Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 66: Cô Bà Bà



Võ Danh cười hì hì nói.
“Tướng quân đã xong chuyện rồi hay sao mà đã đến ngay đây rồi?”
Trần Hưng Lễ xua tay ra hiệu ọi người cùng ngồi vào bàn nói “Chỉ là chút việc cỏn con có há gì!”
Võ Danh lại nói “Tướng quân chắc có chuyện gì quan trọng mới đích thân đến đây phải không?”
Trân Hưng Lễ cười nói “Ta cũng như các đại huynh thôi, ở Trần phủ có gì đâu thú vị ngoài những nơi dân giả như thế này.”
Cả bọn đều ồ lên cười, rồi rót rượu ra chén cùng cạn, Trần Hưng Lễ nói tiếp “Ta vốn quen sống trong trại doanh, thích làm gì thì làm, không bận rộn thì có thể săn bắn vui thú. Về Trần phủ tuy có nhiệt náo nhưng phải đúng với phép tắc rất lấy làm phiền. Lúc này có nhã hứng cùng các vị uống rượu ở đây chẳng thú vị hơn sao!”
Lê Hiểu Bình từ đêm qua đến giờ đã có ý không thiện cảm với Trần Hưng Lễ nữa, tuy trong lòng mười phần thất vọng nhưng cũng tỏ ra vui cười không để lộ ra ngoài, tuy vậy ánh mắt vẫn không thôi rời khỏi hắn.
Trần Hưng Lễ thấy Lê Hiểu Bình có chút lạ thì hỏi.

“Lê đệ có chuyện gì mà không thoải mái vậy?”
Lê Hiểu Bình giật mình cố gượng cười rầu rỉ nói “Không, không có gì! Đệ chỉ hơi nhớ nhà một chút, lại không biết lúc này mọi chuyện ở phiệt trấn có gì xảy ra hay không!”
Võ Danh hừ một tiếng nói “Tâm trạng ai mà chả vậy, chỉ ít hôm nữa sẽ quên hết cả thôi!”
Trần Hững Lễ khẽ gật đầu nói “Võ đại ca nói đúng đấy, đệ không nên lo nghĩ nhiều!”
Vốn Lê Hiểu Bình nghe Lê Quý Ly nói tình hình ở phiệt trấn, thì tâm trạng từ lúc đó đến giờ rất lấy làm lo âu. Lại xảy ra chuyện giận hờn với Chế Vân, gã lại thấy thêm phiền não. Trước mắt thấy Trần Hưng Lễ vẻ mặt tươi cười, nho nhã, thấy mấy phần đúng như lời Chế Vân đánh giá gã thêm khó chịu nghĩ thầm ‘Hừm, huynh ấy quả là ngươi đáng sợ, mình phải đề phòng mới xong!’
Cả bọn vui vẻ uống rượu nói chuyện chợt thấy dưới gác, một toán sư thái hơn hai mươi mấy người, mặc áo nâu dài, đầu trùm mũ, tay cầm kiếm đi vào thì lấy làm lạ. Một lão sư thái có gương mặt nghiêm nghị, cổ đeo tràng hạt khí khái vô cùng, điềm nhiên khác thường, hét gọi tiểu nhị mang đến cơm trắng, đậu hủ rán, canh rau. Bên cạnh họ còn có hai tên đại hảo hán vẻ mặt ác bá; một người cao gầy đầu tóc rối bù, râu ria nham nhở, mặt nhếch lên vẻ dữ tợn, tay cầm một bảo kiếm ngắn. Tên kia thì lùn hơn hắn một cái đầu, tay cầm cây thiết phán, ngực để phanh đầy vết sẹo dài, đầu cạo trọc để một chỏm tóc ở phía trước trán dáng vẻ kỳ dị. Cả hai hừ một tiếng lạnh nhạt khi nghe bà ta gọi cơm trắng, tên lùn quát giọng ồm ồm “Mang cho hai ta một con gà nướng, hai bình rượu hâm nóng!” Nói rồi cả hai người bước qua một cái bàn riêng khác để ngồi.
Tên tiểu nhị vâng dạ chưa kịp đi vào trong chấm món thì người lão sư thái già trợn ngược mắt nói. “Các ngươi đi theo bọn ta phải ăn uống theo bọn ta, mang cơm trắng cho chúng, trái lời đừng trách ta!”
Tên tiểu nhị đưa mắt nhìn dáo dác không biết nghe ai, tên lùn nghiến răng kèn kẹt đứng dậy đập bàn nói.
“Mụ nói hay nhỉ, hai ta đi đường xá xa xôi ăn cơm trắng làm sao có sức mà đi tiếp, bọn ta không đi nữa!”
Lão sư thái cười khanh khách mang rợ nói. “Các ngươi quản được à! Ta bắt người đi thì ngươi phải đi, ngươi dám không đi hay sao.”
Tên lùn lại gằn giọng nói tiếp “ Mụ già kia đừng hiếp người quá đáng…!”
Hắn còn chưa kịp nói thêm thì lão sư thái đập nhẹ bàn một cái, một cây đũa trong hộp đựng bắn lên cao, phất tay nhẹ một cái đổi hướng xé gió như mũi tên trong tích tắc đã đâm xuyên một mép tai của hắn. Hắn thét toáng lên, ôm lấy tai trái. Tên kia giật mình đứng nhổm cả dậy nhìn tai hắn mặt biến sắc nói “ Xin trưởng lão tha cho, bọn ta xin ăn cơm trắng vậy!”
Lão sư thái hừ một tiếng rót nước ra cốc uống một ngụm nhếch mép nói thêm “Trước là tai, sau là hai con mắt ngươi, ta đã cảnh báo ngươi còn không nghe!”
Tên lùn ôm tai đau đớn nhưng không dám hé môi chửi rủa câu nào nữa, đành ngồi vào bàn môi mím chặt.
Lê Hiểu Bình ngồi trên gác đương nhiên là thấy rõ diễn biến trước mắt, trong lòng khâm phục lão sư thái xuất thủ vô cùng nhanh nhẹn, nhưng thấy đó làm tàn nhẫn quá độ liền nói nhỏ “Trưởng lão đó ra tay thật tàn ác!”
Trần Hưng Lễ gật đầu nói “Bà ta là Thích Bàn Nhan, hiệu là Cô Bà Bà ở chùa Thiên Âm Sơn trên núi Đông Lai, là đệ nhất Sắc Tình Kiếm Pháp, tính tình rất cổ quái, nghiêm nghị, các đồ đệ ở Thiên Âm Sơn khi đã xuất gia còn có ý tư tình nam nữ đều bị rút gân, thiêu sống. Ta có nghe qua từ cha chính miệng nói ra, bà ta không ưa gì nam nhân, tốt nhất đừng day dưa vào họ!”
Võ Danh hỏi. “Làm sao tướng quân nhận ra bà ta như vậy?”
Trần Hưng Lễ cười đáp “Nhìn chui kiếm sẽ biết!”

Võ Danh à lên một tiếng nói “Nó màu trắng bạch như sa thạch vậy!”
“Trần Hưng Lễ gật đầu nói “Đúng vậy! Trên giang hồ ngoài Cô Bà Bà ra thì không ai có thanh Kiếm Sắc Tình này!”
Võ Danh cười trừ “Hóa ra mà có cái tên Sắc Tình Kiếm Pháp!”
Trần Hưng Lễ lắc đầu nói “Thanh kiếm ấy tên là Sắc Tình vốn có dương khí, ta cũng chưa từng kiểm chứng nó như thế nào. Còn Sắc Tình Kiếm Pháp vốn là tám mươi mốt đường kiếm, biến ảnh vô hình, rất lợi hại nó còn là võ học chính tông của Thiên Âm Sơn. Cô Bà Bà rất ít xuất hiện trên giang hồ không hiểu tự dưng lại gặp ở đây thì thật lấy làm lạ!”
Võ Danh gật đầu nói “Chuyện đó thì không liên quan gì đến chúng ta, nhưng đã là người cửa phật thì không nên tàn nhẫn như vậy! Tướng quân nói xem như vậy có đúng không.”
Trần Hưng Lễ khẽ phẩy quạt cười nói “Đó là quy củ mà bất cư ai muốn xuất gia phải tuân theo trước khi vào Thiên Âm Sơn, chúng ta không nên đánh giá họ qua cái nhìn trước mắt được. Người làm trái quy củ có bị sử chết cũng không trách được!”
Lê Hiểu Bình thở dài nói “Rút gân, thiêu sống thì quả là tàn ác!”
Trần Hưng Lễ đưa mắt nhìn Lê Hiểu Bình nhếch miệng cười dài nói. “Phiệt trấn của đệ cũng có bản quy riêng, người phản phiệt, cấu kết với kẻ thù bên ngoài không biết sẽ mang tội gì?”
Lê Hiểu Bình đáp lời nói “Hẳn nhiên là truật xuất khỏi phiệt trấn, không…!”Nói đến đây gã chợt nheo mày, lồng ngực khẽ nhói lên đưa mắt nhìn Trần Hưng Lễ tám phần lo lắng, ù ờ không nói nữa.
Võ Danh lúc ấy lại hất hàm xuống dưới gác nói, Lê Hiểu Bình cũng như được thoát ra khỏi cái nhìn của Trần Hưng Lễ. “Hai tên ác nhân kia xem ra cũng không phải là loại người tốt đẹp gì!”
Đinh Lỗ bây giờ mới lên tiếng nói “Hừ, xem bộ dạng chúng cũng đoán ra đệ còn phải nói!”
