Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 202: Tóc xanh

Dương Quảng thật ra rất không thích phong quan, hắn rất nhiều chỗ phi thường hào phóng cùng xa xỉ, nhưng chuyện này lại hết sức keo kiệt.

Sau khi Lại bộ Thượng thư Ngưu Hoằng chết, chuyện thăng quan miễn quan liền phân cho người khác xử lý, Dương Quảng không có việc gì cũng sẽ tham dự, cũng không bộ nhiệm Lại bộ Thượng thư.

Trong quần thần cũng ít khi thăng quan tiến tước, bình thường đều là làm kiêm chức tạm thay mà thôi, có chức vụ tuy khiếm khuyết, nhưng nhưng đa số đều là không bổ nhiệm, mà là cho quan viên còn lại phân chia chức trách.

Kể từ đó, ba tỉnh sáu bộ Đại Tùy chế độ tuy nhiên hoàn bị, nhưng lại khiếm khuyết rất nhiều.

Tiêu Bố Y có thể lên làm Thái Phó Thiếu Khanh đã xem như là một dị số, bởi vì Vũ Văn Hóa Cập rơi đài, chức vị này cũng để không. Hắn có thể lên làm Hữu kiêu vệ Đại tướng quân, lại là dị số trong dị số, Lý Hồn rơi đài cũng có ít người dự đoán tới trường hợp này.

Hắn từ Thái Phó Thiếu Khanh nhảy lên Hữu kiêu vệ Đại tướng quân, có thể nói là quan phẩm đã đến cực điểm, hơn nữa nắm giữ binh quyền Hữu vệ phủ, phải nói là Dương Quảng đối với hắn đã cực kỳ tín nhiệm.

Dương Quảng tại đầu thành tuyên bố đối với Tiêu Bố Y, coi như là một loại biểu hiện tín nhiệm.

Tiêu Bố Y lại không có cảm giác gì, đã hơn một năm nay hắn thấy rất nhiều sự lên xuống, cũng biết quan chức hôm nay đã càng ngày càng không đáng giá tiền, hoàng đế qua vài năm nữa cũng có thể tự phong, một cái Hữu kiêu vệ Đại tướng quân thì tính là cái gì.

Bất quá có quan hàm này so với không có cũng tốt hơn, ít nhất Đại Tùy trước mắt vẫn là binh tinh lương đủ, ít nhất hắn ngoại trừ nuôi ngựa, còn có thể danh chính ngôn thuận nuôi quân, cái này xem như thu hoạch lớn nhất của hắn từ Nhạn Môn bị vây.

Dương Quảng rốt cục đã xác định Thủy Tất Khả Hãn dẫn binh trở về, lệnh cho Vương Nhân Cung truy đuổi, Vương Nhân Cung vốn vẫn đi theo, nhưng bất quá chỉ là một Thái Thú, bên cạnh Dương Quảng trọng thần vô số nên cũng không đến lượt hắn nói cái gì, hắn vẫn đều là yên lặng phụ trách phòng ngự, cũng ít có cơ hội phát biểu ý kiến.

Dương Quảng cấp cho Vương Nhân Cung hơn ngàn kỵ binh truy kích mấy chục vạn đại quân của Thủy Tất Khả Hãn, Vương Nhân Cung khi lĩnh lệnh đầu cũng có chút lớn lên, hắn đương nhiên không dám thực đuổi theo, chỉ đi theo đuôi của đại binh Đột Quyết mà xuất phát.

Có thể là Thủy Tất Khả Hãn một ngụm oán khí khó phát, cũng có thể là Nhạn Môn quận thật sự không có gì đang cướp đoạt, Thủy Tất Khả Hãn công vào Nhạn Môn quận, lại theo Mã ấp quận rút lui. Vốn nghĩ sinh linh đồ thán cũng là khó tránh, không nghĩ đến Vương Nhân Cung quay về lại bắt được không ít thương binh Đột Quyết. Hơn nữa nói cho Dương Quảng một tin tức tốt, thành Mã ấp dưới sự cố thủ của Phụng thành úy Tề Lạc cùng Giáo úy Lưu Vũ Chu, cũng không bị công phá.

Tiêu Bố Y nhớ tới Tề Lạc cùng Lưu Vũ Chu biểu hiện khác nhau, không khỏi cảm khái. Quốc nạn đương đầu, biểu hiện cũng hoàn toàn khác nhau, Tề Lạc Phương Vô Hối là tiểu binh mà vẫn có thể xả thân không hối hận. Ngược lại người như Lưu Vũ Chu, làm việc giọt nước cũng không lọt, chính là muốn dẫn sói vào nhà, lại làm cho người ta nắm không được nhược điểm.

