Đám người Ngô Thường không nhịn được lui về phía sau một bước, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ. Phong Linh đột nhiên hướng Tô Chuyết khóc ròng nói: "Không phải, không phải... Tô đại ca, huynh nói với bọn họ, Trúc nương và Trần thúc không phải là hung thủ..."
Phong Hổ hô một tiếng: "Tiểu muội!" Giữ chặt Phong Linh, hai mắt hung dữ trừng Tô Chuyết.
Tô Chuyết cười nói: "Các người gấp cái gì? Không phải ta đem chén nước trà kia uống rồi sao?"
Tô Chuyết nói: "Trong trà kia hạ thuốc mê, cả mùi cũng thay đổi, sao ta lại không biết?"
Phong Linh ngốc nói: "Kia... Vậy huynh còn uống..."
Mã Chân thầm kêu không tốt, vội hỏi: "Thuốc mê? Thuốc mê gì?" Hắn vừa dứt lời, Giang Khôi và Vương Sơn Quý quát to một tiếng, uể oải ngã xuống đất. Người khác bối rối không hiểu, vội hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Tô Chuyết nói: "Mã sư phụ cẩn thận cả đời, chỉ vì ác đấu một trận, rốt cục cũng chủ quan rồi. Vừa rồi mọi người uống nước trà bị hạ thuốc mê, đoán chừng hạ dược hơi nhẹ, đến lúc này mới phát tác."
Giang Khôi ngồi dưới đất, không còn chút sức nào, cả giận nói: "Nguyên lai... Ngươi cùng bọn hắn là đồng bọn..."
Tô Chuyết lắc đầu, nói: "Trước đó ta cũng không biết trong trà hạ độc, thẳng đến thời điểm Phong Linh bưng cho ta, ta mới rõ ràng. Mà khi đó các ngươi đánh đến miệng đắng lưỡi khô, đều đã uống chí ít ba chén." Nói đến đây, hắn cũng thấy có chút không có sức gì, vội vàng vịn một cái ghế ngồi xuống.
Mã Chân chỉ cảm thấy toàn thân càng mềm nhũn, ảo não nói: "Ai, nghĩ không ra cuối cùng cũng mắc lừa! Thế nhưng Tô công tử, nếu cậu biết nước trà cổ quái, vì sao lại muốn uống xuống đâu?"
Tô Chuyết đáp: "Bởi vì ta tin tưởng, bọn họ chỉ vì báo thù, cũng không muốn tổn thương người vô tội. Đúng không, Ngô huynh? Kỳ thật cục này của các ngươi lộ ra vô số sơ hở, ta sớm nên khám phá rồi. Thế nhưng Ngô huynh cũng là cao thủ, vẫn luôn lừa dối ta, để ta nhìn thấy hiềm khích của đám người Giang Khôi. Về sau sợ ta sinh nghi, lại để cho Phong Linh đến dẫn ta lạc lối. Đương nhiên huynh cũng biết, tiểu cô nương như Phong Linh lại càng dễ khiến ta tin tưởng."
Phong Linh đột nhiên vội la lên: "Không phải, không phải..." Trong hốc mắt cũng sắp ra nước mắt, quả thật khiến người yêu thương. Ngô Thường thay đổi vẻ mặt, thở dài: "Nghĩ không ra cậu biết nhiều như vậy!"
Tô Chuyết gật gật đầu, nói: "Ta còn biết, huynh hẳn là là con trai của lão tộc trưởng Nam Vũ thôn, tộc trường đời tiếp theo chứ?"
Ngô Thường cười nhạt một tiếng, nói: "Này cậu cũng biết?"
Đám người Giang Khôi đều quá kinh sợ, bật thốt lên: "Cái gì... Nam... Nam Vũ thôn..."
Tô Chuyết cũng không để ý tới bọn hắn, nói ra: "Khi ta đoán được các ngươi là người Nam Vũ thôn về sau, vậy liền không khó đoán được. Nam Vũ thôn hẻo lánh như thế, không có văn hoá, có được học thức như vậy, thân phận tất nhiên bất phàm. Hơn nữa những người trong tiệm này, từng người nghe lời huynh răm rắp, bất luận là để cho ta ở trọ, còn là huynh muội họ Phong đồng ý ta mời, đều bởi vì một câu nói của huynh. Sự tình rõ ràng như thế, nếu ta nhìn không ra, há không phải người ngu sao?"
Ngô Thường khen: "Chỉ dựa vào một chút dấu vết để lại, liền có thể đoán được nhiều chuyện như vậy, bản sự của Tô huynh đệ, ta bội phục từ đáy lòng, cậu có thể hay không nói cho ta, cậu làm sao hoài nghi đến trên người chúng ta đây?"
Tô Chuyết cười nói: "Ta đã nói rồi, cục này của các ngươi sơ hở vô số, chỉ là ta quá mức ngu xuẩn, ngay từ đầu không có phát hiện. Đầu tiên, căn khách sạn này rõ ràng là tu bổ một gian lầu gỗ rách nát mà thành, có chút tấm ván gỗ còn tản ra hương gỗ tùng tươi mới, ta nghĩ đây nhất định là chuyên môn xây vì một nhóm người Giang Khôi a. Thứ hai, vị Trần chưởng quỹ này dở dở ương ương, căn bản chính là một đầu bếp, lại mặc một thân áo lụa, nói rõ bọn hắn có lẽ căn bản chưa quen thuộc cách ăn mặc quần áo của người Hán, chỉ là trông mèo vẽ hổ mà thôi.
"Thứ ba nha, chính là vị huynh đệ Phong Hổ này, thân làm một gã giang hồ mãi nghệ, vốn nên thiện chí giúp người, khuôn mặt tươi cười đón chào mới đúng, nhưng thủy chung đối với đám người Giang Khôi trợn mắt mà nhìn, đây không phải kỳ quái hơn sao? Kỳ thật đêm trước bọn hắn từ trong miệng Trúc nương biết được gian phòng của Triệu Thành Đức, giữa buổi cơm tối lợi dụng cơ hội biểu diễn múa rối, tiến vào gian phòng của Triệu Thành Đức và Hồ Quang, lúc này mới đem châm giấu vào trong gối đầu.
Thứ tư, ngày hôm qua sau khi phát sinh huyết án, Giang Khôi sai người lục soát phòng của mỗi người, thế nhưng bọn hắn lại nói, trong phòng của huynh chỉ có cái bao phục, không có gì khác. Nếu huynh thật sự là tiên sinh dạy học hồi hương, thế nào chỉ có chút ấy hành lý? Thứ năm, chữ bằng máu hai lần xuất hiện càng là khiến người ta hoài nghi, bởi vì hai nơi viết chữ bằng máu này, độ cao để viết cũng khác nhau, rõ ràng xuất từ tay của hai người. Cái trước là Trần chưởng quỹ chịu chỉ thị của huynh mà viết, cái sau thì là huynh tự mình viết. Chính là nhiều điểm đáng ngờ như thế, mới khiến cho ta đem các ngươi liên hệ đến một chỗ!"
Ngô Thường thở dài, nói: "Thụ giáo! Nghĩ không ra ta tự cho là tính toán không bỏ sót, thế nhưng ở trong mắt Tô huynh đệ lại là trăm ngàn chỗ hở. Tô huynh đệ nếu như ngu xuẩn, vậy người trên đời này không khác gì heo chó. Thế nhưng những việc này cũng chỉ là suy luận của cậu thôi, nếu ta thề thốt phủ nhận, cậu lại có chứng cớ gì chứng minh đây đều là chúng ta bày kế đâu?"
Tô Chuyết nói: "Không sai, ta tìm tới chứng cứ cũng chỉ có thể chứng minh ba người Trúc nương liên thủ giết Hồ Quang và Triệu Thành Đức. Thế nhưng chứng cứ chứng tỏ huynh và huynh muội họ Phong cũng tìm không khó lắm. Trúc nương, sắc trời tối, làm sao không đốt đèn đâu?"
Đám người sững sờ, lúc này mới phát hiện trong phòng đã một mảnh mờ mịt. Trúc nương nhìn Ngô Thường, Ngô Thường gật gật đầu. Đám người Trúc nương lúc này mới lại nhóm lửa từng chiếc đèn lồng trong phòng.
Tô Chuyết nói: "Chứng cứ ngay ở trong những chiếc đèn lồng này, mặc dù đêm qua đạo tặc Tương Tây hiện thân ở trước mặt tất cả mọi người, có vẻ như đem hiềm nghi của mọi người trong tiệm rửa đến không còn một mảnh. Thế nhưng một cao thủ như vậy quả thực để cho ta suy nghĩ không ra. Khi ta biết Tiền Báo cũng không phải chết ở trên tay hắn, ta liền bắt đầu hoài nghi kẻ này phải chăng thật sự tồn tại, cũng rất tò mò những đèn lồng này khi đó tại sao lại đột nhiên dập tắt. Tất cả mọi người cho là chưởng phong của cao thủ đó gây nên. Thế nhưng ta lại chú ý tới, ngọn nến ở miệng hành lang kia lại không có dập tắt, cái này là vì sao? May mắn thị lực của ta kỳ diều, thấy được trên đèn lồng đó co hai lỗ kim nhỏ, thế là tất cả nan đề đều giải quyết dễ dàng."
"Ta nghĩ thủ pháp này nhất định là lấy cương châm xâu dẫn tơ thép, xuyên qua tất cả đèn lồng. Tiền Báo xúc động cơ quan, khẽ động sợi tơ, cương châm bay qua, vừa vặn đem ngọn nến dập tắt. Mà những đèn lồng này đều là cùng đốt cùng diệt, duy chỉ có ngọn đèn lồng ở miệng hành lang kia, bởi vì ban đêm nếu có người đi vệ sinh, sẽ thỉnh thoảng đốt lên, dẫn đến độ cao của ngọn nến này khác với những đèn lồng khác, vậy mới không có dập tắt!"
Ngô Thường thở dài: Tuyệt, tuyệt vời!"
