Thẩm Chiêu Chiêu nghe được tiếng mưa rơi, trong khoảnh khắc ảo giác bản thân đã trở lại Thẩm trạch ở Sài Tang.
Trong ánh sáng mơ hồ nhìn thấy một bóng đen giơ đèn, ánh sáng vàng nhạt lóa mắt, nàng hỏi: "Ca ca đã đi qua núi Lạc Già chưa?"
Người kia treo đèn lên vách tường, không đáp lại.
Đúng rồi, sao có thể nhanh như vậy được chứ? Xem ra nàng không chờ được hắn rồi.
"Thổi tắt đèn đi." Nàng đành nói.
Căn phòng nhanh chóng tối thui, bóng tối như sóng triều dâng cao nhấn chìm nàng trong đó. Bàn tay nàng lần mò trên mép chăn gấm, sau đó trượt xuống một chút nữa...... Xuống đến mặt đất, lòng bàn tay chầm chậm dọc theo nền đất tìm kiếm vết nứt. Trong vết nứt này sẽ có tàn hương trước đó nàng đã sai người nhét vào, là mùi hương nàng yêu thích, giống hệt với mùi hương trên người ca ca.
Hết thảy tựa giấc mộng đã qua.
Từ nhỏ nàng đã mắc bệnh quáng gà, sau khi mặt trời lặn, dù cả căn phòng đều sáng đèn thì cũng chỉ có thể thấy được bóng đen mơ hồ, đèn nếu như thổi tắt đi vài cái, thì đến cả cái bóng cũng không nhìn thấy. Khi ấy nàng và ca ca được gửi sống nhờ nhà người ta, sinh hoạt túng bần, đừng nói là cả phòng đều được thắp đèn, một chiếc thôi cũng là xa xỉ. Bởi vậy buổi tối đối với nàng không khác gì cơn ác mộng, mỗi khi muốn mà không lần được tay của ca ca trong lòng sẽ sợ hãi, hoảng lên sẽ bật khóc nức nở, khóc nhiều lại liên lụy ca ca bị người ta lườm nguýt. Sau đó ca ca nghĩ ra cách khiến người mình mang theo mùi hương, để nàng lúc nào cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn, hơn nữa mỗi lần đọc sách hay luyện kiếm đều sẽ chỉ quanh quẩn trong sân.
Sau đó nàng dù là ngủ hay chơi đùa bên cửa cũng sẽ không còn khóc nữa.
Ca ca lấy tàn hương ở Phật đường xoa lên quần áo, mùi hương trên người có thể miễn cưỡng giữ được mấy ngày. Dần dà, mùi hương này trở thành thứ đặc trưng thuộc về riêng ca ca, mà nàng, cũng luyện thành bản lĩnh phân biệt mùi hương.
Thứ gọi là phân biệt mùi hương, kỳ thực chính là phân biệt ca ca đang ở nơi nào.
Trong mắt nàng, người trên thế gian này chia làm hai loại: Thẩm Sách và người ngoài.
Sau khi trưởng thành, ca ca nàng trở thành vị đại tướng quân được người người tôn sùng, chiến công hiển hách, được phong làm Vương. Một nửa giang sơn bảo hộ bởi Thẩm thị. Cũng nhờ có binh quyền trong tay Thẩm Sách mà vị di mẫu(*) bị lạnh nhạt nhiều năm trong cung dần lấy lại thánh sủng. Nhi tử thân sinh của di mẫu cũng nhờ có chiến công của Thẩm thị mà liên tiếp được phong tước, địa vị ngang ngửa với Thái tử. Thẩm thị sa sút hơn ba mươi năm, là nhờ hắn từ trong đám ngói vụn vỡ nát chấn chỉnh gia uy, vinh quang choáng ngợp.
(*) dì
Người trong triều đình, ai ai cũng muốn gả nữ nhi nhà mình cho người của Thẩm gia.
Thẩm lang của Sài Tang trở thành tình nhân trong mộng của vô số những giai nhân chốn khuê phòng.
Dù tin đồn về tính tình thô bạo của hắn không thiếu trên khắp các nẻo đường, là ác nhân hỉ nộ vô thường, còn thường xuyên bị quan văn trong triều lên án, bị những kẻ hiền đọc sách bĩu môi khinh thường, thế nhưng vẫn không có cách nào ngăn cản ý nghĩ muốn kết thông gia của các tông thân quý tộc.
Cưới nàng, dĩ nhiên cũng là một con đường tắt khác nhằm lôi kéo Thẩm Sách.
Dưới sự nhiệt tình của vị di mẫu trong cung, từ khi nàng bước qua tuổi cập kê, người trong dân gian đã bắt đầu truyền tai nhau lời đồn về dung mạo vị bào muội(*) của Thẩm Sách. Di mẫu muốn mượn nàng làm hòn đá lót đường, muốn thay nàng định ra mối hôn sự tốt nhất, mục đích là trợ lực cho Thẩm gia. Mà điều này trong mắt nàng cũng chỉ là phóng đại sự thật thôi, mang ra so sánh với ca ca, nàng bất quá chỉ ở cái mức "tạm được".
(*) em gái ruột
Rất nhanh, lời đồn này biến mất không còn dấu tích.
Là sau đó nàng nghe được từ các đốc quân của Thẩm Sách, trong một lần hắn dẫn quân qua trấn nhỏ, trên đường dừng lại nghỉ chân tại một quán trà trùng hợp nghe được thị vệ của di mẫu cải trang thành người kể chuyện đang ở trong trà lâu khoa môi múa mép, vừa mở miệng liền nói: "Thẩm thị có nữ nhi tên Chiêu Chiêu, quốc sắc thiên tư, dung mạo thanh nhã tựa loài ưu đàm bà la hoa(*)......"
(*) là một loài hoa đặc biệt được ghi chép trong Kinh Phật, đường kính loài hoa này chỉ có 1 milimet, hình chuông, màu trắng nhạt, nhành hoa nhỏ như sợi tơ. Hương thơm vô cùng, đêm nở sớm tàn
Sau khi Thẩm Sách rời khỏi, trà lâu bị niêm phong, người kể chuyện lôi ra chém đầu ngay giữa phố.
Chỉ trong vòng ba ngày, câu chuyện này đã truyền đi khắp mười một quận bốn mươi hai thành, sau đó tuyệt nhiên không còn kẻ nào dám lén nghị luận về vị bào muội này của Thẩm Sách nữa.
Những chuyện vặt vãnh này hắn cũng chưa bao giờ nói với nàng.
Thời gian thấm thoắt đến ba tháng sau, nàng bất ngờ té ngã, phá tướng.
Hắn suốt đêm từ doanh trại cưỡi ngựa trở về, nổi cơn thịnh nộ suýt chút nữa thì chém toàn bộ đám lang trung tỳ nữ, may là nàng kịp thời ngăn lại, nói tự mình không cẩn thận, không trách bọn họ. Dưỡng mất nửa năm, nửa khuôn mặt bên trái vẫn còn lại dấu vết hồng hồng không lớn không nhỏ, những ngày thời tiết nóng bức hay tâm tình chập trùng kịch liệt, khối hồng này sẽ trở nên càng rõ ràng hơn.
Sau đó mỗi lần nàng gặp người ngoài đều phải đắp lên một tầng phấn dày che đi. Ngoại trừ những người trong Thẩm trạch thì cũng không có người ngoài biết đến chuyện này.
Gần cuối năm, Thẩm Sách phái người truyền tin về, nói sẽ cùng nàng đón đêm giao thừa.
Nàng vui vẻ không thôi, lệnh cho tỳ nữ tìm các kiểu đèn đăng khác nhau xếp đầy một phòng, lại lấy ra mấy tráp gỗ trữ hương.
Thẩm Sách tự biết bản thân sát nghiệt nặng, những thứ đồ đưa cho nàng đều rất tỉ mỉ tinh tế, từng món từng món đều kèm theo công hiệu trừ tà. Hương hết sẽ có cao tăng cung cấp thêm, định kỳ đưa đến Thẩm trạch. Dần dà, trong phòng nàng chất đầy những rương lớn trữ hương.
Ngày thường đều không nỡ dùng, nhất định phải chờ hắn về mới đốt lên.
Ngày cuối năm, nàng chờ hắn từ sáng sớm đến chiều tối, tận khi mặt trời xuống núi mới chờ được Thẩm Sách xuất hiện.
Vốn định nhân khi còn trời sáng nhìn dáng vẻ của hắn, thế nhưng nguyện vọng này nhanh chóng bị dập tắt.
Hai huynh muội tuy là ngồi đối diện nhau trong căn phòng, nhưng trước mắt nàng chỉ có cái bóng mơ hồ. Trên mũi hắn có một vết thương do đao chém đã kết thành sẹo, khuôn mặt vốn trắng trẻo bởi vì vết thương này mà trở nên tối tăm hơn mấy phần.
"Năm nào cũng thức đêm đón giao thừa, thế nhưng chẳng lúc nào muội nhìn được rõ." Nàng hơi tiếc nuối nói.
Đêm trừ tịch vĩnh viễn không thấy được rõ người ở bên cạnh.
"Những thứ thuộc về đêm tối cũng chẳng sạch sẽ gì, không nhìn thấy là tốt." Giọng nói của Thẩm Sách giống như khuôn mặt của hắn, đều bị tổn thương nặng nề. Là năm mười lăm tuổi theo đội kỵ binh xuyên qua cánh rừng chìm trong ngọn lửa dữ, giữa ngày đông lạnh tập kích quân địch đã bị đuối sức đang chạy trốn. Khi đó trên người chỉ khoác độc một chiếc áo choàng rơm sũng nước, khói đặc tràn vào cổ họng, cứ như vậy phá hỏng dây thanh quản. Giọng nói bởi vậy không nghe ra âm sắc, thô ráp, khàn, thấp nhưng không trầm.
Đám tỳ nữ luôn nói giọng nói của quận vương khiến họ sợ sệt, đặc biệt là khi về đêm.
Nàng lại không hề thấy vậy.
Cái bóng của hắn khẽ động, theo đó là tiếng vang loạt xoạt, một tiếng rồi lại một tiếng vang lên, nàng ngưng thần lắng nghe.
"Đưa tay cho huynh." Hắn nói.
Nàng cười, lòng bàn tay hướng về phía cái bóng đen kia.
Lòng bàn tay tiếp xúc với mấy quả hạch khô đã luộc chín: "Người Di tiến phụng." Trong đó mang theo nhiệt độ trên cơ thể hắn.
Trái tim nàng thoáng chốc bị thiêu đốt đến nóng bỏng.
"Đưa mặt đến đây, để huynh xem vết thương một chút."
Nàng đẩy bàn trà sang một bên, tay chống trên chân hắn, đưa má trái về phía hắn.
Mảng da hồng này không lớn, còn ở phía dưới, nhưng bởi vì khuôn mặt nàng nhỏ nên cảm giác rất chói mắt. Bởi vì được dưỡng cẩn thận nên không lưu lại dấu vết dữ tợn nào, chỉ hơi hồng lên như vậy, bởi vì từng bị thương nên sau khi vết thương lành lại khiến da ở nơi này mỏng hơn, mỏng nên mới hồng.
Hai người cứ như vậy ngồi đối diện nhau một hồi lâu không lên tiếng, hắn cũng chưa từng nhìn kỹ khuôn mặt của nàng như vậy.
"Muội nghe người ta nói huynh giết chết một người kể chuyện?"
"Ai nói?"
Nàng dĩ nhiên không dám nói ra là ai, sợ hắn nổi giận rồi lại trách tội xuống.
May là ca ca không truy hỏi.
Nàng như ngồi trên một bó đuốc lớn, cả người bị thiêu đốt, khuôn mặt dần nóng lên. Nếu để cho mặt đỏ lên, nhất định vết thương kia sẽ càng bắt mắt, nàng sợ bị hắn nhìn thấu, vội xoay mặt đi hướng khác: "Dưỡng cũng khá ổn rồi. Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không quá quan trọng."
"Không quá quan trọng?" Tiếng cười của hắn như cây chổi cọ quét đi đám lá khô, "Nếu muội không muốn lấy chồng thì đúng là không quan trọng."
"Muội cũng không muốn gả đi, trên đời này kẻ nào có cái năng lực cưới muội muội của Thẩm Sách chứ?" Nàng lẩm bẩm nói, giọng mang theo mấy phần làm nũng.
Hắn lại cười.
Sợ là toàn bộ nụ cười trong một năm này của hắn đều ở ngay đêm nay cho nàng hết rồi.
Không lâu sau, tiếng lột vỏ quả hạch lại vang lên, như chiếc đồng hồ cát, tiết tấu và tần suất vô cùng đều đặn.
Khiến nàng bỗng nhớ đến khi còn nhỏ, hai người ở trong phòng, khi đó còn chưa nghĩ ra cách dùng tàn hương. Nàng bị bóng tối dọa cho co rúm trong một góc, sợ hãi nên chốc lát lại gọi ca, chốc lát sau lại gọi ca. Hắn sợ nàng gọi nhiều, còn mình đáp lời nhiều sẽ bị chủ nhà ghét bỏ, trong lúc đọc sách sẽ dùng ngón tay một chốc lại một chốc gõ lên sàn gỗ, xua đi nỗi sợ hãi trong lòng nàng.
......
Sáng hôm sau tỉnh dậy, trên người nàng đã được đắp chiếc áo lông cáo của hắn, màu trắng tinh khiết tựa như cũng lọc sạch cả những tia sáng chiếu lên nó. Hai chiếc bát bạch ngọc đặt trên bàn trà, một bát xếp đầy quả hạch đã lột vỏ, vỏ khô thì chất đầy ở một cái bát ngọc khác.
"Quận vương nói tiểu thư nhất định sẽ muốn nhìn bát vỏ này, nên nói chúng nô tỳ không được thu dọn." Tỳ nữ đứng hầu một bên nói.
Nàng nằm đó, nhìn chằm chằm cái bát ngọc này.
Ruột của quả hạch có màu đỏ tương, vỏ ngoài màu trắng sữa, đêm qua ăn vào miệng không ít, rốt cuộc bây giờ đã được nhìn thấy rõ chúng.
Sau đó nàng từ miệng của hạ nhân biết được, thực ra ngày cuối năm Thẩm Sách đã vào đến thành trước khi mặt trời lặn, nhưng lại cố tình chờ cho trời tối mới hồi phủ. Hỏi kỹ hơn, mới biết là bởi vì hắn bị thương, vết thương ngay trên vai, bởi vì không muốn để nàng nhìn thấy nên mới làm vậy. Thậm chí trước khi tiến vào sân nhỏ trước phòng nàng, bởi vì sợ nàng nhìn ra cánh tay băng bó nên đã để cho quân y tháo băng ra, lại tắm rửa cẩn thận một lượt, cọ rửa đi mùi máu tanh trên người.
Không lâu sau, Thẩm Sách tiếp tục chiếm được năm thành, là vùng đất hai bên bờ sông của Quy vương.
Thẩm trạch ở Sài Tang chính là vùng trọng yếu quân sự, vị trí cứ điểm, Hoàng Đế lo lắng thế lực của Thẩm Sách sẽ càng ngày càng lớn mạnh, không sớm thì muộn cũng này sinh lòng mưu phản, liền hạ chỉ để Thẩm gia từ Sài Tang dời đến Đô Thành.
Thánh chỉ này nhìn thì giống như nhận được vinh sủng vô thượng, kỳ thực là muốn giữ già trẻ Thẩm gia làm con tin, ngăn chặn suy nghĩ làm phản của Thẩm Sách.
Thẩm Sách không muốn để bào muội làm con tin, lĩnh thánh chỉ xong lại lấy lý do "Quân vụ bộn bề, sẽ cố gắng chọn ngày dời trạch" qua loa ứng phó. Di mẫu mấy lần gửi thư khuyên nhủ, suốt một năm trời mới khiến hắn dời Thẩm trạch đến quận Lâm Hải là quê cũ trước đây của Thẩm gia, xem như mỗi bên lùi một bước, cho nhau mặt mũi.
Sau khi trở lại quân Lâm Hải, Thẩm trạch lại được tu sửa thêm mấy lần, phú quý cũng mỗi ngày một dồi dào.
Di mẫu lấy danh nghĩa tham dự lễ "tế tổ" trở lại Thẩm gia, sau đó tìm Thẩm Chiêu Chiêu trò chuyện, ý muốn nàng gả cho biểu ca, cũng chính là con trai ruột của di mẫu, ngũ hoàng tử của thánh thượng. Một khi như vậy, vừa có thể khiến cho Thẩm thị và hoàng thất thân cận hơn, vừa có thể khiến cho biểu ca tranh thủ được sự ủng hộ lớn hơn từ triều thần, vọng tưởng ngày sau thay thế vị trí Thái tử.
Thẩm Chiêu Chiêu khéo léo từ chối. Di mẫu hết lòng khuyên nhủ, nói nàng dù gì cũng là muội muội của Thẩm Sách, tránh không thoát sớm muộn cũng bị tứ hôn cho ai đó, nếu không sớm xin tứ hôn, ngày sau cũng chỉ có thể nghe theo an bài của thánh thượng. Khi đó vị hôn phu được lựa chọn chưa chắc đã có thể phù hợp tuổi như biểu ca, còn biết rõ gốc rễ.
Sau đó di mẫu còn nói rất nhiều, nàng lơ đãng ngồi đó, hầu hết đều chui vào tai trái lọt qua tai phải, sau cùng chỉ nhớ được đôi môi đỏ thẫm của di mẫu, lời nói ra đều là trong bông giấu kim, chỉ chực chờ cơ hội đâm thương người.
Di mẫu đi rồi, tráp hương cung cấp đều đặn mỗi tháng cũng vừa vặn được đưa đến. Nàng mở tráp ra, quệt nhẹ một cái rồi đưa lên chóp mũi khẽ ngửi, nghĩ đến ngày sinh thần hai mươi sáu tuổi sắp tới của hắn.
Nàng nhất thời nảy ra hứng thú, bèn dẫn theo một đội thị vệ thân tín rời khỏi quận Lâm Hải, hướng về phía Sài Tang mà đi.
Trời đất bao la, Sài Tang mới chính là thiên hạ của Thẩm gia.
Cổng vào trọng trấn Sài Tang, thủ vệ trạm gác nhanh chóng nhận ra đoàn người ngựa Thẩm gia, nhất tề quỳ xuống cung nghênh.
Quân doanh dựng bên bờ sông, tường vây với nước sông kéo dài như không có điểm cuối, soái kỳ đón gió phấp phới, tất cả đều là một chữ "Thẩm". Nàng thúc ngựa phi đến doanh trại bên ngoài, sau đó tung người nhảy xuống ngựa, một khắc cũng không nghỉ chạy về phía doanh trại, đúng lúc chứng kiến một màn chém đầu những kẻ tạo phản.
Hai mươi mấy người đeo gông xiềng, mắt cũng bị che lại, đang khàn giọng mắng chửi Thẩm Sách. Thứ ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, cây đao trên tay binh sĩ chém xuống, hai mươi mấy cái đầu người cùng một lúc rơi xuống đất.
Thẩm Sách ngồi trên đài cao cách đó không xa.
