Giang Sơn Chiến Đồ

Quyển 1 - Chương 139: Lời sấm ở Lạc Dương

Trong lòng Trương Huyễn mừng rỡ, viện quân nhanh như vậy đã tới rồi sao? Hơn nữa lại là Bùi Hành Nghiễm, cũng chính là Bùi Nguyên Khánh, người này chính là hảo hán đứng thứ ba tiếng tăm lẫy lừng cuối thời Tuỳ.

Nhưng Trương Huyễn vẫn có một tia nghi hoặc, sao chỉ đến hơn trăm kỵ binh?

Bùi Hành Nghiễm tự Nguyên Khánh, năm nay chí có mười bảy tuổi, xuất thân Bùi thị ở Văn Hi vọng tộc có danh tiếng ở Hà Đông, thân thể y cao to ngang với Trương Huyễn, eo nhỏ vai rộng, làn da trắng nõn, tướng mạo oai hùng tuấn tú, cử chỉ trầm tĩnh hữu lễ, là một thiếu niên xinh đẹp hiếm thấy.

Y không chỉ có tướng mạo anh tuấn, mà còn võ nghệ cao cường, tay cầm một đôi Bát lăng mai hoa lượng ngân chuỳ (chuỳ hoa mai tám cánh sáng ánh bạc), nặng đến một trăm sáu mươi cân, cùng với La Sĩ Tín được khen là phi ưng song mãnh (hai con phi ưng mạnh mẽ).

Bùi Hành Nghiễm dường như hiểu được nghi ngờ của Trương Huyễn, lại khẽ cười nói:

- Tôi phụng mệnh đến ven bờ kênh Vĩnh Tế tuần tra, vừa mới gặp được binh lính Trương tướng quân phái đi xin cứu viện, cho nên tôi liền vội vàng chạy đến, vừa hay gặp tướng quân phản kích quân địch.

- Thì ra là thế, đa tạ Bùi giáo uý kịp lúc chạy đến cứu viện rồi, không biết Trương đại soái bây giờ như thế nào?

Bùi Hành Nghiễm liếc mắt nhìn về phía sau nói:

- Thời gian cấp bách, không bằng vừa đi vừa nói!

Trương Huyễn lập tức tỉnh ngộ, phía sau chính là có truy binh chủ lực quân địch, thời gian không thể chậm trễ, vội vàng chỉnh đốn thoáng qua một chút quân mã, liền dẫn theo bọn binh lính nhanh chóng rút lui về phía nam.

Sau nửa canh giờ, Trương Kim Xưng suất lĩnh một vạn đại quân chạy đến chiến trường. Trông thấy thi thể đầy đất trên chiến trường, Trương Kim Xưng hung ác nghiến răng nghiến lợi.

'Răng rắc!' một tiếng, gã bẻ gãy mũi tên trong tay làm hai đoạn, gã chính là vừa mới có được tin tức, người ở Trác quận cướp đoạt chiến mã của gã chính là cái tên Trương Huyễn này. Tin tức đến trễ một bước, gã lại tha trắng cho kẻ thù đi rồi.

- Đại vương tiếp tục đuổi theo đi ạ! Báo thù cho Phó tướng quân!

Tướng lĩnh thuộc hạ của gã nhao nhao hô to.

Trương Kim Xưng tuy rằng càng thêm hận thấu xương, nhưng gã cũng biết không thể truy đuổi theo nữa. Đuổi quá xa sẽ tạo cơ hội cho Đậu Kiến Đức và Cao Sĩ Đạt đánh lén sào huyệt của mình, gã chậm rãi nói:

- Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Ta Trương Kim Xưng sớm hay muộn sẽ lấy cái đầu của hắn đến làm cái bô!

***

Trương Huyễn mang theo binh lính một đường hành quân gấp, may mắn có Bùi Hành Nghiễm dẫn đường, bọn họ hành quân trở nên thuận lợi rất nhiều. Sau khi đi được hơn hai mươi dặm, Bùi Hành Nghiễm cười chỉ một con đường nhỏ phía nam:

- Từ nơi này sang, ngoài mấy dặm phía trước chính là địa phận bến đò của kênh Vĩnh Tế, qua kênh Vĩnh Tế, chính là rời khỏi phạm vi thế lực của Trương Kim Xưng. Trương Kim Xưng không dám qua sông làm khó dễ.

Trương Huyễn thầm nghĩ: “Hoá ra còn có quy củ này. Sớm biết mình đã không cần vào huyện Thanh Hà, trực tiếp qua sông tốt hơn nhiều rồi. Còn ác chiến một trận với Trương Kim Xưng, tổn thất hơn một trăm huynh đệ.”

Hắn không có hỏi nhiều, liền quát ra lệnh cho thuộc hạ:

- Đi vòng đến ven kênh qua sông!

Bọn binh lính đi vòng chạy về phía kênh Vĩnh Tế. Không bao lâu đã đến bên cạnh Vĩnh Tế, quả nhiên có một bến đò, hơn mười chiếc thuyền lớn lớn nhỏ nhỏ thả neo ở bên cạnh bến.

- Tướng quân mau nhìn!

Một binh lính chỉ một dãy thuyền bên sông hô:

- Kia không phải thuyền của chúng ta sao?

Trương Huyễn cũng nhìn thấy, ba mươi mấy con thuyền lương thực đáy bằng thả neo bên sông, đúng là thuyền của bọn họ từ Trác quận sang. Không ngờ còn chưa xuôi nam, trực tiếp dừng ở nơi này.

Trương Huyễn mừng rỡ, vội ra lệnh cho binh lính đi trước liên hệ thuyền phu, để cho bọn họ sắp xếp các con thuyền đầu đuôi liên tiếp, làm thành một cây cầu nổi đơn giản, quân đội bắt đầu xếp thành hàng qua sông.

- Trương tướng quân dự tính đi Tề quận gặp đại soái chúng tôi sao?

Bùi Hành Nghiễm cười hỏi.

Trương Huyễn lắc đầu:

- Ta thật ra có ý tưởng này, đáng tiếc ta nhất định phải chạy đến Lạc Dương trong năm ngày, chỉ có thể để lần sau rồi, bây giờ Phi Ưng Quân như thế nào?

Bùi Hành Nghiễm cười khổ một tiếng:

- Bây giờ chúng tôi bị nhốt ở Tề quận căn bản không thể động đậy, lương thảo vô cùng khẩn thiết. Bời vì mấy tháng trước có việc phát sinh, quan phủ địa phương cách quận Sơn Đông vô cùng thù hận đối với chúng tôi. Chúng tôi vài lần muốn đến quận Thanh Hà tấn công Trương Kim Xưng, ngược lại đều gặp phải sự phản đối kịch liệt của quan viên quận Thanh Hà.

- Vì sao?

- Điều này còn phải hỏi sao?

Bùi Hành Nghiễm cười lạnh một tiếng nói:

- Trương Kim Xưng vài lần dẫn quân qua huyện Cao Đường. Bọn Thái thú, Trưởng sử đều không mất lông tóc, tướng quân nói tại làm sao?

Trương Huyễn hiểu được ý của Bùi Hành Nghiễm, quan phủ địa phương quận Thanh Hà đều đã thành quan viên hai mặt. Vừa nguyện trung thành với triều Tuỳ, đồng thời cũng là thuộc hạ của Trương Kim Xưng. Đoán chừng không chỉ quận Thanh Hà, các quận phụ cận trên cơ bản đều giống nhau.

- Vậy các ngươi dự tính làm thế nào?

- Bây giờ tạm thời cũng không biết rõ, đại soái vì thế cũng vô cùng buồn rầu, dù sao quân lương chúng ta đều là do quan phủ địa phương cung ứng. Lần này ông ta để cho ta đến quận Thanh Hà cũng là muốn biết một chút tình hình ở bên này, thuận tiện thúc lương thực phía quận nha. Tướng quân thật không theo tôi đi Tề quận ư?

- Ta sẽ không đi, xin Bùi giáo uý thay ta chuyển cáo Trương soái. Lời ta nói ở Thiên Tự Các tửu quán cũng không phải một câu nói đùa. Bùi giáo uý, chúng ta sau này sẽ còn gặp lại!

- Ta nhất định chuyển cáo, Trương tướng quân, sau này còn gặp lại!

Bùi Hành Nghiễm thi lễ với Trương Huyễn, suất lĩnh thuộc hạ qua kênh Vĩnh Tế. Bọn họ đồng loạt trở mình lên ngựa, áp tải binh lính đầu hàng đi về phía xa. Trương Huyễn yên lặng trông bọn họ đi xa, lại quay đầu nhìn về phía huyện Thanh Hà. Lúc này sắc trời đã dần dần sáng rồi.

***

Thành Lạc Dương, một chiếc xe ngựa rộng lớn hoa lệ, dưới sự hộ vệ của mấy chục tên tuỳ tùng chậm rãi lái vào thành Đông Bình, thu hút ánh mắt vô số người.

Mặc dù nơi này là kinh thành Đại Tuỳ, kẻ quyền quý sinh sống ở nơi này đếm không hết. Nhưng từ sau năm Đại Nghiệp thứ tám, tuyệt đối phần lớn quyền quý ra cửa đều trở nên vô cùng khiêm tốn, mà ngay cả thê tử Ngu Thế Cơ thích nhất khoe của lúc ra khỏi cửa cũng đeo trâm bình thường lên đầu.

