Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 120: Đại họa trước mắt

Bố Y khi từ Tứ Phương quán về lại Cao Thăng khách điếm, liền đâm đầu vào ngủ, Viên Hi đi tới hô hoán gọi cửa, hắn cũng làm như không có nghe thấy.

Chuyện ngươi lừa ta gạt trong khoảng thời gian này hắn thấy nhiều, hơn nữa càng ngày càng chìm sâu vào đó, khó có thể tự kềm chế, lần này Vũ Văn Hóa Cập vô hình trung lại mất mặt, đối với mình lại càng không từ bỏ ý đồ. Hắn khổ là có lòng mà vô lực, chỉ cảm thấy loại đối kháng này cũng không như loại chém giết một chọi một, hắn sao có thể lấy lực bản thân mà đối kháng Lý phiệt cùng gia tộc Vũ Văn sao?

Hắn tại Tứ Phương quán sau khi chiếm công đầu, không có sứ giả nước ngoài nào đưa ra vấn đề gì nữa, đều tâm phục khẩu phục, theo thứ tự phụng thượng vật phẩm tiến cống, cao hô vạn tuế rất say mê.

Dương Quảng nghe sứ giả nước ngoài cao hô vạn tuế, trong mắt Tiêu Bố Y lâng lâng cứ như là phê thuốc phiện vậy, mặt rồng đại duyệt, đem lễ vật thu lại, các sứ giả nước ngoài đều có thưởng, hơn nữa còn thưởng không ít. Tiêu Bố Y lúc này mới cảm thấy sĩ diện của Dương Quảng thật sựkhông nhẹ, hắn thưởng cho sứ giả nước ngoài cho dù là Tiêu Bố Y xem sơ qua, cũng biết vượt xa so với lễ vật đưa tới nhiều, các sứ thần trong này chỉ tung hô vạn tuế mấy tiếng, đã đem chừng đó tiền tài đi ra ngoài, nếu đúng như lời Tiểu Lục Tử, sứ thần quân vương hai mươi bảy nước Tây Vực đến triều bái, cả toàn núi vàng chỉ sợ cũng không đủ!

Vương miện của Lôi Tát Khắc vẫn chưa dâng lên, bởi vì nó không thuần, hắn hứa sau khi về nước nhất định sẽ bẩm cáo quân chủ, nghiêm trị công tượng kia rồi sẽ đem vương miện thuần kim dâng lên. Dương Quảng không mấy quan tâm, còn Tiêu Bố Y đã biết Lôi Tát Khắc sớm tính kế, vô luận thế nào thì vương miện này chẳng qua chỉ là vật ngụy trang mà thôi, cũng chưa từng có ý định tặng ra. Đây mới là tác phong của thương nhân tiêu chuẩn. Lôi Tát Khắc vương miện còn chưa tặng ra, đã thu hoạch đượci thưởng, cho dù là Dương Tiếu Phật kia cũng được thưởng không ít. Tiêu Bố Y nhìn thấy hắn nửa Hồ nửa Hán cũng làm cho Dương Quảng tôn trọng, chỉ có thể thở dài tốc độ xuất vàng như gió. Thái độ của Dương Quảng đối với thần dân so với đối đãi sứ thần ngoại bang hoàn toàn khác biệt.

Sau khi thưởng cho sứ giả xong, Dương Quảng cũng không quên công thần Tiêu Bố Y, thưởng cho mười lượng hoàng kim. Mười lượng hoàng kim này nếu trước kia, Tiêu Bố Y quá nửa còn có thể cao hứng một lát, bất quá hiện tại kiến thức đã nhiều, cũng không tính là thiếu tiền, đối với mười lượng hoàng kim cũng cảm thấy bình thường, cảm thấy mười lượng vàng này thực không bằng những phiền toái đem lại cho hắn. Hắn sau khi tiếp nhận hoàng kim, tạ ơn rời khỏi Tứ Phương quán về Đông thành, quay lại khách điếm ngủ thẳng giấc đến hừng đông, lại cảm giác cho dù trong lúc ngủ mơ, thì khí tức vẫn liên miên, khí huyết trong cơ thể giống như vô thanh vô tức mà thay đổi.

Sáng sớm ngày hôm sau khi rời giường, Tiêu Bố Y ra khỏi khách điếm may mắn tránh được Viên Hi, dọc theo ngã tư đường đi chưa được mấy bước lại đụng phải một nhân vật ngoài dự kiến.

Nhìn thấy Viên Lam cười tủm tỉm nhìn mình, Tiêu Bố Y chỉ có thể cảm giác thế giới này thật sự có chút quá nhỏ. Viên Lam mỉm cười đi tới, "Bố Y dậy sớm vậy".

"Viên huynh, sao lại trùng hợp như vậy? Huynh đến Đông Đô từ khi nào vậy?" Tiêu Bố Y nhiều ít cũng có chút kinh ngạc, đột nhiên nghĩ đến Viên Hi trong khoảng thời gian này che che dấu dấu, chẳng lẽ là biết Viên Lam đến nơi này, cho nên bắt đầu tránh né?

"Không phải trùng hợp, ta đặc biệt đến tìm ngươi" Viên Lam thở dài nói: "Chúng ta đều nghĩ Bố Y ngươi đi đến Đông Đô chuyện đầu tiên chính là tìm chúng ta, nhưng chúng ta hỏi mấy lần cũng không thấy bóng dáng của ngươi đâu cả, ta thật không hiểu ngươi có xem chúng ta là bằng hữu hay không, bằng không vì sao lại không tìm đến chúng ta? Ta nếu không gặp được Hoàng Xá Nhân, ta cũng không biết ngươiở khách điếm này. Bố Y lúc trước vào sinh ra tử cùng chúng ta, chẳng lẽ không bằng các bằng hữu lại Đông Đô này, ngươi lại vẫn ở khách điếm này làm cho chúng ta thật khó hiểu?"

Hắn nói nửa giỡn nửa thật, Tiêu Bố Y trong cảm động có chút hổ thẹn. Trong khoảng thời gian này hắn cũng nhàn rỗi, cũng biết các thương nhân quá nửa là không có đến Đông Đô, cho nên thấy tiệm của Lâm gia, Vương gia, Viên gia, ân gia tại Đông Đô, cũng không có vào hỏi thăm, miễn cho hạ nhân xem thường. Đều nói không có gian thì không có thương, nhưng các thương nhân này đối với mình rất tốt, hơn nữa Viên Lam lúc trước khi Vũ Văn Hóa Cập muốn hại hắn, đã ra mặt vì hắn. Lần này tìm đến, cũng là tiêu phí nhiều tâm tư, vô luận là vì hắn hay vì con gái, chỉ bằng vào phần nhiệt tình này, đã đáng giá để Tiêu Bố Y kết giao với hắn.

