Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 72: Kẻ Thâm Ý Gặp Ai Cũng Thích Kết Bằng Hữu



Đám Chiêm binh huơ đuốc ra xung quanh, chụm lại quan sát không thấy gì ngỡ là Lê Khoáng giở trò, đình thần rút gươm giết chết hai đứa trẻ thì lại nghe tiếng rít rít lớn, hai tên vừa vung gươm lên hú dài một tiếng lăn quay ra đất mà chết. Cả bọn Chiêm binh sợ phát khiếp ù té bỏ chạy không còn thiết gì đến hai vợ chông Lê Khoáng nữa. Trịnh Thị chạy đến dìu phu quân dậy khóc lóc thảm thiết, một tay cầm đuốc đưa ra nhìn quanh thấy hai hài tử sợ hãi ngồi khóc lóc thì chạy đến sờ quanh ngươi chúng, thấy không sao thì mừng rỡ rối rít nói “Không biết vị ân nhân nào cứu giúp, tiểu nử cùng phu quân xin tạ ơn ân nhân vô cùng!” Không thấy trả lời, thị lại thốt lên mấy tiếng nữa nhưng làm sao nghe Trần Hưng Lễ trả lời, vốn là hắn đang vội vàng đi theo Hắc Thiết Lĩnh nhưng thấy hai vợ chồng Lê Khoáng bị đám quân Chiêm ám hại, ra tay giết vài tên thấy chúng đã bỏ chạy hết thì cũng ra cước bộ đuổi theo về phía đó mong gặp được doanh trại của chúng cướp một con ngựa để quay về thành. Trịnh thị không nghe trả lời, thì cùng chồng rút ám khí từ tử thi làm ấn tin sau này đền đáp ân nhân rồi dìu nhau đi về phía thành Khu Túc.
Trần Hưng Lễ ngỡ đã mất dấu đám người Hắc Thiết Lĩnh, định bám theo đám quân Chiêm đến quân doanh cướp một con ngựa tốt để quay về thành. Nào ngờ chạy được một đoạn thì giật mình nghe gió rít bên tai, một loạt ám khí từ trong các tán cây phóng ra vô cùng nguy hiểm, xoay người né tránh thì thấy xung quanh đèn đuốc phụt sáng rực, nhìn ra thì đó là đám người Hắc Thiết Linh, binh khí cầm tay trong thế vây riết Trần Hưng Lễ ở giữa, thấy vậy Trần Hưng Lễ chấp tay cười nói “Xin khoan hãy động thủ!”
Đám người Hắc Thiết Lĩnh lùi ra, Lò A Bính xuất hiện bước đến gần Trần Hưng Lễ, mặt sẩm lại vẻ rất khó chịu nói “Ngươi đi theo bọn ta là có ý gì?”
Trần Hưng Lễ bật cười hớn hở khi thấy Lò A Bích, liền chấp tay cúi đầu nói “Tại hạ vốn cảm kích Lò A huynh tính khí nghĩa hiệp, không từ nang ra tay giúp đỡ người yếu thế, quả nhiên là một anh hùng trong võ lâm. Tại hạ vì tấm lòng cảm kích chỉ muốn được làm quen với Lò A huynh mà không có ý gì khác! Tại hạ họ Trần Hưng tên Lễ có ý ngưỡng mộ.”
Lò A Bích thở dài chấp tay sau lưng nói “Ta không dám nhận! Không biết Trần công tử có phải là con cháu hoàng tộc nước Đại Việt.”

Trần Hưng Lễ gật đầu nói “Đúng vậy!”
Lò A Bích nhếch môi nói “Ta vốn là người giang hồ xuất thân bần hàn làm sao dám quen thân với Trần công tử, nếu không có việc gì khác tại hạ xin cáo từ! Mong Trần công tử chớ theo bọn tại hạ, chẳng may lại gặp chuyện không hay thì tại hạ khó gánh vác được chuyện.”
Trần Hưng Lễ lắc đầu nói “Lò A huynh nói quá rồi, chẳng phải chúng ta cùng đường đến thành Châu Sa cả hay sao? Nếu chúng ta cùng đường tại sao không cùng đi tiện thể có người bầu bạn.”
Lò A Bích lắc đầu nói “Tại hạ trên đường luôn gặp địch thù khó lòng để người ngoài dính dáng vào được, mong Trần công tử thứ cho chuyện này, với lại người Hắc Thiết Linh đã có quy cũ không để người ngoài tự ý thâm nhập. Tại hạ không thể làm trái được!”
Trần Hưng Lễ nghe vậy biết là khó lòng mà kết giao với đám người Hắc Thiết Lĩnh này, đành chấp tay nói “Tại hạ đã hiểu ý của Lò A huynh, vậy xin không làm phiền nữa!”
Lò A Bích chấp tay đáp lễ nói “Bái biệt!” Nói rồi quay lưng đi, đám thuộc hạ bước theo sau cước bộ rất nhanh nhẹn chỉ trong chốc lát ánh đuốc đã khuất mất trong đám rừng đằng xa. Trần Hưng Lễ thở dài tiếc nuối, hắn định quay đầu quay về thì nghe đằng trước có tiếng vó ngựa chạy vội đến, tưởng đám quân binh nước Chiêm Thành vẫn còn trong rừng thì ra cước bộ rượt theo. Trong đêm tối chỉ thấy có một người một ngựa chạy mau, biết là không phải bọn người nước Chiêm Thành thì phi thân qua những tán cây vô cùng mau lẹ, trong chớp mắt đã đứng ngăn trước ngựa. Con ngựa hý vang một tiếng hất tung người cưỡi ngựa xuống đất, tên cưỡi ngựa lom khom bò dậy rút kiếm quát “Nhà ngươi là ai?”
Trần Hưng Lễ nghe tiếng quen thuộc thì buột miệng cười hỏi “Phải là Đầu Tử đó không?”
Người cưỡi ngựa giật mình khi nghe người gọi đúng tên mình, ồ lên kêu “Tướng quân, tướng quân! Thuộc hạ thấy tín hiệu trong thành đã cấp tốc đuổi theo nào ngờ tướng quân vẫn chưa ra hết đất Đại Việt thật là may quá!”
Trần Hưng Lễ cười nói “Chẳng phải ta kêu ngươi phải theo sát Lê Hiểu Bình hay sao?”
Tên Đầu Tử mừng rỡ nói “Đúng vậy! Thuộc hạ đi theo họ đến khách quán thì nhận ra ám hiệu khắc ở cửa còn mới nên đã vội vã đuổi theo tướng quân, bây giờ họ đang nghĩ ở quán trọ đó.”
Trần Hưng Lễ nghe nói vậy thì mừng rỡ nói “Vậy thì hay quá, ta cứ ngỡ gã đã ra khỏi đất Đại Việt rồi, chúng ta quay về thành thôi!”
Quả thực cả bọn Lê Hiểu Bình vốn gấp gáp đi đến thành Châu Sa nhưng bốn người đồng hành dù gì cũng chậm hơn Trần Hưng Lễ nữa ngày. Cả bốn vào thành thì trời cũng vừa sâm sẩm tối, lương thực mang theo đã hết nên tìm một khách điếm nghĩ qua đêm rồi mua một ít lương thực dữ trữ khi đi đường. Trong thành đang trong lúc chiến loạn, các cửa hàng, khách điếm đều đóng cửa, người dân di cư lên phía bắc quá nửa tìm mãi mới được một khách quán ở phía tây thành là còn kinh doanh. Cả bọn thuê người cho ngựa ăn, cùng một phòng trọ. Gọi chủ khách điếm chuẩn bị sẵn rượu thịt và một ít lương khô cho sáng mai thì gã trả lời như lần trước với Trần Hưng Lễ, nói ở phía đông thành có một tửu xuân lâu các vị đến đó ăn uông, tiện thể mua thêm lương thực còn ở khách điếm này thì không có. Võ Danh tính khí hào sảng quát tháo ầm ỷ nói “Ở đâu ra cái lệ đó, thuê trọ một nơi ăn uống một nơi khác nào hành xác bọn ta! Ngươi mau chuẩn bị ngay rượu thịt cho bọn ta, không đừng trách ta châm lửa đốt luôn khách điếm của ngươi đó!”

Lão chủ khách điếm sợ hãi vội vàng sai tiểu nhị đến tửu xuân lâu mua thức ăn về cho cả bọn, lão thở dài nói “Không biết các khách quan cần dùng gì thêm nữa không, để lão nhân cho tiểu nhị cùng lấy về một lúc cho tiện?”
Võ Danh hừ một tiếng nói “Nhà ngươi làm ăn kiểu gì mà bất tiện đến như vậy, bọn ta phải chờ đến bao lâu nữa mới có thức ăn đây!” Nói rồi lấy trong áo ra một đĩnh bạc lẻ ném cho lão nói thêm “Ai ra cái quy định hách dịch chó má này thế? Lão còn không cho người đi mau đi, bọn ta đi đường xa đói lắm rồi không đợi lâu được đâu!”
Lão chủ khách điếm khúm núm lấy bạc nói “Đó là quy định của quan trấn thủ thành, cấm các nhà dân tự ý tích lũy lương thảo, tự ý kinh doanh lương thực nếu không có giấy phép, chúng tôi làm sao dám kháng lệnh được! Ở đông thành có tửu xuân lâu của quan huyện lệnh là được phép mở kinh doanh lương thảo, nơi đó chỉ dành cho quan lại, thương gia giàu có, lương thảo rất đắt đỏ ngoài họ ra thì dân thường chúng tôi nào dám kinh doanh. Trong thời loạn này chúng tôi chỉ mảy may kháng lệnh là đã bị tịch biên gia sản, chém đầu cả nhà chứ chả chơi đâu!”
Võ Danh hừ một tiếng nói “Bọn quan lại ở đây ức hiếp người quá đáng như vậy sao? Thật là một lũ chó má!”
Lão chủ khách điếm thất kinh, mặt mày toát hết mồ hôi hột nói “Ấy chớ, khách quan nói lớn tai vách mạch rừng bọn quan gia lại kéo người đến thì to chuyện mất thôi!”
Võ Danh hô hô cười lớn nói “Ta sợ đám giặc đó hay sao!”
Lão chủ lại nói “Khách quan không sợ nhưng lão dân chúng tôi ắt lại gặp phiền to! Chẳng dám nói dối khách quan quy định đó cũng không quá quắc, cách đây mấy hôm quân Chiêm thình lình đánh tới cướp phá nếu không có quan binh chống giữ thì thường dân chúng tôi đã chết hết rồi, trong lúc chiến sự xảy ra tình hình lương thảo rất khan hiếm nếu không có quy định đó thì cũng không xong!”
Võ Danh gật đầu nói “Nói ra đều lấy cớ chiến tranh mưu lợi cá nhân mà thôi!” Rồi nói thêm “Sáng mai chúng ta ghé qua đó mua ít lương thực mang theo không phải bận lão già ngươi vất vã nữa. Lão dọn dẹp phòng cho bọn ta trước đi, ăn xong chúng ta còn phải nghĩ ngơi nữa!”
Cả bốn đợi thấy lâu đành quay vào phòng mang hành lý cất vào trong, thì nghe bên ngoài tiếng nói dưới sảnh trước vang lên tiếng người ồn ào, nhìn qua cửa nhận ra đó là đám người Thiên Âm Sơn cùng thốt lên “Lại là đám người xấu xa đó!”
Lê Hiểu Bình thở dài nói “Lần trước chúng ta có chút xích mích với họ, chớ ra mặt mà rước thêm phiền hà!”
Võ Danh hừ một tiếng nói “Đám sư ni ấy độc ác đáng ghét, ta chỉ muốn đánh với chúng một trận làm sao phải sợ!”

Lê Hiểu Bình lắc đầu nói “Võ huynh không nên gây chuyện làm gì chỉ thêm phiền hà. Sáng mai chúng ta lên đường sớm để khỏi giáp mặt họ!”
Võ Danh khó chịu nói “Tiểu đệ thật thà quá, hừ, đành ta nghe theo lời đệ nhưng ta nói trước đám người ấy gây chuyện trước ta nhất quyết phải động thủ!”
Lê Hiểu Bình đưa tay lên miệng suỵt nhỏ, cả bốn người quay lại dọn dẹp phòng ốc, ngồi quanh vào bàn uống trà đợi tiểu nhị mang thức ăn vào lại nghe bên dưới nói “Các ngươi còn nói không! Chẳng phải đây là thức ăn hay sao?”
Lại nghe một giọng nói sợ sệt nói “Thưa các vị sư thái đây là thức ăn của mấy vị khách đặt trước trên gác. Chúng tôi thật sự không nói dối đâu ạ!”.
Người đệ tử Thiên Âm Sơn kia lại nói “Sự phụ xem hắn ta nói kìa, nếu không dạy cho hắn một bài học thì không được đâu!”
Người tiểu nhị hốt hoảng lấp bấp nói “Sư thái tha mạng cho!”
Người đệ tử Thiên Âm Sơn lại nói “Vậy nhà ngươi còn không mau mang thức ăn về cho bọn ta!”
Tên tiểu nhị lấp bấp nói tiếp“Các vị đông người, tiểu nhân đến mua lương thực sợ quan binh hỏi đến sẽ không biết trả lời ra làm sao!”
Lúc này cả bọn Lê Hiểu Bình đã nghe thấy hết chuyện, thấy tên tiểu nhị bị làm khó, bực bội không sao chịu được nhưng vẫn gắn đợi thêm.