Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 209: Tìm thợ

Tiêu Bố Y lĩnh quân tác chiến thì còn xa mới bằng Lý Tĩnh, nhưng nếu luận kết giao quan hệ thì mạnh hơn rất nhiều.

Mỗi cá nhân đều có sơ trường của họ, nếu có thể phát huy đầy đủ, chuyên chú một chút thì cũng có thể làm người khác hâm mộ, Tiêu Bố Y ít nhất cũng có ý nghĩ như vậy.

Lý Tĩnh rất nhiều chuyện hiểu rõ ràng, nhưng nhiều chuyện hắn sẽ không đi làm, nếu vì tiền đồ mà phô diễn, Lý Tĩnh nhất định sẽ lựa chọn im lặng, nếu vì tiền tài mà phô diễn, Lý Tĩnh chẳng thà không cần tiền tài.

Tiêu Bố Y thật ra rất bội phục người như Lý Tĩnh, hắn cũng rất hâm mộ Cầu Nhiêm Khách vô câu vô thúc, nhưng cũng không ảnh hworng đến việc hắn vì tiền tài cùng tiền đồ mà đi phô diễn.

Bội phục là một chuyện, thế nhưng làm lại là một chuyện khác, đây là nguyên tắc của Tiêu Bố Y.

Cho nên sau khi Mộ Dung La Hầu rời đi, Tiêu Bố Y rất hài lòng với thành quả phô diễn của mình.

Nhìn châu báu tràn đầy một bàn, tỏa ra hào quang mê người, cho dù là ban ngày xem cũng tỏa ánh sáng mê hồn khó có thể hình dung.

"Nhị ca, huynh không có thích xài tiền sao chứ?" Tiêu Bố Y hỏi.

Lý Tĩnh không nhìn châu báu, chỉ nhìn bầu trời xanh thẫm ở bên ngoài, "Ta chỉ cảm giác được phủ tướng quân hiện tại hơi đồng cơ hồ muốn làm nhiễm bẩn cả bầu trời".

Lý Tĩnh khi nói đến đây, khóe miệng chợt mỉm cười, hắn cùng Tiêu Bố Y là hai loại người hoàn toàn khác nhau, nhưng cũng may may mắn là bọn họ lại đều là một loại nhân, đó là đều kiên trì với nguyên tắc của mình, tôn trọng sự lựa chọn của đối phương.

Nhìn châu báu trong tay Tiêu Bố Y, lại thấy ánh mắt tỉnh táo của hắn, Lý Tĩnh liền biết, Tiêu Bố Y xem ra tham tài, nhưng so với ai khác cũng đều hào phóng hơn, có thể kiếm tiền đương nhiên cũng phải tiêu được mới là tốt nhất.

Tiêu Bố Y cầm lấy một chuỗi vòng cổ minh châu, tấm tắc nói, "Không thể tưởng được một Thiên Tướng thành Thái Nguyên cũng giàu có như thế, tiện tay tặng lễ cũng hào phóng như thế".

"Bởi vì hắn nghĩ có thể sử dụng mấy châu báu này đổi lại được gấp mười lần" Lý Tĩnh nhắc nhở nói: "Thái Nguyên Lưu Thủ này là một nơi màu mỡ, nếu có thể ngồi lên, mấy châu báu hôm nay thật sự không tính là gì. Nhưng ta muốn nói một câu, ngươi cũng không thể nắm trong tay vị trí này, nếu hắn ngồi không được vị trí này, ngươi khi đi đường ở thành Thái Nguyên cũng phải cẩn thận".

"Ta nếu không thu, hắn sẽ cảm kích ta sao?" Tiêu Bố Y cười hỏi.

Lý Tĩnh ngẩn ra, "Ngươi nói là có ý gì?"

Tiêu Bố Y giải thích: "Mộ Dung La Hầu đưa lên mấy châu báu này, thực không có nói rõ dụng ý. Hắn có thể là vì vị trí Lưu Thủ, cũng có thể bất quá chỉ muốn lấy lòng ta.

Ta nếu không thu, hắn đương nhiên sẽ nghĩ ta xem thường hắn, khi trở về có thể ngủ sẽ không yên mà ăn cũng không ngon. Ta tuy không thể nắm trong tay vị trí Thái Nguyên Lưu Thủ, nhưng trước mắt thu lấy châu báu, tất có thể làm hắn an tâm một ít, làm như vậy cũng là một công đức lớn lao".

Nhìn thấy Lý Tĩnh nhìn mình, Tiêu BốY khó hiểu hỏi: "Ta nói không đúng sao?"

"Rất đúng" Lý Tĩnh nở nụ cười, "Ta đã gặp qua tham quan vô sỉ rồi, nhưng tham quan vô sỉ không biết xấu hổ như ngươi thì thật sự là hiếm thấy".

Tiêu Bố Y thở dài một hơi, "Ngã bổn tương tâm hướng minh nguyệt. Vô nại minh nguyệt chiếu câu cừ (Ta vốn đem lòng hướng tới trăng sáng, ai ngờ trăng sáng lại chiếu kêu mương)".

Lý Tĩnh nghe hắn ngâm thơ, bổ sung hai câu, "Bất quá tham quan giống như ngươi mặt dày vô địch cũng khó kiếm".

