúp, chỉ là không muốn gây nên xung đột. Bọn họ nếu dùng A Lặc Thản đối phó chúng ta, chúng ta dùng Bì Già ứng đối, bọn họ tạm thời đối với chúng ta vẫn không thể làm gì được".
Mông Trần Tuyết nói tới đây, mặt nhăn mày cau, đám người Mạc Phong cũng cau mày, lúc này mới hiểu được chỗ Mông Trần Tuyết ưu sầu.
Bì Già nói không sai, trong lòng mỗi người đều có tấm gương sáng, có thể đôi khi bị che khuất, mỗi người thấy được góc độ lại khác nhau, có những người chỉ có thể nhìn thấy chuyện ở trước mắt, có những người lại suy nghĩ xa hơn. Đám người Mạc Phong đối với sự khiêu khích của A Lặc Thản mà tức giận, cơ hồ mất đi lý trí, nhưng Mông Trần Tuyết vẫn có thể bảo trì sự thanh tỉnh.
Mạc Phong thở dài một hơi nói: "Ta bây giờ mới hiểu được, tại sao Thiếu phu nhân có thể lên làm tộc trưởng, ta lại không thể, thì ra tộc trưởng cũng không phải để làm như vậy".
Tất cả mọi người đều cười, nhưng cũng có thể nhìn thấy được sự lo lắng đằng sau nụ cười, Mạc Phong một lúc lâu mới nói: "Chúng ta hiện tại làm sao bây giờ? Chẳng lẽ vẫn để cho A Lặc Thản đè đầu cưỡi cổ chúng ta?"
Mông Trần Tuyết an ủi nói: "Mạc Phong, ngươi không nên cấp bách. Đối phó với người như thế biện pháp tốt nhất chính là xem giấy như phân trâu, thời gian lâu dần hắn hiển nhiên không vui, hắn vẫn muốn chọc giận chúng ta, đối với chúng ta không giận, phiền lòng lại chính là hắn! Hơn nữa, chúng ta còn có kỳ binh".
Mạc Phong trước mắt sáng ngời, nhìn vào mắt Ba Nhĩ Đồ, biết Mông Trần Tuyết chỉ là cái gì, cũng không nói nhiều, nhẹ nhàng thở dài nói: "Ta chỉ hy vọng kỳ binh này đến lúc sử dụng, thì không nên đến quá muộn".
Chờ đám người Mạc Phong rời chiên trướng, vẻ tươi cười mới lộ ra của Mông Trần Tuyết đã ảm đạm xuống.
Nàng lần này tuy vẫn dành được thắng lợi, không đánh mà thắng, nguy cơ lại cảm giác càng ngày càng mạnh, mỗi người cũng có năng lực có hạn, nàng hiện tại cũng đã tới cực hạn của năng lực. Đối phó A Lặc Thản đối với nàng mà nói, cũng không là vấn đề, nhưng đối phó được với người ở sau lưng A Lặc Thản hay không, nàng cũng hữu tâm vô lực. Khả Hãn có thể dễ dàng đem Mông Trần tộc diệt đi, nhưng hắn chỉ đưa tới một A Lặc Thản, từ từ không động thủ, có phải cảm thấy thời cơ vẫn chưa chín muồi hay không? Nhưng đến càng lâu, thì sự hủy diệt lại càng thêm kinh người.
Ngơ ngác ngồi trong chiên trướng, không biết qua bao lâu, Mông Trần Tuyết nghĩ tới nghĩ lui vẫn nghĩ không ra biện pháp tốt nhất. Lúc này nàng không nhịn được lại nghĩ tới Tiêu Bố Y, nàng vẫn chưa gặp lại Tiêu Bố Y, nhưng lại biết hai năm nay, Tiêu Bố Y ở tại Trung Nguyên đã nổi danh hiển hách.
Hắn cũng có thể nổi danh, Mông Trần Tuyết âm thầm nghĩ, từ biểu hiện ở thảo nguyên mà thấy, hắn cả đời này tuyệt không thể dùng sự bình thường để hình dung, chỉ có hắn mới có năng lực một lần nữa cứu vớt Mông Trần tộc, cũng chỉ có hắn mới có thể có thực lực đối phó Khả Hãn, nếu không Khả Đôn cũng không bảo mình tìm hắn, nhưng hắn đang ở nơi nào? Lúc này hắn có nghĩ đến mình hay không?
Mông Trần Tuyết phi thường nhớ nhung, qua một lúc lâu mới gục xuống án mà thiếp đi.
Trong lúc ngủ mơ, chỉ nghe đột nhiên lại nghe tiếng vó ngựa cấp bách vang lên, là tiếng vó ngựa trong mộng sao, từ khi nàng biết Tiêu Bố Y sẽ đến thảo nguyên, bất cứ lúc nào cũng đặc biệt mẫn cảm với tiếng vó ngựa. Tiếng vó ngựa dừng ở trước trướng, Mông Trần Tuyết mở mắt, lại thấy một bóng người vọt vào trong doanh trướng.
