Ăn uống xong, mọi người tụ tập ở KTV gần trường học, đặt hai phòng riêng đối diện nhau, cả đám tha hô nhảy nhót hát hò, vui chơi đến khí thế ngất trời.
Diêu Chính Hạo tiếp thu đề nghị của La Duệ, âm thầm đặt một bó hoa.
Trong tiếng hoan hô hò hét ồn ào anh ta thấp tha thấp thỏm đi về phía Thôi Chỉ Nghi, phản ứng đầu tiên của Thôi Chỉ Nghi lại nhìn sang Giang Nguyên.
Kết quả là, Thôi Chỉ Nghi chần chừ không nhận, Tiêu Nhã bước lên giải vây, nhận lấy bó hoa đáng thương, đặt sang một bên.
Diêu Chính Hạo đau khổ hết sức, cả tối ôm microphone hát hết bài này tới bài khác, bia trên bàn cũng bị anh ta mở hết lon này đến lon khác.
Diêu Chính Hạo uống say ngất, quấn lấy Giang Nguyên không cho phép anh về trước, nói là không được bỏ mặc mình một mình. Giang Nguyên dở khóc dở cười, đành phải ở lại, Diêu Chính Hạo lại được voi đòi tiên, lại tiếp rót hết ly rượu này đến ly rượu khác cho anh.
Chơi thỏa thích đến hơn mười một giờ, đám bạn đều đã xõa hết mình gần như say hết rồi mới ra khỏi phòng hát.
Mấy người kề vai bá cổ đi dạo dọc bờ sông Nhạn, Diêu Chính Hạo chưa thỏa mãn gân cổ lên gào:
– Cô bé kia nói với tôi, tôi không phải là người trong mộng của cô ấy…
– Nói rằng thế giới này đối tốt với cô ấy không nhiều…
Mấy nam sinh cùng đồng loạt hát theo lên, giọng của Diêu Chính Hạo to nhất réo rắt nhất:
– Cô ấy đã dần dần quên tôi rồi, nhưng mà cô ấy cũng không biết rằng, tôi mình đầy thương tích, không bao giờ yêu lại được nữa…
May mà vùng ven sông hầu hết là quán bar và quán KTV cho nên mới không có người dân nào chỉ trích tiếng hò hét của bọn họ quấy nhiễu dân chúng.
Một đám thanh niên trẻ tuổi khí huyết dâng trào tình cảm mãnh liệt không có chỗ để trút ra hát hết bài này đến bài khác. Mọi người đều say, không một ai cảm thấy mất mặt.
Kim Lang lấy lý do Phùng Sướng cùng Kỳ Khải Kinh đã thi xong mà kéo hai người đến quán bar vui chơi một trận.
Cô ấy hết nhảy nhót lại hát hò ở giữa sân khấu, Kỳ Khải Kinh như lâm đại địch bảo vệ hai bên.
Phùng Sướng lại chẳng có chút hứng thú nào cả, nhưng mà cô bằng lòng đi cùng Kim Lang để vui chơi điên cuồng. Chỉ là âm thanh của sân khấu quá ồn ào làm lỗ tai đau nhức khó chịu, cô ngồi một lúc, trốn đi lên quầy bar lộ thiên ở tầng cao nhất.
Quầy bar được bao quanh bởi lan can bằng kính, có xếp hai ba chiếc ghế chân cao được đặt thưa thớt hướng mặt ra mặt sông Nhạn.
Phùng Sướng đón gió đêm, chậm rãi uống rượu.
Cách đó không xa vang vọng tiếng hát sai nhịp lệch tông rất hùng hồn, Phùng Sướng nhìn theo hướng có tiếng hát, thấy năm sáu nam sinh cao ráo đang kề vai bá cổ lảo đảo đi dọc bờ sông, miệng hát vang không ngừng.
Trong đó có một gương mặt rất quen thuộc.
Phùng Sướng híp mắt nhìn một lúc, xác nhận đó là Giang Nguyên.
Cô buông chén rượu, đứng dậy xuống lầu.
Nhóm Diêu Chính Hạo đang đi loạng choạng thì bị chặn đường, anh ta hỏi Phùng Sướng:
– Em gái là ai thế?
Phùng Sướng nói:
– Em tìm Giang Nguyên.
Giang Nguyên bị đám bạn quây ở giữa, ánh mắt nhìn cô như nhìn một người xa lạ không quen biết, gần hai tháng không gặp, cộng thêm cảm giác say chếnh choáng, anh đã quên mất cô là ai.
Diêu Chính Hạo nói:
– Không cho tìm.
Anh ta ôm lấy Giang Nguyên,
– Em cũng tới tỏ tình à? Anh không cho phép.
La Duệ nhắc nhở anh ta:
– Em ấy không phải Thôi Chỉ Nghi, vì sao không cho phép.
– Đúng nhờ. – Diêu Chính Hạo hiểu ra, một tay đẩy Giang Nguyên đi ra, – Vậy cho em gái đó. Đừng để người khác mong nhớ.