Dương Quảng ra lệnh đem quân Đột Quyết bắt được chém, lúc này mới chuẩn bị khởi giá đi Huyền. Thủy Tất Khả Hãn đã đánh tới cửa, không cần hỏi cũng biết chuyện hòa thân tự nhiên không thành, trước mắt là phải trở về Tây Kinh thương lượng chuyện đối phó với Đột Quyết.

Không đợi Dương Quảng khởi giá, Tề vương Dương Giản từ Huyền liền đuổi tới, bộ dáng quả thực chẳng khác gì tên ăn mày, trên tay quấn băng vải, vết máu loang lổ, chính là khóc thấu đến trời xanh, để mình còn có thể gặp lại được phụ hoàng.

Đợi khi nghe được Lưu Phiên bị trảm, Tiêu Bố Y được thăng Hữu kiêu vệ Đại tướng quân, Tề vương Dương Giản khóc càng thảm thiết, không biết là vì Lưu Phiên bị trảm mà thương tâm, hay là vì Tiêu Bố Y thăng quan mà thương tâm, thật lâu sau mới nói, mình nghe tin lời dèm pha, mong phụ hoàng trọng phạt.

Thủ hạ của Tề vương đều nói, Tề vương Dương Giản biết Thánh Thượng bị vây, thề chết cũng phải rời Huyền đi cứu Thánh Thượng. Nhưng quân Đột Quyết thật sự quá nhiều, Tề vương cánh tay bị thương, khó có thể xông ra khỏi trùng vây, bất đắc dĩ chỉ có thể về lại Huyền cố thủ, Tề vương đối với Thánh Thượng trung tâm có thể thấy được.

Dương Quảng cũng không nói gì nhiều, cùng Tề vương cũng có vẻ phụ tử tình thâm, con của hắn dù sao cũng chỉ có ba người, một đã chết, một còn nhỏ, tuy nghi tâm Tề vương, nhưng dù sao hắn cũng là con của Tiêu Hoàng hậu sinh ra, không để cho Tề vương mặt mũi, cũng phải cấp cho Tiêu Hoàng hậu chút mặt mũi, có muốn tính sổ cũng không nóng lòng. Dương Quảng cũng cảm thấy ở Nhạn Môn quận có chút nguy hiểm, dẫn theo các đại thần vội vàng qua Khẩu hướng Thái Nguyên xuất phát.

Khi đến Khẩu, Vân Định Hưng cùng Lý Thế Dân đang xé cờ làm da hổ, vốn tham tử nói quân Đột Quyết đã lui lại, đều có chút không tin, cảm thấy quân Đột Quyết sao lại có thể ngu xuẩn như vậy, bị dọa cái liền đi, cái đó và sự hung hãn trong truyền thuyết hoàn toàn là hai dạng khác biệt, chẳng lẽ là quỷ kế của quân Đột Quyết? Vân Định Hưng đang do dự có xuất binh hay không, thì có binh bẩm cáo nói Thánh Thượng giá lâm. Vân Định Hưng hoảng sợ, học theo Tề vương, băng đầu cấu mặt từ trên núi đi xuống, nhìn thấy Dương Quảng liền quỳ xuống, nói lão thần cứu giá chậm trễ, mong Thánh Thượng trách phạt, nhìn thấy Thánh Thượng không có ý trách phạt, Vân Định Hưng lại kéo Lý Thế Dân vào, đem diệu kế của Lý Thế Dân, mình theo đó mà làm nhất nhất nói ra, Dương Quảng gật gật đầu, cũng không nhiều lời, làm cho Vân Định Hưng thất vọng.

Trong mắt Vân Định Hưng, hiển nhiên trước mắt Đột Quyết lui quân là cùng kế nghi binh của hắn có quan hệ rất lớn, hắn lấy hai vạn binh sĩ dọa lui bốn mươi vạn quân Đột Quyết, thật sự là công lao trong đời khó được, lần này Nhạn Môn giải vây công lao rất lớn, nhưng khi nghe nói Dương Quảng đem công giải vây tính lên đầu Tiêu Bố Y, thậm chí còn phá cách thăng hắn làm Hữu kiêu vệ Đại tướng quân, cằm thiếu chút nữa là đập xuống chân.

Lý Thế Dân thật ra bộ dáng cũng rất thoải mái, đây là chiến dịch đầu tiên trong cuộc đời hắn, so với trong tưởng tượng còn bình thản hơn nhiều, hơn nữa cũng chưa bao giờ đánh giết qua, không khỏi có chút không đủ hoàn mỹ.

Dương Quảng bên người chỉ có hơn hai vạn binh sĩ, nhiều ít cũng có chút lo lắng, ngày đêm hành quân đến Thái Nguyên, lại một số ngày sau, binh tướng các nơi cần vương mới lục tục đuổi tới, chỉ là nghe nói Thánh Thượng không việc gì bình yên trở về, đều không có tâm tình gì.

