Sáng ngày tiếp theo, trong đại đường của Ngự Sử Đài, Ngự Sử Đại Phu Bùi Uẩn phụng chỉ thẩm tra vụ án Thiên Tự Các, nhưng Bùi Uẩn quan tâm cũng không phải là vụ án, y càng chú ý về quy trình vụ án này có vi phạm quy định hay không, đây cũng là chức trách của Ngự Sử Đài, nhìn người không nhìn chuyện.
Bùi Uẩn phát ra Ngự Sử lệnh, gọi tất cả người có liên quan đến vụ án đến Ngự Sử Đài, không chỉ bao gồm mười mấy tên thị vệ và quan quân của hai bên, còn có người trước đây thẩm tra vụ án này Lý Cương, người hậu thẩm Hình Bộ Thị lang Cốt Nghi, cùng với Yến Vương Dương Đàm, nguyên đại tướng quân Vũ Văn Thuật và thông thủ quận Tề Trương Tu Đà.
Vụ án này vốn là một vụ án nhỏ không có tiếng tăm gì, nhưng bởi vì chiều hôm qua Cốt Nghi dẫn hơn một trăm người ngồi xuống trước phủ Yến Vương, đã tạo ra một chấn động không lớn không nhỏ, không ít người bắt đầu chú ý tới vụ án này, việc này dường như có liên quan với Hoàng thái tôn Dương Đàm, hơn nữa quy trình thẩm án kỳ quái càng làm cho người ta cảm thấy khó hiểu.
Bùi Uẩn vô cùng để tâm vào thẩm tra vụ án này, bởi vì phía sau tấm rèm là đương kim thiên tử, trong lòng Bùi Uẩn như gương sáng, Thánh Thượng tuyệt đối không chỉ cho hoàng thái tôn một cơ hội giải thích, trên thực tế ông ta còn có ý tứ sâu xa hơn.
Dương Quảng ngồi ở phía sau một tấm rèm, xuyên thấu qua tấm rèm nhìn chăm chú vào hơn mười người trong đại sảnh. Đêm qua Dương Quảng mới có chút tỉnh ngộ, vụ án này quả thật là chuyện bé xé ra to, người chết chỉ là con nuôi chọn từ đám gia nô, mà ông ta lại vì một tên con nuôi không tiếc đối kháng với Yến Vương, điều này thật sự không hợp với lẽ thường, vậy chỉ có một lời giải thích, Vũ Văn Thuật muốn lợi dụng vụ án này để đạt được mục đích nào đó của ông ta.
Dương Quảng nhẹ nhàng ho khan một tiếng, ra hiệu Bùi Uẩn có thể bắt đầu rồi.
Ánh mắt Bùi Uẩn rơi trên người Lý Cương, cao giọng hỏi:
- Lý phủ quân thấy vụ án này thế nào?
Lý Cương cũng ý thức được người ngồi phía sau tấm rèm che là một người không tầm thường, rất có khả năng là thiên tử. Y đứng lên thi lễ, không chút hoang mang nói:
- Vụ án này rất đơn giản, bởi vì chưởng quầy trước tiên đến huyện nha báo án, vì thế sau khi chết người không bao lâu thì ta đã chạy tới hiện trường, ta có khẩu cung của mọi người và bức tranh điều tra hiện trường. Vì thế vụ án này căn bản không cần thiết kinh động đến Hình Bộ, ta cũng thực không hiểu được.
Bùi Uẩn thấy Cốt Nghi muốn mở miệng, khoát tay chặn gã lại, tiếp tục hỏi Lý Cương:
- Lý phủ quân có thể nói về nguyên nhân hậu quả của vụ án này không?
- Nguyên nhân gây ra vụ án này là vì tranh giành vị trí, chưởng quầy và tửu bảo của quán rượu Thiên Tự Các đều có thể làm chứng. Đầu tiên là thị vệ Yến Vương và vài tên thuộc hạ của Trương thông thủ uống rượu ở thông đường. Sau đó con trai của Vũ Văn Thuật đến muốn đoạt chỗ ngồi, liền hạ lệnh cho gia tướng đập bàn rượu và thức ăn, dẫn đến xung đột. Về phần người rút đao trước là Vũ Văn Trí Cập, trong cuộc hỗn chiến, một tên thuộc hạ của Trương thông thủ lỡ tay giết chết Vương Khánh Phương, vụ án chỉ đơn giản như vậy.