"Đồ các người tặng còn chưa dùng hết, ta cũng ngại lập tức đi gặp" Tiêu Bố Y đùa giỡn.

Viên Lam cười rộ lên, "Chưa dùng hết cũng có thể đến mà, Bố Y, ta biết ngươi gần đây tâm tình có thể không được tốt, mới vừa rồi chẳng qua là nói giỡn thôi" Nhìn thấy Tiêu Bố Y kinh ngạc, Viên Lam vỗ vỗ vai Tiêu Bố Y, "Bố Y, Hoàng Xá Nhân đã nói với ta tất cả rồi, Giáo Thư Lang cung không sao, ai cũng biết, đây không phải là vấn đề về năng lực, mà là kết quả của việc tranh đấu thếlực".

Tiêu Bố Y có chút kinh ngạc hỏi: "Còn không biết Viên huynh đối việc chuyện trên miếu đường lại quen thuộc như vậy".

Viên Lam giảo hoạt nói: "Bố Y, thương gia chúng ta có thểở Trung Nguyên hành tẩu vô ngại, tin tức là quan trọng nhất, chuyện gì ngươi không làm được mười phần hoàn mỹ, nhưng chỉ cần có tám phần nắm chắc doanh lợi, là có thể đáng thử một lần. Ví dụ như khi ra quan ngoại có những lúc hầu như là được ăn cả ngã về không, có lúc, lại đáng giá để ngươi toàn lực chơi một ván".

Tiêu Bố Y đối với loại sách lược buôn bán này của Viên Lam rất là khâm phục, lại cảm thấy hắn nói rất có thâm ý. Nhớ tới chuyện mà Bùi Minh Thúy ký thác vào mình, không muốn nói có tám phần nắm chắc, chỉ sợ nửa phần cũng không có, bởi vì hắn biết Bùi Minh Thúy khổ tâm làm cho người ta khâm phục, nhưng giống như Gia Cát Lượng vậy, có đỡ cũng không đỡ nổi A Đấu.

"Không biết Viên huynh đối với việc ta thân là Giáo Thư Lang có cao kiến gì?" Tiêu Bố Y thật tình hỏi.

"Theo ta thấy, trí thân sự ngoại (đặt mình nằm ngoài sự việc), sớm dứt ra mới là kế sách tốt" Viên Lam chậm rãi nói: "Bố Y, trong triều đình ao bùn rất sâu, chỉ sợ rằng mất nhiều hơn được".

Tiêu Bố Y hỏi: "Viên huynh nói lời ấy có nghĩa gì?"

"Chúng ta vừa đi vừa nói" Viên Lam nói: "Ta biết ngươi còn muốn nhanh chóng ra khỏi Tu Văn điện".

Tiêu Bố Y gật gật đầu, cùng Viên Lam thẳng hướng Đông thành, dọc theo đường đi người đi đường vội vã, trời đông giá rét, Tiêu Bố Y cảm thấy trên mặt hơi lạnh, đưa tay vuốt vuốt mới phát hiện bông tuyết bay bay, đây là đợt tuyết rơi lần đầu kể từ khi hắn đến Đông Đô. Tuyết rơi tuy ít, nhưng trong lòng một số người thì vẫn là quá sớm, Tiêu Bố Y bất tri bất giác nhớ tới dân chúng sinh sống trên mặt nước ở nơi này.

Viên Lam không biết tâm tư của Tiêu Bố Y, chỉ người đi đường nói: "Thế nhân bận rộn đều vì danh lợi, tuy cao vị, có năng lực thì sao? Vua nào triều nấy, đại thần bên cạnh Thánh Thượng tuy quyền thế che trời, nhiều nhất bất quá chỉ chừng mười mấy năm".

Hắn nói lời này tuy đại nghịch bất đạo, một mặt là cực kỳ tín nhiệm đối với Tiêu Bố Y, một mặt là biểu đạt sự tín nhiệm đối với Tiêu Bố Y.

Tiêu Bố Y chậm rãi gật đầu, "Viên huynh nói không sai".

Viên Lam khẽ cười nói: "Bố Y phi thường hiểu chuyện, làm người cũng có chừng mực, mọi chuyện đều thành. Trong mắt Khả Đôn đã là người tài. Ngươi được Khả Đôn cùng Bùi phiệt thưởng thức cùng tiến cử, đều nghĩ đến ngươi vừa đến Đông Đô, quá nửa là sẽ gia quan tiến tước, mọi chuyện thuận lợi. Nhưng thật ra ta đã sớm biết trước là sẽ không bằng phẳng".

Tiêu Bố Y không nghĩ đến Viên Lam lại nói như thế, nhớ tới hắn đối với Vũ Văn Hóa Cập không úy kỵ, cũng muốn tìm hiểu bảy nhà Nhữ Nam, nhất là bối cảnh của Viên gia này, "Nguyện nghe cao kiếncủa Viên huynh".

Viên Lam cũng không có vẻ đắc ý gì, trên mặt hiện ra vẻ ngưng trọng hiếm thấy, "Hồng nhân bên cạnh Thánh Thượng như thủy triều vách đá, va đập không ngớt, cũng nói hoa không có trăm ngày hồng, nhân cũng như thế. Lưỡng Bùi nhất Ngu, Bố Y chắc cũng đã biết một là Hoàng Môn Thị Lang Bùi Củ, cũng chính là cha của Bùi Minh Thúy, một Bùi khác chính là Ngự Sử Đại Phu Bùi Uẩn, mà nhất Ngu chính là Nội Sử Thị Lang Ngu Thế Cơ".

Tiêu Bố Y gật đầu, "Bùi phiệt hai người thân giữ cao vị, trách không được thế lực ngập trời. Ta nghĩ các thế lực có thể đối kháng cùng bọn họ cũng không nhiều lắm?"

"Bố Y ngươi nếu nghĩ như vậy, thì sai lầm rất lớn" Viên Lam lắc đầu nói: "Bùi phiệt là thế lực mới, cao thì có cao, nhưng thật ra là do Thánh Thượng chuyên môn dùng để đối kháng các thế lực si tộc cũ".