Dương Quảng sắc mặt như thường, nụ cười lại ít, binh tướng các nơi cần vương đều lo lắng bất an. Bọn họ phát hiện Thánh Thượng lại càng thêm thâm trầm, khó nắm bắt, chỉ có thể thật cẩn thận ứng đối. Tuy có bao nhiêu lộ binh tướng cần vương, Dương Quảng chỉ thưởng cho ba lộ viện quân, một là quân của Vân Định Hưng, hai lộ khác còn đang trên đường, nghe được Dương Quảng bình yên không việc gì, chưa đến Thái Nguyên cũng đã quay trở về, nhưng cũng được Dương Quảng thưởng. Một lộ là Tề quận Trương Tu Đà, lộ còn lại là Giang Đô quận Vương Thế Sung!

Trương Tu đã cùng Vương Thế Sung một tại Tề quận, một tại Giang Đô, đều cách Nhạn Môn quận khá xa, hai người có thể tới cứu viện, đương nhiên làm cho Dương Quảng cảm thấy trung tâm cảnh cảnh, chỉ là hai người vừa muốn tiễu phỉ, trên đường trở về cũng có chuyện làm.

***

Thái Nguyên, trong Tấn Dương cung.

Dương Quảng ngồiở cao vị, mày cau lại. Nhạn môn bị vây tuy đã giải, nhưng hắn đã cảm giác được, hiện tại người trên thiên hạ đã xem hắn là địch!

Vì sao? Hắn cả đời đều là vì thiên hạ. Chẳng lẽ chính là đổi được kết quả này?

Không ai nói, nhưng Dương Quảng trong lòng biết rõ, còn hơn lúc trước Đông Đô bị vây, các cánh viện quân này đến thật sự quá chậm, Lũng Tây phiệt môn nắm giữ quyền cao, cách Nhạn Môn quận cũng khá gần, nhưng tốc độ đi tới Thái Nguyên còn muốn chậm hơn quân từ Đông Đô tới, bọn họ hy vọng mình chết!

Nghĩ vậy Dương Quảng bàn tay có chút cứng ngắc, nhìn Tiêu Bố Y ngồi ở xa xa, không biết mình có nên hoàn toàn tin tưởng hắn hay không.

Đối với Tiêu Bố Y, Dương Quảng cảm tình có thể nói là hết sức phức tạp. Tiêu Bố Y có họ hàng xa với Hoàng hậu, xuất thân thấp kém, là hậu nhân của Tiêu thị đã sớm xuống dốc, có thể làm đến Hữu kiêu vệ Đại tướng quân, thật sự là bởi vì kết quả của nhiều phương diện.

Khả Đôn, Bùi Phiệt, Bùi Minh Thúy, còn có Vũ Văn thị, Lý phiệt nhiều phương diện tác dụng trái ngược, kết quả đã tạo ra một Tiêu Bố Y.

Hắn có thể nói một mực khảo nghiệm Tiêu Bố Y, nhưng hắn bỗng nhiên có một ngày phát hiện, Tiêu Bố Y này biểu hiện cung thuận, nhưng từ trong xương cốt cũng kiêu ngao không thuần. Tiêu Bố Y cùng triều thần có rất nhiều khác biệt, triều thần không có ý dám ngỗ nghịch hắn, nhưng Tiêu Bố Y này, khi tại thành Nhạn Môn lại dám hỏi lại hắn một câu, thật sự là chuyện lần đầu tiên Dương Quảng trong đời gặp.

Nhưng Dương Quảng lại không thể không trọng dụng hắn, bởi vì hắn cảm thấy mình đã không thể tin được người ngoài, thật sự cũng khó có thể có người mà hắn dùng được. Hắn cả đời này nếu nói phá cách tín nhiệm thì chỉ có hai người, một là Trương Tu Đà, người còn lại chính là Vương Thế Sung, hai người kia đều không có phụ sự tín nhiệm của hắn. Hiện tại Tiêu Bố Y có thể là người thứ ba không?

Dương Quảng cũng không thể khẳng định, chỉ duy nhất đáng vui mừng chính là Tiêu Bố Y đối với hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng có hành động phản bội nào, xem ra nhất cử nhất động của hắn đều quy củ. Thành Nhạn Môn nếu không có hắn báo tin, nếu không có hắn phát hiện quỷ kế của Thủy Tất Khả Hãn, nếu không có huynh trưởng Lý Tĩnh của hắn, mình hiện tại cũng không thể cao cao tại thượng.

"Thánh Thượng, hôm nay đạo tặc không ngừng, sĩ tốt mỏi mệt, hy vọng bệ hạ cấp tốc về Tây Kinh, chuyên tâm bình loạn, củng cố căn cơ của Đại Tùy mới là kế lâu dài".

Tô Uy run run đứng lên, thành tâm nói.

"Vũ Văn ái khanh, ý ngươi thế nào?" Dương Quảng hỏi.