Tô Chuyết lại nói: "Nghĩ đến đây, gã phi tặc kia tự nhiên cũng chỉ là một người giả được sợi tơ dẫn dắt thôi. Ở trong phòng nhiều chỗ xà nhà cột gỗ đều có chút vết tích dây siết qua, liền đã chứng minh điểm này. Mà có thể có thủ pháp nhanh nhẹn linh hoạt bực này, chỉ có huynh muội họ Phong thuần thục múa rối thôi. Ta nghĩ đêm qua Giang Khôi và Mã sư phụ sở dĩ chưa đuổi kịp người giả kia, đương nhiên là bởi vì người giả kia bay qua nóc nhà rồi lại từ cửa sổ về tới gian phòng của huynh muội họ Phong. Đây cũng là chứng cứ! Về phần Ngô huynh nha, chứng cứ liền ở trên người của huynh chứ? Đêm qua sau khi Tiền Báo chết, huynh vội đi theo ta đến hành lang, cũng chỉ có huynh có thể lấy đi cơ quan, rút ra cương châm trên cổ Tiền Báo! Mà trong vòng một ngày này, người của Giang Khôi từng bước nhìn chằm chằm, huynh khẳng định không có thời gian đem hai món đồ vật này giấu đi!"
Ngô Thường sờ tay vào ngực, lấy ra một cái cơ quan hình thù kỳ quái và một miếng cương châm, máu tươi ngưng kết, lỗ kim còn liền một đoạn sợi tơ, chính là vì dùng để rút cho thuận tiện. Hắn nói ra: "Tô huynh đệ nói không sai chút nào! Vậy cậu lại thế nào đoán được chuyện của Nam Vũ thôn?"
Tô Chuyết nhìn một chút Lý Kim nơi góc tường, nói: "Lúc trước hắn nhất định là nhìn thấy các ngươi giết người, mới sẽ điên như thế. Thế nhưng đêm qua bị ta dọa sợ, cái gì cũng nói hết ra. Ngày hôm nay Phong Linh nói chuyện phiếm với ta, trong lúc vô tình nói hai câu "Người Trung Nguyên các người", càng làm cho ta vững tin các ngươi chính là người của Nam Vũ thôn, vì báo thù mới bố trí cục này!"
Ngô Thường lạnh lùng nhìn chằm chằm Giang Khôi, nói: "Không sai! Giang Khôi, ngươi còn nhớ rõ một trăm mười ba mạng người Nam Vũ thôn sao!"
Trong mắt Giang Khôi lóe lên một vẻ bối rối, nói: "Chuyện không liên quan đến ta, là... là... chủ ý của Tôn đại nhân..."
Ngô Thường vung tay lên, tiểu Ngũ tử đột nhiên từ dưới quầy ném ra một bao quần áo, mở ra xem, lại là một cái đầu người, ném xuống lăn lông lốc. Ngô Thường nói: "Trước khi hắn chết cũng nói chuyện này là chủ ý của tổng binh đại nhân ngươi đâu!"
Giang Khôi tập trung nhìn vào, đầu người kia lại là Tôn thủ bị, sắc mặt trắng bệch, cứng họng, không phản bác được. Ngô Thường lại nói: "Nợ máu trả bằng máu, ngươi cho rằng đem người chạy, coi như xong sao?"
Đám người Giang Khôi mặt như màu đất, tựa hồ biết khó thoát kiếp số, vậy mà đều không nói gì nữa. Mã Chân đột nhiên nói: "Ta không có liên quan chút gì đến ân oán của cá ngươi, vì sao đem ta cũng dính líu vào?"
Tô Chuyết nói: "Mã sư phụ, ta tin tưởng Ngô huynh sẽ không làm khó chúng ta, bằng không trong trà này liền sẽ không phải thuốc mê, mà là thuốc độc. Hơn nữa, nếu bọn họ muốn liên luỵ người vô tội, ngày đó liền sẽ không để ta ở trọ, bởi vì địa phương sụp lở phía trước nhất định cũng là mưu tính của Ngô huynh, hơn nữa khẳng định cũng vì che kín cạm bẫy, các ngươi mới có thể yên tâm để Đường Nhân Kiệt đi cầu cứu."
Phong Linh hướng Giang Khôi liếc nhìn hằm hằm, chán ghét nói: "Nếu chúng ta muốn liên luỵ người vô tội, khác biệt gì với những kẻ cầm thú này?"
Tô Chuyết nói hồi lâu, lại chịu ảnh hưởng của thuốc mê, càng thấy mệt mỏi, nói ra: "Chính là... Bởi vì ta tin tưởng... Các ngươi... Mới không biết nên hay không vạch trần..."
Phong Linh đột nhiên không nỡ, nói: "Tô đại ca, ngủ một giấc đi, tỉnh lại thì không có chuyện gì rồi..."
Tô Chuyết gật gật đầu, chỉ cảm thấy giọng nói của nàng dần dần mờ ảo, cuối cùng trước mắt tối sầm lại, cái gì cũng không biết nữa...
Sáng tác không dễ, quỳ cầu cổ vũ! (quyển thứ nhất ngọc bích Bàn Long xong)