Nhìn thấy Tiêu Bố Y ngạc nhiên, Viên Lam trầm giọng nói: "Bùi phiệt tuy có hai người giữ cao vị trong triều, được Thánh Thượng sủng hạnh, Bùi Củ lại là kỳ tài trong kỳ tài, về phía Trương Dịch Tây Vực làm cũng có thanh có sắc. Mấy năm nay, địa vị trong triều đã thâm căn cố đế, mơ hồ có xu thế còn hơn cả Lý phiệt, nhưng ngươi đừng có xem nhẹ các thế lực cũ".

"Ta đối với mấy cái này thật ra cũng không hiểu" Tiêu Bố Y tự giễu nói: "Bất quá ta cũng biết Lý Mẫn, Lý Hồn trong Lý phiệt có thể xem như là nhân vật không tệ phải không?"

Khi hắn nói tới Lý Mẫn Lý Hồn, nhớ tới Đường cao tổ Lý Uyên uất ức phải đi cầm đại kỳ, không biết trong lòng có tư vị gì. Hắn còn muốn đi ôm đùi Lý Uyên, nhưng trước mắt xem ra, Lý Uyên còn không biết phải ôm đùi thế nào đây!

Viên Lam gật đầu, "Những năm gần đây, Lý Mẫn, Lý Hồn, Lý Thiện Hành những người này đều là trụ cột của Lý phiệt, bất quá quyền thế của bọn họ quá lớn, lại có miễn tử thiết khoán do Tiên đế ban cho, cho nên đến đương kim Thánh Thượng cũng kiêng kị. Cho nên nói quyền lợi của bọn họ có lẽ rất lớn, nhưng là hồng nhân thì cũng khó nói. Thánh Thượng nâng đỡ Bùi phiệt, chính là đểức chế thế lực bọn họ, Thánh Thượng khai khoa thủ sĩ, không nhưng là vì ức chế thế lực của Lý phiệt, cũng là để phá vỡ các thế lực cũ lũng đoạn quan trường. Thất quý trong triều phụ trách chọn lựa quan lại, trong đó trừ lưỡng Bùi nhất Ngu ra, còn có Nạp Ngôn Tô Uy, Tả vệ Đại tướng quân Vũ Văn Thuật, Tả kiêu vệ Đại tướng quân Trương Cẩn ba người, xem như là ngang nhau, đều tính là thân tín của Thánh Thượng".

Tiêu Bố Y thầm kê số lượng, khó hiểu hỏi: "Viên huynh, nói là thất quý, sao lại chỉ có sáu người".

Viên Lam "ồ" một tiếng, cười rộ lên, "Bố Y quả nhiên cẩn thận, thật ra vốn có Lại bộ thượng thư Ngưu Hoằng, Lại bộ vốn chính là chưởng quản lên xuống chức của các quan viên. Bất quá Ngưu Hoằng đã chết, Thánh Thượng gần đây thương cảm Ngưu Hoằng bệnh nặng, lại sợ người khác quyền thế quá lớn, nên vị trí này vẫn để trống. Nói là thất quý trong triều, phụ trách tuyển quan viên chỉ có sáu người, nhưng trong sáu người này, Lý phiệt quyền khuynh triều ca một người cũng không có, có thể thấy được sự kiêng kị của Thánh Thượng đối với Lý phiệt".

Tiêu Bố Y khó hiểu nói: "Ta chỉ biết là Thiên Tử đã là quyền uy tuyệt đối, còn không biết hắn cũng sợ người khác?"

Viên Lam lắc đầu nói: "Xem ra Bố Y ngươi đối với chuyện tranh đấu tại miếu đường thực một chút cũng không thông. Từ thời Hán mạt, loạn môn phiệt đến đều là tâm phúc đại họa của Thiên Tử các triều, ngươi không có môn phiệt duy trì thì không có được thiên hạ, nhưng ngươi được môn phiệt duy trì, lại muốn phòng bị bọn họ phá vỡ quyền lợi của ngươi bất cứ lúc nào để lập người khác. Năm đó Văn Đế lấy được thiên hạ, Vũ Văn phiệt có thể nói là có công lao rất lớn, nhưng hắn vì bảo vệ ngôi vị Thiên Tử, đã lấy cớ tru sát Vũ Văn phiệt. Chỉ trong vài năm, Vũ Văn phiệt đã bị hắn giết không còn một mống. Cho dù là như thế, Tiên đế cùng Thánh Thượng đối phó các môn phiệt cũ cũng chỉ là tìm cớ mà thôi, cũng không dễ dàng gì động tới cộng lông nào của Lý phiệt được. Lúc trước Dương Huyền Cảm phản loạn, đệ tửcác môn phiệt cũ đều có liên quan, Thánh Thượng tuy tru sát vô số, nhưng cuối cùng cũng sợ liên quan quá nhiều, cho nên nhiều cái cũng không động tới. Hắn kiêng kị Lý phiệt, cũng không thể động tới, chỉ sợ động tới Lý phiệt, sẽ chọc cho các môn phiệt cũ trong thiên hạ sợ hãi mà gây phản loạn, một khi phát ra thì không thể vãn hồi lại được".

"Viên huynh nói Vũ Văn phiệt bị Tiên đế giết không còn một ai, vậy Vũ Văn Thuật thì sao?" Tiêu Bố Y hỏi, cũng vì Dương Quảng cảm giác có chút bi ai, đều nói Thiên Tử kim khẩu ngọc ngôn nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng hắn cũng bị người quản chế.

"Vũ Văn Thuật vốn tên là Phá Dã Đầu, hạng người man di," Viên Lam lắc đầu nói: "Sau lại nhập Vũ Văn phiệt, theo chủ nhân cải họ thành Vũ Văn. Hắn là một gia nô, không tính là người của Vũ Văn phiệt, đối với Vũ Văn phiệt cũng không có cảm tình gì, hơn nữa lúc trước khi khai quốc, chiến công hiển hách, đối với Tiên đế cùng Thánh Thượng đều trung tâm cảnh cảnh, cho nên tránh khỏi được vận mệnh bị diệt tộc. Vũ Văn phiệt hiện tại thực đã sớm diệt vong, chỉ có thể tính là một nhánh gia tộc, vốn có một Vũ Văn Khải, thành Đông Đô cùng Tây Kinh đều là do một tay hắn xây dựng nên, là một đại tài, quan chí Công bộ Thượng thư, bất quá đã chết mấy năm rồi. Vũ Văn gia tộc hiện tại chỉ có một mình Vũ Văn Thuật chống đỡ, ba đứa con trai của Vũ Văn Thuật cũng không nên thân, Vũ Văn Sĩ lớn lên cũng không tệ, bạch diện thư sinh, hoa ngôn xảo ngữ lừa được Nam Dương công chúa con gái của Thánh Thượng, cũng coi như có chút bản lãnh. Vũ Văn Hóa Cập chỉ cả ngày tẩu cẩu đấu ưng, quẩn quanh nữ nhân, nếu không có vợ của đệ đệ hắn thì hắn cũng không làm quan tới Thái Phó Thiếu Khanh, nuôi ngựa cho Thánh Thượng, với lại Thánh Thượng cũng xem như là thưởng cho cha của hắn".

