- Khởi bẩm bệ hạ, nguy cơ thứ ba, căn nguyên chính là thế lực cũ của nội bộ Đại Tuỳ vẫn vô cùng mạnh mẽ như trước, thế lực ấy cùng thế lực cũ từ Bắc Nguỵ còn sót lại khi Đại Tuỳ dựng nước chưa hoàn toàn quét sạch có quan hệ trực tiếp.
- Ngươi đang nói đến quý tộc Quan Lũng?
- Không chỉ có bọn họ, cũng bao gồm cả quý tộc cũ của Nam Triều và Bắc Tề.
Quả thật Trương Huyễn nói rất hàm súc, Đại Tuỳ dựng nước là được nhường ngôi bởi Bắc Chu, không dùng phương thức cách mạng đổ máu đạp nát hoàn toàn chế độ cũ, mới dẫn đến thế lực cũ với đại biểu là quý tộc Quan Lũng vẫn vô cùng lớn mạnh như trước đây, bọn chúng có đủ lực lượng để cản trở các loại cải cách tổn hại lợi ích của bọn chúng.
Nhưng loại can thiệp này liên quan đến thể diện quốc gia, không khéo đảm đương sẽ động đến khiến Hoàng Đế nổi giận, tuyệt không thể nói thẳng, chỉ có thể chặt cành để lại rễ, hời hợt chỉ trỏ, tránh không nói tới căn nguyên tồn tại của quý tộc Quan Lũng.
Dương Quảng là đương sự, y sao lại không hiểu rõ ràng ba điều thiếu sót như lời Trương Huyễn nói, ngăn cách lớn nhất giữa nam bắc y cũng rõ hơn bất kỳ ai, y cũng khát vọng mau chóng lấp đầy sự khác nhau giữa nam bắc hơn bất kì ai, từ thời y còn trẻ đã vì sự thống nhất nam bắc chân chính mà dụng hết sức suy ngẫm, y thậm chí lấy con gái quý tộc Tiêu Lương làm vợ.
Nhưng đúng như lời Trương Huyễn, nam bắc chia cách đã mấy trăm năm, không phải mấy mươi năm ngắn ngủi đã có thể thực hiện việc thống nhất chân chính, cần thời gian trên trăm năm đời người để dần dần dung hợp, nhưng Dương Quảng hy vọng khi y còn sống trên đời có thể hoàn thành hành động vĩ đại dung hợp nam bắc này.
Về phần chế độ thế phiệt và quý tộc Quan Lũng, y cũng nhận thức sâu sắc hơn bất kì ai, đô thành dời về Lạc Dương ở phía đông chẳng phải là để tránh khỏi quý tộc Quan Lũng khống chế chặt chẽ Quan Trung sao? Nhưng cho đến ngày nay, rất nhiều chỗ y cũng có phần lực bất tòng tâm rồi.
Lúc này Dương Đàm ở bên nói:
- Bẩm cáo tổ phụ, Trương thị vệ còn nói cho tôn nhi việc của Trương Tu Đà.
Dương Quảng ngẩn ra:
- Chuyện này là thế nào?
Trương Huyễn sở dĩ chủ động thay La Sĩ Tín nhận tội, nguyên nhân căn bản chính là để kết giao với những anh hùng Sơn Đông Tần Quỳnh, La Sĩ Tín này.
Còn có Trương Tu Đà, ông ta bất kể vinh nhục cá nhân, can đảm trung nghĩa một lòng vì nước vì dân khiến người ta kính nể, hơn nữa ông ta có được uy vọng tôn sùng trong quân đội Đại Tuỳ, đối với Trương Huyễn một lòng muốn phát triển trong quân Tuỳ, cùng Trương Tu Đà tạo mối quan hệ tốt đẹp đương nhiên rất quan trọng.
Trương Huyễn khom mình thi lễ nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, vi thần chỉ cùng Yến Vương nói chuyện riêng về Trương Tu Đà, thật sự không dám bình luận ngông cuồng trước mặt bệ hạ.