Tiêu Bố Y đem vòng cổ trân châu trên tay đưa cho Lý Tĩnh, "Nhị ca, ta biết huynh không tham tài, bất quá vòng cổ này trông cũng tốt, tẩu tử quá nửa là thích".

Lý Tĩnh cũng không khách khí, đưa tay tiếp nhận, "Một khi đã như vậy, ta cung kính không bằng tòng mệnh. Ta nếu không thu, chỉ sợ ngươi trở về sẽ ngủ không an giấc, ăn không ngon miệng, coi như là công đức vô lượng".

Hai người nhìn nhau cười, Phương Vô Hối ở bên ngoài vội vàng đi vào, "Tiêu đại nhân, Thái Nguyên Phó Lưu Thủ Cao Quân Nhã cầu kiến. Mấy thứ này, có cần thu vào hết hay không?"

Tiêu Bố Y xua tay nói: "Không cần, có so sánh mới mới có sự cạnh tranh. Ta cũng muốn nhìn xem Cao Phó Lưu Thủ mang đến lễ vật tốt gì".

***

Khi Cao Quân Nhã đi vào, nụ cười đầy mặt, đối với châu báu ở trên bàn xem như không thấy, chỉ hàn huyên nói: "Tiêu tướng quân tới Thái Nguyên đã nhiều ngày, ta hôm nay mới đến bái phỏng, thật sự là thất lễ".

Tiêu Bố Y nhìn thấy Cao Quân Nhã hai tay trống trơn, cười hướng tới châu báu trên bàn mà nhìn, "Hình như đích xác có chút thất lễ".

Hắn một lời hai nghĩa, Cao Quân Nhã quả nhiên hiểu ý, đưa tay xốc vạt áo lên, cởi yêu đao tùy thân trên đai ra, "Hồng phấn tặng giai nhân, bảo kiếm tặng anh hùng, hạ quan tại Thái Nguyên luôn nghèo khó, không giống Mộ Dung tướng quân, duy chỉ có thể lấy bảo đao đem tặng, mong Tiêu đại nhân thu nhận".

Tiêu Bố Y thở dài nói: "Đao này một khi Cao đại nhân đã yêu thích, quân tử làm sao có thể lấy thứ yêu thích của người khác?"

Cảm giác được Cao Quân Nhã có chút không đúng lễ, tùy tiện cởi bội đao đem tặng, Tiêu Bố Y thật ra nhiều ít cũng có chút thất vọng.

Thanh danh của tham quan đã rơi xuống, nếu mà không ra thì cũng là chuyện làm cho người ta cảm thấy thất bại.

Cao Quân Nhã lắc đầu nói: "Đại nhân lời ấy sai rồi, quân tử làm người cứ tốt là được, ta biết với uy phong của đại nhân, thì làm thế nào mà đem mấy cái châu báu tầm thường này để vào mắt, đao này mà đểở trên tay ta thật sự có chút nhục, Tiêu đại nhân đừng ngại cứ đánh giá".

Tiêu Bố Y nhìn thấy Cao Quân Nhã cực kỳ tự tin, thật ra nhiều ít cũng có chút hứng thú, nhưng hắn hiện tại đối với bảo đao bảo kiếm hứng thú cũng đã không còn như trước.

Lúc trước bảo kiếm mà Khả Đôn ban cho cũng xem như là kiếm tốt, chém sắt như chém bùn, sắc bén vô cùng, khi có được bảo kiếm, hắn cũng dùng khá nhiều. Nhưng hắn dần dần cũng hiểu được, bảo kiếm có sắc bén đến mấy thì tại chiến trường cũng sử dụng có hạn, trong thiên quân vạn mã, vạn sóc ngàn mâu đâm tới, một thanh đao kiếm có lợi hại đến mấy thì có thể dùng thế nào?

Tiêu BốY vẫn đưa tay tiếp nhận bội đao, nhìn thấy vỏ đao tầm thường, thậm chí có thể nói là có chút keo kiệt, trong lòng tức cười, thầm nghĩ Cao Quân Nhã này tuyệt không đến nỗi đến vỏ đao cũng mua không nổi, hắn làm như vậy cũng không ngoài hai mục đích, một là đi con đường khác với Mộ Dung La Hầu, thể hiện mình là người nghèo khó chính trực, mặt khác có thể lấy vỏ đao tầm thường để phụ trợ tôn thêm cho sự quý giá của bảo đao.

Sảng một tiếng, Tiêu Bố Y rút đao ra khỏi vỏ, yêu đao sau khi rút ra thì lộ ra thanh quanh lạnh lẽo.

Lý Tĩnh vốn ở một bên im lặng nhìn Tiêu Bố Y, thấy trường đao ra khỏi vỏ, hào quang khác thường, ánh mắt chợt lóe, có chút ngạc nhiên.

Tiêu Bố Y đem trường đao hoàn toàn rút ra, chỉ thấy được trường đao hàn quang lóe lên như lưu ly, ánh lên ánh xanh trên mặt người, trên thân đao hoa văn tinh tế, lóe lên như nước chảy liên miên không dứt, thân đao không cong như các loại yêu đao thường dùng, mà là hơi thẳng, độ dài cũng hơn các loại yêu đao thông thường.