Tiêu Bố Y có chút buồn cười, lại tò mò hỏi: "Không biết con của Vũ Văn Hóa Cập là người thế nào?"

Hắn hỏi câu này là thâm ý sâu sắc, Viên Lam lắc đầu nói: "Nào có đứa nào ra hồn! Vũ Văn Hóa Cập có hai con trai, một là Vũ Văn Thừa Cơ, đứa khác là Vũ Văn Thừa Chỉ, sống khinh bạc phóng đãng như cha của chúng hai mươi năm trước, thời gian trước cũng giao hảo với con của Lý Trụ Quốc" Viên Lam nói tới đây, lại liếc nhìn khắp nơi, "Nhưng con của Lý Trụ Quốc bị giết, hai tiểu tử kia nghe nói cũng ở đó, bị sát thủ dọa cho tè ra quần, cũng may sát thủ chỉ tập trung vào con của Lý Trụ Quốc nên cũng không động chạm đến bọn chúng. Bố Y, may mắn là ngươi vẫn an ổn ở tại khách điếm, không biết là đã có bao nhiêu người bởi vậy mà bị liên quan, vô tội phải chịu chết!"

Tiêu Bố Y xác minh căn bản là không có nhân vật Vũ Văn Thành Đô này, không khỏi có chút mất mác, nghe được chuyện về con của Vũ Văn Hóa Cập không khỏi trong lòng không khỏi nhanh chóng nhớ lại, mình lúc trước sau khi đột nhiên xuất hiện, khi về lại khách điếm cũng rất cẩn thận, cho nên cũng không bị hai người này nhìn thấy. Mà nói đến hai người này lúc đó tè ra quần, không biết là có nhớ được Viên Hi hay không, chứ đừng nói gì tới khả năng nhận ra mình. Nghe được có người bị liên quan, Tiêu Bố Y ánh mắt trầm trọng hẳn, "Viên huynh nói có người bị liên quan, lời ấy là sao?"

Viên Lam lắc đầu nói: "Nữ tử đã chết đi kia cũng may không có thân nhân gì, duy chỉ có một nãi nãi đã bị chết đuối, xem như là chết hết, ngược lại cũng là chuyện tốt. Chỉ là phố phường của nàng lại bị nha dịch nhất nhất bắt về nha môn đánh, chết cũng không ít".

Tiêu Bố Y trong lòng đại hận, thầm muốn lại một mâu giết chết Lý Mẫn, Viên Lam thở dài nói: "Người nọ chỉ là cái dũng nhất thời, giết chết con của Lý Trụ Quốc, lại không biết rất nhiều người bị hại".

Tiêu Bố Y không biết là Viên Lam có nhắc nhở mình hay không, lắc đầu nói: "Lần này ta không tán đồng Viên huynh, ta cảm thấy người nọ giết là đúng. Con của Lý Trụ Quốc không chết, lại càng không biết bao nhiêu người vô tội sẽ bị hại. Một khi đã như vậy, đau dài không bằng đau ngắn, cảnh tỉnh thế nhân cũng là chuyện tố".

"Đau dài không bằng đau ngắn," Viên Lam thì thào tự nói, hồi lâu khẽ cười nói: "Có lẽ Bố Y nói đúng, ta hôm nay cùng ngươi nói mấy cái này, cũng là đại nghịch bất đạo, mong Bố Y đừng truyền ra ngoài".

Tiêu Bố Y cười rộ lên, "Viên huynh nếu nghĩ Tiêu Bố Y nói, thì cũng đã không nói với ta mấy cái này. Viên huynh yêu mến, Bố Y cảm kích trong lòng".

Viên Lam vui mừng gật gật đầu, "Ta nói cùng ngươi mấy cái này, thật ra cũng chỉ là muốn khuyên ngươi, tân phiệt cựu phiệt tranh đấu đã từ lâu, ai cũng không biết kết quả sẽ như thế nào. Bùi Củ Bùi Uẩn dĩ nhiên không kém, Lý phiệt, Tiết gia, Lưu gia, Lương gia người nào cũng không dễ chọc. Vũ Văn Thuật tuy cũng lấy Thánh Thượng làm căn cơ, nhưng Vũ Văn Hóa Cập lại hận ngươi phá hỏng chuyện của hắn cùng Lương Tử Huyền lúc ra quan ngoại, quá nửa là sẽ không buông tha ngươi. Lý Mẫn Lý Hồn kiêng kị Bùi phiệt, đối với ngươi khẳng định cũng sẽ đàn áp, cho nên mấy người Tô uy, Trương Cẩn cũng muốn bình hành thế lực. Ngươi nếu bình thản không có gì thì không sao, nhưng ngươi nếu được Thánh Thượng thưởng thức, bọn họ làm sao mà cam tâm để ngươi đến tranh sủng? Ngươi nhập triều đình, căn cơ còn ít, cất bước gian nan, một khi không cẩn thận thậm chí có thể rơi đầu. Quyền lợi có lẽ rất hấp dẫn, cho dù với loại tiêu sái như Bố Y ngươi cũng không thể buông?"

Viên Lam ánh mắt chân thành, nhìn thấy Tiêu Bố Y không nói gì, lại tiếp tục nói: "Thật ra với tài trí của Bố Y, không ở tại miếu đường, cũng rất cõ tương lai, chuyện thiên hạ hôm nay, cho dù ngươi có thể được Thánh Thượng thưởng thức, cũng không phải là chuyện tốt" Hắn nói hết sức lớn mật, ánh mắt lấp lánh nhìn Tiêu Bố Y, "Ngươi nếu đến Viên gia, ta nghĩ sẽ tốt hơn là cạnh tranh tại miếu đường nhiều".

Tiêu Bố Y cũng không tránh né ánh mắt của hắn, trầm giọng nói: "Lời của Viên huynh hôm nay, Bố Y ghi nhớ trong lòng, chỉ mong Viên huynh để cho ta suy nghĩ cho kỹ".