Vũ Văn Thuật do dự, "Thánh Thượng, thần cũng cảm thấy, hôm nay gia quyến các quan viên đi theo thánh giá đều ở tại Đông Đô, không bằng trước tiên đi Đông Đô, rồi định mới định mưu là tốt nhất".

"Hữu kiêu vệ, ý của ngươi thế nào?" Dương Quảng trước kia đối với Tiêu Bố Y đều là gọi thẳng tên, này đã xưng hô quan chức, một là nhắc nhởTiêu Bố Y, mình đối với hắn không tệ, hai cũng là đại biểu cho việc đây là một hồi quan phương chính thức nói chuyện với nhau.

Tiêu Bố Y trầm ngâm nói: "Hồi Thánh Thượng, vi thần làm Hữu kiêu vệ Đại tướng quân, vốn là một giới vũ phu, đối với chuyện trị quốc cũng không rành, nhưng theo hạ thần thấy, hiện nay thiên hạ động loạn đã hiện, căn bản là làm cho dân chúng sống không được. Hiện nay Đại Tùy tuy có Trương tướng quân, Vương quận thừa, Thái Phó Khanh các danh tướng tiễu phỉ, nhưng dù sao cũng không tiêu diệt tận gốc được, nếu như Thánh Thượng có thể nghỉ ngơi dưỡng sức, ít động thổ mộc, cho dân chúng chuyên tâm làm ăn, trong vòng ba năm, Đại Tùy đạo tặc tất ít đi. Qua mấy năm, khi nước giàu dân mạnh, đạo phỉ tất không cần diệt mà tự tan, đến lúc đó Đột Quyết nếu vẫn còn kiêu ngạo, Thánh Thượng mới phái tinh binh đi phạt, tất thành công, thành tựu sự nghiệp vĩ đại".

"Bố Y quá mức tự khiêm nhường, một giới vũ phu mà có thể nói ra loại trị quốc an bang này" Tô Uy ở một bên mừng rỡ nói.

Dương Quảng cau mày, hồi lâu mới nói: "Hữu kiêu vệ nói cũng có đạo lý, một khi đã như vậy, ngày mai khởi giá về lại Tây Kinh rồi thương nghị thêm".

Vũ Văn Thuật không vui, đám người Tô Uy thì mừng rỡ, cùng kêu lên: "Thánh Thượng anh minh".

Dương Quảng cũng khoát tay nói: "Các khanh gia lui ra trước đi, Bùi Ngự Sử, Vũ Văn tướng quân cùng Ngu Thị Lang lưu lại" Nhìn thấy Tiêu Bố Y muốn đứng dậy, Dương Quảng nhẹ giọng nói: "Hữu kiêu vệ cũng lưu lại".

Tiêu Bố Y sửng sốt, nhìn thấy vẻ mặt hâm mộ của quần thần, biết mình từ giờ trở đi, đã có thể tham dự quân cơ đại sự, cùng thất quý cùng ăn một mâm.

Đợi khi quần thần lui ra, Dương Quảng nhìn thoáng qua bốn người, chậm rãi nói: "Hữu kiêu vệ, Khả Đôn đưa tin nói, Lý Tĩnh chỉ bằng ba trăm quân sĩ, ở thảo nguyên từ tây qua đông chiến ngàn dặm, đánh cho quân Đột Quyết gà bay chó chạy?"

Tiêu Bố Y cười khổ nói: "Cái này, vi thần cũng không biết. Lúc trước vi thần cùng Lý Quận thừa biết quân Đột Quyết nam, đều phi thường lo âu, thương nghị binh phân hai đường, Lý Quận thừa đi gặp Khả Đôn thương lượng làm sao giải vây, thần phi ngựa nhanh chóng về báo tin, cho nên Lý Quận thừa hiện tại như thế nào, thần cũng không biết. Nhưng lúc trước Sất Cát Thiết dẫn ba ngàn đại quân đánh lén đội ngũ tứ hôn, đã bị Lý Quận thừa dẫn ba trăm binh đánh tan, hơn nữa còn bắt sống Sất Cát Thiết, lãnh binh cao minh có thể thấy được".

Dương Quảng lại trầm ngâm thật lâu sau mới nói: "Nói như vậy Lý Tĩnh cũng có tài, lấy ba trăm quân có thể phá ba ngàn quân địch, trẫm thực ít nghe tới…"

Hắn muốn nói lại thôi, Bùi Ngự Sử cũng cười nói: "Thánh Thượng, Khả Đôn cùng Hữu kiêu vệ đối với Thánh Thượng trung tâm cảnh cảnh, là người trung thành, nói vậy Lý Tĩnh thực sự là có tài, xem ra Thánh Thượng dùng người sáng suốt, lại phát hiện châu ngọc giữa đá sỏi".