"Đao tốt" Tiêu Bố Y khen một tiếng, tiện tay vung lên, Cao Quân Nhã nhịn không được lui về phía sau một bước, chỉ cảm thấy Tiêu Bố Y tuy tiện tay nhưng trường đao hào quang lập lòe, quanh mình đều nằm trong vòng của trường đao, đao chiêu thật tốt. Tiêu đại nhân này chỉ là thử đao, thế nhưng đã làm cho người ta kinh ngạc cùng sợ hãi.

"Sạt" một tiếng vang nhỏ, chén trà trên bàn đã bị chém thành hai nửa, rất chỉnh tề, không hề sứt mẻ, Tiêu Bố Y thu đao về than nhẹ, "Quả nhiên là đao tốt".

Hắn mới vừa rồi chỉ tiện tay huy đao, thực không có ngưng kình, nhưng không nghĩ đến đao cắt vào chén trà dễ dàng như cắt vào bùn.

Muốn chén trà vỡ vụn không khó, nhưng làm cho chén trà đứt thành hai nửa, mà miệng vết cắt trơn bóng, vậy tuyệt không phải đơn giản là lưỡi dao sắc bén là có thể làm được.

Cao Quân Nhã trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, nịnh nọt nói: "Đao tốt cũng phải cho hào kiệt sử dụng mới được, đao này phải ở trên tay đại nhân mới không tính là nhục, nếu ta dùng thật sự là một điều phí phạm".

Tiêu Bố Y thu đao vào vỏ, lại nghe "sảng" một tiếng, hào quang mới vừa rồi trong phút chốc thu lại, chỉ còn lại hàn khí kinh tâm động phách trong trí nhớ mọi người.

Nhìn thấy Tiêu Bố Y mắt lộ vẻ tán thưởng, Cao Quân Nhã cảm thấy mình xuất ra chiêu này quả thật là diệu kỳ, nhưng không nghĩ đến Tiêu Bố Y lại đưa bội đao trở về, cười nói: "Đao này sắc bén mạnh mẽ thật hiếm thấy, Cao đại nhân mời thu hồi".

Cao Quân Nhã á khẩu không biết nói gì, đang muốn nói cái gì đó, Lý Tĩnh đã đi tới, đưa tay cầm lấy thanh đao.

Tiêu Bố Y quay đầu nhìn về phía Lý Tĩnh, nhiều ít có chút khó hiểu. Đao tuy là đao tốt, hắn đích xác cũng muốn thu về, nhưng cũng không cần gấp.

Dựa theo ý của hắn, cũng phải đưa đẩy đôi lần mới được.

Lý Tĩnh rút đao cầm nơi tay, không thử độ sắc bén của đao, mà quan sát hoa văn trên thân đao, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve, trong ánh mắt lộ ra vẻ trầm ngâm.

Cao Quân Nhã tuy là chủ nhân của đao, cũng không rõ ý tứ của Lý Tĩnh, Tiêu Bố Y lại có chút mờ mịt, "Nhị ca, người chẳng lẽ đã gặp qua thanh đao này sao?"

Tiêu Bố Y chỉ thuận miệng hỏi, Cao Quân Nhã sắc mặt lại khẽ biến đổi, Lý Tĩnh tuy trầm ngâm, nhưng cũng lưu ý đến biến hóa trên mặt của Cao Quân Nhã, có chút động tâm, đột nhiên hỏi, "Cao đại nhân, đao này thực là của ngươi?"

Cao Quân Nhã sắc mặt có chút mất tự nhiên, "Lý đại nhân lời ấy là có ý gì?"

Lý Tĩnh cười nói: "Ta cảm thấy vỏ đao có chút cũ nát, nếu là bội đao của Cao đại nhân, nhiều ít cũng có chút không xứng".

Cao Quân Nhã thở dài nói: "Ta vốn vẫn là nghèo khó, thành Thái Nguyên đều biết, cũng cảm thấy vỏ đao có thể sử dụng là được, cũng không nghĩ đến đổi cái mới".

Lý Tĩnh lấy tay vuốt ve kim tuyến trên chuôi đao, cười nói: "Kim tuyến này giá trị cũng xa xỉ, chẳng lẽ Cao đại nhân cách mấy ngày liền đổi một lần?"

Tiêu Bố Y ánh mắt nhìn về phía bảo đao, cũng nhíu mày.

Hắn mới vừa rồi chỉ chú ý tới bảo đao sắc bén, cảm thấy kim tuyến ở chuôi đao cũng không có gì để xem, cũng không có suy nghĩ nhiều, nghe Lý Tĩnh hỏi nguồn gốc của bảo đao, lúc này mới cảm thấy nghi hoặc trùng trùng.

Cao Quân Nhã gượng cười nói: "Thật ra đao này tuy là đao tốt, thân đao cũng không hợp thước tấc, ta nghĩ một khi đã muốn hiến cho Tiêu đại nhân, tự nhiên phải dể coi một chút mới được. Chỉ là vì bội đao sau khi thay đổi kim tuyến, mới phát hiện cả thành tìm không ra vỏ đao thích hợp, ta sốt ruột mang tới tặng cho Tiêu đại nhân, nên ngược lại cũng không chuẩn bị được nhiều".

Tiêu Bố Y cười ha hả, đưa tay vầm lấy bảo đao, tiện tay mang ở trên người, xem ra có chút vừa lòng, "Nhị ca, vỏ đao cũ một ít cũng không sao, làm sao có thể bắt đem tặng lễvề như vậy?"