Đám bạn không đáng tin cậy đi xa rồi, Giang Nguyên cũng không thể đuổi theo kịp. Anh gập khuỷu tay dựa vào lan can bảo vệ sông Nhạn, ngửa mặt lên, cào tóc hất ra phía sau, gió đêm mang theo mùi hoa thoang thoảng, phất qua sườn mặt góc cạnh rõ ràng của anh.
Trái tim của Phùng Sướng lại đập nhanh không thể khống chế được, cô gọi anh:
– Giang Nguyên.
Anh quay đầu sang, thờ ơ nhìn cô:
– Chuyện gì.
Phùng Sướng rất đột ngột dùng đầu ngón trỏ câu cằm anh lên.
Giang Nguyên ngẩn người, sắc mặt chậm rãi lạnh lên.
– Thì ra là cậu.
Phùng Sương nhón người lên, khuôn mặt cách anh không đến 10cm, mà Giang Nguyên thật sự trở nên trì độn, lại trơ mắt mặc cho cô kề sát gần như vậy.
Anh nghe thấy cô nói:
– Sao anh lại quên em rồi.
Giọng điệu rõ ràng là trách cứ.
Giang Nguyên cảm thấy buồn cười, một người xa lạ kiêu ngạo ngang tàng ỷ thế hiếp người lại không hề lễ phép, anh quên là quên thôi, còn cần phải thông báo với cô hay sao.
Anh nói:
– Làm sao, không thể quên được à?
Phùng Sướng hỏi:
– Nghỉ hè anh dự định làm gì?
Cô đổi đề tài rất nhanh làm cho Giang Nguyên không kịp bắt sóng:
– Để làm gì?
Phùng Sướng nói
– Tham khảo một chút, nhàm chán quá thôi.
Giang Nguyên trả lời:
– Buổi sáng luyện xe, buổi chiều xem tâm trạng thì hoặc là bơi lội, hoặc là chơi bóng.
Anh cố ý nói như vậy, là biết những sắp xếp nghỉ hè của mình căn bản không có giá trị tham khảo đối với người này, muốn khiến cho cô nản trí.
Kết quả là người này lại tỏ vẻ nghiêm túc, thậm chí còn hỏi cụ thể địa chỉ bơi lội và chơi bóng của anh, làm như là thật sự mình sẽ đi đến đó vậy.
Đương nhiên, về sau Giang Nguyên đã biết rồi, Phùng Sướng thật sự sẽ đi. Anh lý giải tham khảo của mình cùng với tham khảo mà Phùng Sướng nói chưa bao giờ là cùng một ý.
Anh hối hận đêm đó uống đến lâng lâng đầu óc, sự đề phòng giảm xuống thẳng tắp, làm mất đi khả năng phán đoán nên có.
Tháng 6, trong cung thể thao phía nam Nhạn thành, chỉ cần không phải cuối tuần, trong các bể bơi lớn nhỏ chỉ có ít ỏi vài người.
Giang Nguyên đổi quần áo, sau khi khởi động làm nóng cơ thể xong thì bơi một vòng ở khu nước cạn.
Hai tay chạm vào thành sứ của bể bơi, anh dừng lại, xoay người đứng thẳng, lau nước trên mặt.
Ai đó ở làn bơi bên cạnh đã cố tình khua nước đến, anh cho rằng là đám La Duệ đến trêu đùa mình, lập tức hất nước đáp trả. Bọt nước còn chưa bình ổn, dưới nước có động tĩnh, Giang Nguyên đánh đòn phủ đầu, tóm người đó đi lên.
Thực ra ngay khoảnh khắc đụng tới, Giang Nguyên đã nhận thấy không đúng, lập tức buông lỏng tay ra. Nhưng người trong nước toát ra là Phùng Sướng vẫn làm cho anh bất ngờ.
Phùng Sướng bám vào phao, lau mắt, chào hỏi anh:
– Hi, Giang Nguyên.
Có thể là bởi vì cái mũ bơi, Phùng Sướng vừa nhô ra khỏi mặt nước không hề nhếch nhác chút nào, gương mặt ướt sũng nước vừa sạch sẽ lại vừa sáng láng, Giang Nguyên liếc mắt một cái, với thẩm mỹ bình thường, anh phải thừa nhận cô rất xinh.
Nhưng điều đó không ngăn cản anh có ấn tượng xấu về cô, và anh cũng không tin rằng Phùng Sướng xuất hiện ở đây là vì giết thời gian.
Anh biểu lộ không chút bất ngờ, hỏi lại cô:
– Cậu làm gì vậy?
Phùng Sướng nói:
– Giang Nguyên, chúng ta yêu đương đi.
Hồ bơi rất ít người, bốn phía quá yên tĩnh, từng lời nói của Phùng Sướng đều rất rõ ràng, rơi thẳng vào tai Giang Nguyên.
Vẻ mặt Giang Nguyên suy sụp, anh chớp mắt, nhận xét:
– Cậu đúng là nhiều thủ đoạn thật.
– Cái gì cơ? – Phùng Sướng nghe không hiểu.
Giang Nguyên nói:
– Cậu muốn làm gì? Trả thù Túc Văn Tây à?
Phùng Sướng không hiểu ra sao cả:
– Có liên quan gì đến cô ta?
Giang Nguyên:
– Cậu không quen nhìn Túc Văn Tây đoạt bạn trai cậu, muốn lấy tôi ra để chọc tức cô ấy? Thật sự không đáng làm thế đâu, tôi với cô ấy chỉ là hàng xóm sống cùng con phố thôi.
Phùng Sướng không nhịn được cười:
– Túc Văn Tây nói cho anh à?
Giang Nguyên không nói lời nào, Phùng Sướng cười đến run hết cả người, cô nói thẳng:
– Giang Nguyên, em thích anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Anh không nhận ra hay sao?
Giang Nguyên thật sự không nhận ra. Kinh nghiệm anh bị tỏ tình không tính là ít, nữ sinh e lệ thẹn thùng quanh co lòng vòng anh gặp rất nhiều rồi, nữ sinh lớn mật hoạt bát lanh lợi sinh động anh cũng từng ứng phó rồi.
Nhưng mà giống như Phùng Sướng, đánh nhau một trận, không gặp mấy lần, lần nào cũng giương cung bạt kiếm, tỏ tình không hề thông báo trước, anh đích thực là chưa từng gặp bao giờ.
Huống chi là còn ở trong trường hợp ở chỗ này, hai người ăn mặc rất ít, không nói chuyện yêu đương còn tốt, Phùng Sướng vừa dẫn đề tài về chuyện nam nữ yêu đương, bầu không khí khó tránh khỏi lúng túng.
Giang Nguyên không khỏi mắt nhìn thẳng, qua khóe mắt lại không thể không nhìn thấy Phùng Sướng đến sát gần, hai bờ vai lộ ra mặt nước, hai sợi đai an toàn mảnh màu đen lộ rõ ràng.
Anh lại không thể chạm vào cô, đành phải mở miệng ngăn lại:
– Nói chuyện gì thì nói, đừng có đến gần.
Phùng Sướng nhìn anh trong chốc lát, bỗng nhiên nói:
– Buổi chiều tháng 4 hôm đó, sở dĩ em đến tìm anh là bởi vì ngủ trưa mơ thấy anh. Nhắc đến cũng kỳ lạ, Giang Nguyên, rõ ràng em chỉ gặp mặt anh có một lần, nhưng mà anh lại liên tục xuất hiện trong giấc mơ của em. Em tưởng nguyên nhân là bởi vì ban ngày em nghĩ đến anh quá nhiều. Em không xác định có phải điều này là em thích anh hay không, đành phải tới tìm anh để xác nhận. Kết luận là rõ ràng. Mặc dù chính em cũng không nói rõ được tại sao. Giang Nguyên, có lẽ là cùng anh yêu đương thì em mới tìm được đáp án.
Từ bắt đầu “mơ thấy anh” của Phùng Sướng, lỗ tai của Giang Nguyên bắt đầu hơi ngứa, rất nhẹ, anh đưa tay lên sờ sờ, cảm giác hơi ngứa lại biến mất.
Anh nhìn Phùng Sướng, Phùng Sướng cũng đang nhìn anh, biểu cảm của cô nhẹ nhàng, ánh mắt mang ý cười, không hề giống người vừa thổ lộ tâm tình thấp thỏm đang chờ đợi câu trả lời.
Cũng không hề nhìn thấy vẻ ngượng ngùng trên mặt cô, giống như là những lời thẳng thắn to gan vừa rồi kia không phải được thốt ra từ cô.
Giang Nguyên chỉ có một câu trả lời:
– Tôi xin lỗi.
Thủ đoạn dụ dỗ của Phùng Sướng không có tác dụng, cô cũng không hề bất ngờ, chỉ hỏi:
– Vì sao?
– Tôi không thích cậu.
Phùng Sướng khẽ nhúc nhích, ngăn đường đi của anh:
– Không thích chỗ nào?
Cô cách anh càng gần.
Phía sau lưng Giang Nguyên kề sát vách tường, anh thấy đau đầu, trong lòng nghi ngờ Phùng Sướng đã sớm tính kế xong ở bể bơi này, trong tình huống đánh bất ngờ làm cho anh không kịp trở tay. Không thích chỗ nào à? Không thích còn phải có lý do à? Từ trước đến giờ không có một cô gái nào sẽ hỏi nhiều như vậy. Anh cũng lười ứng phó, đang tính lặp lại câu từ chối lần nữa, lại nhìn thấy mấy người La Duệ và Diêu Chính Hạo. Hai người đó đứng sóng vai ở rìa bể bơi, mồm há hốc mắt trợn tròn nhìn hai người.
Giang Nguyên bất giác buồn bực không lý do, không có hứng thú chính là không có hứng thú, anh cần gì phải chịu bị mắc kẹt ở đây ở đây xả một đống những câu không biết với cô.
Nghĩ như vậy, anh dứt khoát thụp xuống nước bỏ chạy.