Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 47: Họ Đập, Thành Họ Chế



Kiếm pháp của Mai Ẩn mỗi lúc một nhanh, quả thực Thập Pháp Thanh La Ảnh Kiếm họ Mai không phải là hư danh. Người thiếu niên trụ được hơn sáu mươi chiêu, quạt giấy đã rách tả tơi đương nhiên ở thế hạ phong. Mai Ẩn đắc ý nói “Ngươi thấy kiếm pháp của ta thế nào?”
Người thiếu niên không chút động tâm nhảy lui ra sau mấy bộ, phủi phủi vụn giấy dính đầy quần áo cười nói “Quả là có chút kỳ diệu nhưng ta chỉ đùa với ngươi một tý thôi, đừng vội đắc ý như vậy!”
“Vậy thì xem tiếp đây!” Mai Ẩn nhún người phóng thẳng đến trước, lần này hắn dùng biến chiêu trong Thập Pháp Thanh La Ảnh Kiếm tầng thứ nhất. Lưỡi kiếm trước mắt người thiếu niên lóe lên chia thành mấy chục mũi kiếm đâm tới, nội lực cuốn quanh lưỡi kiếm kêu rinh rích. Ba giám khảo ngồi bật cả dậy kinh hãi, một người đưa tay ra trước nói “Mai công tử lưu hạ vô tình, chớ gây nên sát thương!”
Lời nói đó làm sao kịp mà chính hắn cũng chẳng quan tâm đến, vẫn lao về phía trước. Kiếm pháp tưởng như đã cắt rời người thiếu niên ra thành từng mảnh, thì mọi người thấy một làn khí xanh thốc thẳng vào giữa mặt Mai Ẩn. Hắn giật bắng mình ném luôn kiếm nhảy lùi về phía sau thất kinh kêu hoảng “A a a…!” Lại thấy chưởng pháp của người thiếu niên có cái tên Đập Kẻ Ngốc, phóng đến đập vào giửa ngực hắn. Tình thế trước mắt chuyển bại thành thắng chỉ trong chưa đầy một cái chớp mắt làm mọi người ồ lên ngạc nhiên.
Mọi người chưa kịp kêu đã thấy cả thân hình của Mai Ẩn rớt xuống khỏi võ đài đánh ‘bịch’ một tiếng, tưởng cũng phải gãy hết xương sườn. Hắn lom khom bò đứng dậy lau vết máu trên miệng chửi rủa “Tên hạ lưu ngươi dùng trò ma quỷ với ta, ta thua không cam lòng đâu!”

Người thiếu niên có cái tên Đập Kẻ Ngốc cười khúc khích, hai tay khoát sau lưng vẫn thản nhiên như không nói “Thắng là thắng tại sao nói ta dùng trò gì chứ! Ngươi rành rành là người thua cuộc lại già mồm.”
“Ngươi…!” Mai Ẩn tức tối đứng dậy đã thấy mặt mày choáng váng, máu thổ ra miệng té vật xuống đất bất tỉnh, ấy tên lính đến dìu hắn ra sau trướng chữa thương, không biết sống chết thế nào.
Phía dưới Lê Hiểu Bình thì kêu ‘ồ’ lên một tiếng, đã nhận ra người thiếu niên đó, không phải ai hết mà chính là Chế Vân cải trang nam nhân không sai vào đâu. Gã đã quá quen cách hành xử quái dị của nàng, chiêu thức vừa rồi là Lục Long Nội Độc trong Độc Âm Công, chính nàng đã dạy cho gã với cái tên gì là Lục Lan Hoa, Lục Xuân Hương gì đó mà gã không còn nhớ tên. Gã định kêu lên nhưng thấy đám người xung quanh xô đẩy la ó ầm ỷ đành chịu thôi.
Quả như Lê Hiểu Bình nhận ra, vốn Chế Vân sau khi chia tay gã ở rừng cấm ở núi Phu Pha Phong đến Thành Thanh Đô nhưng bị quan quân cấm riết người Chiêm Thành ra vào thành. Nàng liền mua một bộ trang phục nam nhân người An Nam, trà trộn vào thành đến trọ ở Xa Quan Khách. Vì nàng cải trang thành nam nhân nên khi Lê Hiểu Bình hỏi thăm và tả dáng dấp của Chế Vân thì người giữ ngựa không hề biết.