Nhìn thấy Lý Tĩnh không đáp, Tiêu Bố Y quay lại thân thiết vỗ vỗ vai Cao Quân Nhã, "Cao đại nhân, đao này ta cũng rất yêu thích, chỉ là phải nói rõ trước với ngươi, chức Thái Nguyên Lưu Thủ, cũng không thể do ta làm chủ, nhưng nếu có cơ hội, thì sẽ vì Cao đại nhân hướng tới Thánh Thượng nói tốt vài câu, cũng không phải là vấn đề".

Cao Quân Nhã mừng rỡ, "Như thế nhọc công cho Tiêu đại nhân rồi".

***

Sau khi tiễn Cao Quân Nhã đi, Tiêu Bố Y trước là cho Phương Vô Hối đóng cửa phủ tướng quân, tạm không tiếp khách, lúc này mới hỏi: "Nhị ca, đao này có danh tiếng gì sao?"

Lý Tĩnh lại rút bảo đao ra, hồi lâu mới nói: "Hoa văn cổ này cũng không thấy nhiều, cùng luyện khí danh tượng đều chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu. Đao này nếu so với Can Tương Mạc Tà mà nói, thì còn kém hơn một ít, nhưng cũng là đao sắc bén hiếm thấy, nếu ta không có đoán sai, đao này nên là do truyền nhân của Vô Hoài Văn luyện ra".

"Vô Hoài Văn là ai?" Tiêu Bố Y một đầu mờ mịt.

"Vô Hoài Văn vốn là luyện khí đại sư nổi danh hiểu hách tiền triều," Lý Tĩnh trầm ngâm nói: "Kỹ thuật điêu khắc hoa văn cực kỳ phức tạp gian nan, lại bởi vì người chế tạo đối với kỹ nghệ vẫn là bí mật không truyền, từ xưa tới nay cũng chỉ có rất ít người có thể may mắn được truyền thụ loại phương pháp luyện khí này, Vô Hoài Văn chính là một trong số đó. Phép luyện khí của hắn cực kỳ cao minh nhưng đệ tử lại thiếu. Đao kiếm nổi danh thời cổ đại đều dùng Bách luyện pháp chế thành, nhưng một thanh đao được luyện chế ra như vậy, giá trị bỏ ra cực kỳ cao, chỉ có nhân tài đại phú đại quý mới có thể sử dụng. Hơn nữa Bách luyện pháp cũng có khuyết điểm, đó là đao kiếm làm ra tuy sắc bén vô cùng, nhưng rất phí công, khó có thể luyện chế với quy mô lớn, hơn nữa dễ dàng bi gãy, người sử dụng đều phải thật cẩn thận, ngược lại làm mất đi bản ý là luyện chế để sử dụng. Nhưng Vô Hoài Văn luyện khí cũng cương nhu đều có, sử dụng rất lâu bền ứng dụng rộng rãi, không cần nói cũng biết, đó là chuyện chấn động cả Trung Nguyên". Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Tiêu Bố Y lúc này mới hiểu được, "Huynh hoài nghi đao này là do Cao Quân Nhã đoạt được, muốn tìm ra nơi xuất ra đao này sao?"

Lý Tĩnh gật đầu, "Tam đệ nói một chút cũng không sai, đao này long đong ở chỗ không phải là rơi vào tay Cao Quân Nhã, mà là người luyện khí không vì thế nhân biết đến. Nếu chúng ta có thể tìm ra người luyện khí, nhất định có chỗ sử dụng rất lớn".

Tứ Hải tửu lâu không tính là tửu lâu hào hoa nhất thành Thái Nguyên, nhưng phần đông tam giáo cửu lưu đều đến, cũng xem như là tửu lâu đại chúng hóa. Thượng vàng hạ cám đều có thể tới đây kêu chút đồ ăn sáng, uống một hồ rượu, hơn nữa tuyệt đối sẽ không bị người khác xem thường.

Mới gần tới hoàng hôn, đại đường Tứ Hải tửu lâu đã vang dậy tiếng hô tiếng quát, thành Thái Nguyên mới được giải vây không lâu, sự sợ hãi trong lòng dân chúng được tận tình phóng thích, gặp nhau đều vui mừng, đều cảm thấy chiến sự cũng không có gì quan trọng. Hôm nay có rượu thì hôm nay phải say, một người cầm hồ rượu, chân giẫm lên trên ghế, đang nói đến nước miếng bay tứ tung.

"Các ngươi chưa từng gặp qua Tiêu tướng quân, ta đã từng gặp rồi. Ngươi nói ta mạnh miệng? Vậy ngươi có rõ chân tướng hay không, lúc trước Tiêu tướng quân chỉ có mấy ngàn binh, mà tặc binh có tới mười mấy vạn, Tiêu tướng quân tuy vạn phu mạc địch (vạn người khó địch). Nhưng dù sao cũng không phải là hạng chỉ biết đánh nhau, người chân mày vừa động, tâm kế đã ra, lúc này mới nghĩ đến chiêu mộ binh sĩ nhập ngũ, cùng giải vây Thái Nguyên, tại hạ bất tài nhưng cũng ứng lời chiêu mộ, lúc này mới may mắn được nhìn thấy Tiêu tướng quân".

