Binh lính trong quân doanh vẫn còn tiếp tục huấn luyện, khiến cho Lai Hộ Nhi rất hứng thú. Y sớm đã nghe nói Trương Huyễn dùng phương pháp nghiêm khắc nhất để huấn luyện quân đội. Thoáng chốc đã trôi qua 20 ngày, y cũng muốn xem xem hiệu quả huấn luyện thế nào.
Trên giáo trường, 900 binh lính chia ra thành ba tổ, hai tổ huấn luyện quân trận trường mâu. Đó là trận hình mạnh nhất của bộ Binh, lợi dụng sức mạnh tập thể và chiến đấu kịch liệt với đối phương. Có thể gọi là không có gì kiên cố bằng, cho dù đối phương là kỵ binh, họ cũng có thể chống lại được.
Tổ thứ 3 thì huấn luyện đao thuật, chính là bộ đao pháp mà buổi sáng Trương Huyễn đích thân dạy kia. Lai Hộ Nhi đã phát huy được đao thuật của quân đội và phổ biến rộng rãi cho toàn quân, dường như càng tăng thêm hiệu quả, càng có sức sát thương.
Trương Huyễn cười nói:
- Đây là bộ đao pháp ty chức nghĩ ra, đi từ phức tạp tới đơn giản, đơn giản mà hiệu quả, vô cùng thích hợp cho chiến đấu kịch liệt.
Lai Hộ Nhi cũng không biết, đây là phương pháp huấn luyện lính đặc chủng của Trương Huyễn ở hậu thế được chuyển tới, bao gồm cả kỹ thuật và đao pháp chiến đấu kịch liệt đều không giữ lại chút nào, truyền thụ hết cho binh lính.
Mặc dù binh lính không đủ lực lượng, không thể so với đại tướng, nhưng trình độ tác chiến của từng binh lính lại được nâng cao. Về cơ bản đều có thể lấy một đối ba.
- Giết!
Trên giáo trường phát ra từng trận hò hét như sấm rền, đầy sát khí, sáu trăm trường thương đầy sức sống, động tác nhịp nhàng, khiến cho Lai Hộ Nhi thầm tán thưởng. Y là một người rất có nhãn lực, từ trình độ huấn luyện và diện mạo tinh thần, y có thể thấy được đây là một cánh quân tinh nhuệ.
Y quay đầu lại cười hỏi Trương Huyễn:
- Hàng ngày phải chạy bộ chứ?
Trương Huyễn gật đầu:
- Cường độ huấn luyện mỗi ngày đã từ 40 dặm tăng lên tới 80 dặm, đôi khi còn tăng lên tới 100 dặm.
- Khó trách những binh lính này vừa đen vừa gầy!
Lúc này, Trương Huyễn khoát tay ra lệnh:
- Giải tán hồi doanh!
Hắn ra lệnh, các binh lính lần lượt giải tán, chạy về phía đại doanh của mình, khiến cho Lai Hộ Nhi có chút khó hiểu, đây là ý gì?
Lúc này, Trương Huyễn bước tới trước trống trận, quơ lấy dùi trống đánh trống đông! Đông! Đông!
Chỉ thấy tất cả binh lính từ bốn phương tám hướng chạy như bay tới, tập kết với tốc độ khác thường. Sau 30 tiếng trống của Trương Huyễn, toàn bộ binh lính đã tập trung hoàn tất, đứng thành phương trận lớn, chỉnh tề thẳng tắp, giống hệt như dùng ống mực vẽ ra một đường, ai nấy đều đầy tinh thần, khí vũ hiên ngang, chỉ thấy Lai Hộ Nhi trợn mắt há hốc miệng ngạc nhiên.
Y biết quân đội của Trương Tu Đà có thể tập kết hoàn tất trong vòng 50 tiếng trống trận. Nhưng đội quân nghìn người của Trương Huyễn lại tập kết hoàn thành trong 30 tiếng trống trận, hơn nữa còn chỉnh tề như vậy.
Lai Hộ Nhi xúc động, y biết cánh quân này đều xuất thân từ thổ phỉ, một đám ô hợp, nhưng sau 20 ngày huấn luyện mạnh mẽ của Trương Huyễn lại thay da đổi thịt, không thể không nói đây là một kỳ tích.
Nghe nói Vũ Văn Thuật bởi vì coi thường cánh quân này của Trương Huyễn, cánh quân hoàn mỹ như vậy y lại không muốn, vậy sao mình lại bỏ qua cơ hội này chứ?
Lai Hộ Nhi gật đầu cười nói:
- Chúng ta đi nói chuyện chút đi!
Trương Huyễn phất cờ đỏ một cái, đội ngũ lập tức tản ra, tiếp tục huấn luyện quân trận trường thương và đao thuật. Trương Huyễn thì dẫn Lai Hộ Nhi vào đại trướng của mình.
Lai Hộ Nhi thấy bên trong đại trướng của Trương Huyễn vô cùng đơn sơ, ngoài một chiếc hòm ra, những thứ khác chẳng có gì khác biệt với binh lính bình thường, không khỏi âm thầm gật đầu. Y sớm đã nghe nói Trương Huyễn và binh lính của mình ăn chung ở chung. Ăn thì ăn đồ ăn thô gạo lức, ngủ thì ngủ trên thảm cũ, xem ra không hề khoa trương chút nào, đây mới là danh tướng phong phạm thời xưa, khó trách thánh thượng lại xem trọng hắn.
