- Thực ra cũng không phải chuyện gì quan trọng lắm, chỉ là có một vài quân quan có chút tủi thân, nhưng lại sợ hãi tướng quân cho nên chạy đến chỗ tôi khóc lóc kể lể ấy mà.
Trương Huyễn lập tức hiểu ra vấn đề, nhất định là chuyện lúc ăn cơm trưa. Thực ra thì từ sáng nay khi quân quan và binh lính cùng nhau ăn cơm, chuyện này đã làm mất đặc quyền của quân quan cho nên tự nhiên sẽ có người cảm thấy bất mãn trong lòng.
Tư Mã Đức Hằng đã coi Trương Huyễn là cùng một chiến tuyến, ngày hôm qua Trương Huyễn giết chết ba vị đội trưởng, đánh đuổi cả Vương Trí Quốc, khiến cho Tư Mã Đức Hằng cảm thấy vô cùng thoải mái và hả hê. Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn bè, nếu như Trương Huyễn đã đắc tội với Mã Tốn Vũ vậy thì hắn chính là chiến hữu của Tư Mã Đức Hằng rồi.
Trương Huyễn cũng là người có chỗ dựa, nếu như bản thân có thể liên thủ cùng với hắn, lo gì không tống cổ được cái tên Mã Tốn Vũ ra khỏi phủ thứ 27?
Tư Mã Đức Hằng nhìn thấy Trương Huyễn có vẻ như đã hiểu ra vấn đề, liền cười cười vỗ nhẹ vào vai của hắn và nói với giọng rất chân thành:
- Lão đệ bằng lòng cùng với binh lính đồng cam cộng khổ, điều này ta cũng không phản đối gì, mặc dù ta đây không làm được nhưng ta có thể hiểu được tâm tình của lão đệ.
Nhưng? Quân quan có lợi ích của họ, họ cũng bằng lòng cùng với lão đệ huấn luyện cao độ, giữ nghiêm quân kỷ, điều này cũng đã không dễ dàng gì rồi, nhưng lão đệ lại tước đoạt đi chút lợi ích cuối cùng của họ, đương nhiên là bọn họ sẽ có chút kiến nghị rồi.
Trương Huyễn cười lạnh trong lòng: “Chỉ tiếc là hắn được bổ nhiệm hơi muộn, quân quan đều là người được Tư Mã Đức Hằng và Mã Tốn Vũ đề cử bổ nhiệm, cho nên bọn họ mới dám vượt cấp cáo trạng, những quân quan này không phải là một lòng với bản thân, sớm muộn gì thì mình cũng phải giải quyết xong những người này.”
Nhưng Trương Huyễn lại không để lộ ra tâm tư của mình, cười cười đáp lại:
- Nếu như mọi người đã đến chỗ của Tư Mã tướng quân mà cáo trạng, xem ra tôi không thay đổi thì không được rồi!
- Không! Không! Không!
Tư Mã Đức Hằng vội vàng giải thích:
- Tướng quân hiểu nhầm ý của ta rồi, ta không hề có ý vượt cấp can thiệp vào chuyện này, càng không phải là bao che cho thuộc hạ của ngài. Chỉ là ta muốn nhắc nhở tướng quân, chuyện tướng quân bằng lòng đồng cam cộng khổ với binh lính, chuyện ai ai cũng có thể hiểu được nhưng chuyện này tuyệt đối không phải là chuyện mà ai cũng có thể làm được, tôi cũng thừa nhận là bản thân tôi cũng không làm được. Trương tướng quân, chuyện này rất quan trọng, đừng để quân quan sinh lòng bất mãn, ngài hiểu được ý của tôi chứ?
- Tôi đã hiểu được ý của Tư Mã tướng quân, tôi đến đây cũng là vì muốn giải quyết chuyện này. Tôi định phái người ra ngoài bắt cá săn thú, giải quyết vấn đề lượng thịt cấp cho quân quan không đủ.
Tư Mã Đức Hằng lắc đầu đáp lại:
- Ta e rằng không thể nào đồng ý với ngài được, cấp trên đã có lệnh, nghiêm cấm binh lính tự tiện rời khỏi quân doanh, nếu như Trương tướng quân đã muốn chấp hành quân kỷ nghiêm minh vậy thì ngài nên hiểu được điều này.
- Nếu như ta dùng một cách khác để biến báo chuyện này?
Trương Huyễn thì thầm với Tư Mã Đức Hằng vài câu, Tư Mã Đức Hằng trầm tư một lúc, nếu như vậy thì có thể đồng ý, rồi y lại nghĩ đến thân phận đặc biệt của Trương Huyễn, nên cuối cùng Tư Mã Đức Hằng cũng gật đầu:
- Được thôi! Nhưng ngài cũng nên cẩn thận, đừng để cấp trên bắt được!
…..
Ngày hôm sau khi trời vừa sáng thì tiếng trống lại một lần nữa vang lên nhưng lần này chỉ có 200 tiếng trống mà thôi. Khi tiếng trống vừa vang lên thì binh lính trong tất cả quân trướng đều chen chúc nhau, chạy như điên hướng về phía thao trường.
Ngày hôm qua tuy là luyện tập có vất vả nhưng họ đã không còn cảm thấy sợ hãi nữa, họ cảm thấy huấn luyện đã không còn khủng bố như hôm đầu tiên luyện tập đứng nghiêm rồi, hơn nữa bữa trưa và bữa tối, binh lính lại còn được ăn canh thịt, điều này thực sự khiến cho họ vừa lo vừa mừng.
Mặc dù chỉ là một bát canh thịt nhỏ, dường như không đáng để nhắc đến nhưng nó lại chính là nét bút vẽ rồng điểm mắt. Đây có thể coi là ân uy song hành, thưởng phạt phân minh, chủ tướng bằng lòng đồng cam cộng khổ với binh lính, vô hình chung trong lòng của binh lính, Trương Huyễn đã gây dựng được uy nghiêm.
Trương Huyễn vẫn khoanh tay đứng trên đài gỗ, lặng lẽ quan sát binh lính nhanh chóng xếp hàng. So với ngày hôm qua thì đội hình ngày hôm nay đã chỉnh tề hơn, nhanh hơn, hơn nữa tinh thần của họ cũng tốt hơn, sự mệt mỏi, chán chường của mấy ngày hôm trước đã mất hết, điều này khiến cho hắn mừng thầm ở trong lòng. Ai nói rằng bọn họ chỉ là đám thổ phỉ không còn thuốc chữa, là một đám ô hợp, chỉ cần quân kỷ nghiêm khắc thì bọn họ vẫn có thể trở thành một đội quân tinh nhuệ.
Lúc này, quân quan đang trực chạy như bay tới, hành lễ với Trương Huyễn rồi báo cáo:
- Khởi bẩm tướng quân, tất cả binh lính đã tập kết xong, trong một trăm tiếng trống không có một ai đến muộn cả!
- Bình nước cũng mang đến rồi hả?
- Đều đã mang theo!
Trương Huyễn bước lên phía trước cao giọng nói với hơn một nghìn binh lính ở phía dưới:
- Ta tin rằng tất cả mọi người đều đã biết, từ hôm nay trở đi chúng ta sẽ thay đổi phương pháp huấn luyện. Mỗi buổi sáng tiến hành hành quân gấp 40 dặm, buổi chiều quay về quân doanh tiến hành huấn luyện đánh nhau kịch liệt, bây giờ xuất doanh!
Buổi tối hôm qua cũng đã có người đi thông báo cho tất cả binh lính, cho nên sau khi nhận được hiệu lệnh họ bắt đầu xếp thành hàng chạy ra phía ngoài quân doanh. Năm người một hàng, đội hình trật tự chỉnh tề. Ở bên ngoài cửa doanh đã bày sẵn những giỏ bánh mì lớn, mỗi người xách lấy hai giỏ, vừa ăn vừa chạy về phía bên ngoài.
Lúc này trời vẫn còn chưa sáng, bên ngoài màn đêm vẫn đang bủa giăng, đen như mực nhưng một nghìn binh lính đã và đang chạy dọc theo bờ sông Tang Can chạy về hướng bắc. Vệ Kiêu Quả quân Tùy không cho phép kiểu huấn luyện hành quân như thế này, chủ yếu là họ lo sợ trong lúc luyện tập, sẽ có binh lính nhân cơ hội mà bỏ trốn, mà nếu như họ chạy về các phủ của Ưng Dương ở Liêu Đông thì chuyện sẽ vô cùng nghiêm trọng, cho nên Binh bộ không thể không hạ lệnh, ngoài những binh lính đi thu mua vật tư ra, những người còn lại cấm ra khỏi doanh.
Tuy nhiên huấn luyện hành quân của Trương Huyễn có được sự phê chuẩn của tướng quân Tư Mã Đức Hằng, trên thực tế thì đúng là cả hai người Tư Mã Hằng và Trương Huyễn đang cùng nhau đánh cược một canh bạc lớn với độ rủi ro cao. Một khi xuất hiện hiện tượng binh lính bỏ trốn thì hai người đều bị truy trách, nhưng Trương Huyễn tin rằng binh lính của hắn sẽ không bao giờ bỏ trốn, hắn bằng lòng đánh cược tất cả vào canh bạc này.
Bọn lính men theo bờ sông Tang Can chạy về hướng bắc. Gió đêm mát lạnh, nhè nhẹ thổi qua, khiến cho tinh thần của binh lính được phấn chấn lên. Trương Huyễn cũng không có cưỡi ngựa, hắn cùng chạy với binh lính.
Sau khi chạy được khoảng 5 dặm thì 30 binh lính hậu cầu cầm theo lưới đánh cá, tách ra khỏi đội hình, bởi bọn họ còn có một nhiệm vụ khác, đó chính là phụ trách bắt cá ở sông Tang Can. Những binh lính này đều là những người do đích thân Trương Huyễn chọn lựa cẩn thận ra, người nào người nấy đều lớn lên ở vùng sông nước, và đương nhiên là họ có kỹ năng đánh bắt cá tuyệt vời.