Người này rất có tài ăn nói, nói lại hợp lý rõ ràng, tiền nhân hậu quả công đạo rành mạch, mọi người đều ồ lên hỏi, "Vậy Tiêu tướng quân hình dáng thế nào, ngươi có thấy được không?"

Người nọ tu một hơi rượu rồi mới nói, "Ta một khi đã đi theo bên người Tiêu tướng quân, thì sao lại không nhìn thấy, Tiêu tướng quân eo tới tám thước (đây là thước cổ của Trung Quốc, 1 thước = 33.33cm)…"

"Vậy không phải là hình vuông sao" Một người bên cạnh khó hiểu hỏi.

Người nọ liếc nhìn người đặt câu hỏi một cách khinh bỉ, "Ngươi không phải quá mức thiếu kiến thức sao? Tiêu tướng quân thân là Hữu kiêu vệ Đại tướng quân của triều đình, đương nhiên là trọng giáp tại thân, bởi vì khải giáp cho nên eo tự nhiên phải thô to ra".

Người nọ nghe thầm nghĩ cho dù thô to cũng sẽ không tới tám thước, một bên đã có người không kiên nhẫn nói, "Ngươi nghe đi xuống là được rồi, cần gì nhiều lời vô nghĩa, tiên sinh, mời người nói tiếp, chúng ta rửa tai lắng nghe".

Người uống rượu nọ đến đây hăng hái nói, "Tiêu tướng quân kia sự rất uy phong lẫm lẫm, sát khí đằng đằng, mắt báo, râu quai nón, người ngựa đen thui, cầm trên tay một thanh trường mâu tám trượng".

Tất cả mọi người đều nói, phải như thế như giống là một Đại tướng quân, không đánh cũng có thể dọa chết người khác.

Tiêu Bố Y ngồi bên cạnh sờ sờ cằm, hỏi Lý Tĩnh: "Nhị ca, bọn họ đang nói ta hay là nói đại ca?"

Hắn nghe người nọ thổi tới không ra hình dạng, không khỏi cười khổ, thầm nghĩ không cần lịch sử lưu danh, hiện tại mới qua vài ngày, mình cũng đã biến thành Trương Phi rồi.

Lý Tĩnh cười nói: "Thế nhân này chỉ mong đợi sự toàn vẹn mà khen ngợi, danh tiếng của ngươi như thế, cũng đã ngăn không được" Nhìn thấy mọi nơi không ai chú ý, Lý Tĩnh áp thấp thanh âm nói: "Bọn họ tuyên truyền cũng là chuyện tốt, ngươi mới giải vây Nhạn Môn, lại đánh bại Lịch Sơn Phi, cái tên Tiêu Bố Y này hiện nay ở tại Sơn Tây đã có chút vang dội, nếu có một ngày vung tay lên hô…"

Nói tới đây Lý Tĩnh cười cười, chỉ uống rượu, Tiêu Bố Y cũng mỉm cười, trong lòng cân nhắc. Nhị ca hiển nhiên cũng không xem trọng Đại Tùy, nếu gặp loạn thế, mình vung tay lên hô, thì sẽ thành nhân vật gì?

Người kể chuyện ở bên cạnh không biết Tiêu tướng quân đang gần trong gang tấc, vẫn đang miêu tả theo như tưởng tượng ở trong lòng, "Tiêu tướng quân có cái dũng của vạn người không thể cản, triệu tập gần vạn binh sĩ, lập tức một ngựa đi trước đánh vào trận địch. Thủ hạ của Lịch Sơn Phi có một đại tướng tên là Dương Đức Phương, nhìn thấy Tiêu tướng quân vọt tới, liền hét lớn một tiếng, huy đao thúc ngựa lên nghênh chiến, chỉ là không đến một hiệp, đã bị Tiêu tướng quân đâm cho rơi xuống ngựa. Tặc binh đều rối loạn phân tấc, mở miệng kêu to, thật là lợi hại".

Tiêu Bố Y chỉ uống rượu, hồi lâu không nói gì, ánh mắt chợt chớp động, thấp giọng nói: "Nhị ca, đến rồi".

Lý Tĩnh gật gật đầu, nhìn thấy ở cửa tửu lâu đang đến một hán tử nghèo khó, trong tay cầm một vật thật dài, dùng vải rách quấn lấy, nhíu mày nói: "Màn này sẽ diễn như thế nào?"

"Tất cả cứ để đệ làm là được" Tiêu Bố Y cười nói: "Chút việc nhỏ này cũng không cần làm phiền Nhị ca. Tìm người ra đây uống rượu, chính là chịu không nổi cả ngày có người tới cửa tặng lễ nịnh hót, cũng thực là phiền".

"Dương Đức Phương bị Tiêu tướng quân đâm rớt xuống ngựa, tặc binh đại loạn," Người kể chuyện không có ai tới tặng lễ nịnh hót, cũng không thấy phiền, tiếp tục nói: "Lịch Sơn Phi hét lớn một tiếng, hai tay cầm đại chùy cả trăm cân xuất chiến".

"Chờ chút," Người nghe lại đặt câu hỏi, "Hắn hai tay đều cầm chùy, vậy ngựa thì sao?"

Người kể chuyện nhìn khinh bỉ nói: "Nói ngươi kiến thức kém ngươi còn không tin, đời này chắc là nửa con ngựa cũng chưa từng gặp qua? Đại tướng chân chính chém giết trên chiến trường, đều chỉ bằng hai chân là có thể khống chế ngựa, nếu một tay cầm cương mà tác chiến, vậy chẳng phải là chuyện nực cười sao. Nói đến không cần tới Đại tướng quân, cho dù kỵ binh tinh nhuệ cũng có bản lãnh này, bằng không thì làm sao có thể giương cung bắn tên?"

Người bên ngoài giật mình hiểu ra, đều nói thì ra là như thế.

"Lịch Sơn Phi một thanh đại chùy nặng đến cả trăm cân, hai thanh gộp lại cùng một chỗ vậy cũng phải đến ba trăm cân…"

Người đặt câu hỏi lại có nghi hoặc, thầm nghĩ đại chùy này đến ba trăm cân, hơn nữa Lịch Sơn Phi này cùng khải giáp, phỏng chừng ít nhất tổng cộng lại cũng phải tới năm trăm cân, ngựa nào có thể chịu nổi? Lịch Sơn Phi này bộ cưỡi trâu ra nghênh chiến chắc? Nhưng bị khinh bỉ đã nhiều, cũng cảm thấy xấu hổ, giây lát tưởng tượng thì giật mình hiểu ra, Lịch Sơn Phi này chắc là đã xuống ngựa, chỉ bằng hai chân, không cần cưỡi ngựa.

"Lịch Sơn Phi lập tức quát to hãy đến nhận lấy cái chết, song chùy đánh tới, lực cũng phải tới ngàn cân" Câu đầu tiên của người kể chuyện đã phủ định suy đoán của người nọ, làm cho hắn lại chìm trong mơ hồ, lại nói tiếp, "Tiêu tướng quân cười lạnh một tiếng, cầm thương lên đỡ, lảng cảng một tiếng vang lớn, ánh lửa văng khắp nơi. Lịch Sơn Phi hai tay hổ khẩu bị rách, kêu lên một tiếng thật lớn, hai ngựa vừa giao nhau, Tiêu tướng quân đã đưa thương qua tay trái, đưa ra sau lưng rút ra Tứ lăng kim trang giản đánh nhanh qua, trúng giữa lưng Lịch Sơn Phi, Lịch Sơn Phi hộc máu, cắm đầu mà chạy. Dưới sự liều chết thủ vệ của tặc phỉ, lúc này hắn mới bỏ chạy được. Tiêu tướng quân dẫn quân chém giết một trận, mười mấy vạn tặc phỉ tan rả như băng tuyết, lúc này mới giải vây cho Thái Nguyên".

Mọi người ồ lên đang muốn giải tán, người kể chuyện đột nhiên lớn tiếng nói: "Tiêu tướng quân đang đuổi theo, đột nhiên kêu to một tiếng, không ổn!"

Mọi người quay đầu lại, cho dù Tiêu Bố Y cũng quay đầu lại nhìn, không biết là không ổn ở chỗ nào.

"Không ổn ở chỗ nào?"

"Mau nói đi…"

"Chớ có nước đục thả câu!" Mọi người mồm năm miệng mười thúc giục.

Người kể chuyện nhìn thấy mọi người đều nhìn tới, đắc ý nói: "Tiêu tướng quân lúc này quay đầu lại nhìn về phía Lưu Đại Kháng ta, vội vàng hỏi, Đại Kháng, ngươi có nấu rượu không, ta hiện tại một ngày không có uống rượu của ngươi thì cả người không được tự nhiên. Lưu Đại Kháng ta nghe đến đó, liền cuống quít đem túi rượu mà minh mang theo đưa lên, Tiêu tướng quân sau khi uống thì tinh thần lên gấp trăm lần, lại đuổi giết Lịch Sơn Phi cả trăm dặm, lúc này mới đắc thắng trở về, vỗ vỗ vai Lưu Đại Kháng ta nói, Đại Kháng à, nhà ngươi nấu rượu rất ngon" Nói tới đây Lưu Đại Kháng đặt một bình rượu lên bàn, lớn tiếng nói: "Mọi người mau đến bình phẩm, đây là rượu mà Tiêu tướng quân cũng khen ngon, chỉ cần ba văn tiền là có thể uống một chén, hưởng thụ đãi ngộ giống như Tiêu tướng quân".

Mọi người đều cười to lên, lập tức giải tán, Lưu Đại Kháng có chút đổ mồ hôi, nói với theo: "Nếu không mua rượu, về sau ta chỉ làm cho mình Tiêu tướng quân uống, các ngươi muốn uống ta cũng không có bán đâu".

Tiêu Bố Y tức cười, hồi lâu mới nói: "Người này cũng là một nhân tài".

Hắn cũng không nghĩ đến mình hiện tại cũng là một minh tinh, cổ nhân làm quảng cáo cũng hiểu được hiệu ứng lợi dụng tên tuổi.

Lý Tĩnh cũng nhịn không được cười, ngoắc tay nói: "Lưu Đại Kháng, ngươi tới đây, rót cho ta một bát rượu nếm thử".

