Công tử trẻ tuổi chính là La Thành, con của La Nghệ, vì bộ dạng oai hùng tuấn lãng, được người quận Trác gọi là “Tiếu”. (nghĩa là đẹp trai, mỹ mạo)
La Thành, năm này tròn mười tám tuổi, hôm nay cậu ta và Trưởng sử phủ U Châu Trương Công Cẩn cùng với Đại tướng U Châu Sử Đại Nại đến tửu quán uống rượu, lại vô tình gặp Trương Huyễn.
La Thành đánh giá trên dưới Trương Huyễn một lượt:
- Chính là ta, xin hỏi các hạ là người nào?
- Tại hạ Trương Huyễn, Dực Vệ của Yến Vương.
La Thành chưa có nghe nói qua tên của Trương Huyễn, nhưng đối phương là Dực Vệ của Yến Vương, trong lòng của cậu ta căng thẳng hẳn lên, lại nhất thời không biết nên nói cái gì?
Trương Huyễn vừa cười nói:
- Ngũ câu thần phi thương của La gia nổi danh trong thiên hạ, nhưng ta tin rằng nó hẳn không phải chỉ có một chiêu, tuy rằng ta trong lúc vô ý học được một chiêu, nhưng La công tử cảm thấy nghiêm trọng đến thế sao?
La Thành âm thầm thở dài một hơi, tuy rằng một chiêu cũng không sao, nhưng quả thật một chiêu kia là tinh tuý của Ngũ câu thần phi thương, chỉ có phụ thân và cậu ta mới có thể sử ra, chỉ có thể trách cậu lấy ra chơi đùa cùng Sử Đại Nại, có điều…
La Thành lại đánh giá Trương Huyễn một chút, trong mắt hiện lên một tia hoang mang, người này không ngờ ở bên cạnh nhìn hai lần đã học được tinh tuý của thương pháp La gia, điều này có thể sao? Phải biết rằng bên trong đó bao hàm ít nhất có chín loại biến hoá sức lực, chỉ xem chiêu thức căn bản không có khả năng học được.
Trương Huyễn dường như hiểu được sự nghi ngờ của La Thành, cười nói:
- Võ công thiên hạ quả thật đều là từ một mạch mà ra, cái tôi luyện chính là kích pháp, trong kích phát có một chiêu ngũ liên hoàn, cùng một thương ngũ mai hữu thù đồ của La công tử có hiệu quả như nhau, chỉ là tôi nhất thời tìm không được bí quyết, là lời của La công tử nhắc nhở tôi, mấu chốt ở chỗ mấy lực lượng tách ra để vận dụng, cho nên tôi rất cảm kích La công tử.
Ánh mắt La Thành lộ ra thần sắc không thể tin được:
- Ngươi nói kích pháp, chẳng lẽ là Tử Dương thập tam kích sao?
Trương Huyễn tâm niệm vừa chuyển, kích pháp của Trương Trọng Kiên nhất định là do sư phụ của y, Tử Dương Chân Nhân truyền thụ, gọi là Tử Dương thập tam kích, cũng không phải không thể, hắn gật gù:
- Hẳn là thế!
- Có thể cho ta xem thử không?
La Thành thốt ra, nhưng cậu ta lập tức cảm thấy không ổn, đây đúng là Tử Dương thập tam kích nổi tiếng thiên hạ mà! Đối phương làm sao có thể cho cậu ta xem? Cậu ta ngượng ngùng nói:
- Tôi thật sự bởi vì nghe danh đã lâu, hơi đường đột, xin lỗi.
- Quả thật La công tử nhìn qua cũng không sao, mời ngồi!
Trương Huyễn sai tửu bảo dọn dẹp bàn rượu mới, lại sai tửu bảo đem lên mấy bình rượu, cười khoát tay:
- Công tử mời ngồi!
Trong lòng La Thành mong mỏi nhìn kích pháp một lần, ôm quyền thi lễ, ngồi xuống, Trương Công Cẩn cũng không muốn La Thành trầm mê trong võ nghệ như vậy, ông ta lo lắng Trương Huyễn đi tố giác bọn họ.
Chẳng qua đối phương dường như không có ý tố giác bọn họ, ông ta buông thả suy nghĩ thoáng qua, ngồi xuống bên cạnh La Thành, Sử Đại Na làm theo La Thành, chỉ cần La Thành không trút giận sang đối phương, ông ta cũng không nói gì, cũng theo đó mà ngồi xuống.
Trương Huyễn rót một chén rượu kính ba người cười nói:
- Vừa mới rồi là tôi thất lễ, chén rượu này coi như là tôi bồi tội với các vị, tôi cạn trước để kính.
