Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 83: Kẻ Thâm Người Hiểm



Trần Hưng Lễ nghe vậy quắc mắt nhìn Lý Trung Hưng khẽ nhếch miệng cười nói “Hai tiền bối giận dữ cũng phải. Thời thế thay đổi, triều chính rồi ren, ngoại thích lọng quyền. Vãn bối thân là thần tử, là dòng dõi hoàng tộc phải có trách nhiệm với xã tắc, đã có ý khôi phục lại triều đình nhưng thế cô đành bất lực. Vãn bối nghe Nam Lĩnh Hội hội kiến lần này là có lợi cho triều đình nên mới mạo phép đến đây nghe ngóng tình hình, có thể dẹp được ngoại thích, khôi phục lại quyền lực nhà Trần nếu có liên minh với quân Chiêm cũng không thể nói là không được!”
Gã thiếu niên lúc này lại to giọng nói “Lại là một tên Ả Trần phản nghịch chẳng đáng nghe!”
Lão Lâm Ngạc nghe vậy gật đầu nói “Đúng vậy, không đáng nghe chút nào. Tiểu tử ngươi nói ta thấy không lọt tai, thật uổng phí ta mất mấy năm công lực giúp ngươi!”
Trần Hưng Lễ thở dài nói “Chẳng phải là ý của thánh chủ đó hay sao! Vãn bối là người ngoài cuộc, việc có lợi với hoàng thất, dân chúng Đại Việt có xả thân nhất định vãn bối sẽ làm, còn các vị tiền bối xem đó không đáng nghe vãn bối chỉ biết tuân lệnh mà nghe theo thôi.”
Lão Tây Sứ nghe hắn nói vậy thì hừ giọng hỏi “Tên tiểu tử ngươi do người khác ép nói vậy đúng không?”

Trần Hưng Lễ lắc đầu nói “Vãn bối chỉ là không dám nói ngược ý người khác.”
Lão Lâm Ngạc hớp một ngụm rượu, từ lúc đến đây lão liên tục tu rượu vẻ mặt khó chịu, hắng giọng nói “Tiểu tử ngươi khôn khéo lắm, tra tấn cực hình xem ra ăn nói như vậy không đáng trách. Lão già này không nhìn sai, tiểu tử ngươi nói dối không xong đâu!”
Lý Trung Hưng cùng hai người Nam Sứ, Đông Sứ biết thừa hai lão già này đang nói xỏ nói xiên, không khỏi toát mồ hôi lạnh. Trần Hưng Lễ gật đầu nói “Quả thật không qua mắt được tiền bối nhưng vãn bối nói ra chuyện này, há cũng là ý nghĩ tức thời vừa nghiệm ra. Ngoại thích bị tiêu diệt hay quân Chiêm Thành bị tiêu diệt đều như nhau cả!”
Lão Lâm Ngạc khàn giọng nói “Hừ, hừ bọn ta nhất quyết không liên minh với người Chiêm! Tiểu tử ngươi còn nhắc đến chuyện đó lần nữa ta nhất quyết bẻ cổ ngươi.”
Lão Tây Sứ gật gật đầu nói “Đúng đó, hai ta không nói đùa với ngươi đâu! Bọn ta trước khi đến đây chỉ cần nghe đến chuyện liên minh nhất quyết phủi đít quay về bắc lập tức.”
Các môn đồ nghe ra đều xôn xao rồi cùng đồng thanh nói lớn “Đúng đó, đúng đó! Không được liên minh với bọn ngoại bang, chúng ta nghe theo hai vị tiền bối quay về bắc nhất quyết không ở lại đây theo giặc!”
Mấy ngàn người ầm ầm la lối hưởng ứng không ngớt.
Lý Trung Hưng thấy các môn đồ đều đồng tâm hưởng ứng lời hai lão già thì trong lòng ấm ức, nghiến răng tức tối, dậm chân bỏ đi.
Lão Lâm Ngạc xua tay nói “ Thánh chủ đi rồi các ngươi giải tán hết đi, ai về nhà đó, nhất quyết không được theo giặc!”
Gã thiếu niên hô vang, đám môn đồ địu gã lên vai rồi tung hô, kéo nhau đi ra khỏi đại sảnh. Lão Bắc Sứ Lâm Ngạc cùng Tây Sứ Lều Tế Bân đưa mắt nhìn nhau bật cười sảng khoái nói “Vậy là xong! Chúng ta có nên quay về phía bắc hay ở lại chơi ít hôm nữa rồi hãy tính?”