Hôm vào thành, nàng ban ngày dạo phố vô tình gặp đám người trong cung Đồ Bàn đi tìm nàng, còn có mấy tên cẩm y vệ giả dạng làm người An Nam lùng sục khắp trong các khách điếm, phòng trọ, buộc nàng phải lẩn trốn suốt trong phòng nên ngay khi Lê Hiểu Bình đến trọ, nàng cũng không thấy gã. ***
Lại nói đến chuyện mất tích của công chúa Chế Vân ở núi Phu Pha Phong, La Khải cùng Ma Lang Nha sợ tội nói dối Chế Bồng Nga, công chúa đã trốn đi mất không rõ tung tích đâu. Chế Bồng Nga rất giận dữ trách tội cả hai người nhưng sau lại có người tấu công chúa nước Khmer di phục đến thành Indrapura nên sai hai người quản đến chuyện đó, còn sai cao thủ hô vệ trong triều giả thường dân đến An Nam tìm công chúa. Cả hai người La Khải và Ma Lang Nha vì thế mà mừng thầm thoát khỏi tội.
Chế Vân sau mấy hôm trốn trong phòng trọ thì thấy bức bối khó chịu, nhìn ra bên ngoài thấy người đi trên đường nhộn nhịp vui vẻ. Mấy hốm đó người di cư trong ngoài thành kéo vào thành, tham gia cuộc tỷ võ chiêu tướng nên rất đông. Nàng thấy vậy liền ra khỏi nhà trọ, lẩn vào đám đông dạo phố, đi ngang qua mấy khu phố lớn vui chơi lại thấy mấy tên cẩm y vệ trong cung Đồ Bàn thì sợ họ phát giác ra mà bắt nàng về thì uổng công sức, vội lẩn vào đám đông phía trước không ngờ đó lại là nơi tỷ võ.
Chế Vân ở dưới nghe đến cuộc đại tỷ thí tìm người chống lại nước Chiêm Thành đã tức giận lắm. Sau thấy Mai Ẩn vẻ mặt đáng ghét. Nàng vốn tính khí tinh nghịch, lại thích gây chuyện quên luôn cả chuyện bị đám người cẩm y vệ ở cung Đồ Bàn bắt gặp nhảy lên đài gây chuyện, trong cơn hoan hỷ chiến thắng nàng không nhận ra bên dưới Lê Hiểu Bình ra hiệu kêu nàng, lại nghe quan phủ Thanh Đô cười cười nói.
“Vị tiểu anh hùng trẻ tuổi mà võ công rất phi phàm, không biết tên tuổi quý danh thật ra là ai?”
Chế Vân cười khanh khách nói “Tai hạ chẳng phải nói rõ tên tuổi với đại nhân rồi hay sao!”

Quan phủ Thanh Đô gật gật đầu vuốt râu nói “ Ta biết rõ đó chỉ là tên giả mà thôi, trên đời cha mẹ nào lại đặt tên cho con cái mình, cái tên khó nghe như vậy ha ha…”
Chế Vân chau mày nói “Đại nhân cho rằng cha mẹ tại hạ không được đặt cái tên như vậy cho tại hạ hay sao?”
Vị quan phủ Thanh Đô tặc lưỡi thở dài nói“ Không không, ta không có ý đó. Chà, chà... vị tiểu anh hùng khẩu khí rất khác thường chắc hẳn phải có gia thế không nhỏ, ha ha…” Nói rồi lão quay sang người chấp bút dặn “Người cứ lấy tên của vị tiểu anh hùng chép vào danh sách!”
Chế Vân cười nhạo nói “Cảm tạ đại nhân thứ tội cho tại hạ!”
Lão xua tay rồi nói lớn “Cuộc tỷ thí hôm nay kết thúc, ngày mai cuộc tỷ thí cuối cùng lại bắt đầu, mọi người hãy giải tán đi!”
Nói rồi đi về phủ, Chế Vân cùng Mai Ẩn được Trần Thế Huy cho người đưa đi theo sau. Lê Hiểu Bình hỏi ra mới biết người thắng cuộc hôm đó được dự tiệc ở phủ, gã đi theo đến cổng lớn định bước vào thì đám lính canh ngăn lại hỏi “Nhà ngươi đi đâu? Dám tự tiện xông vào phủ không muốn chết à!” Tên vừa nói tiện tay đẩy gã ra ngoài Lê Hiểu Bình nói “Tại hạ muốn gặp người quen, xin huynh cho tại ha đi vào chỉ một lúc thôi!”
Tên lính canh nhìn vẻ bề ngoài quê mùa của gã, lại thấy vẻ mặt của gã lớ ngớ thì sầm mặt lại nói “ Ngươi muốn gặp ai?”
Lê Hiểu Bình nói “Tại hạ không thể nói rõ tên người đó được!”
Tên lính vừa nói nhăn mặt mắng “Nhà ngươi nghĩ nơi này là đâu mà dám đùa giỡn bọn ta, mau xéo đi không đừng trách ta cho ngươi ăn đòn!”
