Tất cả mọi người đều gật đầu, Phùng giám mục cũng không thể nói gì với Mã Hành Không, phải đi theo Tiêu Bố Y chọn ngựa mà không dám hỏi một câu nào. Tiêu Bố Y mới vừa rồi giẫm người xong, chọn ngựa cũng dốc hết tâm lực, mục trường phụ cận kinh đô có ba nơi, nơi này ước chừng có hơn hai ngàn ngựa của hoàng gia, Tiêu Bố Y ánh mắt độc đáo, tuyển ra năm trăm con ngựa cho dù Tần Thúc Bảo cùng Trình Giảo Kim cũng đều thầm gật đầu, trong lòng cảm kích...
Mã Hành Không khổ tâm kinh doanh tại Lư Lăng mã trường nhiều năm, hôm nay tại Đông Đô coi như là lấy ngựa hình thể tuyệt đẹp, tuấn lãng phi thường làm chủ. Một khi đã như vậy, lực lưng eo chịu nặng đều là nhân tố thứ yếu, dù sao có kéo xe thì ngựa của hắn cũng có thể hoàn toàn đảm nhiệm. Lực tay của hắn không kém, nhưng cũng không cho rằng mình có thẻ nhẹ nhàng ấn sụm một con ngựa như vậy, Tiêu Bố Y ấn sụm một thớt ngựa, dùng để lập uy cũng không kém, mà loại lực tay này cũng làm cho người ta lạnh người.
Phùng giám mục á khẩu không nói gì, không biết Thái Phó Thiếu Khanh này lực tay vốn không kém, sau khi tu luyện Dịch Cân kinh, kéo nổi cường cung sáu thạch, nay nếu dùng sức, không cần nói là ngựa không gượng dậy nổi, mà cho dù là trâu cũng không được. Hắn có tật giật mình, bởi vì Mã Hành Không cùng hắn có giao tình riêng, bình thường cũng tặng lễ cho hắn không ít, chỉ nghĩ lần này đã làm cái trò trộn lẫn ngựa, trong lúc nhất thời trong lòng hoảng sợ.
Tiêu Bố Y lại đi đến bênh cạnh một con ngựa khác, ấn ấn xuống gật đầu nói: "Thớt ngựa này không tệ, chỉ là ngựa của Mã trường chủ tốt xấu không đều, thực làm cho người ta thất vọng".
Mã Hành Không không biết làm thế nào cho phải, Tiêu Bố Y cũng hoài nghi lão tiểu tử này cùng Vũ Văn Hóa Cập có thể có quan hệ, lúc trước Vũ Văn Hóa Cập hãm hại mình hồng nhật bạch vân có liên quan đến lão tiểu tử này hay không cũng không thể biết, nhưng Mã Hành Không một khi đã có thể cùng Đông Đô mục trường có quan hệ, muốn nói trước kia cùng Vũ Văn Hóa Cập có quan hệ không tốt, thì đánh chết hắn cũng không tin. Một khi đã như vậy, hắn trơ mắt làm chính là tiêu giảm đi ảnh hưởng của Vũ Văn Hóa Cập trước kia, kéo thế lực của mình lên, bốn Thự lệnh sẽ từ từ quan sát rốt cuộc là người nào trung tâm, Mã Hành Không này có thể sẽ là đối tượng hắn đả kích đầu tiên. Còn việc liên hợp với mục trường nào, Dương Đắc Chí đã bắt đầu xử lý, nhưng không cần nói cũng biết, giải tỏa đi sự đàn áp của Vũ Văn Hóa Cập đối với các mục trường trước kia, đánh tiếng một chút, đối phương sẽ cảm ân đái đức.
"Ngựa của Lư Lăng mục trường tạm thời áp chế, chờ ta rảnh sẽ đến kiểm tra, hôm nay có chuyện gấp, chúng ta tuyển chiến mã trước rồi nói sau" Tiêu Bố Y đem Mã Hành Không gạt sang một bên, "Phùng giám mục. Dẫn ta đi lựa chọn chiến mã".