Bùi Uẩn gật đầu, lại hỏi:
- Nếu vụ án đơn giản như vậy thì tại sao Lý phủ quân lại giao vụ án này cho Hình Bộ? Chẳng lẽ muốn trốn tránh trách nhiệm à?
Lý Cương căm giận bất bình nói:
- Ta cũng không phải là muốn trốn tránh trách nhiệm, là Hình Bộ dời vụ án này đi, trên điệp văn của Hình Bộ còn có con dấu của Nội sử tỉnh và Môn Hạ tỉnh, dùng lệnh của tể tướng bức bách ta giao vụ án này, ta có thể không phục tùng được hay sao?
Trong hành lang lập tức xuất hiện tiếng xôn xao rất nhỏ, một vụ đánh nhau nho nhỏ lại dẫn ra Nội sử tỉnh và Môn Hạ tỉnh, thực ngoài dự đoán của mọi người.
Dương Quảng ngồi ở phía sau tấm rèm che, khuôn mặt không chút thay đổi, chỉ là sắc mặt trở nên âm trầm vài phần.
Trong ánh mắt của Bùi Uẩn hiện lên một tia cười lạnh khó có thể phát hiện. Đêm qua y tỉ mỉ nghiên cứu vụ án này, bất luận từ phương diện nào cũng không nhìn thấy dấu hiệu Ngu Thế Cơ can thiệp vào vụ án này.
Nhưng người có cẩn thận thế nào cũng có sai sót. Nếu Ngu Thế Cơ không sử dụng quyền lực trong tay, Lý Cương nổi tiếng chính trực sao có thể đồng ý giao vụ án này cho Hình Bộ chứ, dấu vết của Ngu Thế Cơ tất nhiên ngay ở chỗ này. Bùi Uẩn trong lúc vô tình cố ý dẫn đường Lý Cương, kết quả người ngay thẳng Lý Cương nói thẳng thắn, một câu đã nói ra vấn đề trung tâm của vụ án này rồi.
Đấu tranh quyền lực của quyền thần Đại Tùy từ trước đến nay là giết người không thấy máu. Ngu Thế Cơ nắm hết quyền hành, quyền nghiêng triều chính, sao có thể không có đối thủ, Bùi Uẩn chính là một trong số đó. Hai người sớm đã cùng là thần tử trong triều Trần ở Giang Nam, sau khi Tùy diệt Trần, bọn họ cùng tiến vào quan trường Đại Tùy, đều được Dương Quảng trọng dụng.
Bùi Cự, Bùi Uẩn đại biểu cho sĩ tộc Sơn Đông, mà Ngu Thế Cơ thì đại biểu sĩ tộc Giang Nam, quyền thần Tô Uy thì đại biểu sĩ tộc Quan Lũng, ngoại thích Tiêu Vũ đại biểu quý tộc Tiêu Lương ở phía nam. Bọn họ bề ngoài thì có quan hệ rất tốt, nhưng âm thầm tranh đấu, đây cũng là thuật ngự thần của đế vương Dương Quảng.
Bùi Uẩn là một người rất cáo già, y đương nhiên hiểu được dụng ý đích thực mà Thánh Thượng giao vụ án này cho mình thẩm tra, chính là muốn mượn tay mình gõ Ngu Thế Cơ.
Mà vấn đề của Ngu Thế Cơ nằm ở chỗ trên điệp văn của Hình Bộ đồng thời có con dấu của Nội sử tỉnh và Môn Hạ tỉnh, con dấu của Nội sử tỉnh ở trong tay của Ngu Thế Cơ. Con dấu của Môn Hạ tỉnh thì ở trong tay của Tô Uy, Môn Hạ tỉnh vốn là dùng để kiềm giữ thế cân bằng với Nội sử tỉnh, phòng ngừa quyền lực của Nội sử tỉnh quá lớn, hiện tại Tô Uy lại đóng dấu vào văn điệp của Hình Bộ, chứng tỏ quyền lực của Ngu Thế Cơ đã không thể kiểm soát, một tay che trời, đây mới là mấu chốt của toàn bộ vụ án này.