Dương Quảng mày hơi chút giãn ra, "Hữu kiêu vệ, ngươi có biết trẫm phong ngươi làm Hữu kiêu vệ Đại tướng quân có dụng ý gì không?"

"Vi thần không biết" Tiêu Bố Y thầm nghĩ, chẳng phải có công tất thưởng sao, bên trong còn có ẩn tàng cái gì đây?

Dương Quảng đưa mắt ra hiệu Bùi Uẩn, Bùi Uẩn hiểu ý ở một bên nói: "Thật ra Thánh Thượng đã sớm muốn trọng dụng Hữu kiêu vệ, chỉ là vẫn không có cớ gì, lần này Nhạn Môn bị vây, Hữu kiêu vệ tuy công lao không nhỏ, nhưng thăng làm Hữu kiêu vệ Đại tướng quân dù sao cung là chuyện Đại Tùy trước đó chưa từng có. Chính là vì Thánh Thượng biết Hữu kiêu vệ túc trí đa mưu, Lý Tĩnh lại là kỳ tài lĩnh quân, lúc này mới nghĩ cho các ngươi hỗ trợ lẫn nhau, trấn thủ Sơn Tây Hà Đông một vùng, điều động binh sĩ, đợi đến khi cơ hội thành thục sẽ cho Hữu kiêu vệ làm Chủ tướng, Lý Tĩnh làm phó, bình định Đột Quyết, để báo mối hận Nhạn Môn bị vây". Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Tiêu Bố Y trầm ngâm hồi lâu mới nói: "Vi thần cũng không quen dẫn binh đánh giặc".

"Lĩnh quân này có người nào là trời sinh?" Bùi Uẩn cười nói, "Hữu kiêu vệ dũng quan ba quân, túc trí đa mưu, Lý Tĩnh cũng là kỳ tài, hai người các ngươi nhận trách nhiệm này, chớ có phụ sự tin tưởng của Thánh Thượng".

Dương Quảng nói: "Hữu kiêu vệ, trẫm ngày mai sẽ lên đường về Tây Kinh, tuyên triệu thiên hạ, nghĩ ngơi dưỡng sức, ít động thổ mộc, cho dân chúng lấy nông canh làm trọng. Ngươi thân là Hữu kiêu vệ Đại tướng quân, thời khắc nào cũng lấy chinh phạt Đột Quyết làm trọng, nhưng Quan Lũng một vùng cũng là hạng lòng dạ khó lường, ngươi phải lưu ý nhiều, một khi có động tĩnh khác thường, phải kịp thời báo cáo cho trẫm".

***

Tiêu Bố Y khi rời Dương Quảng, nhiều ít cũng hiểu được chút ý tứ của Dương Quảng, Dương Quảng lo lắng Quan Lũng cựu phiệt một vùng, cho nên để hắn ức chế Quan Lũng cựu phiệt. Bất quá để cho một Hữu kiêu vệ hắn đối kháng Quan Lũng cựu phiệt, Dương Quảng xem ra cũng có chút xem trọng hắn.

Trên thực tế Nhạn Môn bị vây lần này, Quan Lũng cách Nhạn Môn không xa, nhưng biểu hiện rất không tốt. Trương Tu đã cứu viện sốt ruột, dĩ nhiên là vì Dương Quảng, Vương Thế Sung từ Giang Đô tới cứu viện, cũng quá nửa là diễn trò. Tiết gia, Lương gia, bao gồm cả Lưu gia Mã ấp đều tính là Quan Lũng đại phiệt, bọn họ hoặc tọa quan hổ đấu, hoặc âm thầm phá hoại, cũng có thể đều cấu kết với Đột Quyết, để nội ứng ngoại hợp.

Dương Quảng muốn diệt trừ Quan Lũng cựu phiệt, Quan Lũng cựu phiệt bộ không muốn lật đổ Dương Quảng chắc. Nhưng hiện tại đều là đề phòng lẫn nhau, Dương Quảng muốn diệt trừ quan lũng cựu phiệt, chỉ là không có cớ, chỉ sợ kích biến thiên hạ, Quan Lũng cựu phiệt lại đối với việc Dương Huyền Cảm bạo loạn năm đó lòng cũng sợ hãi, nhưng cũng không dám làm khó dễ trước.

Khi nghĩ như vậy, Tiêu Bố Y lắc lắc đầu, thầm nghĩ để cho bọn họ chó cắn chó là tốt nhất, mình cẩn thận bồi dưỡng thực lực mới là quan trọng nhất.

Chỉ là chưa kịp ra khỏi Tấn Dương cung, cảm giác được một cỗ hương thơm truyền tới, Tiêu Bố Y dừng bước, nhìn thấy Vô Ưu công chúa ở phía trước không xa.

Bên cạnh cây hoa, Vô Ưu công chúa xem ra người còn đẹp hơn hoa, đang nhìn Tiêu Bố Y, trên mặt không biết là buồn hay vui.