Hắn giơ chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
La Thành nghĩ đến mình vừa rồi muốn đánh muốn giết, lúc này lại ngồi xuống cùng nhau uống rượu, thật sự có chút hơi ngượng ngùng, cậu ta nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Lúc này, Trương Huyễn từ trong ngực lấy ra quyển kích pháp cổ, đưa cho La Thành:
- Chính là kích pháp này, quả thật ta cũng không biết tên của nó là gì?
La Thành tay run rẩy nhận lấy, chậm rãi mở ra nhìn một lần. Cậu ta quả thật không thể tin được, Tử Dương thập tam kích nổi tiếng thiên hạ quả nhiên đang ở trước mặt mình, cậu ta nhìn tỉ mỉ từng trang, càng xem càng say trong lòng, cậu ta quả thật sắp say mê ở trong đó rồi.
Trương Huyễn cười hỏi:
- Xin hỏi La công tử, kích pháp này rất nổi tiếng sao?
La Thành còn đang đắm chìm ở trong kích pháp, không nghe thấy lời của Trương Huyễn. Trương Công Cẩn khẽ đẩy nhẹ cậu ta một cái:
- Công tử!
La Thành lập tức tỉnh ngộ, ái ngại cười nói:
- Thật có lỗi, Trương công tử nói cái gì?
- Ta có chút tò mò, kích pháp này rất nổi tiếng sao?
La Thành hơi dở khóc dở cười, người ta nhận được chí bảo của thiên hạ, không ngờ không biết mình nhận được cái gì?
Cậu ta thấy Trương Huyễn hỏi rất chân thành, dường như thật sự không biết, liền thoáng thở dài nói:
- Đây là ba loại võ nghệ tối cao trong thiên hạ, đều xuất phát từ Lão Quân Quán trên núi Chung Nam, trong đó Lôi Thần Chuỳ và Tử Dương Kích là do Tử Dương Chân Nhân sáng chế, Vạn Tuế Táng là võ nghệ của mãnh tướng đứng đầu Đại Tuỳ năm đó Sử Vạn Tuế. Trước khi Sử Vạn Tuế bị giết tặng cho bạn thân của mình là Ngư Câu La, bây giờ bị Vũ Văn Thành Đô học được, cũng nhờ đó Vũ Văn Thành Đô nổi danh.
Truong Huyễn thế mới biết Trương Trọng Kiên là người khẳng khái trượng nghĩ bậc nào, với mình chẳng qua gặp nhau một lần, chỉ là hơi có chút hợp ý, đã tặng cho mình bí tịch võ nghệ quý giá như vậy. Đáng cười là mình không ngờ không biết chút gì, trong lòng hắn đối với Trương Trọng Kiên tràn đầy hối lỗi và cảm kích.
Hắn chợt nhớ tới một chuyện khác, cười hỏi:
- Tử Dương Chân Nhân này là ai, dường như tồn tại giống như thần tiên?
Đây cũng là vấn đề Trương Huyễn suy nghĩ trăm lần vẫn không lời giải đáp, hắn nghe rất nhiều người nói qua lão đạo sĩ này, thậm chí Lý Huyền Bá cũng là đồ đệ của lão, hiển nhiên cái Lý Huyền Bá học chính là Lôi Thần Chuỳ, còn Thanh Thạch Kinh mình học cũng là xuất xứ từ tay lão.
La Thành cười nói:
- Tôi nghe phụ thân nói qua, Tử Dương Chân Nhân họ tục gia là Độc Cô, huynh nói xem ông ta là ai?
- Quý tộc Quan Lũng!
Trương Huyễn lúc này mới bừng tỉnh, khó trách Tử Dương Chân Nhân đồng ý giúp Vũ Xuyên Phủ như vậy, hoá ra bản thân lão chính là xuất thân từ quý tộc Quan Lũng.
La Thành nhẹ thở ra một tiếng, trả sách cổ lại cho Trương Huyễn:
- Cảm tạ sự khảng khái của Trương công tử, La Thành được ích lợi không nhỏ rồi.
Trương Huyễn tiếp nhận sách cổ khẽ cười nói:
- Nếu công tử muốn học, tôi có thể đưa nó cho cậu.
- Cái gì?
La Thành chấn động, cậu ta quả thật hoài nghi lỗ tai của mình, cậu ta có nghe lầm hay không.
- Chẳng qua tôi có một điều kiện.
Trương Huyễn bình tĩnh nói.
- Điều kiện gì?
La Thành khẩn trương, giọng nói cũng run rẩy theo, cậu ta sợ điều kiện của Trương Huyễn bản thân kham không nổi, từ đó mất đi cơ hội ngàn năm một thuở này.
- Điều kiện của tôi rất đơn giản, tôi và công tử cùng nhau học.
La Thành kinh ngạc nhìn thẳng vào mắt Trương Huyễn.