Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 93: Sứ Thần Đại Minh



“Mình phải ra ngoài tìm Trần huynh mới được không thể nào ngồi mãi ở trong phòng mà đợi huynh ấy tự tìm đến. Ở trong nhà rầu rỉ cũng chẳng giải quyết được chuyện gì!” Nghĩ vậy Mai Như bước ra ngoài khép cửa lại, bước xuống gác.
Khách quán được người của Thiên Âm Sơn thuê trọ nên không có người lạ nào, nàng vừa bước ra ngoài đám đệ tử đồng môn đều cúi đầu chào hỏi nàng rất thân mật. Nàng trước kia đã từng tu tâm ở Thiên Âm Sơn mấy năm nên có thể coi họ là đồng môn, nàng khẽ gật đầu chào hỏi mọi người.
Cô Bà Bà ngồi uống trà gần đó, vừa dặn dò Thiều Ngọc xong, thấy nàng đi xuống vẻ vội vàng thì hỏi “Con ra ngoài hay sao?”
Mai Như chào sư phụ, gật đầu nói “Vâng ạ! Con muốn ra ngoài tìm dạo một vòng may ra có thể gặp được Trần huynh, sẵn tiện ra ngoài nghe thêm tin tức về Bát ca ca!”
Cô Bà Bà gật đầu nói “Ta không nghĩ con lại quen biết tên họ Trần đó, hừ, biết thế ta đã nói cho hắn biết về tung tích con ở đây rồi. Vậy thì con đi đi, ở trong khách quán mãi thì chẳng thể giải quyết được chuyện gì!”

Mai Như gật đầu chào mọi người rồi bước ra ngoài khách quán nói vọng lại “Đến tối con sẽ quay về!”
Nàng vừa dứt lời thì thấy hai gã khấu tặc ngồi ở một góc bên ngoài hiên thì thở dài một tiếng nói “Các ngươi xem ra đã nói thật!” Nàng nói rồi quay sang Cô Bà Bà nói thêm “Sư phụ, hai tên này tuy là bọn côn đồ ác bá có chết nghìn vạn lần cũng chẳng đáng tiếc. Nhưng Trần huynh đã có ý muốn con tha cho chúng, con nghĩ sự phụ không cần phải động thủ với chúng mà bận tâm, cứ thả cho chúng đi!”
Hai tên ngồi ngoài hiên nghe ra thì mừng quýnh, cuống quýt chạy về phía nàng sụp lạy như tế sao nói “Đa tạ vị tiểu thư tha mạng à không giết. Chúng tôi thật lòng không dám theo đường cũ làm việc xấu xa nữa, lần này về quê quyết chí tu tâm dưỡng tính, gác kiếm làm ruộng!”
Cả hai vừa cảm kích vừa vui mừng, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng vẻ vô cùng ăn năn hối cải. Mai Như nghe ra cũng động lòng, khẽ đưa mắt nhìn sư phụ gật đầu. Cô Bà Bà nhìn hai gã nói “Các ngươi đã thành tâm thánh ý như vậy lý nào bọn ta lại nở xuống tay. Nhưng trên đời ta đã gặp không ít hạng người, tính khí ngỗ ngược, hành xử thô tục khó lòng sửa được. Từ lúc các người theo ta đến đây quả không thay đổi tật ấy. Ta đã mấy lần dụng tâm giết quách các ngươi đi nhưng Mai tiểu thư đã có ý tha mạng cho các ngươi, ta đành miễn cưỡng không làm khó. Nhưng đợi đến khi xong việc ở đây, ta sẽ đích thân đưa các ngươi về quê, hai ngươi có ưng thuận không?”
Hai tên nghe vậy đưa mắt nhìn nhau rồi khẽ gật đầu nói “Chúng tôi nghe theo lời sư thái, nhưng sư thái có thể cho hai chúng tôi thuốc giải được không!”
Cô Bà Bà nghe vậy thì cười ha ha nói “ Bọn các ngươi đã một lần trốn đi, vì không có thuốc giải mới quay lại. Tâm địa xem ra chưa thật tâm muốn hối cải, chẳng phải hai ngươi muốn lấy thuốc giải rồi cao chạy xa bay, ngựa quen đường cũ đúng không?”
Hai tên nghe ra thì kinh tâm hướng về phía sư thái dập đầu cùng nói “Chúng tôi không dám!”
Cô Bà Bà lại nói “Vậy hai ngươi ngoan ngoãn chờ bọn ta xong việc, ta phải đích thân xem thái độ của các ngươi rõ ràng trước, sau đó mới tính tiếp. Hai tên ác ôn các ngươi khiến ta khó lòng tin được!”