Lê Hiểu Bình thấy đám lính canh đồng loạt rút vũ khí thì lui lại mấy bước, tản lờ đi ra ngoài trong bụng thầm nghĩ “Chẳng nên gây chuyện làm gì, đợi đến tối ta vào bên trong cũng được, giờ mình phải kiếm cái gì lót bụng trước đã!” Nghĩ vậy gã đi về khách quán.
Lê Hiểu Bình về phòng riêng gọi tiểu nhị mang đồ ăn thức uống đến, ăn no nê thì nằm lăn ra ngủ, đến gần tối trời chợt đổ mưa phùn, gã thức dậy gọi người chăm sóc cho ngựa ăn kỷ rồi lấy thêm một con gà quay và một bình rượu hâm nóng ăn tối!”

Gã vừa nhâm nhi uống rượu, mắt nhìn ra cửa sổ mưa vẫn trút xuống nặng hạt, đường phố tràn trề nước không có lấy một người. Gã còn đang nghĩ ngợi cách đột nhập vào trong phủ thì giật mình khi bên ngoài bỗng có tiếng ngựa hý vang, chắc cũng phải hơn mười mấy con ngựa đang phi nước đại tiếng lại, ghé mắt nhìn ra thấy một đoàn người ngựa lưng đeo binh khí, mũ áo bằng rơm che mưa đi qua dáng vẻ vô cùng gấp gáp.
Lê Hiểu Bình thấy làm lạ nhưng bên ngoài trời mưa cũng vừa ngớt, đúng ý mình thì cười mừng nghĩ “ Trời tạnh rồi ta phải đi ngay thôi mới được!” Nghĩ vậy gã tắt hết đèn nến, trèo qua cửa sổ gia tăng cước bộ phi trên mái nhà thẳng về hướng phủ Thanh Đô.
Lê Hiểu Bình võ công đã tiến triển hơn xưa rất nhiều, lại được Chế Vân dạy thuật khinh công, chưa đầy một phần ba nén nhang đã đuổi kịp bọn phi ngựa trong đêm tối. Không hiểu vô tình thế nào đám người ngựa cũng thẳng hướng phủ Thanh Đô chạy mau.
Lê Hiểu Bình chạy vượt qua mặt đám người ngựa, thì giật mình khi nghe tiếng gió rít phía sau, đưa mắt nhìn lại thấy ánh chớp ám khí cách chưa đầy một bộ sau lưng, chỉ kịp lách qua né tránh, gã còn chưa hiểu ra chuyện gì thì đã thấy một loạt ám khí thứ hai phóng đến, gã vung chưởng ra trước vận kình đẩy ám khí rớt xuống đất một cách dể dàng. Một tiếng nói vọng đến “Nhà ngươi là ai?” Lê Hiểu Bình nhìn kỷ hóa ra đó là một trong số những người cởi ngựa phía dưới, đưa mắt nhìn quanh đã thấy chúng đứng hết cả trên mài nhà, tay cầm binh khí quay quanh gã. Lê Hiểu Bình vội đưa tay ra trước nói “Các hạ hiểu nhầm rồi, tại hạ không có thù oán hay có ý bám theo các hạ đâu!”
Người đứng đối diện gằn giọng nói tiếp “Ta bảo ngươi là ai?”
Lê Hiểu Bình nghỉ ngợi rồi cười nói “Vậy các hạ là ai? Sao ta phải trả lời các hạ!”
Người đối diện lại nói “Quả nhiên chưa cho ngươi biết tay thì nhất quyết ngươi không chịu nói!” Lời nói vừa dứt lời hắn đã phóng đến, cây quạt trên tay đập thẳng vào giữa mặt Lê Hiểu Bình, gã lách qua né thì cánh quạt xòe ra rạch một đường dưới yết hầu. Lê Hiểu Bình dùng chưởng lực phóng ra ngăn lại, tay kia thì phóng thẳng vào giữa ngực hắn. Hắn thấy kình lực phóng ra từ chưởng lực của Lê Hiểu Bình thì thốt lên một tiếng, nhún người nhảy lên hơn một trượng tránh chưởng Lê Hiểu Bình đánh tới, tay cầm quạt phẩy ra phía trước một loạt ám khí phóng vào mặt Lê Hiểu Bình.
Lê Hiểu Bình kêu lên một tiếng ngã lưng ra sau tránh né thuận tay chụp lấy một ám khí định phóng ra trả đòn. Người kia thấy vậy thì thất kinh nhảy lui lại phía sau mấy bộ, mấy phần là kinh sợ thầm nghĩ “Giữa đêm khuya như vậy mà hắn ta chụp lấy ám khí của mình dể dàng quả không phải là tay vừa, không biết hắn ta là cao thủ phương nào!” nghĩ vậy hắn liền chấp tay nói “ Không biết các hạ là ai? Có thể cho tại hạ biết rõ danh tánh tránh để hai bên đánh nhau chuốc hận vào thân!”