Tiêu Bố Y không tiện đi đường vòng, đành phải đi nhanh qua, đang muốn từ bên người nàng đi qua, Vô Ưu đã lắc mình đi đến bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói: "Tiêu đại nhân…"

"Không biết công chúa có chuyện gì phân phó vi thần?"

Vô Ưu công chúa khẽ nhíu đầu mi, u oán nói: "Tiêu đại nhân vẫn thích đem người cách xa ngàn dặm vậy sao?"

Tiêu Bố Y lắc đầu, "Vi thần còn có chuyện, công chúa nếu không có phân phó, vi thần xin cáo lui!"

Hắn cất bước muốn đi, Vô Ưu công chúa lại ngăn đường hắn, "Tiêu đại nhân, ta cố ý chờ người ở đây".

"Ồ?"

"Ta nghĩ phải nói với người một tiếng cảm ơn, càng muốn nói với người lời xin lỗi của ta" Vô Ưu công chúa ánh mắt nhìn nghiêng nghiêng, nhìn chằm chằm vào người Tiêu Bố Y, giống như muốn hóa thành những sợi tơ quấn quanh.

Tiêu Bố Y bất động thanh sắc, "Công chúa nặng lời rồi, vi thần vẫn chỉ là theo bổn phận mà làm việc…"

"Tiêu Bố Y, người chẳng lẽ vẫn thích giấu kín con tim sâu như thế sao?" Vô Ưu công chúa nhẹ nhàng thở dài nói: "Thật ra ta biết, trong lòng của người, cũng có vị trí của ta…"

Nhìn thấy Tiêu Bố Y lộ ra bộ mặt như trái khổ qua, công chúa phì cười, "Ta hình như nói không trúng tâm sự của người hay sao mà làm ra loại vẻ mặt này?"

Tiêu Bố Y cười khổ cũng không được, lẩm bẩm: "Ta chỉ nghĩ nam nhân mới thích tự tác đa tình, không nghĩ đến nữ nhân tự tác đa tình còn muốn liều mạng hơn nữa".

Hắn nói thanh âm tuy thấp, nhưng cũng là cố ý để cho Vô Ưu nghe được, chỉ nghĩ Vô Ưu công chúa sẽ đột nhiên giận dữ như trước, không nghĩ đến Vô Ưu chỉ than nhẹ một tiếng, "Ta thực chính là tự tác đa tình sao chứ? Lúc trước Lý Mẫn hãm hại ta, ngoại công đi cầu Tiêu đại nhân trợ giúp. Tiêu đại nhân vẫn chưa hứa, nhưng không quá lâu sau, Lý Mẫn tự đâm đầu vào đường chết, người bên ngoài đều nói, Tiêu đại nhân có công rất lớn".

Tiêu Bố Y đánh vỡ đầu cũng nghĩ không ra mình ở trong chuyện đó có công lao gì, Vô Ưu lại nói: "Nhưng Tiêu đại nhân cái gì cũng không nói, chỉ yên lặng mà làm vì Vô Ưu. Mượn lần tứ hôn này mà nói, Tiêu đại nhân nói, người không đi cũng sẽ có người khác đi, Vô Ưu lúc ấy chỉ nghĩ là nói lấy lệ mà thôi, nhưng xong chuyện ngẫm lại mới hiểu được, thì ra Tiêu đại nhân đã sớm có sự chuẩn bị, lần đi Đột Quyết này làm Tứ hôn sứ chẳng qua chỉ muốn phá hư chuyện hòa thân mà thôi, buồn cười Vô Ưu lại không hiểu".

Tiêu Bố Y không thể không ngắt lời nói: "Công chúa nói vi thần cũng không dám nhận, vi thần đi Đột Quyết hòa thân, chính là đem hết khả năng vì Thánh Thượng phân ưu mà thôi, tuyệt đối không có ý phá hoại gì. Còn việc Thủy Tất Khả Hãn nam hạ, cũng không phải là chuyện mà ta có thể tưởng tượng ra được, công chúa ngàn vạn lần không thể nói như vậy".

"Ta biết người sợ phụ hoàng biết, lúc này mới yên lặng làm việc" Vô Ưu công chúa khẽ cười nói: "Chuyện này trong lòng ta hiểu rõ ràng là được, ta nói ra, đương nhiên sẽ không đề cập với phụ hoàng, ta chỉ muốn cho Tiêu đại nhân biết, Vô Ưu đối với mấy ân tình này đều ghi tạc vào lòng. Tiêu đại nhân đã vì Vô Ưu làm nhiều chuyện, ta lại lần nữa hiểu lầm Tiêu đại nhân, ngẫm lại cũng cảm thấy áy náy".