Lưu Đại Kháng nhìn thấy có người gọi, tinh thần lên gấp trăm lần, rót cho Lý Tĩnh một bát đầy tràn, Lý Tĩnh uống cạn rồi tán dương: "Thuần hậu hương nồng, quả nhiên không tệ".

Lưu Đại Kháng có chút cao hứng, hào tình bộc phát, "Chỉ bằng những lời này của khách quan, ta sẽ tặng cho các người ba bát nữa".

Tiêu Bố Y cũng nếm qua, gật đầu nói: "Nhị ca nói không sai, rượu này quả nhiên không tệ".

Lưu Đại Kháng lại càng cao hứng, nhìn thấy hai người cũng lạ mặt, nhịn không được hỏi: "Hai vị khách quan là người mới tới sao, Đại Kháng nấu rượi tại đây cũng có chút danh tiếng".

Hán tử nghèo túng ở xa xa chợt hô lên, "Bán đao, bán đao, bán bảo đao tổ truyền".

Tửu lâu rất là ồn ào, hán tử nghèo khó hô lên thực không có khiến cho bao nhiêu người chú ý, chỉ hiểu được cái gói mà hắn dùng vải rách quấn lại thì ra là đao. Nhưng chỉ nhìn vào những miếng vải rách rưới kia, thì đã biết đao này cũng không tốt, nên cũng không ai để ý tới.

Tiêu Bố Y lại phất tay nói: "Bán đao, tới đây".

Hán tử nghèo túng rụt rè đi tới nói: "Khách quan, người muốn mua đao?"

"Cũng phải xem cái đã rồi mới nói" Tiêu Bố Y cười nói: "Nhưng ngươi đến cả vỏ đao cũng không có sao?"

Hán tử nghèo túng hổ thẹn nói: "Vỏ đao đã hỏng rồi, bất quá khách quan, đao này vẫn hoàn hảo không tổn hao gì".

Tiêu Bố Y đưa tay rút ra một thanh yêu đao chói lọi, đặt ở trên bàn, "Đao này của ta cũng không kém, không bằng tỷ thí thử xem?"

Lưu Đại Kháng hoảng sợ, thầm nghĩ người này mang đao, cũng không thấy được là có lộ số gì tốt.

Hán tử nghèo túng lắc đầu nói: "Khách quan, đao của người tuy tốt, nhưng đao của ta quá mức sắc bén, chỉ sợ làm tổn hại đao của người".

Tiêu Bố Y cười lạnh, "Ngươi thật sựquá lớn lối rồi, đao này của ta chính là do Vô Hoài Văn luyện ra, dùng mười điếu tiền của ta. Ngươi đừng nói là tổn hại, đao của ta nếu như bị đao của ngươi phá hủy đi, chẳng những không cần ngươi bồi thường, ngược lại còn tặng cho ngươi một điếu tiền".

Hán tử nghèo túng trước mắt sáng ngời, "Khách quan nói thật sao?"

"Tuyệt không nói đùa" Tiêu Bố Y chỉ tay vào Lưu Đại Kháng nói: "Người bán rượu này làm chứng là được" Xong rồi đưa tay lấy từ trong lòng ra mấy đồng tiền đưa cho Lưu Đại Kháng: "Đây là thưởng cho ngươi".

Lưu Đại Kháng gật đầu cúi người, "Cảm ơn khách quan. Tên kia, ngươi nhanh chóng so đao đi, đừng làm chậm trễ khách quan uống rượu".

Hán tử nghèo túng cười lạnh nói: "Đao này mà do Vô đại tượng luyện ra, vậy thì cả thiên hạ đều là bảo đao rồi".

Trong khi hắn nói chuyện, đã cởi bỏ lớp vải quấn, hào quang chói mắt, hàn khí bức người. Hán tử nghèo túng hai đao đều cầm trên tay, dùng sức chém vào nhau, chỉ nghe "sạt" một tiếng, rồi tiếng lẻng kẻng vang lên, yêu đao của Tiêu Bố Y đã bị chém gãy một mảnh rơi ở trên mặt đất.

Tiêu Bố Y kinh hãi thất sắc nói: "Quả nhiên là bảo đao".

Lý Tĩnh thấp giọng nói: " Tam đệ, xem ra đao này cũng đao trên tay ngươi có chút giống nhau".

Lưu Đại Kháng cũng hoảng sợ.

Cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nhìn thấy qua lợi khí như vậy, có thể nói là chém sắt như bùn! Nhưng khi nghe được lời Lý Tĩnh nói, lại có chút nghi hoặc, thầm nghĩ loại thần khí này chẳng lẽ còn có hai thanh?

"Khách quan, người đã thua một điếu tiền?" Hán tử nghèo túng đưa tay ra hỏi.

Tiêu Bố Y cũng không nuốt lời, lấy ra hai ngân đậu đưa cho hán tử nghèo túng, "Nhiêu này cũng đủ một điếu tiễn, có chơi thì có chịu. Chỉ là hán tử, đao này của ngươi muốn bán bao nhiêu tiền?"

"Mười lượng hoàng kim" Hán tử nghèo túng trầm giọng nói.

Lưu Đại Kháng thiếu chút nữa đánh rơi bình rượu, thất thanh nói: "Mười lượng hoàng kim?"