- Ngươi có phải bình luận không hợp hay không trong lòng trẫm rõ ràng, nhưng trẫm muốn biết ngươi nói thế nào với trưởng tôn của trẫm, trẫm muốn nghe thử.
- Bệ hạ, vốn rằng phong trào tạo phản vùng Sơn Đông rất thịnh, nhưng từ sau khi Trương Tu Đà bình loạn Sơn Đông, xu thế tạo phản ở Sơn Đông đã từ từ bị dập tắt rồi. Đây là việc rõ như ban ngày, nhưng vi thần nói với Yến Vương điện hạ, Trương Tu Đà tuy rằng đánh giặc rất lợi hại, nhưng làm người lại rất thất bại, hơn nữa đắc tội rất nhiều người trong triều đình.
- Y làm người thất bại như thế nào, ngươi nói cho trẫm nghe thử xem?
- Khởi bẩm bệ hạ, lần này Trương Tu Đà vào kinh giải thích việc thảo phạt bị Trương Xưng Kim đánh bại, đã mang đến mấy trăm hủ muối chua quận Tề, nói là đặc sản quận Tề, một vò đại khái giá trị hơn trăm tiền, y đã chuẩn bị dùng chỗ đồ ăn muối chua này làm lễ vật tặng cho đại thần trong triều.
Dương Quảng thản nhiên nói:
- Muối chua cũng không tệ mà! Đặc sản quận Tề, y từ xa xôi mang về, cũng là một chút tâm ý.
Trương Huyễn thở dài:
- Nhưng bệ hạ, rốt cuộc y ngay cả một hủ muối chua cũng chưa đưa ra ngoài, điều này mới nổi lên lời đàm tiếu ở trong triều đình.
Dương Đàm bên cạnh căm giận nói:
- Người có bản lĩnh thật sự, đương nhiên sẽ không muốn làm những việc đường ngang ngõ tắt này. Trương Tu Đà là trụ cột của Đại Tuỳ, Hoàng tổ phụ cũng nói với tôn nhi, dùng người không nghi hoặc, nghi người thì không dùng, nếu như Hoàng tổ phụ muốn dùng y, thì hẳn nên toàn lực ủng hộ y, không nên để y ngã trong tay những kẻ tiểu nhân ở triều đình.
Dương Đàm dù sao vẫn còn trẻ, không giống Trương Huyễn nói chuyện hàm súc như vậy, hết sức cũng không làm xúc động chân tâm của Dương Quảng. Lòng Dương Đàm rất bất bình, giận dỗi nói thẳng, chạm đúng ngay chỗ đau của Hoàng tổ phụ y, các đại thần ăn hối lộ trái pháp luật, không phải đều là kết quả Dương Quảng dung túng mà ra sao?
Trương Huyền thầm kêu không ổn, gấp gáp nháy mắt ra hiệu với Dương Đàm, nhưng đã không còn kịp rồi. Sắc mặt Dương Quảng lập tức trầm xuống, giận dữ mắng mỏ Dương Đàm:
- Trẫm cần ngươi phải giáo huấn sao? Ngươi đi đọc sách thật tốt cho trẫm đi, không được phép tham dự việc triều đình nữa, nghe thấy chưa hả!
Dương Đàm cắn chặt răng cúi đầu, không dám nhiều lời nữa. Dương Quảng lại lạnh lùng nói với Trương Huyễn:
- Còn ngươi nữa, một tên thị vệ nhỏ nhoi lại dám bàn bạc vớ vẩn đại sự thiên hạ, nếu như không phải nể mặt Đàm Nhi, trẫm không thể không giết ngươi. Lần này trẫm tạm tha ngươi một lần, về sau không cho phép nói xẳng nói bậy với tôn nhi của trẫm, nếu còn lần sau nữa, trẫm nhất định sẽ trảm không tha, lui ra đi!
Trong lòng Trương Huyễn âm thầm thở dài, có một loại cảm giác thất bại trong gang tấc, y đành hành lễ rồi quay người rời đi. Dương Quảng chỉ cảm thấy hơi mệt mỏi, đã không muốn cùng trưởng tôn nhiều lời nữa, khoát tay bảo y lui ra.