Nói tới đây Vô Ưu công chúa đột nhiên từ trong tay áo lấy ra một cây chủy thủ, hàn quang lập lòe. Tiêu Bố Y hoảng sợ, chụp lấy cổ tay của Vô Ưu, "Công chúa muốn làm cái gì?"

Nhìn thấy Vô Ưu nhìn mình, thu ba như nước, Tiêu Bố Y chậm rãi buông lỏng tay ra, nhưng vẫn lưu tâm động tĩnh của Vô Ưum chỉ sợ nàng lại tự gây hại đến bản thân, vậy hắn có nhảy xuống Hoàng hà cũng rửa không sạch được.

"Đến bây giờ ta mới biết được, thì ra Tiêu đại nhân cũng khẩn trương vì Vô Ưu" Vô Ưu khóe miệng lộ ra nụ cười giảo hoạt.

Tiêu Bố Y ho khan một tiếng, thầm nghĩ là ai muốn chết ở trước mặt ta, ta cũng phải cản, huống chi là cô?

"Chủy thủ này là Vô Ưu chuẩn bị cho chính mình" Vô Ưu nhìn mũi nhọn của thanh chủy thủ, nhẹ giọng nói: "Ta lúc trước hiểu lầm Tiêu đại nhân, nói hận người cả đời, sau khi người đi rồi liền chuẩn bị đem theo thanh chủy thủ này. Khi theo phụ hoàng bắc thượng, ta chỉ nghĩ, đợi khi qua Tử Hà, thì sẽ là khi Vô Ưu mất mạng, nhưng không nghĩ đến Nhạn Môn bị vây, ta cũng bỏ đi ý định này. Tiêu đại nhân…" Vô Ưu dùng chủy thủ cắt nhẹ, đã cắt một đoạn tóc xanh, ngón tay đem đoạn tóc quấn quanh thành một lọn, đặt ở trên tay Tiêu Bố Y, rồi lui ra phía sau hai bước, "Vô Ưu phải cùng với phụ hoàng về lại kinh thành, nhưng con tim của Vô Ưu, cũng như lọn tóc này, đều thuộc về Tiêu đại nhân".

Nàng sau khi nói xong, không dây dưa nữa mà xoay người bước đi, Tiêu Bố Y sửng sờ tại chỗ, thật lâu sau không nói gì.

Tay cầm lọn tóc xanh, Tiêu Bố Y nhìn mọi nơi, vốn định quẳng đi, nhưng lại nghĩ đến ngọn chủy thủ chói lọi kia, đành phải cất vào trong lòng, thở dài một hơi.

***

Ngoài thành Mã ấp, một đội binh sĩ chậm rãi đi tới.

Binh sĩ chẳng qua chỉ chừng ba trăm, tiến tới tuy thong thả, nhưng đội ngũ không chút rối loạn, nghiêm minh tề chỉnh.

Tướng cầm đầu tay cầm Hỗn thiết thương, nhìn thành Mã ấp cao lớn nguy nga, tuy không cười nhưng trong lòng cũng thở phào, Mã ấp, Lý Tĩnh ta rốt cuộc đã trở lại!

Tôn Thiếu Phương cách đó không xa, cùng mười mấy cấm vệ trong lòng đầy kính sợ nhìn về tướng quân như sắt thép phía trước, chiến thần bất bại, nội tâm kích động, không thể tự chủ.

Bọn họ thấy, bốn mươi vạn đại quân Đột Quyết là bị Lý Tĩnh dẫn theo mấy trăm người này ép cho phải trở về, Lý Tĩnh hơn một tháng này, dẫn dắt bọn họ qua lại mấy ngàn dặm, thảo nguyên đều bị phong thanh hạc lệ, thảo mộc giai binh (nghe tiếng gió thổi hạc kêu cũng lo sợ, nhìn cỏ cây cũng tưởng là binh sĩ), sau phát triển đến bước vừa nghe được cái tên Lý Tĩnh đã cắm đầu mà chạy.

Lý Tĩnh trận chiến cuối cùng là đi quấy nhiễu nha trướng Đột Quyết, hắn đương nhiên sẽ không công kích trực diện nha trướng Đột Quyết, nhưng không ngừng tập kích, đã làm cho nha trướng Đột Quyết không chịu nổi áp lực, cấp báo liên tục.

Lý Tĩnh xem trọng nhất là tin tức, thỉnh thoảng phái binh sĩ đi mọi nơi tìm hiểu, sau khi biết Khả Đôn cùng Sĩ Lợi Phất Thiết đã đến, thì sau khi quấy nhiễu vài lần thì không xuất binh nữa, tự nhiên làm cho Sĩ Lợi Phất Thiết uy vọng tăng cáo, lại qua mấy ngày, Lý Tĩnh tính ngày cũng không sai biệt lắm, dẫn quân yên lặng rút lui, dọc theo hướng đông nam Vu Đô Kim Sơn hành quân, dọc theo đường đi có thể nhìn thấy quân Đột Quyết liên miên bất tuyệt trở về, Lý Tĩnh bắt một tên quân Đột Quyết hỏi, biết Nhạn Môn đã được giải vây, không khỏi thở phào một hơi.