Hai hàng lông mày như đao, lạnh nhạt mà tươi cười, hai năm không gặp khuôn mặt không có chút mơ hồ, ngược lại càng thêm rõ ràng…
Tiêu đại ca, Mông Trần Tuyết trong lòng khẽ hô nhẹ, nhưng không có đứng lên, chỉ kinh ngạc mà nhìn.
Nàng biết đây lại là mộng, đây là một giấc mộng không muốn tỉnh lại, đây là một giấc mộng nàng vẫn có thể chỗng đỡ được, nàng không la lên, không muốn gọi lại, chỉ là sợ lại bừng tỉnh giấc mộng này…
Không biết nhìn bao lâu, Mông Trần Tuyết hai mắt đã đầy nước mắt, đầy ắp tương tư, Tiêu Bố Y đột nhiên gọi: "Tuyết nhi".
Tiêu Bố Y ở đối diện cũng không có mở miệng, thanh âm giống như ở phía chân trời, như có như không, hết sức nhỏ, tựa hồ không muốn bừng tỉnh khỏi mộng đẹp…
Mông Trần Tuyết càng biết đây là mộng, cắn đôi môi đỏ mọng, nhưng lại cảm giác một cánh tay đã sờ lên khuôn mặt, âm ấm, cảm giác này rõ ràng như thế, Tiêu Bố Y ở đối diện vẫn không có cử động, Mông Trần Tuyết đột nhiên lệ tuôn rơi, mở miệng nói: "Tiêu đại ca, chàng có biết thiếp nhớ chàng thế nào không…"
Nàng vừa lên tiếng, Tiêu Bố Y cách đó không xa đã biến mất không thấy, Mông Trần Tuyết bỗng nhiên đứng lên, mờ mịt nhìn chung quanh nói: "Tiêu đại ca…"
Nàng biết giấc mộng đã sớm chấm dứt, đơn giản là nàng không thể át chế sự nhớ nhung.
Nhưng khi nàng đứng lên, đột nhiên hai mắt ngưng lại, chăm chú nhìn vào một người đang gần trong gang tấc.
Người nọ hai hàng lông mày như đao, tuy trên người đầy băng tuyết lạnh lẽo, nhưng nụ cười ấm áp, làm cho người ta chỉ cảm thấy tình cảm ấm áp, người nọ hai mắt như sao, cũng đang ngóng nhìn Mông Trần Tuyết.
Mông Trần Tuyết có chút mờ mịt, đứng bất động, khó có thể tin mà nhìn Tiêu Bố Y ở trước mắt, nàng đã phân không rõ là mộng hay là thật.
Nếu như là mộng, đó là mộng đẹp cỡ nào, nếu như là sự thật, thì đó là sự thật tốt đến cỡ nào.
Mùa đông mặc dù lạnh như băng, nhưng cái lạnh không làm đông lại sựấm áp của tình nhân, mùa đông mặc dù dài dằng dặc, nhưng làm sao dài bằng nỗi nhớ nhung của tình nhân? Tiêu Bố Y lệ nóng lưng tròng, nhẹ giọng nói: "Ta biết, Tuyết Nhi, ta biết nỗi nhớ nhung của nàng".
Hắn nhẹ giọng một câu, tràn đầy tình thâm, Mông Trần Tuyết cảm giác được sự thâm tình chân thật trong lời nói, trong băng tuyết hỗn loạn lại cảm thấy ấm áp, không tự chủ được phóng người tiến lên, ôm chặt lấy Tiêu Bố Y.
Nàng chỉ sợ ôm phải khoảng không, nàng chỉ sợ tương tư thành ảnh, khi thật ôm lấy Tiêu Bố Y, nước mắt rốt cuộc tùy ý chảy xuôi.
"Tiêu đại ca, thiếp biết, chàng nhất định sẽ đến!"
Nàng trong màn nước mắt mang theo nụ cười, hân hoan vô hạn, một khắc này hạnh phúc tràn ngập trong lồng ngực, phảng phất sẽ bùng nổ ra, nhưng nàng hoàn toàn không để ý, chỉ ôm chặt lấy Tiêu Bố Y, không dấm diếm mà thổ lộ nỗi nhớ nhung ở trong lòng.
Tiêu Bố Y trong nụ cười cũng có nước mắt, cảm khái vạn nghàn, một khắc này tràn ngập trong ngực chỉ có sự hạnh phúc, ôm chặt lấy Mông Trần Tuyết, trừ cái đó ra, hắn không biết biểu đạt sự thương nhớ của mình như thế nào.
Nhưng vô luận là cười hay khóc, bọn họ cuối cùng cũng đã lần nữa gặp lại, ly biệt mặc dù quá lâu, nhưng giờ khắc này gặp nhau ấm áp, đã àm cho trời đông giá rét lạnh như băng buồn bã thất sắc!