Gió rét từ mặt sông không ngừng gào thét thổi ập tới, hắn và thủ lĩnh của quân tạo phản đều để trần nửa người trên, trường bào quăng bừa trên mặt đất. Thẩm Chiêu Chiêu biết, đây là thói quen của Thẩm Sách, mỗi khi hắn ở quân doanh cùng binh sĩ uống rượu mừng chiến thắng đều sẽ có bộ dạng như vậy. Ngày hôm nay không có gì để chúc mừng, nhưng những thủ lĩnh của quân tạo phản này đều là chí hữu, là huynh đệ, là thuộc hạ mười mấy năm qua vẫn ở bên cạnh hắn, một đao ngang sống mũi kia cũng chính là do đối phương ban tặng.
Đối lập, là tiễn đưa.
Tay trái hắn cầm một bầu rượu, bát rượu nâng lên thay lời tiễn biệt đến từng vị thủ lĩnh của quân tạo phản ngã xuống.
Phía dưới đài cao là đoàn tướng lĩnh binh sĩ hùng hậu, trẻ có, già có, giờ khắc này hết thảy đều yên tĩnh.
Thủ lĩnh kia tiếp nhận bát rượu, mấy lần muốn xin tha, thế nhưng cuối cùng vẫn mạnh mẽ nuốt xuống, đem toàn bộ quyết tâm ngửa đầu, nâng bát dốc rượu vào miệng. Sau đó thứ ánh sáng lạnh lẽo lại lóe lên, không chỉ có máu, mà còn có rượu từ cổ họng còn chưa kịp nuốt xuống cùng phun ra, hỗn tạp, tung tóe.
Thẩm Chiêu Chiêu đứng dưới đài, cơn gió dữ không ngừng thổi tới, quần áo và giày đều lấm tấm đốm máu đỏ tươi. Ngực nàng phập phồng dữ dội, nhìn ca ca cầm trường kiếm chậm rãi tra về vỏ, sau đó nâng cao thanh kiếm này lên trước mặt.
Quân doanh này, vùng đất rộng lớn trù phú hai bên bờ sông này, hết thảy đều do chính tay hắn chém giết, dùng chính máu và sinh mạng mà cướp về. Chỉ duy nhất một ý niệm này thôi cũng đã đủ khiến cho cảm xúc trong lòng nàng cuộn trào, không thể tự kiềm chế.
Không chỉ có nàng, trên mặt đám tướng sĩ đứng bên dưới cũng tràn ngập phấn khích, tiếng hô hưởng ứng vang vọng khắp núi đồi.
Tiếng hô của những nam nhân nơi doanh trại này chấn động đến mức nền đất dưới chân cũng rung theo lên từng đợt. Nàng đứng trong đám người, nhìn hắn ném thanh kiếm cho người đứng phía sau lưng, sau đó nhảy xuống đài cao, đi đến trước mặt mình. Trên mặt hắn còn có máu của quân tạo phản, trên bờ ngực trần cũng có, tuy rằng sát khí chưa tản đi hết, nhưng trong con ngươi chiếu ra chỉ có ánh nắng và nàng. Hắn nheo mắt: "Đây là cô nương nhà nào? Dám to gan xông vào điện Diêm Vương?"
Mọi người cười lớn.
Có ai mà không biết chứ? Đây chính là vị bào muội hưởng sự sủng ái vô tận của Quận Vương.
"Muội tới tìm....." Dưới con mắt nhìn chăm chú của mọi người, nàng khẽ mỉm cười, cố ý nhẹ giọng gọi hắn, "Thẩm lang của Sài Tang."
Gió đã kịp thời thổi đi lời của nàng.
Bởi vậy ngoại trừ hắn ra, ai cũng không nghe được, bởi vì bọn họ còn đang mải cười lớn.
Người bên cạnh đưa đến một tấm vải trắng, vừa mới được ngâm qua nước đá, dùng để lau đi vết máu trên người. Hắn không nhận, nâng tay ngăn lại, trong mắt phảng phất có thứ cảm xúc khác lạ nào đó chợt lóe lên.
Hoặc là do tâm ma của nàng nhất thời choán lấy tâm trí mà nhìn nhầm rồi.