Võ Danh lắc đầu nói “Chúng ta uống rượu thôi không quản chuyện bao đồng làm gì!”
Cả bọn rót rượu ra chén, còn chưa kịp uống thì nghe một người đệ tử của Cô Bà Bà nói.
“Thưa sư phụ, quả thực đó là cháu trai của Huyệt Nhân Thiên Tuế, thì chúng ta phải làm sao?”
Cô Bà Bà thở dài, mặt âu sầu nói “Chuyện này rất quan trọng không phải chúng ta muốn can thiệp vào là được, chuyện trên giang hồ ta không muốn quản đến nhưng liên quan đến lão Huyệt Nhân Thiên Tuế thì ta phải chịu khổ một chút cũng không sao. Chúng ta phải mau chóng đến Châu Sa chứng thực rõ ràng chuyện này trước, sau đó sẽ đưa thư báo cho lão ấy biết mà định liệu!”
Người đệ tử lại nói “Đệ tử thấy chuyến đi này lành ít dữ nhiều, vừa xuất sơn đã gặp phải hai tên gian tặc!”
Cô Bà Bà cười nói “Như vậy gọi là đại phúc mới đúng, xuống núi diệt trừ được vài tên vô dụng nào thì xem ra trừ họa cho thiên hạ vài tên cũng đáng!”
Người đệ tử thở dài nói “Sao chúng ta không giết quách hai tên ấy cho xong!”

Cô Bà Bà hừ một tiếng nói “Ngươi thì biết gì, ta đã hứa với Mai tiểu thư sẽ để tự tay giết chúng. Ta có ơn với Mai đại nhân chút việc cỏn con đó mà không làm được thì ra hồn gì nữa.”
Người đệ tử gật đầu nói “Mai tỷ tỷ lúc này cũng đến Châu Sa rồi, không biết chuyện có suôn sẻ hay không!”
Cô Bà Bà lắc đầu nói “Tiểu thư đã cải trang thành người giang hồ, bọn người nước Chiêm không làm khó được đâu, ta đã nhận được thư phúc đáp rồi, chỉ còn vài ngày nữa là cháu trai của lão Cao Thần ấy sẽ đem ra xét xử!”
Lê Hiểu Bình cùng Trần Hưng Lễ nghe họ nhắc đến cái tên này thì đều đưa mắt nhìn nhau. Lê Hiểu Bình nói khẽ
“Chẳng phải họ nói đến Cao đại ca hay sao!”
Trần Hưng Lễ nói “Đúng là Cao đại ca!” vốn hắn nghe đến Mai tiểu thư mà Cô Bà Bà nhắc đến đã thấy trong lòng rúng động, lòng ghen tuông bùng phát tự hỏi, không biết Mai tiểu thư tại sao lại đến Châu Sa, mà quan tâm đến Cao Bát như vậy?
Cả bọn lại nghe người đệ tử nói.
“Mai tỷ tỷ có tình ý với Cao Bát hay sao! Tại sao lại liều mình dấn thân vào nơi nguy hiểm đó được, quả là gan dạ lắm!”
Cô Bà Bà hừ nhạt một tiếng nói. “Ta đã nói các ngươi chớ nhắc đến chuyện nam nữ trên giang hồ, còn nhắc đến ta nhất định không để cái lưỡi ngươi trên miệng nữa đâu! Trên đời này bọn đàn ông đều là lũ dâm ô, phụ tình đáng chết. Nếu ta không có thâm tình với Huyệt Nhân Thiên Tuế thì đừng mong ta rời khỏi núi đến đây.”
Tên tiểu nhị mang thức ăn đến, cả bọn người Thiên Âm Sơn lặng yên ăn vội vàng, tính tiền rồi đi ngay.
Lê Hiểu Bình lúc ấy như đã hiểu mọi chuyện ngồi chồm dậy nói “Chẳng phải họ nói Cao đại ca gặp chuyện không hay rồi hay sao!”
Trần Hưng Lễ gật đầu nói “Đúng vậy, để ta hỏi họ thử xem sao?”
Cả bọn chạy xuống gác, ra ngoài tửu quán thì đám người Thiên Âm Sơn đã ra ngựa đi hết rồi, Lê Hiểu Bình định ra chân đuổi theo thì Trần Hưng Lễ ngăn lại nói “ Tính khí của lão Bà Bà đó không dễ gì mà hỏi phải lẻ được đâu, về phủ ta sẽ cho người điều tra rõ chuyện này sau đó sẽ tính tiếp!”
Lê Hiểu Bình nghe nói vậy thì gật đầu cho là phải, vốn gã cũng muốn quay lại Trần phủ để tìm Chế Vân, cả bọn quay lại tính tiền rồi mau chóng hồi phủ.