Tất cả mọi người đều gật đầu, Phùng giám mục cũng không thể nói gì với Mã Hành Không, phải đi theo Tiêu Bố Y chọn ngựa mà không dám hỏi một câu nào. Tiêu Bố Y mới vừa rồi giẫm người xong, chọn ngựa cũng dốc hết tâm lực, mục trường phụ cận kinh đô có ba nơi, nơi này ước chừng có hơn hai ngàn ngựa của hoàng gia, Tiêu Bố Y ánh mắt độc đáo, tuyển ra năm trăm con ngựa cho dù Tần Thúc Bảo cùng Trình Giảo Kim cũng đều thầm gật đầu, trong lòng cảm kích.
Bệnh lâu mà không có thuốc, ở tại chiến trận chém giết lâu ngày, bọn họ nhiều ít cũng biết chọn lựa chiến mã, hơn nữa cũng biết sự quan trọng của chiến mã, mới vừa rồi ngựa của Mã Hành Không nhìn như không tệ, trong thì hào nhoáng, nhưng hỉ sợ không thể trải qua huyết chiến trên chiến trường. Tiêu Bố Y lựa ra năm trăm chiến mã, trong mắt Tần Thúc Bảo quả thực là đã tẫn tâm hết sức, tuyệt không phải là hạng không biết gì. Tiêu Bố Y từ buổi trưa chọn lựa cho đến khi sập tối, lúc này mới tuyển xong năm trăm chiến mã, hắn mỗi khi vì đám người Tần Thúc Bảo tuyển ra một con ngựa, phân lượng trong mắt Tần Thúc Bảo lại càng thêm nặng, tuy nhiên điều này làm cho Giám mục quan thực không thích thú gì. Đợi khi năm trăm chiến mã đã chuẩn bị thỏa đáng, Tiêu Bố Y lúc này mới thở phào một hơi, nhìn sắc trời nói: "Phiền hai vị đại nhân đã cùng ta chịu mệt, thật sự là không yên tâm".
Lý Tĩnh cười nói: "Chức trách tại thân, có gì mà phiền toái, bất quá tuyển chiến mã đã xong, sắc trời cũng đã tối, ta đã ghi chép thỏa đáng, có thể về rồi".
Bùi Tịch đã ngáp dài, buồn tẻ vô cùng, nghe được trở về thì liên tục kêu tốt.
Mọi người không trì hoãn mà trở về Đông Đô, khi đến thành Nam thì Tần Thúc Bảo cùng Trình Giảo Kim cảm ơn mọi người vất vả, nói với Tiêu Bố Y: "Tiêu đại nhân, Đại Tùy có người như Thái Phó Thiếu Khanh, quả thật may mắn, Tần Thúc Bảo lúc này thành tâm thay mặt các huynh đệ đổ máu tại sa trường cảm tạ người".
Trình Giảo Kim cũng cười nói: "Không sai không sai, lúc trước ta còn tưởng rằng Tiêu đại nhân còn quá trẻ, mọi chuyện làm chẳng qua chỉ là giả nhân giả nghĩa, khó tránh ngôn ngữ châm chích, nhưng người hôm nay làm là thật sự, nói lời thật, lão Trình ta phục ngươi. Lão Trình ta miệng thối, bất quá chỉ như là đánh rắm vậy, cho nên mong Tiêu đại nhân không cần để ý".
Tiêu Bố Y khẽ cười nói: "Phục hay không phục, cũng không quan trọng, trước mắt quan trọng hơn chính là nhanh chóng xuất hành, ngựa đều đã ổn thỏa, mấy ngày tới đã có thể xuất phát chưa?"
Tần Thúc Bảo lắc lắc đầu nói: "Ngựa đã không có vấn đề, bất quá khí giới lương thảo cũng cần chuẩn bị".
"Chuyện chuẩn bị giáp trụ không thuộc chúng ta quản lý" Lý Tĩnh khẽ cười nói: "Cái này thuộc Vệ úy Thiếu Khanh Lý đại nhân quản lý".
"Ngươi so với Lý đại nhân này thì tốt hơn rất nhiều" Trình Giảo Kim ở một bên nói.
Tiêu Bố Y thầm nghĩ làm cho các ngươi thì chính là người tốt, còn lại đều đạp đổ hết. Chức trách của Vệ úy phủ ngoại trừ quản lý cờ ra, chính là quản lý mấy cái khí giới này, hắn cũng không ôm đồm nhiều việc, chỉ ôm quyền nói: "Một khi đã như vậy, ngày mai ta sẽ xuất cho các ngươi đủ công văn về ngựa, chuyện còn lại chúc các ngươi may mắn".
Tần Thúc Bảo cùng Trình Giảo Kim sau khi cáo từ, Bùi Tịch con mắt loạn chuyển, cũng chắp tay nói: "Tiêu đại nhân, ti chức cũng có chuyện, cũng không thể phụng bồi".
Tiêu Bố Y gật đầu, cảm thấy Bùi Tịch này tuy nghiện rượu, bất quá làm việc cũng tính là khéo léo, đợi khi chỉ còn lại hắn cùng Lý Tĩnh, Lý Tĩnh áp thấp thanh âm, khẽ cười nói: "Bố Y, chiêu Gõ núi dọa hổ này của ngươi không tệ, nhưng phải cẩn thận ép chó nhảy tường, bất quá nhị ca ta không giỏi mấy chuyện này, điểm ấy ngươi so với ta mạnh hơn rất nhiều…"
"Ta biết ý của nhị ca, bất quá ta cũng có chừng mực" Tiêu Bố Y hất tuyết đọng trên đầu, thở nhẹ một hơi nói: "Nhị ca, hôm nay…"
"Chớ có khách sáo, khách sáo không phải là huynh đệ" Lý Tĩnh mỉm cười phất tay ngăn lại.
Tiêu Bố Y trong lòng ấm áp, "Ta muốn nói hôm nay trời lạnh, chúng ta đi uống chút rượu làm ấm người được không? Ta biết huynh không có vấn đề, chỉ sợ về trễ, tẩu tử sẽ trách".
Lý Tĩnh lắc đầu nói: "Tẩu tử ngươi theo ta mấy năm nay, ta cũng thực thấy có lỗi nàng năm đó đã coi trọng, cho nên mọi chuyện đều có theo theo nàng ta, huynh đệ cũng khoang dung độ lượng, bởi vì ta mà cho đến nay vẫn không trách gì nàng, vi huynh còn chưa cám ơn đệ".
Tiêu Bố Y cười nói: "Ta chẳng qua có vài ngày, huynh đã gần mười năm, muốn nói độ lượng, ta còn kém xa lắm".
Hai người đều cười, Lý Tĩnh vỗ vỗ vai Tiêu Bố Y, lớn tiếng nói: "Đi, đi uống rượu, có một số việc, ta có thể làm chủ" Hai người đều cười to, cưỡi ngựa ra khỏi thành, ở phương xa chợt có một người như là người tuyết chậm rãi đi tới, "Tiêu đại nhân, Lý đại nhân, uống rượu mà nói, không biết có tính một phần cho ta với không…"
Tiêu Bố Y ngẩn ra, phát hiện người tuyết là Tôn Thiếu Phương, nhớ tới lời mời của hắn, có chút áy náy nói: "Tôn thân vệ vẫn chờở đây? Ta hôm nay nhiều việc phải làm nên quên mất Tôn huynh tìm ta uống rượu, nhị ca, vị Tôn Thiếu Phương thân vệ của Hữu vệ phủ này, không biết huynh có quen không?"
Lý Tĩnh gật gật đầu, "Tôn thân vệ là người trượng nghĩa hào hiệp, ta đương nhiên biết" Tiêu Bố Y biết tính cách của Lý Tĩnh, hắn bình thường nói rất thẳng, không nói thì thôi, chứ nói sẽ không trái với lương tâm. Nói như vậy Tôn Thiếu Phương thật ra đích xác muốn kết giao với mình mà thôi?
"Đa tạ Lý đại nhân khen ngợi không uống rượu mà trong lòng cũng ấm áp rất nhiều" Tôn Thiếu Phương phủi tuyết đọng trên vai, "Tiêu đại nhân, người có việc công tại thân, vất vả một ngày, các huynh đệ đều biết. Bọn họ đang ở tại Lâu Ngoại Lâu chờ người. Ta chỉ sợ bỏ qua mất lúc Tiêu đại nhân trở về, lúc này mới ở chỗ này đợi. Lý đại nhân, ta biết Tiêu đại nhân sẽ không cự tuyệt, người nếu có thể đi, đó là vinh hạnh của chúng ta".
Lý Tĩnh lắc đầu nói: "Thiếu Phương nói quá khách khí rồi, các ngươi chọn Lâu Ngoại Lâu, có phải biết ta đi cùng Bố Y, sợ ta trở về không tiện?"
Tôn Thiếu Phương đưa ngón cái lên, "Lý đại ca minh giám, thông minh như thế, huynh đệ tuy không dám kể công, nhưng không thể không nói Lý đại ca vừa đoán đã trúng, bất quá Lý đại ca lần này cũng không cần lo lắng về nhà tẩu tử sẽ làm ầm ĩ làm cho hàng xóm không yên".
"Vì sao?" Tiêu Bố Y kinh ngạc hỏi.
Tôn Thiếu Phương cười nói: "Chúng ta đều biết Tiêu đại nhân cùng Lý đại ca giao tình rất tốt, cho nên khi mời khách, thì cũng mời hết luôn. Tẩu tử biết chúng ta mời khách, thật ra cũng không phản đối, ngược lại còn nói tính cho người một phần. Thiếu Phương ta tuy Lý đại ca chưa cho phép, nhưng cũng mạo muội mời cả tẩu tử, mong người chớ trách".
Lý Tĩnh liếc mắt nhìn Tiêu Bố Y nói: "Nói như vậy, nàng ta khẳng định cũng biết Bố Y thăng quan?"
Tôn Thiếu Phương trong mắt có tia giảo hoạt cười, "Đúng vậy".
Tiêu Bố Y nhìn vẻ mặt có chút bất đắc dĩ của Lý Tĩnh, vỗ vỗ vai Lý Tĩnh, "Nhị ca, thăng quan so với bị khiển trách thì tốt hơn nhiều, đi thôi".
Khi Tiêu Bố Y điện thí đã thấy được Đổng Trung Tướng, cũng không có ngạc nhiên, chỉ nhìn Hồng Phất nữ. Trừ Đổng Trung Tướng ra, mọi người đều vây quanh bên cạnh Hồng Phất nữ, cũng không phải nói Hồng Phất nữ có mị lực kinh người gì, mà là nàng ta đang một chân cao cao giẫm lên ghế, vén tay áo lên, cao giọng hô, "Đặt đi, đặt đi"...
Ba người cưỡi ngựa đến Tầm Thiện phường, khi đến Lâu Ngoại Lâu, chỉ thấy Lâu Ngoại Lâu đèn đuốc huy hoàng, đông đúc nhộn nhịp. Tiêu cấm đối với ba người bọn họ mà nói, đều chỉ là cho có. Các phường sau khi tiêu cấm, dân chúng không được ra vào, nhưng các hoạt động bên trong phường như tửu lâu, nhạc phường, sòng bạc vẫn tiếp tục hoạt động.
Nghe được trong tiếng hỗn loạn, một thanh âm nữ tử cao nhất, Lý Tĩnh lắc đầu nói: "Bố Y, là tẩu tử ngươi, ta ở ngoài tám dặm đã có thể nghe ra thanh âm của nàng".
Tiêu Bố Y cười, "Đã lâu không có thấy tẩu tử hăng hái như thế, để cho người cao hứng cũng tốt" Tôn Thiếu Phương chỉ mỉm cười, dẫn hai người bọn họ lên Lâu Ngoại Lâu. Tiêu Bố Y nhìn thấy Lâu Ngoại Lâu tạo hình có chút kỳ lạ, bên ngoài lầu chủ còn xây một căn lầu khác nữa, lúc này mới hiểu được hàm nghĩa của Lâu Ngoại Lâu.