Đương nhiên, Bùi Uẩn cũng không tiếp tục nghiên cứu sâu hơn, Thánh Thượng ngồi ở phía sau y, y chỉ cần dừng đúng điểm, vạch trần đáp án. Chuyện của Ngu Thế Cơ, tin rằng Thánh Thượng sẽ tìm một thời cơ thích hợp để xử lý.
Bùi Uẩn cười, liền không nhắc lại về điệp văn của Hình Bộ, y lại hỏi Cốt Nghi:
- Xin hỏi Cốt Thị lang vì sao lại tiếp nhận vụ án này?
Trong lòng Cốt Nghi có chút thấp thỏm. Tình thế phát triển ngoài dự đoán của Vũ Văn Thuật và Hứa Ấn, lại cuốn thêm Bùi Uẩn vào, việc này bắt đầu phiền toái rồi.
Cốt Nghi đành phải kiên trì nói:
- Vũ Văn Đại tướng quân cho rằng Lý phủ quân thiên vị thị vệ của Yến Vương, xử trí bất công, liền tố cáo vụ án này lên Hình Bộ. Chúng ta cũng đã phân tích vụ án này, quả thật cảm thấy Lý phủ quân thẩm tra xử lí có vấn đề, cho nên mới quyết định nhận vụ án này.
- Ồ! Các ngươi cảm thấy Lý phủ quân thẩm tra xử lí có vấn đề gì sao?
- Việc này..... Mời Vũ Văn Đại tướng quân tự mình giải thích đi!
Ánh mắt của Bùi Uẩn lại chuyển đến trên mặt Vũ Văn Thuật, cười nói:
- Hứa quốc công có thể nói thoải mái!
Vũ Văn Thuật cũng đoán được người phía sau bức rèm che chính là Thánh Thượng Dương Quảng, ông ta vốn muốn lợi dụng vụ án này để bức bách Yến Vương thỏa hiệp. Hiện tại nếu Yến Vương không chịu thỏa hiệp với mình, ông ta cũng bất chấp tất cả, chậm rãi đứng lên cao giọng nói:
- Ta Vũ Văn Thuật vì Đại Tùy phục vụ hơn mười năm, không có công lao cũng cũng có khổ lao, hiện tại tuy rằng mang tội trong người, nhưng cũng không thể để mặc người khi nhục. Con nuôi của ta bị người giết chết, quan phủ lại bao che tội phạm, điều này sao có thể không làm cho người ta cảm thấy bất công chứ?
Lý Cương không thể nhịn được nữa, cả giận nói:
- Bản quan công chính liêm minh, không thẹn với lương tâm, xin hỏi Vũ Văn Đại tướng quân, bản quan bất công ở chỗ nào?
Vũ Văn Thuật chỉ vào Trương Huyễn đang đứng trong đám thị vệ Yến Vương:
- Rõ ràng hắn cũng là kẻ giết người, vì sao ngươi để hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, chẳng lẽ bởi vì hắn là thị vệ của Yến Vương hay sao?
Lý Cương giận quá thành cười:
- Ta có chứng cớ xác thực chứng minh Trương Huyễn vô tội, những đứa con nuôi và gia nô của ngươi cũng đã thừa nhận Vương Khánh Phương không phải do Trương Huyễn giết chết, bọn họ đều đã ký tên đồng ý, chẳng lẽ Đại tướng quân vẫn muốn phủ nhận sao?
Vũ Văn Thuật liếc mắt nhìn y, chậm chậm nói:
- Nói không chừng là tra tấn bức cung, bị bắt dựa theo ý tứ của Lý phủ quân mà nhận tội.
Vũ Văn Thuật vung tay lên, hơn mười tên con nuôi và gia nô của ông ta vạch vạt áo ra, lộ ra vết thương chồng chất trong ngực, tỏ vẻ bọn họ quả thật bị tra tấn bức cung. Lý Cương giận dữ, ngón tay run rẩy chỉ vào Vũ Văn Thuật mắng:
- Đồ đê tiện vô sỉ, để phủ định lời khai của mình, không tiếc bịa đặt chứng cớ, ngươi sẽ không thực hiện được đâu!