Viên Lam cười rộ lên, "Ta không phải là miễn cưỡng ngươi, chỉ là sợ ngươi mất đi sự bình tĩnh. Giáo Thư Lang như hiện tại cũng tốt để cho ngươi ngẫm lại. Đêm nay Viên gia thiết yến, Bố Y ngươi nếu rảnh, không biết có đến được không?"

Tiêu Bố Y gật đầu nói: "Không thành vấn đề".

Viên Lam trên mặt có chút vui mừng, trong mắt lại có chút hàm nghĩa đặc biệt, Tiêu Bố Y không có lưu ý, chỉ hỏi, "Viên trạch ở phường nào, không biết khi nào thì có thể đi".

Viên Lam khẽ cười nói: "Bố Y chỉ cần đáp ứng, chờ ngươi từ Tu Văn điện trở về, ta sẽ cho hạ nhân đến khách điếm đợi, đến lúc đó sẽ đưa ngươi đến".

Tiêu Bố Y gật đầu, thấy đã nhanh đến Đông thành, cùng Viên Lam nói lời tạm biệt. Chỉ là sao một phen nói chuyện này, hắn đối với tình thế trước mắt cũng rõ hơn một chút. Hắn tuy làm Giáo Thư Lang vài ngày, nhưng bằng hữu không nhiều lắm, hắn cảm thấy cuộc sống nơi này không thích hợp với hắn, người khác cảm thấy hắn không thể làm tốt chuyện này, đối với loại Giáo Thư Lang dựa vào quan hệ là được này, đối với các văn nhân khác có thể là xem thường, cũng rất ít khi cùng hắn nói chuyện. Hắn cũng biểu hiện ra bộ dáng an phận thủ thường, chỉ nhàn rỗi, không hỏi nhiều, chỉ dùng tai nghe. Những tin tức này cũng phải là người tin hắn như Viên Lam mới dám nói, người ngoài làm sao dám ở tại Tu Văn điện nói về loại đề tài mẫn cảm này?

Dọc theo đường đi, Tiêu Bố Y cũng hiểu ra nhiều điều. Viên Lam nói phức tạp, nhưng nói trắng ra cũng chỉ là Dương Quảng sợ thủ hạ của hắn phản hắn, cho nên đỡ đầu Bùi phiệt đối kháng với các cựu phiệt còn lại, người do Bùi phiệt chọn, đương nhiên chính là người mà Thánh Thượng tín nhiệm, áo vải lập nghiệp như hắn, nếu thực chỉ là một thảo dân, quá nửa là cảm kích rơi nước mắt. Nhưng đáng tiếc hắn sớm đã biết kết quả, không có cảm kích mà chỉ phiền não, hắn làm cái Giáo Thư Lang này một mặt là không muốn đắc tội với Bùi phiệt, nguyên nhân còn lại cũng là cảm tạ Bùi Minh Thúy đã tín nhiệm. Vô luận như thế nào, nữ nhân như Bùi Minh Thúy, cân quắc không thua các đấng mày râu, luôn làm cho hắn tôn kính. Nhưng hắn làm một Giáo Thư Lang, cũng có thể chính là do Lý phiệt hoặc Vũ Văn Hóa Cập giở trò!

Thánh Thượng muốn quân bình, không phải là một nhà chiếm lớn nhất, Bùi phiệt hiện tại như mặt trời giữa trưa, chỉ sợ khi Bùi phiệt thực áp đảo Lý phiệt, thì cũng là lúc Dương Quảng kiêng kị Bùi phiệt. Nghĩ như vậy Tiêu Bố Y có chút cười khổ, những người này đấu tới đấu lui, cũng bất quá chỉ vài năm mà thôi. Đại Tùy sụp đổ, Lý Đường thay thế, là chuyện mà bọn họ không thể nào nghĩ tới. Bởi vì trước mắt xem ra, Lý Uyên tại Đông Đô cũng không là gì, ai có thể tưởng tượng một Lý Uyên cầm cờ cuối cùng lại có thể quân lâm thiên hạ?

Đi vào Tu Văn điện, ánh mắt mọi người nhìn hắn đều có chút kính sợ, Tiêu Bố Y có chút nghi hoặc, Ngu Thế Nam cũng đã sớm ra đón, lớn tiếng nói: "Tiêu huynh, chúc mừng".

"Có chuyện gì vui vậy?" Tiêu Bố Y khó hiểu hỏi.

Vẻ mặt thành thật trung hậu của Ngu Thế Nam cũng hiện ra vẻ giảo hoạt, "Thánh Thượng hôm qua nghe đến phương pháp dùng điêu bản ấn loát kia, rất là có hứng thú, quyết định để cho Tiêu huynh làm chủ, Thế Nam phụ, đại tượng Liêu Hiên tự mình giám công, tùy ý hoàn thành!"

Tiêu Bố Y lúc này mới nhớ hôm qua lơ đãng nói ra cái này, chẳng lẽ điêu bản ấn loát đã bị mình phát minh ra? Trong khi cảm khái mình cũng vì hậu nhân mà làm chút việc hữu dụng, Tiêu Bố Y lại có chút cảm khái Ngu Thế Nam hành động thần tốc, "Bí Thư Lang cứ nói đùa, ta chỉ là một Giáo Thư Lang nho nhỏ, lại là một ý tưởng không thành thục, các người một là Bí Thư Lang, một là đại tượng, ta làm sao mà dám làm chủ?"

Ngu Thế Nam lại lắc đầu, "Tiêu huynh thật sự quá khiêm nhường, chỉ bằng trí tuệ khi ở tại Tứ Phương quán, Tiêu huynh tuyệt đối là một người thông minh tuyệt đỉnh".

Tiêu Bố Y không có bay bổng, thầm nghĩ ta không làm gì cũng có cơm ăn, cần gì mà phải trí với chả tuệ, hiện tại chỉ muốn làm một người thô lỗ mà thôi, "Bí Thư Lang quá khen rồi, ta thật sự là không chịu nổi".

"Tiêu Bố Y, Ngu Thế Nam tiếp chỉ" Ngoài cửa có tiếng bước chân đến, thanh âm cũng đã đến, Hoàng Xá Nhân dẫn theo hai hộ vệ, vẻ mặt nghiêm túc đã đứng ở trước đại điện.

Tiêu Bố Y Ngu Thế Nam tiến lên tiếp chỉ, Hoàng Xá Nhân đã tuyên chiếu: "Trẫm nghe nói Tiêu Bố Y có kỳ tư diệu tưởng về phương pháp điêu bản, đặc biệt cho phép Giáo Thư Lang Tiêu Bố Y toàn lực nghiên cứu chế tạo, Bí Thư Lang Ngu Thế Nam cùng đại tượng Liêu Hiên phụ, hôm ngày khởi công, không được sai sót".

Thánh chỉ này chỉ là chút ghi chép nhỏ, Dương Quảng thuận miệng nói mà thôi, Hoàng Xá Nhân sau khi Tiêu Bố Y tiếp thánh chỉ xong thì cười nói: "Giáo Thư Lang, chúc mừng chúc mừng, hôm qua nổi danh tại Tứ Phương quán, hôm nay lại được Thánh Thượng coi trọng, nói vậy chẳng mấy chốc sẽ đại thành".

Hắn một lời hai nghĩa, Tiêu Bố Y mỉm cười tạ ơn, lần đầu tiên đối với loại chỉ ý này cũng không có phản cảm, vô luận Dương Quảng trước kia như thế nào, hiện tại loại chỉ ý này đối với hậu nhân rất có lợi, hắn cũng vui vẻ làm theo. Cho nên điêu bản hay là hoạt bản, cũng phải từng bước mà tiến hành, xem hình thức rồi mới nói.

Tiêu Bố Y Ngu Thế Nam sau khi tiếp chỉ, lập tức đi tìm đại tượng Liêu Hiên. Tiêu Bố Y thế mới biết đại tượng Liêu Hiên là làm cái gì, thì ra Đại Tùy có Cửu tự Ngũ giám, đều tại Đông Đô chưởng quản chuyện cụ thể thường ngày. Cho nên đều lựa chọn người có chuyên môn đảm nhiệm, loại nghiệp vụ không tinh giống như Vũ Văn Hóa Cập, lại đảm nhiệm Thái Phó Thiếu Khanh dù sao cũng rất ít, kiêm chưởng thổ mộc công trình chính là Tương Tác giám trong Ngũ giám, trưởng quan cùng Thiếu Khanh trong cửu tự khanh xưng hô khác nhau, gọi là đại tượng.

Ngũ giám địa vị so với Cửu tự hơi thấp hơn. Nhưng Liêu Hiên là đại tượng, thân phận so với Ngu Thế Nam cùng Tiêu Bố Y cao hơn, lần này lại làm phụ, cũng có thể thấy được Dương Quảng tôn trọng đối với điêu bản ấn loát này.

Liêu Hiên trước theo học Vũ Văn Khải, có phần hơn thầy, nhưng trầm mặc ít nói, cũng không chút để ý tới việc phải phụ Tiêu Bố Y. Nhìn thấy Tiêu Bố Y cùng Ngu Thế Nam cũng không nói lời thừa, lập tức hỏi rõ ý đến của hai người, bởi vì Thánh chỉ bảo hắn trợ giúp hai người, còn cụ thể là làm cái gì hắn cũng không biết.

Đợi sau khi nghe được chủ ý của Tiêu Bố Y, cho dù là Liêu Hiên phi thường trầm ổn, cũng tán thưởng một câu: "Giáo Thư Lang, chủ ý này của ngươi thoạt nhìn thì khác người, nhưng nghĩ kỹ lại mới phát hiện sức ảnh hưởng thật sâu xa. Thật sự là tạo phúc cho sau này".

Tiêu Bố Y có chút xấu hổ, chỉ có thể nói: "Thật ra ta chỉ đưa ra hạt tưởng (ý tưởng mù – không thực tế), cũng không thực tế".

"Không phải hạt tưởng, mà là hà tưởng (suy nghĩ xa)" Ngu Thế Nam ở một bên cười nói.

"Có khác nhau gì?" Tiêu Bố Y cười hỏi.

"Hạt tưởng thì không có động não, còn hà tưởng thì cần phải có cơ trí" Ngu Thế Nam tán thưởng nói: "Chỉ bằng vào việc Giáo Thư Lang ở tại Tứ Phương quán giải quyết vấn đề của sứ giả nước ngoài, là có thể nhìn ra Giáo Thư Lang chẳng những thích suy nghĩ mà còn làm việc rất có tinh thần".

Liêu Hiên lấy thước ra đo đo vẽ vẽ, nghe vậy ngẩng đầu nói: "Không sai, Giáo Thư Lang, ta phục ngươi" Hắn nói mấy chữ này, giọng điệu chân thành, là ai cũng có thể nghe ra.

Tiêu Bố Y rốt cuộc cảm thấy kiến thức hiện đại cũng đã có đất dụng võ, cũng tận tâm đem những gì về điêu bản trong trí nhớ của mình, tổng hợp thành những ý tưởng cũng cấp cho Liêu Hiên. Hắn tuy đối với tình huống cụ thể của điêu bản ấn loát cũng không hiểu rõ lắm, nhưng dù về phương diện kiến thức cũng hơn hai người kia nhiều. Điêu bản ấn loát nói trắng chính là phương pháp sao chép, khác nhau duy nhất chính là sau này thì sử dụng khoa học kỹ thuật hiện đại, còn giờ thì phải lợi dụng kỹ thuật trước mắt. Liêu Hiên đầu óc cũng linh hoạt, không đến nửa ngày đã đưa ra phương án, các phương diện chọn mực, vật liệu, khắc chữ đều đã có biện pháp giải quyết. Dù sao khó là ở ý tưởng ban đầu, thực thi tuy cũng có vấn đề, nhưng chỉ là vấn đề về mặt thời gian. Nếu dựa theo ý của Liêu Hiên, vật liệu trực tiếp dùng đồng bản, thứ nhất là đẹp, thứ hai là sử dụng lâu bền, điêu khắc lên trên tuy khó khăn, bất quá đối với công tượng tại Tương Tác giám mà nói, cũng không phải là việc gì khó. Tiêu Bố Y thật ra được hay không cũng không thành vấn đề, chỉ cảm thấy phương pháp nếu có thể truyền lưu xuống thì cũng là điều may mắn.

Tiêu Bố Y thẳng thắn, Ngu Thế Nam nhiệt tâm, Liêu Hiên trung hậu thật thà, ba người ăn khớp với nhau, một mặt thảo luận, một mặt nghị luận, thật ra tiến triển với hiệu suất rất cao.

Đợi khi Tiêu Bố Y cùng Ngu Thế Nam ra khỏi Tương Tác giám, Ngu Thế Nam nhẹ giọng nói: "Tiêu huynh, chủ ý này của ngươi tạo phúc cho đời sau, Thế Nam thay mặt cho người đọc sách trong thiên hạ cảm ơn ngươi".