Tây Sứ gật đầu tán thành nói “Đúng đó! Lâu rồi hai ta chưa lần nào đến Đồ Bàn nước Chiêm Thành, lý nào lại quay về hoang phí như vậy được!”
Hai người nói thì thầm to nhỏ, lại thấy Trần Hưng Lễ đứng thẫn người vẻ mặt bơ phờ mệt mỏi thì buột miệng hỏi “Cái tên tiểu tử nhà ngươi còn không mau mau đi đi đứng đó làm gì?”

Trần Hưng Lễ bật cười nói “Hai tiền bối vừa cứu sống vãn bối, lại phá hỏng chuyện tốt của Lý thánh chủ lý nào lại không lưu lại ít lâu vui chơi chứ!”
Lão Lâm Ngạc hừ một tiếng nói “Tiểu tử ngươi hay lắm muốn đi chơi với hai ta à? Ta thấy ngươi nội thương không nhẹ chí ít cũng nửa tháng mươi ngày mới bình phục lại được. Bây giờ bọn ta muốn đến Đồ Bàn một chuyến ngươi đã muốn đi theo thì đi cùng, chơi chán lại quay về bắc. Ta nghe nói ở đó phong cảnh tiên thiên, đình đài tráng lệ, lại có một thứ rượu ngon khó cưởng được! Hà…khà khà chảy nước miếng mất rồi.”
Trần Hưng Lễ tuy được đả thông kinh mạch nhưng vẫn còn suy nhược, với hơn tuần nay chưa ăn cái gì vào bụng đương nhiên là kiệt lực, trong lúc mệt mỏi nói muốn lưu lại đây vài hôm vui vẻ lấy lại sức, lão Lâm Ngạc lại tưởng hắn xin đi cùng. Hắn chưa kịp trả lời, hai lão già Bắc Sứ, Tây Sứ mỗi người nắm một vai hắn gia tăng cước bộ, chớp nhoáng đã ra khỏi đại sảnh hơn mấy dặm.
Một tên thuộc hạ cấp tốc chạy vào gian tiền sảnh bẩm báo lại với Lý Trung Hưng nói “Thưa thánh chủ hai vị tiền bối đã đi rồi, còn mang theo cả tên họ Trần nữa!”
Lý Trung Hưng gật đầu xua tay cho hắn lui ra ngoài, Phạm Phế thấy tên thuộc hạ vừa ra ngoài khép cửa lại liền nói “Lý huynh xử trí chuyện này ra sao, xem ra mọi chuyện xôi hỏng bỏng không rồi, hừm, chuyện đều do hai lão già đó gây ra cả!”
Lý Trung Hưng xua tay cười nói “Trong họa có phúc, trong phúc có họa. Tên tiểu tử đã theo hai lão già đó nếu quả thật hắn có dã tâm, túc trí đa mưu, biết đâu lại có tin lợi cho chúng ta sau này.”
Phám Phế liền hỏi “Còn chuyện liên minh với quân Chiêm thì sao?’
Lý Trung Hưng cười nói “Đó chẳng qua chỉ là nghi binh để La Khải tin chúng ta thành tâm với hắn, được lòng tin quả là việc đại trọng. Chuyện này đương nhiên Chế Bồng Nga vẫn cho người chú tâm dò xét, tên vua này không thật sự muốn một tướng dưới trướng lại liên minh với người giang hồ chúng ta, mưu trong mưu, thất bại hóa ra làm Chế Bồng Nga yên lòng, hà hà việc làm trọng là kết thân với La Khải đã hoàn tất rồi!”
Hà Văn Thuận nãy giờ vẫn chăm chú nghe hai người nói chuyện nghe vậy ồ lên cười nói “Quả nhiên Lý huynh thần cơ diệu toán, bọn đệ thật phải khâm phục huynh sát đất!”
Phạm Phế khó nghĩ miệng lầm bầm “Hội kiến làm La Khải tin chúng ta thành tâm, còn việc không thuyết phục được các môn đồ liên mình với La Khải là tin tốt với Chế Bồng Nga!”
Lý Trung Hưng vừa vuốt râu vừa cười hứng khởi nói “Đúng vậy! Bề ngoài Chế Bồng Nga tin dùng La Khải nhưng bên trong có ý đề phòng, chuyện liên minh giữa chúng ta với La Khải chẳng phải làm Chế Bồng Nga không yên giấc hay sao, lúc đó chúng ta vô tình làm cho tên vua này để mắt tới hay sao!”