Mà lúc này chiếc xe ngựa tứ mã được khảm tơ vàng lát ngọc này ngược lại công khai lái vào thành Lạc Dương. Ngay cả hơn chực tên kỵ binh tuỳ tùng bên cạnh cũng mặc tơ lụa mới, không thể không khiến người ta lé mắt.

Bên trong xe ngựa, Lưu thủ Thái Nguyên Lý Uyên đang nhìn thấu qua rèm cừa mong manh xem xét tình hình trên đường cái. Trong ánh mắt của ông ta tràn đầy sầu lo. Ông ta lần này vào kinh thành, trên danh nghĩa là thuật lại công việc, nhưng trên thực tế là bởi vì Lạc Dương xuất hiện tin tức không có lợi với ông ta.

Một lời sấm từ nửa tháng trước bắt đầu, lặng lẽ lưu hành ở Lạc Dương.

'Đào lý tử, đắc thiên hạ, hoàng hậu nhiễu dương châu, uyển chuyển hoa viên lý. Vật lãng ngữ, thùy đạo hứa?'

(Đào và mận, được thiên hạ, Hoàng hậu loạn Dương Châu, uyển chuyển trong hoa viên. Nói không dâm, ai nói được?)

Lời sấm này khiến cho Lý Uyên sợ hãi vạn phần, ông ta cảm giác có người ở trong tối chích mình. Nếu như ông ta không có hành động gì nữa, cả nhà của ông ta đều sẽ chết trong lời sấm này mất.

- Dừng xe!

Lúc này, Lý Uyên nhìn thấy ven đường có một đám trẻ con đang đùa giỡn, vội vàng kêu ngừng xe ngựa.

Ông ta từ trên xe ngựa đi xuống, chậm rãi đi đến bên cạnh đứa bé, lấy ra một cọc tiền cười nói:

- Ta có cái thưởng cho, ai biết hát Đào lý chương, cọc tiền này sẽ cho kẻ đó.

Một đám nhỏ ngơ ngác nhìn nhau, đồng thời hát lên:

- Đào lý tử, đắc thiên hạ, hoàng hậu nhiễu Dương Châu. Uyển chuyển hoa viên lý. Vật lãng ngữ. Thùy đạo hứa?

- Đại thúc, bài hát này ai cũng biết hát, có cái gì ly kỳ!

Lòng Lý Uyên hệt như lập tức rơi xuống thâm cốc, ông ta tiện tay tìm mấy đứa bé đều biết hát. Có thể thấy được lời sấm này đã lưu truyền rộng khắp ở Lạc Dương rồi, Hoàng đế sao có thể không biết?

Ông ta cho tiền bọn trẻ. Cảm thán thật dài thở ra, đi vào xe ngựa, ra lệnh nói:

- Tới Vũ Xuyên Phủ!

Xe ngựa quay đầu, chạy về phía thư viện Vũ Xuyên Phủ nổi tiếng ở Lạc Dương.

Năm này bên trong Vũ Xuyên Phủ cũng phát sinh đại sự liên tiếp, Lý Uyên giết Nguyên Hoằng Tự, được phong làm Thái Nguyên Lưu thủ, hậu quả xấu dần dần xuất hiện. Gia tộc họ Nguyên trong quý tộc Quan Lũng tụ tập với gia tộc họ Trần và gia tộc họ Vu, liền hợp lại làm khó dễ hội chủ Đậu Khánh, yêu cầu Vũ Xuyên Phủ cho một lời giải thích việc này, nếu không bọn họ rút lui tập thể khỏi Vũ Xuyên Phủ.

Vì không cho quý tộc Quan Lũng chia rẽ, Đậu Khánh không thể không đi xin Độc Cô Thuận ra mặt điều đình. Độc Cô Thuận là người đứng đầu quý tộc Quan Lũng, cũng chỉ có ông ta mới có thể tránh được sự chia rẽ của Vũ Xuyên Phủ. Nhưng Độc Cô Thuận lại đưa ra điều kiện lọc sạch Vũ Xuyên Phủ. Đậu Khánh không thể không đáp ứng, thanh trừ Trương Trọng Kiên, Lý Tĩnh và hơn mười người nồng cốt của Vũ Xuyên Phủ.

Tuy rằng tạm thời ổn định gia chủ họ Nguyên, nhưng chuyện này cũng làm cho Đậu Khánh bệnh nặng một trận. Việc thường ngày của Vũ Xuyên Phủ cũng không thể không giao cho cháu của ông ta Đậu Diên tạm thời thay thế.

Bên trong nhà sau của Vũ Xuyên Phủ, Đậu Khánh đang chống gậy chậm rãi dạo bước trong hoa viên, nghĩa nữ Trương Xuất Trần cũng đi bên cạnh. Đậu Khánh bệnh nặng mới khỏi, gầy đến chỉ còn lại một đám xương cốt, thân thể hết sức yếu ớt. Dùng quải trượng chỉ một toà đình hóng mát phía trước nói:

- Ngồi một chút đi!

Trương Xuất Trần vội vàng sai nha hoàn đặt gối đệm ở trên mặt ghế đá trong đình hóng mát, nàng cẩn thận giúp Đậu Khánh ngồi xuống:

- Nghĩa phụ, chậm một chút!

Đậu Khánh chầm chậm ngồi xuống, cười nói:

- Vỗn cho rằng cơn bệnh này sẽ muốn cái mạng già của ta, không ngờ được mạng của ta còn rất cứng. Diêm Vương gia còn chưa chịu thu, đoán chừng ta còn có thể sống thêm hai ba năm.

- Nghĩa phụ đừng nói như vậy, người nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.

Đậu Khánh mỉm cười:

- Ta sớm đã thấy trước rồi, sống một năm cũng thế, sống mười năm cũng thế. Đúng như con hy vọng, sống đến một trăm tuổi cũng thế, kỳ thật đều không có ý nghĩa. Ta chỉ hy vọng Vũ Xuyên Phủ cuối cùng có thể hoàn thành sứ mạng của nó, ta có thể nhắm mắt.

Nói đến đấy, Đậu Khánh lại liếc mắt nhìn Trương Xuất Trần:

- Còn con nữa, ta cũng hy vọng con có thể gả cho một gia đinh tốt, không cần phải cầm chuôi kiếm hừng hực hăng hung giết tới giết lui nữa rồi.

Mặt Trương Xuất Trần đỏ lên, thấp giọng nói:

- Nữ nhi bây giờ vẫn chưa nghĩ tới chuyện này.

Đậu Khánh gật đầu:

- Cũng phải, con bây giờ là người đứng đầu Hoả Phượng, thiếu con thật đúng là không được. Xuất Trần, bây giờ con có tin tức của Trương Trọng Kiên không?

Trương Xuất Trần do dự một chút nói:

- Nghe nói đại sư huynh và Dược Sư đại ca đi Tây Vực, một năm sau mới trở về.

- Ài! Đây là nghiệt do ta tạo!

Trong lòng Đậu Khánh tiếc nuối, ông ta biết rằng cho dù thanh trừ Trương Trọng Kiên và Lý Tĩnh ra khỏi Vũ Xuyên Phủ, Độc Cô Thuận vẫn không chịu buông tha bọn họ, bởi vì bọn họ biết quá nhiều bí mật của Vũ Xuyên Phủ. Hai người không thể không chạy đi Tây Vực tránh hoạ. Điều này khiến cho trong lòng Đậu Khánh vô cùng áy náy.

Lúc này, cháu của Đậu Khánh là Đậu Diễn vội vàng đi tới, khom người thi lễ nói:

- Nhị thúc, Thúc Đức đến rồi.

Đậu Khánh gật đầu:

- Để cho y lại đây!

Đậu Khánh nháy mắt cho nghĩa nữ Trương Xuất Trần. Trương Xuất Trần hiểu ý, dẫn theo vài nha hoàn tức thì lui xuống.

Không bao lâu, Lý Uyên vội vàng đi tới, ông ta quỳ xuống trước mặt Đậu Khánh:

- Tiểu tế bái kiến nhạc phụ đại nhân!

- Đứng lên đi!

Đậu Khánh sắc mặt có chút không vui, ông ta nói với cháu trai:

- Ngươi cũng lui xuống!

Đậu Diễn lui xuống. Trong đình hóng mát chỉ còn lại có hai người Đậu Khánh và Lý Uyên, Đậu Khánh lạnh lùng nói:

- Nghe nói Lý sứ quân ở Thái Nguyên sống rất thích hợp, vô cùng thoải mái. Sao vẫn còn có tinh lực đến chỗ này của ta?

Lý Uyên hiểu được sự căm tức của nhạc phụ, ông ta cười khổ một tiếng, không cách nào khác nói:

- Tiểu tế cũng viết thư giải thích qua cho nhạc phụ đại nhân. Tiểu tế chỉ là để noi theo Tiêu Hà. Dùng tham lộ để mê hoặc kim thượng, thật sự là bất đắc dĩ, cũng không phải con cố ý.

Đậu Khánh lắc đầu:

- Ngươi cho rằng Dương Quảng cũng ngu như vậy sao? Nhìn không ra ngươi đang cố ý che giấu? Còn có, ngươi tự huỷ danh dự. Bây giờ không chỉ thanh danh ở Thái Nguyên bại hoại, ngay cả Lạc Dương cũng đang truyền đi tiếng tham. Thúc Đức ngươi còn muốn làm đại sự sao?