Tiêu Bố Y trong khi còn ngẩn ra, Ngu Thế Nam lại nói: "Bố Y, bất quá ta nghe nói tới bốn câu thơ của ngươi - Thượng nhất thượng hựu nhất thượng, nhất thượng thượng đáo đính lâu thượng. Cử đầu hồng nhật bạch vân đê, tứ hải ngũ hồ giai nhất vọng đã truyền đến tai Thánh Thượng".

Tiêu Bố Y cảm thấy ngạc nhiên, "Không biết Bí Thư Lang có ý gì?"

Ngu Thế Nam lắc lắc đầu, "Ta lúc ấy ở trước mặt Thánh Thượng nói Tiêu huynh chẳng qua là thuận miệng đọc, chứ văn thơ thực ra cũng kém. Bất quá bốn câu thơ này, nếu rơi xuống tay người có dụng tâm, chỉ sợ sẽ giải ra ý nghĩa khác. Thánh Thượng vốn…" Ngu Thế Nam ho khan một tiếng, "Điêu bản ấn loát này nếu làm tốt, Tiêu huynh có thể đem công bù qua, Tiêu huynh tạo phúc hậu nhân, trung hậu thông minh, Thế Nam thật sự không hy vọng ngươi bị hủy tại miếu đường, cũng mong Tiêu huynh lưu ý, Thế Nam năng lực nông cạn, có một số việc cũng là hữu tâm vô lực".

Hắn nói xong đã phiêu nhiên rời đi, chỉ còn lại có Tiêu Bố Y hai hàng lông mày cau lại, trong lòng chửi thề.

Tiêu Bố Y biết miếu đường tranh đấu tàn khốc, nhưng không nghĩ đến người khác đã sớm bắt đầu ám toán hắn. Trên biểu hiện tuy gió êm sóng lặng, nhưng bên trong cũng đã nổi ba đào. Ai đã đem bốn câu này truyền đến tai Dương Quảng? Tiêu Bố Y nghĩ đầu tiên đến đương nhiên chính là Vũ Văn Hóa Cập, chỉ là mấy câu thơ này làm sao mà đến được tai Vũ Văn Hóa Cập, đây cũng là chuyện kỳ quái. Lúc ấy ở đó người rất nhiều, khá lộn xộn, nói không chừng có người nghe được đi nói lại cho Vũ Văn Hóa Cập cũng là rất có thể. Chỉ là mình đối với Viên Hi báo tên giả, người bên ngoài sao lại biết hắn là Tiêu Bố Y? Nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra được, Tiêu Bố Y đành cưỡi ngựa ra khỏi Đông thành.

Giờ phút này trời đông giá rét, bông tuyết phiêu phiêu, tung bay đầy trời, gió bắc thổi qua mang đầy hơi lạnh.

Tiêu Bố Y không sợ rét, cau mày đi tới, nghĩ làm sao vượt qua được cửa ải khó khăn này. Hắn đột nhiên phát hiện mình đã suy nghĩ quá đơn giản. Mình đạo thơ của Đường Dần, vốn chỉ cảm thấy lên lầu ngắm cảnh thì rất hợp lý, hai câu sau văn thơ liền mạch, rất có khí thế như đình thảo vô nhân tùy ý lục, đây là điều kiêng kị. Hai câu này mặc dù ý nghĩa rõ ràng, nhưng vẫn có thể nâng tầm vấn đề lên. Nếu phát ra từ miệng của Vũ Văn Hóa Cập, nhất định là sẽ nói hắn muốn tạo phản, cứ lên như vậy chẳng phải là muốn mưu quyền soán vị sao?

Tiêu Bố Y càng nghĩ càng đau đầu, đem tổ tông Vũ Văn Hóa Cập ân cần thăm hỏi một xơ số lần, lại nghĩ, Vũ Văn Thuật vốn chỉ là một gia nô, phỏng chừng cũng không biết tổ tông của mình là ai, thì mình làm sao mà ân cần thăm hỏi? Nghe nói muội muội Vũ Văn Thuật là tiểu thiếp của Lý Hồn, Vũ Văn Thuật nói như thế nào cũng phải hơn bảy mươi, vậy muội muội bộ dáng ra sao đây? Lý Hồn nói vậy tuổi cũng không nhỏ, tổ tông của những người này đều phải ân cần thăm hỏi.

Trong khi miên man suy nghĩ, một bóng người đột nhiên bổ nhào vào trước ngựa Tiêu Bố Y. Tiêu Bố Y tuy đang suy nghĩ, nhưng thân thủ vẫn còn đó, ngựa cả kinh, hắn đã thừa dịp ngăn chận mã thế, định thần nhìn lại người trước mắt, đen đúa giống như là từ trong bếp lò chui ra vậy, vốn tưởng rằng là La chưởng quầy không dám tới tìm Lý Tĩnh, nên tìm tới mình, giây lát lại phát hiện không đúng. Dáng người của người này không giống La chưởng quầy, nhưng trên tay cũng đang cầm một bao đồ.

Nhìn thấy ngựa bị kinh sợ, người nọ ai u một tiếng, cũng muốn ghìm ngựa lại, Tiêu Bố Y nghe được thanh âm của hắn lại có chút nghi hoặc.

Nhìn thấy Tiêu Bố Y đang chăm chăm nhìn mình, người nọ khóe miệng mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng mà thấp giọng nói: "Khách quan, có muốn ngồi thuyền không?"

Tiêu Bố Y giây lát tỉnh ngộ ra, nhảy xuống ngựa, kỳ quái hỏi: "Uyển Nhi, là cô?"

Hắn vừa nghe câu hỏi đã nhận ra Uyển Nhi, Uyển Nhi tràn đầy vui mừng, "Khách quan, người còn nhớ thanh âm của ta?" truyện được lấy tại Trà Truyện

Tiêu Bố Y khẽ cười nói: "Không nhớ rõ thanh âm của cô, thì cũng nhớ rõ thuyền của cô, tiểu đệ vẫn khỏe chứ?"

Uyển Nhi cười hết sức vui vẻ, mi mắt cong vầng trăng, "Tiểu đệ vẫn khỏe, cảm ơn khách quan đã hỏi thăm".

"Cô ở đây làm cái gì?" Tiêu Bố Y dẫn ngựa đi một bên, nhìn thấy nàng ta quần áo mỏng mảnh, hai tay vì lạnh mà sưng đỏ, có chút kỳ quái hỏi.