Trương Huyễn mời Lai Hộ Nhi ngồi xuống, sau đó cho binh lính dâng trà. Lúc này Lai Hộ Nhi mới chậm rãi nói:
- Buổi sáng mấy hôm trước Thánh thượng đã triệu kiến ta, chính thức bổ nhiệm ta là chủ soái tiền quân, trước kỳ tấn công Cao Câu Ly. Nhưng binh lực dưới trướng ta không đủ, yêu cầu điều thêm hai vạn quân Kiêu Quả để bổ sung, Thánh thượng cũng đồng ý.
Lai Hộ Nhi đem quyển danh sách lên cười đưa cho Trương Huyễn:
- Đây là định án sau cùng của bộ Binh, ngươi tự xem đi!
Trương Huyễn nhận lấy danh sách, phía trên là phiên hiệu của các quân phủ Kiêu Quả, ví dụ như doanh thứ nhất phủ thứ 4, doanh thứ ba phủ thứ 6… không có quy luật gì, giống như là lấy ngẫu nhiên vậy, nhưng tất cả phiên hiệu đều là là mười lăm phủ đằng trước.
Lý do này Trương Huyễn cũng hiểu, mười lăm phủ đầu tiên chủ yếu lấy lính cũ làm chủ, sức chiến đấu cũng tương đối mạnh, còn mười lăm phủ sau đều là tạm thời thành lập mới được vài tháng. Tuyệt đại đa số binh lính đều là tù binh quân phiến loạn, sức chiến đấu vô cùng thấp.
Ở dòng cuối cùng, Trương Huyễn đã tìm thấy phiên hiệu của mình: Phủ thứ 27 doanh thứ ba, lang tướng Trương Huyễn.
Trong lòng Trương Huyễn khó hiểu, mặt khác đều là 15 phủ đầu, duy chỉ có mình là ở 15 phủ sau. Đây chỉ là sự trùng hợp của bộ Binh, hay là Lai Hộ Nhi chuyên môn điểm danh phải là mình?
Hắn không hiểu nhìn Lai Hộ Nhi. Lai Hộ Nhi hiểu tâm tư của Trương Huyễn, thản nhiên cười nói:
- Quả thực thì ta điểm danh ngươi. Nếu ngươi không muốn, ta có thể đẩy ngươi lại.
Mặc dù Trương Huyễn không hiểu ý đồ của Lai Hộ Nhi, nhưng có điểm hắn hiểu, nếu hắn ở dưới trướng của Vũ Văn Thuật, chắc chắn là chết.
- Ta đương nhiên bằng lòng rồi!
Trương Huyễn dường như không chút do dự, thái độ vô cùng rõ ràng, sao hắn lại có thể không đồng ý chứ, cuộc sống trong quân phủ lục đục, hắn sớm đã thấy chán ngán rồi.
Huống hồ, Đại tướng quân Kiêu Quả là Vũ Văn Thuật, giống như ngọn núi lớn đè xuống đầu hắn. Hắn lại đắc tội với Mã Tôn Vũ, nếu lúc này Lai Hộ Nhi không tới kịp thời, còn không biết mình sẽ gặp phải chuyện gì?
Hiện giờ hắn có thể thống lĩnh quân đội rời khỏi quân phủ này, sao hắn lại có thể không bằng lòng chứ?
Lai Hộ Nhi mỉm cười, lấy một hộp mực ra cười nói:
- Nếu bằng lòng thì ấn tay điểm chỉ đi! Ngươi và các huynh đệ của doanh số 3 của ngươi, ta sẽ điều động đi hết.
Trương Huyễn dùng ngón trỏ ấn lên mực, sau đó ấn lên danh sách chỉ tay của mình.
Lai Hộ Nhi lấy lại danh sách, lúc này mới mỉm cười giải thích với Trương Huyễn:
- Sở dĩ ta điểm danh muốn ngươi, chỉ có hai nguyên nhân chính. Thứ nhất là ân tình của Trương Tu Đà, vào thời khắc quan trọng ngươi đã giúp đỡ Trương Tu Đà, là bạn chí thân của hắn ta, ta đương nhiên cũng sẽ có qua có lại mới toại lòng nhau, giúp Trương tướng quân một chút.
- Hay là Lai tướng quân sớm đã biết Vũ Văn Thuật muốn gây chuyện với ta?
- Ta đã biết chuyện này ở Lư phủ rồi, Vũ Văn Thuật rất để bụng, hắn ta tuyệt đối không thể buông tha cho Trương tướng quân. Ta nghe nói Tư Mã Đức Hằng bị điều đi rồi. Ta cũng biết hắn ta sắp ra tay với ngươi rồi.
Trương Huyễn khẽ thở dài:
- Lai Đại tướng quân đã kịp thời cứu trợ, Trương Huyễn vô cùng cảm kích!
- Ngươi cũng không nên quá cảm kích, kỳ thực ta cũng vẫn còn có một chuyện riêng muốn Trương tướng quân giúp đỡ.
- Đại tướng quân cứ nói, chỉ cần Trương Huyễn có thể làm được, tuyệt đối không chối từ!
- Là thế này!
Lai Hộ Nhi có chút hơi thẹn thùng cười nói:
- Trương tướng quân đã cho Ngư lão tướng quân năm con Tử trùng ngọc dũng. Kỳ thực ta cũng đã gặp phải chuyện như Ngư lão tướng quân, chỉ là Lư phủ ta không tiện mở lời, không biết Trương tướng quân liệu có thể….