Hai gã thở dài não ruột, Mai Như gật đầu tán thành nói “Các ngươi được tha chết là may rồi, còn đòi hỏi gì hơn nữa, cứ theo lời sư phụ ta lý nào lại không làm được!”
Nói rồi nàng bước ra ngoài.

Đường phố trong thành vốn nhộn nhịp, ngày thường đã thừa sự náo nhiệt, nay nghe tin quốc vương sắp thân chinh bắc phạt lần thứ tám, thương buôn trong thành chợt náo nhiệt hơn ngày thường bội phần. Các thương đoàn buôn nguyện liệu, sắt thép, vãi lụa, thuộc da, tấp nập đổ về đây, đều là hàng hóa quân nhu yếu phẩm cần thiết cho quân đội. Làm ăn trở nên phát đạt thịnh vượng, các thuyền thương nhân các nước cập bến kéo dài hàng dặm đã suốt mấy tháng nay không hề giảm bớt. Đương nhiên người trong thành vô cùng bận rộn, trong đám thương buôn, nô bộc, phu khuân vác còn có rất nhiều anh hùng hảo hán, tay giắt binh khí cũng lũ lượt kéo về đây, các tửu lầu, khách quán, tiểu điếm đều chật ních khách khứa.
Mai Như chen chúc trong đám đông, mắt không thôi nhìn quanh mong tìm ra người mình cần tìm. Nàng vốn ăn mặc nam nhân An Nam đương nhiên người trong thành ít nhiều thiếu cảm tình với nàng rất nhiều.
Hai bên đường có rất nhiều tửu lầu, khách điếm, đường qua phía đông có một ngã tư, một tửu lầu rất lớn tại vị ở đó đa phần là người trong võ lâm tề tựu, nàng nghĩ nếu đứng trên lầu gác nhìn xuống có thể bao hàm một con đường lớn, người qua lại đương nhiên sẽ không thoát khỏi tầm mắt. Nàng để ý phía cửa có rất nhiều người mặc áo đen, mũ có tua đỏ, cổ đeo vòng bạc theo kiểu thổ dân, trên bàn đều có binh khí. Nàng không để ý đến đám người đó mà chạy thẳng vào tửu quán, tìm một bàn trống cạnh cửa đường nhiên là không còn bàn trống nào ngoài đám người mặc áo đen đó ngồi án ngữ. Tiểu nhị chạy đến chỉ nàng ra một cái bàn còn trống phía trong gốc, nàng lắc đầu nói, chỉ tay ra phía cửa “Ta muốn có một chỗ ngồi cạnh đó!”
Tên tiểu nhị lắc đầu cười qua loa nói “ Công tử xin thứ cho, bên đó không còn một chỗ trống nào cả, công tử không thể tới đó được đâu!”
Mai Như hừ giọng nói “Ta trả cho ngươi gấp đôi ngân lượng khi ngồi ở đó gọi món, ngươi còn không chịu.”
Tên tiểu nhị than dài nói “Công tử chỉ nói đùa, họ là đám người giang hồ, tại hạ có gan bằng trời cũng không dám đến đó mặc cả với họ đâu!” Nói rồi lủng lẳng chạy đi chỗ khác, Mai Như vẫn chằm chằm nhìn ra phía cửa không nhúc nhích, bỗng nghe phía sau có người hỏi “Vị huynh đài này, tay mang binh khí, xem ra là người học võ bất tất phải câu nệ chỗ ngồi mà làm khó tiểu nhị!”
Nàng quay lại nhìn, hóa ra đó cũng là một người áo đen, trang phục đều giống đám người ngồi ở cửa đương nhiên người này là đồng môn, nàng khẽ cúi đầu nói “Tại hạ không câu nệ chuyện đó chẳng qua chỉ muốn ngồi một chỗ gần cửa, tiện thể tìm bằng hữu. Nhưng ở đó đã chật người, tại hạ chỉ đứng đây đợi xem có một chỗ nào thuận tiện hơn hay không thôi!”
Người kia lại ồ lên nói “Hóa ra là như vậy, để ta qua đó nói giúp tâm ý của vị huynh đài này với động chủ một tiếng!” nói rồi rảo bước đến một người ngồi tựa lưng bên cửa sổ vừa uống rượu vừa rảo mắt nhìn xuống đường vẻ trầm tư lạnh lùng khác lạ, Mai Như đi theo sau đương nhiên là thấy vẻ mặt đó không chút thiện cảm gì.