Vừa mới lên Lâu Ngoại Lâu, một chưởng quầy trong quay đã tới đón, "Viên Ngoại Lang đến đây, mau mời mau mời, Tôn đại nhân cũng xin mời".
Tiêu Bố Y nhận ra vị này chính là Táo Vương gia La chưởng quầy đối với Lý Tĩnh vừa yêu vừa hận, chỉ thiếu chút nữa là muốn bóp chết Lý Tĩnh. Bởi vì Lý Tĩnh tính cách bình thản, La chưởng quầy đối với Lý Tĩnh cũng không tính là tôn kính, lần này nhiệt tình đại bộ phận thật ra là bởi vì thân vệ Hữu vệ phủ Tôn Thiếu Phương.
"Vì này là?" La chưởng quầy thực tinh minh, chỉ cảm thấy Tiêu Bố Y có chút nhìn quen mắt, nhất thời lại không có nhận ra.
"Vị này là Thái Phó Thiếu Khanh chủ khách hôm nay Tiêu đại nhân" Tôn Thiếu Phương cười nói: "La chưởng quầy, Tiêu đại nhân công việc bề bộn đến đây, ngươi cần phải chiêu đãi cho tốt mới được".
La chưởng quầy cười bồi, liên thanh nói tốt, đợi khi xoay người đi phân phó tiểu nhị mới đột nhiên sực nhớ, dùng sức vỗ đầu, "Người này chính là áo vải kia? Điều này sao có thể?"
Ba người Tiêu Bố Y lên lầu, tuy là Tiêu Bố Y trầm ổn, Lý Tĩnh bình tĩnh, lại cũng bị sự náo nhiệt trên lầu các muốn làm cho dở khóc dở cười. Người trên lầu các Tiêu Bố Y đều quen, bốn thủ hạ của Tôn Thiếu Phương đương nhiên ở đây, kỳ quái chính là Phùng Lang tướng cũng có mặt, còn có một người mặt già nua, tinh thần quắc thước, ngồi thẳng ở trên ghế giống như một cái chân bàn thứ năm vậy, Lý Tĩnh sợ Tiêu Bố Y không nhìn thấy, thấp giọng nói: "Bố Y, kia là Đổng Trung Tướng Vũ hầu phủ, hắn cũng vì ngươi mà đến, có thể thấy thể diện của ngươi hiện tại thật sự không nhỏ".
Khi Tiêu Bố Y điện thí đã thấy được Đổng Trung Tướng, cũng không có ngạc nhiên, chỉ nhìn Hồng Phất nữ. Trừ Đổng Trung Tướng ra, mọi người đều vây quanh bên cạnh Hồng Phất nữ, cũng không phải nói Hồng Phất nữ có mị lực kinh người gì, mà là nàng ta đang một chân cao cao giẫm lên ghế, vén tay áo lên, cao giọng hô, "Đặt đi, đặt đi".
Trên bàn có một cái bát lớn, bên trong rõ ràng có ba viên súc sắc, Hồng Phất nữ bên cạnh có một bình rượu, trên bàn cũng có không ít tiền. Các cấm vệ cùng Phùng Lang tướng đều mặt đỏ tai hồng, lấy ra một xâu tiền, đen vài đồng đặt ở trên bàn, Hồng Phất nữ cũng rất bất mãn, "Thế nào, có chừng này tiền còn không đủ ta uống rượu".
"Hồng Phất, lại bài bạc" Lý Tĩnh thấp giọng quát, tiến lên vài bước, muốn thu hồi tiền ở trên bàn. Hồng Phất nữ vội đưa tay ôm một vòng, lớn tiếng nói: "Chàng muốn làm gì?"
"Hồng Phất không hiểu chuyện, lại cùng các vị huynh đệ bài bạc," Lý Tĩnh nói, "Mong các huynh đệ không phiền lòng".
Phùng Lang tướng vốn trên mặt có chút trắng, nhìn thấy Tiêu Bố Y đến lại trở nên hồng nhuận, cười lớn nói: "Viên Ngoại Lang, lần này là chúng ta cùng tẩu tử đánh bạc, Viên Ngoại Lang không trách mới đúng".
"Nghe được sao?" Hồng Phất nữ đem toàn bộ tiền thu về một chỗ, "Lần này cũng không phải là ta thích đánh bạc".
"Nàng lấy cái gì để đánh bạc?" Lý Tĩnh nhíu mày nói.
"Ta thua một điếu tiền, ta liền uống một chén rượu" Hồng Phất nữ đưa tay chỉ vào bốn cấm vệ, "Có phải như vậy không?"
Nàng ta lấy rượu đổi tiền, Lý Tĩnh có chút bất đắc dĩ, các cấm vệ cười nói: "Tẩu tử vui vẻ là tốt rồi, đến đây đến đây, tiếp tục chơi đi, lần này ta đặt năm mươi văn".
"Ta ba mươi văn…"
"Ta hai mươi văn".
"Ta lần này đánh một điếu" Phùng Lang tướng đưa tay lấy ra một điếu tiền đặt lên trên bàn, khóe miệng có chút run rẩy.
Hồng Phất nữ chợt thấy Tiêu Bố Y đứng ở một bên, đột nhiên buông súc sắc xuống, đi nhanh tới, đưa tay đánh Tiêu Bố Y một quyền nói: "Tam đệ, ngươi thăng quan, sao lại cũng không nói cho ta một tiếng, hôm nay nếu không phải bọn họ nói, ta vẫn còn không biết. Chỉ là ngày thường giao tình rất tốt, sau khi thăng quan liền xem thường tẩu tử ta sao?"
Tiêu Bố Y ôm ngực, ho khan nói, "Tẩu tử cứ nói đùa, ta cùng Nhị ca đều bề bộn công việc, không rảnh để tới đây mà thôi".
Hồng Phất nữ đưa tay kéo Tiêu Bố Y, lớn tiếng nói: "Đây là tam đệ của Lý Tĩnh, cũng là tam đệ của Hồng Phất ta, các người có biết không?"
Mọi người chỉ có thể gật đầu nói biết, Hồng Phất nữ chính khí lẫm liệt nói: "Hắn mới đến kinh thành, rất nhiều chuyện có thể không hiểu, nếu đắc tội các vị, thì mong các vị lượng thứ. Đối với Hồng Phất hôm nay, chuyện của tam đệ chính là chuyện của Hồng Phất ta, các ngươi ai cũng không thể khi dễ tam đệ ta".
Mọi người thầm nghĩ, ngươi rõ ràng phải nói là chuyện của ngươi cũng chính là chuyện của Tiêu đại nhân thì đúng hơn, nếu không phải nể mặt Tiêu đại nhân, chúng ta quan tâm gì đến người là hồng phất hay lục phất?
"Ai lại dám khi dễ Tiêu đại nhân?" Tôn Thiếu Phương cười nói: "Đến đây, tẩu tử hăng hái như vậy, ta cũng đặt một điếu tiền" Hắn đưa tay lấy ra một điếu tiền đặt ở trên bàn, lúc này mới hỏi: "Vậy đổ như thế nào đây?"
"Tất cả mọi người đều đổ một lần, điểm số so với tẩu tử lớn hơn thì tính là thắng" Trương Khánh giải thích: "Tẩu tử nếu thua, thì cứ một điếu tiền thì uống một bát rượu".
"Vậy thật sự quá phiền toái" Tôn Thiếu Phương lắc đầu nói: "Tẩu tử, ta có một đề nghị, không biết người cảm thấy thế nào?"
"Người không nói ra, ta làm sao mà biết là thế nào?" Hồng Phất nữ nói.
"Tẩu tử chỉ cần đổ một lần, ba súc sắc lớn nhất là mười tám điểm, chỉ cần tẩu tử đổ lớn hơn chín điểm, thì tính là tẩu tử thắng" Tôn Thiếu Phương khẽ cười nói. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
"Tốt, loại đánh cuộc này rất thống khoái" Hồng Phất nữ vỗ bàn, "Cứ định như vậy đi" Nàng ta lời vưa nói xong, cầm lấy cái bát đậy lại lắc vài cái, sau đó để lại lên bàn, "Đã định đánh cuộc thì rời tay, mời".