Một khi đã giải vây, hắn cũng không chậm trễ thời gian nữa, lệnh binh sĩ thay trang phục của quân Đột Quyết, trong lúc Thủy Tất Khả Hãn tức giận trùng trùng muốn bắt lấy hắn để khai đao tế, thì thần không biết quỷ không hay đã tới Tử Hà, bỏ đi trang phục Đột Quyế, Lý Tĩnh dẫn binh sĩ Đại Tùy lặng lẽ trở về, dân chúng có trông thấy cũng nghĩ đến đây là quân đội cần vương gì đó, lại không biết đội ngũ này chính là đại quân ma quỷ quét ngang các bộ lạc thảo nguyên, giải vây cho Nhạn Môn, bị người Đột Quyết thống hận.

Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, một con ngựa trắng như tuyết đang nhằm thẳng hướng mà đến, xem ra đúng là vì Lý Tĩnh mà đến. Các cấm vệ khẩn trương, lại nhìn thấy Lý Tĩnh khóe miệng mỉm cười, trầm giọng nói: "Tam đệ, đã lâu không gặp".

Tiêu Bố Y xa xa khi nhìn thấy Lý Tĩnh, kích động khó có thểức chế, giục ngựa đuổi tới, nhìn thấy mọi người mặt xám mày tro, đen đúa gầy ốm, cảm khái nói: "Nhị ca, đã lâu không gặp, các người đã vất vả rồi".

Mọi người tuy chỉ mới không gặp bất quá hơn tháng, lại là đã cách nhau cả thế giới, Tôn Thiếu Phương nhìn thấy nụ cười của Tiêu Bố Y, không khỏi cảm thấy mũi cay cay, ngửa đầu ức chế nước mắt, cũng mỉm cười chào.

Tiêu Bố Y nhìn thấy mọi người mệt mỏi, cũng không nói nhiều, đi trước dẫn đường. Còn chưa đến thành Mã ấp, chỉ thấy ngoài thành có hai hàng binh sĩ khải giáp sáng chói, tinh kỳ phấp phới, rất là uy phong.

Lý Tĩnh có chút kỳ quái, "Những người này làm cái gì, không phải là đến bắt chúng ta chứ?"

Tôn Thiếu Phương ở tại Đông Đô đã lâu, nhìn thấy giáp trụ của binh sĩ liền hiểu được, "Những người này là tinh binh của Vệ phủ, chỉ có Đại tướng quân Vệ phủ mới có thể điều động, tiêu lão Đại, thành Mã ấp thành chẳng lẽ có Đại tướng quân đến?"

Tiêu Bố Y cười nói: "Mấy người này là thủ hạ của ta" Nhìn thấy ánh mắt giật mình của mọi người, Tiêu Bố Y cũng có chút mặt toát mồ hôi nói: "Nhị ca quá nửa là chưa biết, ta chạy tới chạy lui, lơ đãng mò được cái chức Hữu kiêu vệ Đại tướng quân này, những người này là đến ra mắt, ta thấy bọn họ không có chuyện gì, liền bảo đi ra đón các người".

Lý Tĩnh gặp nạn bất loạn, nghe được những lời này lại thiếu chút nữa là lập tức té xuống ngựa, "Hữu kiêu vệ Đại tướng quân, lơ đãng mò được? Ngươi mò được ở đâu, ta cũng đi mò".

Tiêu Bố Y có chút xấu hổ, "Nhị ca, ta…"

Lý Tĩnh cũng cười rộ lên, "Đùa với đệ thôi, bất quá ngươi làm tướng quân, bổng lộc cũng không ít, mời ta uống rượu tất không thể thiếu".

"Đó là tự nhiên rồi".

"Tam đệ, chuyện may mắn nhất trong cuộc đời của con người là gì?" Lý Tĩnh ánh mắt chớp động, đột nhiên hỏi.

Tiêu Bố Y có chút mờ mịt, không biết Lý Tĩnh vì sao lại hỏi như vậy, Lý Tĩnh nhìn về phía cửa thành, nhẹ giọng nói: "Ta cảm thấy chuyện may mắn nhất không phải ngươi được làm Hoàng Thượng hay là tướng quân, mà là vô luận khi nào, ngươi còn sống, ở tại đầu đường, cũng sẽ có người một mực chờ ngươi".

Ở đầu đường kia, một người ngựa đang chạy vội đến, thân áo hồng như ngọn lửa, tóc xanh có lẽ đã không còn, hồng nhan có lẽ đã già cỗi, nhưng phần chờ đợi kia, cũng vẫn cố chấp như ngọn núi kia, vĩnh viễn ở đó!