Người kia chấp tay cúi đầu nói “Thưa lệnh chủ, vị huynh đài này vì muốn tìm người thân nên rất cần yên vị một nơi gần cửa sổ nhưng không còn chỗ nào khác ngoài chỗ chúng ta. Không biết lệnh chủ có ý giúp vị huynh đài này hay không!”
Đó chẳng ai khác chính là Lò A Bích, lệnh chủ Hắc Thiết Lĩnh, y vẫn trầm ngâm uống rượu vẻ không chút bận tâm lời tên thuộc hạ của mình nói. Cả hai đứng thần người ra đợi một lúc, Mai Như mặt đỏ bừng lên vẻ bực bội khi thấy y một mực không thèm quay nhìn mình rất lấy đó làm quá đáng lắm. Chợt ý nói mà không hề quay lại nhìn.

“Lò Nghi người rảnh lúc còn lo chuyện bao đồng hay sao! Chuyện chúng ta làm chưa đủ phiền phức còn lo cho ngươi khác.” Nói rồi y cũng đứng bật dậy mang theo rượu thịt đi qua bàn bên cạnh ngồi cùng với đám người áo đen khác, miệng vẫn làu bàu nói tiếp “Vị huynh đệ cứ ngồi ở đó, vừa rồi ta thấy ngươi có dáng dấp khẩn cấp, ánh mắt đã có ý dò xét chỗ này đương nhiên là có việc hệ trọng, cứ tự nhiên!”
Lò Nghi bước đến ngồi cạnh y vẻ mặt hớn hở nháy mắt với Mai Như, làm nàng đỏ ửng cả mặt quên luôn mình lúc này là nam nhân, vẻ e thẹn lạ lùng đó làm Lò Nghi thấy làm lạ mà không khỏi chột dạ. Mai Như nói “ Đa tạ lệnh chủ, tiểu đệ thật tình đã làm phiền quá, tiểu đệ xin thanh toán bàn thức ăn này xem như là có chút thành ý cho lời cảm ơn.”
Lò Nghi xua tay nói “Không cần đâu…!” Y định nói tiếp nhưng thấy nét mặt của Lò A Bích khó đăm đăm quắc mắt nhìn mình thì im bật không nói nữa. Mai Như không bận tâm đến họ nữa đưa mắt nhìn xuống đường, gọi tiểu nhị mang ra một ít cơm chay ăn qua quýt cho có lệ.
Nàng ngồi ở cửa suốt ba, bốn cánh giờ nhưng thủy chung vẫn không tìm thấy một người quen biết, nàng thấy làm lạ khi khách khứa ra vào quán liên tục vậy mà đám người áo đen vẫn không hề tỏ ra muốn rời khỏi tửu quán, họ vừa ăn uống, vừa lo lo nghĩ nghĩ đến chuyện gì đó mà cũng không ai nói chuyện gì với nhau trong thật quái lạ.
Nàng giật mình khi nghe phía xa xa tiếng vó ngựa vọng đến, dân chúng đi trên đường thình lình chạy tán loạn, miệng la hoảng “Sứ thần đại Minh đến rồi mau mau chạy tránh ra thôi, không lại họa phải tai!”
Hàng quán đều kéo sát vào lề đường tránh lối, chỉ trong một lúc đám đông đã nép sang hai bên đường, vẻ tấp nập bỗng trầm hẳn xuống. Một lúc sau đã thấy một toán hơn trăm kỵ quân Chiêm Thành đi trước dẹp đường, phía sau một đoạn, một tên râu ria dựng ngược, mũ mão đều một màu xanh phớt, đó chính là sứ thần đại Minh tên Chu Lan, bên cạnh y còn có tám tên cẩm ỷ vệ, vẻ mặt người nào người đó lạnh tanh, tay giắt cùng một loại kiếm to bản, mắt nghiên ngó vẻ vô cùng đề phòng. Phía sau còn có hai cỗ xe ngựa kéo bên trên mấy rương gỗ lớn sơn đỏ, hẳn bên trong đựng đồ rất nặng mà ngựa kéo xe có gắng sức đi cũng không nhanh lên hơn được, sau nữa còn có một toán quân Minh trên trăm người hộ tống vô cùng nghiêm ngặt.
Mai Như chợt nghe Lò Nghi thủ thỉ bên tai Lò A Bích “Chúng ta hành động được hay chưa?”
Lò A Bích khẽ gật đầu, rồi đứng dậy lập tức đi xuống lầu gác, một toán hơn hai mươi người lập tức rời khỏi bàn đi theo y, ra ngoài lẫn ngay vào đám đông.