Phạm Phế gật gật đầu nói “Lý huynh thật diệu cơ đến đệ cũng không nghĩ ra một phần mưu lượt đó!”

Lý Trung Hưng uống một ngụm trà rồi đứng dậy đi quanh một vòng vẻ lo lắng, một lúc mới buột miệng thở dài nói “Chuyện trước mắt chưa đã hết, mối lo duy nhất của ta là cuộc đại tỷ thí võ lâm Nam Quốc sắp đến. Bọn người phiệt trấn Bạch Long không ngờ đã nhắm đến chúng ta, La Ban thân là võ lâm Nam Quốc thân phận không nhỏ, mấy năm nay lão bế quan không còn xuất hiện nữa nhưng tên tiểu tử La Chấn đương nhiệm trấn chủ thay thể lão cũng không phải là tay tầm thường, võ công vượt bật nếu ba chúng ta cùng lúc xuất thủ áp chế chưa hẳn là đối thủ của hắn. Quả nhiên võ học của Bạch Long lợi hại ghế gớm, từ trước đến nay không ai là không khiếp sợ. Nếu lần tỷ đài sắp đến hắn lại đoạt được Thiên Mục Bảo Đồ thêm mười năm nữa thì việc hiệu triệu thiên hạ của chúng ta khó thành!”
Phạm Phế gật đầu nói “Vì chuyện này mà anh hùng các nơi đang kéo đến Châu Sa thành vạch trần tội ác của Thất Sát Truy Long, nghe đâu chỉ còn vài ngày nữa là xét xử hắn!”
Lý Trung Hưng bật cười nói “Sóng gió không nhỏ sẽ nổi lên nếu không xảy ra một cuộc huyết đấu thì còn gì là chuyện hay nữa, chúng ta chớ dại gì mà đến đó.
Phạm Phế nghe vậy liền hỏi “Sao đại ca lại nói như vậy, chẳng lẽ bên trong có sự tình gì à?”
Lý Trung Hưng gật đầu đáp “Đương nhiên là có sự tình, với một tên tiểu tử như Cao Bát thì không thể là Thất Sát Truy Long được! Tên tiểu tử này tính khí ngạo mạn xem trời bằng vung đã dính vào chuyện đại kỵ, đương nhiên La Khải thừa biết quần hùng truy rõ ra chuyện này thì không tin đó là thật nhưng hắn biết mình sẽ làm gì!”
Hà Văn Thuận vẻ mặt lúc nào cũng cau có, lần này than thở xen vào nói “Tiểu đệ nghĩ La Khải là một tay không vừa, tốt hơn hết các huynh nên thận trọng. Ngay đến chuyện hắn ta giao hảo với người của Bạch Long trước mắt chúng ta thì đã biết dã tâm của hắn không phải đơn giản rồi!”
Phạm Phế gật đầu nói “Hắn ta không phải là tay gian hùng tất được Chế Bồng Nga trọng dụng hay sao, đệ thật là!”
Cả ba đang bàn chuyện thì nghe bên ngoài có người bẩm, quan hành tỉnh mời ba vị tiền nhân ra hoa viên đàm luận, Lý Trung Hưng khẽ thở dài rồi nói “Tên quan này bên ngoài ngơ ngác, đối xử không tệ với chúng ta nhưng bên trong là có ý dò xét thái độ chúng ta. Hắn là người của La Khải, các đệ ăn nói cần cẩn trọng chớ khinh xuất xem thường hắn. Chuyện vừa rồi đương nhiên hắn đã biết ắt sẽ hỏi đến, ta cũng nên thật bụng mà nói ra chớ giấu làm gì. Hà hà hà, ta muốn tới đó xem hắn ta thể hiện bản chất như thế nào. Các đệ đi thôi!”
Phạm Phế bật cười ha hả nói “Huynh không nói bọn đệ cũng thừa biết ứng phó với hạng người này như thế nào!”
Nói rồi cả ba đi ra khỏi gian tiền sảnh, đi theo tên dẫn đường ra hoa viên, lúc này thời tiết se lạnh, ai cũng cảm nhận thấy cơn sóng gió giang hồ trước mắt thật không dễ gì đoán biết được, khẽ rùng mình thuận miệng nói “Trời lạnh quá, đến chúng ta cũng phải rét rung!”