Uyển Nhi trên mặt tuy giống như là Táo vương gia vậy, cũng ửng hồng, hồi lâu mới nói: "Ta chỉ tùy ý qua chỗ này, nhìn thấy khách quan trùng hợp đi qua, lúc này mới tới gặp mặt".

Tiêu Bố Y ánh mắt nhìn tuyết trắng trên vai của nàng, trong lòng biết nàng ta tuyệt không phải là tùy ý đi qua, xem bộ dáng của nàng, giống như đã đợi ở chỗ này khá lâu. Bất quá nàng ta một khi đã không nói, mình cũng không tiện hỏi, chỉ nói: "Uyển Nhi, ta còn có chuyện, mặt của cô sao lại thế này…"

"Ồ" Uyển Nhi có chút thất vọng, lui ra phía sau hai bước, "Vậy khách quan, ta không quấy rầy người làm việc, mặt của ta là do cả ngày làm việc, nên chưa kịp lau đi".

Tiêu Bố Y mới muốn lên ngựa, Uyển Nhi lại kêu một tiếng, "Khách quan" Tiêu Bố Y dừng lại, khẽ cười hỏi, "Chuyện gì?"

Uyển Nhi do dự một lát, lúc này mới mới đưa cái bao vải trên tay qua, "Khách quan, đây là mấy đôi giày vải do ta làm, vốn chuẩn bị bán, bất quá gặp người, chuyện lần trước ta vẫn chưa cảm ơn người, mấy đôi giày này dù sao cũng bán không được, tặng cho người vậy, hy vọng người không chê".

Tiêu Bố Y nhìn cái bao nọ, hồi lâu mới nói: "Cái này sao được".

"Người không cần sao?" Uyển Nhi gấp đến muốn khóc lên.

Tiêu Bố Y cười nói: "Ta không phải không cần, ta vừa lúc đang thiếu giày vải, còn chuẩn bị đi mua, không biết cô lại vừa lúc đến thế. Ta nói không được là cô một ngày mới có thể làm mấy đôi này, tặng cho ta, vậy cô cùng tiểu đệ ăn cái gì?"

Uyển Nhi vui vẻ nói: "Ta cùng tiểu đệ không sao, ta hiện tại ở tại Lâu Ngoại Lâu rửa chén quét dọn, cùng tiểu đệ có chỗở, ăn cũng không không phải lo".

Tiêu Bố Y nghe tới Lâu Ngoại Lâu có chút quen tai, thầm nghĩ chẳng lẽ là Lâu Ngoại Lâu của La chưởng quầy kia? Lại thấy vẻ mặt của nàng xám xịt, chẳng lẽ lại là do Cổ Phong Cơ của Lý Tĩnh có vấn đề, cho nên mới làm cho mặt của nàng ta đầy tro bụi như vậy, cứ như vậy, thế giới này cũng thật sự quá trùng hợp đấy chứ?

"Vô luận như thế nào, hài này ta không thể nhận không" Tiêu Bố Y lắc đầu nói: "Uyển Nhi, một đôi giày này của cô nếu bán ra, thì được bao nhiêu tiền?"

"Một xâu tiền" Uyển Nhi ngẩn ra nói, đột nhiên đổi giọng, "Không, chỉ cần vài văn tiền là có thể mua một đôi, mua hài cũng phải trả giá chứ".

Tiêu Bố Y nhìn thấy Uyển Nhi đoán ra dụng ý củ mình, mỉm cười, đưa tay tiếp nhận bao đồ, mở ra xem rồi nói: "Ba đôi giày vải, thì phải là ba xâu tiền".

Hắn lấy từ trong túi ra ba xâu tiền, cũng không đưa nhiều hơn, chỉ sợ Uyển Nhi không chịu nhận, kéo bàn tay lãnh lẽo của Uyển Nhi tới, đặt vào trên tay nàng ta, lại cười nói: "Cô chớ có từ chối, bằng không hài ta sẽ không nhận đâu".

Uyển Nhi bị hắn nắm chặt tay, trên mặt tuy đầy tro bụi, cũng phát nóng lên, bị Tiêu Bố Y cầm tay, cũng nói không nên lời.

Đợi khi nhìn thấy Tiêu Bố Y trở người lên ngựa đi ra xa, Uyển Nhi lúc này mới tỉnh ngộ, cao giọng nói: "Khách quan, ta…"

Tiêu Bố Y ghìm ngựa quay đầu lại, "Uyển Nhi, còn có chuyện gì?"

"Khách quan, ta có thể biết tên của người không?" Uyển Nhi cổ khởi dũng khí, "Ta biết ta không xứng biết tên của người, đối với người…"

Tiêu Bố Y cười đầy thiện ý, "Hỏi tên thì có gì mà xứng hay không xứng, ta gọi là Tiêu Bố Y, Tiêu trong tiêu sắt (hiu quạnh), bố y thì giống như là bố hài (giày vải) vậy".

Tiêu Bố Y ha hả rời đi, giục ngựa vung roi đi trước, cũng không chú ý tới tuyết bay tán loạn, Uyển Nhi mắt lóe sáng, lẩm bẩm nhớ kỹ, "Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y, Tiêu…"

Nhận bao đồ, Tiêu Bố Y khi thúc ngựa đi chỉ nghĩ, "Nha đầu ngốc này, chẳng lẽ là đặc ý đợi ở đây tặng hài cho ta? Nhưng cô ta sao lại vừa lúc gặp ta ở đây, làm sao mà biết được ta sẽ đi qua chỗ này? Nhưng nếu bán hài, sao không đi ra khu chợ mà lại chạy đến đây? Đáng tiếc hôm nay bản thân ta còn khó bảo toàn, đại nạn trước mắt, cũng quản không được nhiều. Vũ Văn Hóa Cập, ngươi không cần luôn chăm chăm vào lão tử, tìm lỗi của lão tử, nếu có một ngày lão tử có cơ hội giẫm lên ngươi, nhất định sẽ đem ngươi giẫm xuống mười tám tầng địa ngục, cho ngươi vĩnh viễn không thể trở người!"

Tuyết rơi càng lúc càng dày, phủ cả Đông Đô một màu trắng bạc, ở đầu đường, có một người một ngựa đang phóng nhanh, đầu không quay lại, ở đầu kia có một nữ tử đứng trong tuyết, nhìn sững theo, cho đến khi khuất bóng mới quay người đi, trong tuyết bay tràn đầy nhu tình.