Lúc này, Trương Huyễn thấp giọng nói với Dương Đàm hai câu, Dương Đàm lập tức nói:
- Muốn biết có tra tấn bức cung hay không rất đơn giản, tách bọn họ ra hỏi, sau đó lại đối chiếu với khẩu cung của bọn họ, từ đó có thể suy đoán là ai đang nói dối.
Trên mặt Vũ Văn Thuật lập tức trở nên hoảng loạn, tuy rằng ông ta vì phủ định khẩu cung trong tay Lý Cương mà dùng phương pháp tra tấn bức cung, nhưng bởi vì thời gian gấp gáp, có rất nhiều chi tiết ông ta còn không suy xét, một khi tách ra thẩm vấn, tất nhiên sẽ xuất hiện mâu thuẫn giữa các lời khai.
Ông ta nháy mắt với Cốt Nghi, để gã cũng đi ra nói hai câu, không thể để một người đỡ đòn, Cốt Nghi có miệng khó trả lời, bởi vì còn không bắt được Trương Huyễn, Hình Bộ còn chưa lập án, gã ra mặt thì biết nói cái gì đây?
Hơn nữa đề nghị của Yến Vương rất chính xác, tách ra hỏi khẩu cung, có tra tấn bức cung hay không thì khi đối đáp sẽ biết. Gã chính là thứ quan Hình Bộ, biết rất rõ về điều này. Cốt Nghi liền làm bộ như không thấy ánh mắt của Vũ Văn Thuật.
Lúc này, Lý Cương cười lạnh một tiếng nói:
- Ta không những có khẩu cung, còn có nhân chứng vật chứng. Ít nhất là có ba gã tửu bảo và khách uống rượu trong hai phòng có thể chứng minh Trương Huyễn không giết người. Nếu Vũ Văn Đại tướng quân cần, ta có thể lấy ra cho mọi người xem.
Sắc mặt của Vũ Văn Thuật lúc đỏ lúc trắng, không xuống đài được rồi. Lúc này, phía sau bức rèm che truyền đến một tiếng ho khan thật mạnh, mành xốc lên, Dương Quảng đi ra, mọi người đều khom mình thi lễ:
- Tham kiến bệ hạ!
Dương Quảng khoát tay áo:
- Miễn lễ!
Bùi Uẩn vội vàng đứng dậy, mời Dương Quảng ngồi xuống, Dương Quảng không để ý đến y, khoanh tay đi đến trước mặt Yến Vương Dương Đàm, ánh mắt của ông ta cũng đang đánh giá Trương Huyễn từ cao xuống thấp, tên thị vệ tên Trương Huyễn này rõ ràng là đang dạy hoàng tôn ứng đối.
- Ngươi là Trương Huyễn?
- Hồi bẩm bệ hạ, chính là vi thần!
Dương Quảng gật đầu, lại nói với Lý Cương:
- Đưa hồ sơ vụ án cho trẫm xem!
Lý Cương vội vàng đi lên trước, đem một chồng hồ sơ thật dày trình lên Dương Quảng, Dương Quảng đi trở về vị trí của Bùi Uẩn ngồi xuống, cẩn thận lật xem, trong đại đường lặng ngắt như tờ, không ai biết Thánh Thượng có dụng ý gì, cũng không có ai dám quấy rầy.
- Nếu không phải ngươi giết người, vậy vì sao ngươi lại nhận tội? Trẫm không rõ, vì sao ngươi lại kéo tội giết người lên người mình? Có lẽ đây là điểm nghi ngờ của Hứa quốc công!
Dương Quảng như cười như không liếc qua Vũ Văn Thuật, cái mũi Vũ Văn Thuật đau xót, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, thời điểm mấu chốt, vẫn là Thánh Thượng nói giúp mình!
� người khác khi nhục cháu và thị vệ của cháu!
Dương Quảng nhìn chăm chú vào trưởng tôn một lúc lâu, ông ta từ giọng nói của Dương Đàm nghe ra sự quyết đoán và cương nghị không giống với bình thường. Trong lòng ông ta có chút kinh ngạc, trầm tư một lát rồi nói:
- Được rồi! Trẫm để Bùi Uẩn thẩm tra vụ án này, đồng thời trẫm cũng dự thính.