Nàng mở cái bát ra, sắc mặt có chút trắng bệch, ba viên súc sắc phân biệt là một, một, hai, tổng cộng là bốn điểm, ván này nàng đã thua. Tôn Thiếu Phương khẽ cau mày, "Ván này xem như là thử thôi, có thể không tính".
Hồng Phất nữ vỗ bàn, "Có sức chơi có sức chịu, sao lại không tính?" Nàng nâng bình rượu lên, òng ọc đổ ra ba bát rượu, một hơi uống sạch, mặt không đổi sắc. Các cấm vệ đều nhìn nhau, muốn thêm tiền cũng không dám, chỉ sợ Hồng Phất nữ lại thua, chẳng khác nào bắt nàng ta uống đến chết.
Bọn họ tới chỗ này đương nhiên là xem thể diện của Tiêu Bố Y, bất quá Tôn Thiếu Phương biết Lý Tĩnh cùng Tiêu Bố Y có giao tình, lúc này mới nể mặt Hồng Phất nữ một chút, bọn họ đặt tiền chính là chuẩn bị thua để hiếu kính Hồng Phất nữ, cấp cho Tiêu Bố Y thể diện, không ngờ Hồng Phất nữ lại thua.
Hồng Phất nữ uống rượu xong, lại ném súc sắc, không ngờ chỉ được có tám điểm, mọi người thầm nghĩ vị này không phải đến đây để muốn thắng tiền, mà nhắm chừng đến đây để uống rượu chắc. Lý Tĩnh đợi sau khi Hồng Phất nữ lại uống ba bát rượu, lúc này mới giơ tay nói: "Hôm nay bài bạc đến đây dừng là được rồi".
"Như vậy sao được, bài bạc thì có thắng có thua chứ" Hồng Phất nữ đưa tay giữ tay Lý Tĩnh lại, hai mắt tỏa sáng, "Ta còn muốn chơi một ván nữa, có tiền thì cứ việc đặt thêm".
Các cấm vệ nhìn nhau, đều đặt thêm gấp đôi. Đổng Trung Tướng rốt cuộc từ trên ghế đứng lên, đi tới nói: "Ta đặt năm lượng bạc".
Đổng Trung Tướng khuôn mặt già nua, giọng nói khàn khàn, lấy bạc ra đặt ở trên bàn, đẩy đến trước mặt Hồng Phất nữ, khuôn mặt nhăn nheo lộ ra nụ cười. Chỉ là khi đặt bạc lên trên bàn, tay lại khẽ áp lên trên bàn, ngón tay khẽ rung lên, xem ra cũng có chút khẩn trương.
Hồng Phất nữ nhìn thấy như vậy, tinh thần phấn chấn, dùng sức lắc vài cái, hô to: "Lần này nếu mở ra mà không thắng, ta sẽ đem ba súc sắc quỷ các ngươi đập nát".
Nàng buông bát xuống bàn, Tiêu Bố Y thính lực sắc bén, chỉ nghe được trong bát khẽ vang lên một cái, Đổng Trung Tướng đã thu tay trở về, khẽ cười nói: "Hồng Phất mở ra xem, lão phu kiếm tiền không dể, nhưng cũng không nghĩ sẽ thua".
Hồng Phất nữ thần sắc khẩn trương, mở bát ra xem, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, trong bát rõ ràng là ba ba sáu, ván này nàng rốt cuộc đã thắng. Tiêu Bố Y cũng cảm thấy kỳ lạ, thầm nghĩ Hồng Phất nữ có lẽ không biết, nhưng bản thân lại hiểu rõ ràng, Đổng Trung Tướng này mới vừa rồi lấy tay đánh lên mặt bàn, khống chế điểm số của súc sắc trong bát, cố ý thua, chỉ với công phu cách sơn đả ngưu chân chính này, Đổng Trung Tướng đã có thể xem như là cao thủ hiếm có ở Đông Đô!