Tiêu Bố Y cũng gật đầu nói: "Mười lượng vàng cũng không tính là mắc, chỉ là trên người ta không có mang theo nhiều vàng, trong lúc nhất thời cũng không đủ. Không bằng ngươi cùng ta về nhà ta, ta sẽ giao đủ vàng cho ngươi".

Hán tử nghèo túng lắc đầu nói: "Thất phu vô tội, giữa của mới có tội. Ta cũng không dám cùng khách quan về, nếu khách quan thích thì hãy đem vàng đến đây mà mua đao?"

Lưu Đại Kháng biết hán tử nghèo túng này nói cũng không sai, cũng cẩn thận. Tửu lâu có nhiều người, thật ra cũng không thiếu người muốn chiếm đoạt, hai người uống rượu này đều cao lớn có lực, nói không chừng cũng có thể tìm một chỗ giải quyết hán tử này, chiếm lấy bảo đao.

Tiêu Bố Y do dự, "Được rồi, ba ngày sau tai đây, ta sẽ đem mười lượng vàng mua đao, ngươi vạn lần chớ bán cho ai khác".

Hán tử nghèo túng nghiêm nghị nói: "Vậy một lời đã định".

***

Lưu Đại Kháng vác rượu đi ra khỏi quán cơm, lắc đầu mệt mỏi.

Chỉ trong mấy canh giờ, hắn chẳng những bán được rượu, được thưởng tiền, lại còn nhìn thấy bảo đao kinh tâm động phách, thật sự là chuyện cả đời khó mà gặp được, về nhà lại có tiền vốn thổi phồng cùng vợ con.

Chỉ là mới vào nhà, mới vừa đóng cửa quay người, chợt nghe phía sau "phành" một tiếng vang lớn, cửa nhà đã bung ra, một đám binh sĩ xông vào, cầm trường thương đem Lưu Đại Kháng vây quanh lại.

Lưu Đại Kháng bị dọa kêu to, "Đánh cướp à!"

Một người tặng cho Lưu Đại Kháng một cái bạt tai, trầm giọng quát: "Chớ có hét lên, chúng ta là thủ vệ trong thành".

Lưu Đại Kháng bị dọa mặt không còn chút máu, sau khi thấy rõ quan phục của đối phương, run giọng nói: "Quan gia, Đại Kháng ta cho tới bây giờ luôn tuân thủ pháp luật, hồ ngôn loạn ngữ kể về Tiêu tướng quân, nhưng cũng không phải hủy đi danh tiếng, xin các người đừng giết ta".

Một người tách binh sĩ ra, dáng người khôi ngô, rõ ràng chính là Cao Quân Nhã, thanh âm lạnh lùng nói: "Đem chuyện ngươi hôm nay gặp ở tửu lâu kể lại cho ta một lần, không được sơ sót!"

Lưu Đại Kháng không biết vấn đề là ở đâu, vội vã kểlại toàn bộ chuyện ở tửu lâu, Cao Quân Nhã sau khi nghe xong hỏi: "Vậy thanh đao kia có tơ vàng quấn ở chuôi đao không?"

"Không phải," Lưu Đại Kháng lập tức lắc đầu nói: "Trông rất cũ nát, bộ dáng giống như đã dùng rất lâu rồi".

Cao Quân Nhã cau mày, "Ngươi nói bảo đao này có hai thanh?"

Lưu Đại Kháng cười khổ nói: "Ta nghe được người mặt đen ở bên cạnh người kia nói, hắn nói là trên tay người mặt trắng còn có một thanh nữa".

"Hán tử nghèo túng bộ dáng ra sao?" Cao Quân Nhã lại hỏi, đợi sau khi nghe Lưu Đại Kháng miêu tả xong, trầm giọng nói: "Chuyện hôm nay không được nói ra với bất kỳ ai khác, ta chỉ cần nghe thấy nửa câu phong phanh, thì sẽ chặt cái đầu của ngươi xuống".

Lưu Đại Kháng mừng rỡ, liên tục gật đầu, cũng đã bị dọa xuất ra một thân mồ hôi lạnh.

Cao Quân Nhã rời khỏi nhà Lưu Đại Kháng, nhíu mày nói với thủ hạ: "Các ngươi đi toàn thành tìm hán tử kia, chớ có để lộ ra. Khi tìm được, đưa đến gặp ta! Có chút phản kháng giết không tha".

Các thủ hạ nghe lệnh, chia nhau hành động, Cao Quân Nhã lại đi thẳng đến đại lao, cầm lệnh bài tiến vào đại lao, chỉ thấy lao ngục đề phòng nghiêm ngặt, Cao Quân Nhã đi đến một phòng giam trong cùng nhất, lệnh cho binh lính mở cửa phòng giam.

Trong phòng giam có trải một lớp cỏ khô, một người nằm ở trên, quần áo lam lũ, không biết là sống hay chết, chỉ là trên tay chân đều bị xiềng xích, hiển nhiên là trọng phạm.

Cao Quân Nhã đi vào phòng giam, lạnh lùng nói: "Ngô Công Bố, đã lâu không gặp?"

Ngô Công Bố đột nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt đầy những vết thương, hai mắt đỏ như lửa, lạnh lùng nói: "Cao Quân Nhã, ngươi có giỏi thì cứ giết ta, bằng không Thái Bình đạo mà biết việc này, nhất định sẽ đem ngươi bầm thây ra vạn đoạn!"