Dương Đàm biết rằng bản thân nói sai, trong lòng vừa hối hận, vừa tự trách, vội vàng thấp giọng nói:
- Đây là cách nghĩ của tôn nhi, không liên quan đến Trương thị vệ.
- Đi! Trong lòng tổ phụ hiểu rõ, tổ phụ hơi mệt rồi.
- Tôi nhi cáo lui!
Dương Đàm thi lễ xong chậm rãi lui xuống, Dương Quảng khoanh tay đứng trước cửa sổ thật lâu, trầm tư không nói lời nào. Ông ta còn đang từ từ ngẫm lại ba điều thiếu sót mà Trương Huyễn nói.
Lúc này, Tiêu hoàng hậu từ sau tấm bình phong chậm rãi đi ra, cười nói:
- Vì trưởng tôn này, bệ hạ cũng hao tổn tâm huyết rất lớn.
Dương Quảng thở dài:
- Y là người kế thừa của trẫm, trẫm không hy vọng y lại theo con đường trước đây của trẫm, hy vọng y có thể thuận lợi hơn một chút.
- Bệ hạ dường như không ưa thích gã thị vệ tên gọi Trương Huyễn này cho lắm?
- Hắn cũng coi như có chút kiến thức, tuy nhiên trẫm cũng không hy vọng Đàm nhi chịu quá nhiều ảnh hưởng từ hắn, võ khí của hắn quá thịnh, trẫm hy vọng tôn nhi có thể văn trị thiên hạ*.
(*văn trị thiên hạ: dùng văn hoá, giáo dục, giáo lý, phong tục cai trị thiên hạ khác với pháp trị là dùng quân đội, chính trị, pháp chế, hình pháp để cai trị.)
Dương Quảng trong lòng tuy rằng đồng ý với quan điểm của Trương Huyễn, nhưng biểu hiện trên mặt ông ta vẫn ra vẻ như cũ, hiện ra một loại ngạo mạn của bậc đế vương, ông ta hừ một tiếng nói:
- Một tên thị vệ nhỏ nhoi không ngờ lại điềm nhiên nói trước mặt trẫm, nếu như không phải hôm nay trẫm tận lực khoan dung, để lại cho Đàm nhi một chút mặt mũi, chắc chắn đã sớm ra lệnh đưa hắn ra ngoài giết rồi.
- Lửa giận của bệ hạ rất lớn đó!
Tiêu hoàng hậu khẽ cười nói:
- Tuy nhiên thần thiếp lại cảm thấy Trương Huyễn này không tệ, là một người có thể tin cậy.
Dương Quảng ngẩn ra:
- Hoàng hậu cũng quen biết hắn?
- Thần thiếp là bởi vì con gái bảo bối kia mới quen biết y.
Tiêu hoàng hậu không giấu diếm, liền đem việc Trương Huyễn theo Cát nhi đi dạo phố kể lại tỉ mỉ một lượt, sau cùng cười nói:
- Vốn rằng thần thiếp cũng rất tức giận, làm sao có thể để Cát Nhi giống như đứa bé bình thường đi dạo phố, chẳng may xảy ra chuyện thì làm sao? Chẳng qua về sau thần thiếp mới phát hiện, Cát Nhi nhờ lần dạo phố đó trở nên vui vẻ rất nhiều, giống như con chỉm nhỏ, cả ngày ríu ra ríu rít nói cho thiếp nghe điều thú vị nó nghe được khi dạo phố, rất nhiều chuyện nói đến mấy lần liền, thần thiếp mới ý thức được, Trương Huyễn quả thật làm được một chuyện tốt, cho nên thần thiếp tự tiện ban thưởng cho y một chút.
- Hừ! Con tiểu nha đầu kia ngày nào không vui vẻ chứ, còn cần phải dạo phố sao?
Tuy là nói như vậy, nét mặt của Dương Quảng lộ vẻ hoà hoãn rất nhiều, trong lòng ông ấy đối với Trương Huyễn rốt cuộc có một tia hảo cảm: