Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 37: Oan Gia Ngõ Hẹp



“Chủ nhân chịu đựng hắn ta đến lúc nào.” Cao Bát cho ngựa đi bên cạnh Lệ Qua nói “Hắn ta xem mình như là chủ nhân ở đây vậy.”
Nàng nghe y nói chỉ bật cười mỉm, không để ý đến lời nói đó mà chính nàng cũng không xem đó là chuyện to tác gì, nói “Ta vốn đã để hắn ra mặt chủ trì mọi chuyện, còn ta chỉ là người giám sát tùy cơ ứng biến mà thôi. Trong lòng ngươi đã có ác ý với hắn thì thấy chuyện trước mắt bất bình cũng phải, hắn được ta cho phép ngươi không phải thắc mắc.”
Cao Bát chép miệng lắc đầu nói “Ta làm sao phải ghét hắn, chỉ là uất ức thay cho chủ nhân mà thôi!” nhưng trong đầu lại nghĩ khác “Đúng là cô bị hắn ta làm cho u mê mất rồi!”
Lệ Qua lại nói “Ta không cần ngươi phải quan tâm đến chuyện đó, từ nay ngươi không được nói xấu hắn ta nữa!”
Cao Bát trề môi hừ dài một tiếng nói “Ta thèm nói xấu hắn!”

Lệ Qua đưa mắt nhìn y cười dài nói “Ngươi biết giữ mồm giữ miệng thì có thể sống lâu hơn, còn để hắn ta nghe thấy chuyện nói xấu của người, đến khi Thảo Ngũ Độc phát tác lúc đó đến cả lời ta cầu xin, hắn cũng để mặc người chết không toàn thây đâu!” Thì ra bên ngoài nàng có vẻ mập mờ khó chịu với Cao Bát vốn cũng là điều tốt cho y. Tuy nàng là công chúa điện hạ, nhưng La Chấn vốn thuần phục triều đình, tuân theo mệnh lệnh của nàng đều là do tư lợi giữ hai bên mà có. Bề ngoài La Chấn cung cung kính kính nhưng cũng toàn quyền làm theo ý mình không cần theo chủ ý của nàng, vì thế mạng sống của Cao Bát chỉ có hắn mới quyết định được.
Cao Bát thì chẳng thèm để tâm đến suy nghĩ của nàng, bật cười nói “Ta có chết thì đã sao!”
Lệ Qua thúc ngựa đi lên trước nói “Ngươi nhớ là phải làm xong cho ta ba chuyện nữa đấy.”
Cao Bát cho ngựa đi lửng thửng phía sau càu nhàu nói “Cô ta quả nhiên là không để ý đến ta, mà hình như có cảm tình với cái tên giết người không gớm tay ấy, hừm, có muốn lấy thuốc giải thoát thân cũng khó đây!”
Đi được hơn một bữa cơm thì đến trước cổng thành Châu Sa, cửa thành đã được hạ xuống, quan binh đứng kín hai bên tường thành, trước thành có hơn hai đội kỵ binh, cờ, mũ mão giáp sắt chỉnh tề. Phía trước là một người cưỡi ngựa đen mặc giáp trụ vàng, trường bào trắng bay lất phất hai bên tả hữu là trấn chủ Ma Lang Nha và Đinh Ngô Tự, đó chính là La Khải.
La Khải đợi Lệ Qua, La Chấn đến gần thì cười hả hê chấp tay nói “Công chúa quý quốc giá lâm đến, hạ quan không tiếp đón từ xa chu đáo, mong công chúa quá cố bỏ qua cho!”
Nàng nghe vậy, bật cười dài nói “Tướng quân đa lễ khách khí quá, ta chỉ là di phục không mang danh nghĩa công chúa để đến quý quốc, không cần phải tiếp đón long trọng! Tướng quân cứ xem ta là một vị khách bình thường thì tốt hơn.”
La Khải đáp “Hạ quan đâu dám!” Nói xong y đưa mắt nhìn nàng trong trang phục cải trang nam nhân người Chiêm Thành thì phì cười nói thêm “Quả nhiên công chúa trong trang phục nam nhân nước hạ quan rất đẹp, khó nam nhân nào bì kịp!”
Nghe y nói vậy nàng đỏ ửng mặt ậm ừ vài tiếng rồi hỏi “Tướng quân vẫn khỏe?”
“Đội ơn công chúa quan tâm hạ quan vẫn khỏe!” Nói rồi, y ra hiệu ời nàng cùng mọi người vào thành.
Bên ngoài mọi người ra vẻ thích ý, nhưng thật ai cũng ngấm ngầm khó chịu. La Chấn thì hừ dài một tiếng khi đi vào trong thành. Hắn nghĩ mọi chuyện đến đây xem ra đều đã bại lộ hết, lúc này có muốn hành động làm việc gì cũng bị người của nước Chiêm Thành giám sát, lại thấy bên cạnh La Khải có mặt Ma Lang Nha thì thêm phần lo lắng thầm nghĩ “Lão già này nổi tiếng dùng độc dược, ta không phòng bị khó mà lường trước chuyện gì xảy đến!”
La Khải mời khách vào một đại sảnh lớn, đã bày biện đầy đủ bàn ghế, trà, thức ăn nhẹ, rất chu đáo. Quanh phòng là những thị nữ người Chiêm xinh đẹp hầu hạ khi cần, và một dàng nhạc, đã có những nhạc công đứng sẵn bên cạnh đợi bữa tiệc diễn ra sẽ khai nhạc. Xem ra như là một bữa tiệc của quan nhân họp mặt quốc sự. Lệ Qua định hỏi vài chuyện, nhưng đưa mắt nhìn quanh không thấy Cao Bát đâu thì buột miệng hỏi đại sư tả hữu bên cạnh La Chấn.

“Cao Bát đã đi đâu rồi?”
“Bẩm chủ nhân, lúc nãy hắn vừa vào phủ đã lẻn đi, trấn chủ đã cho Thích Đạt Lai theo hắn rồi. Không biết chủ nhân có gì căn dặn!”
Nàng thở dài thất vọng nói “Ta không có gì!”
***
Vốn dĩ khi vừa thấy Ma Lang Nha Cao Bát đã mấy phần nghĩ đến chuyện báo thù , lại mấy phen suýt bị lão hại chết, thù lại chồng lên thù, vốn tuổi thiếu niên nóng tính hồ đồ không màn đến chuyện nguy khốn. Suốt dọc đường đến phủ, người đại sư tả hữu đi bên cạnh La Chấn thấy Cao Bát khác thường thì hỏi.
“Nhà ngươi định làm gì?”
Cao Bát chép miệng nói gắt “Ta định làm gì thì liên quan gì đến lão trọc đầu ngươi!”
Gã đại sư vốn dĩ thấy Cao Bát mặt đằm đằm sát khí, định lấy đó chọc ngoáy y làm vui. Từ khi Cao Bát thuần phục Lệ Qua, gã tuy là người trong phật phái nhưng tính khí rất bất thường, ăn nói thô thiển. Gã với Cao Bát lúc nào cũng gây chuyện cải cọ, nhiều lúc phải động thủ bất phân thắng bại. Nghe y mắng định vung tay lên động thủ chửi “Cái tên nhãi nhép ngươi không sợ tráp đồng ta đập cho vỡ óc ra hay sao, còn dám mắng ta!”
Cao Bát bật cười trừ nói “Ta thèm sợ lão trọc ngươi hay sao, ta có thể thua hai lão trọc, chứ một lão trọc ngươi ta mà thèm để tâm đến à!”
Gã thấy La Chấn đưa mắt nhìn mình thì hơi giận tan biến đi, chỉ biết hừ một tiếng hạ tay xuống nói “Nhà ngươi định khích bát ta gậy chuyện chứ gì, ta không ngốc đâu!”
Nói rồi đi vào trong phủ không đả động gì nữa.
Lúc đầu Ma Lang Nha còn vui vẻ cùng khách vào thành, nhưng khi thấy ánh mắt khác lạ thù địch nhìn mình, nhìn kỷ hóa ra là cừu địch Cao Bát thì mấy phần tức tối, rắp tâm muốn dạy cho y một bài học. Lão là người tinh ma, vừa vào trong phủ đã lẻn ra ngoài dụ theo Cao Bát chạy hơn mấy dặm ra khỏi thành, vào một khu rừng trống thì biến mất.

Cao Bát rượt theo lão đến khu rừng cách thành Châu Sa hơn năm dặm thì mất dấu lão, nhìn lại xung quanh thấy rừng phủ bốn mặt, địa lợi không dể cho y tìm kiếm, biết đã trúng kế định ra cước quay về, thì thấy trong những tán lá bụi rậm xanh um phóng ra hàng loạt những tảng đá như nắm tay về phía mình.
Cao Bát xoay người né tránh thì hàng loạt tảng đá khác lại bắn đến, y vận kình lực lên hai tay giao chưởng, thành một tấm khiên nội kình che chắn phía trước, những tảng đá lao tới đều bị đẩy lùi, bật tiếng nói lớn “Hừ, Lão ác ma ngươi trốn đâu, còn không lộ diện!”
Cao Bát vừa nói, vừa nhún người nhảy ra một khoảng đất trống hơn, cười dài nói “Lão ác mà chỉ toàn đánh lén thật đáng xấu hổ lắm!”
Lời vừa dứt ngay lập tức đã thấy bóng trắng xóa của Ma Lang Nha chớp nhoáng lao đến, cùng tiếng cười ha hả nói “Tên tiểu tử ngươi ăn nói hàm hồ thật đáng chết, dám đến tận đây chọc giận ta. Quả nhân có ý nương tay ngươi trẻ dại không giết, hẳn diêm vương đã muốn ký sổ ngươi rồi mới cố đưa ngươi đến đây. Vậy ta không cần khách khí, giúp ngươi toại nguyện vậy!” Cùng lúc đã thấy song chưởng đánh vào huyệt đản trung của Cao Bát. Lão đã mấy lần tỷ thí với y đã nắm được điểm yếu, giống như lần trước, lão ra chiêu liên tục đánh cho y không ngơi nghĩ tay. Huyệt Tịch Thần Công là khắc tinh của Độc Âm Công Lão. Tinh tý chiêu thức luôn nhắm vào điểm yếu của võ công lão nếu đánh thông thả không bị đả thương cũng nguy đến tính mạng. Lão tuy là phận tiền bối nắm rõ nhược điểm đó nhưng cũng không dễ gì phá bỏ được chiêu thức Huyệt Tịch Thần Công của Cao Bát, chỉ lấy rối rắm cực nhanh hòng mới chiếm được thế thượng phong, vì vậy chỉ trong nháy mắt lão đã tung ra hơn hai mươi chiêu đánh tới.
Cao Bát đương nhiên bị lão đả thương hai lần cũng chỉ vì chủ quan, lúc này biết rõ ý đồ của lão chỉ đưa tay đỡ gạt không dám tấn công trực diện liều lĩnh nữa, y vừa chống đỡ vừa nhảy ra vòng chiến miệng quát ầm ỷ “Hừm, lão già thối tha!”
Cao Bát rất ít dùng đến Thạch Mãn Liên Châu, trong cùng cực nguy khốn mới cần đến, mỗi lần động chiêu Tụ Khí Linh Bảo mất đến sáu, bảy phần công lực, là đại kỵ trong tỷ thí, không phải trong tình huống một mất một còn thì hạn chế rất nhiều. Y dụng thân nõ làm giáp chống đở chưởng lực, nguyên khí của Thạch Mãn Liên Châu có linh tính hóa giải một phần độc chưởng của Ma Lang Nha.
Ma Lang Nha vốn bức ép Cao Bát dùng Thạch Mãn Liên Châu chống đở thì càng dể đối phó với y hơn, Huyệt Tịch Thần Công dụng đến song chỉ đương nhiên giảm đi rất nhiều biến hóa, lão cười thầm nói “Chết đến nơi rồi mà còn hoan hỷ lắm!”
Quả nhiên Cao Bát tuy vất vả chống đỡ, miệng thở không ra hơi, nhưng vẻ mặt y lúc nào cũng như cười, như phấn chấn. Không phải là lão mấy lần giao thủ với y, thì hẳn người khác tất hiểu nhầm y cười nhạo mình, xem thường người khác quá trớn, vẻ mặt tự đại, tự cao của y trong tỷ thí mấy phần đáng ghét.
Ma Lang Nha liên tục đánh ra các chiêu thức trong Tam Thiên Thủ Cấp, hơn mười hai đòn tấn vào nơi huyệt tử, ở đầu, mặt Cao Bát. Một bộ pháp ngụy dị, lợi hại trong Độc Âm Công của lão. Mỗi chiêu đánh ra đều dùng đến bảy, tám phần công lực, tuyệt nhiên là không có ý nương nhẹ với Cao Bát. Lão thấy y đã đến lúc bí bách thì cười khà khà hỏi. “Tại sao ngươi lại đi cùng đám người phiệt trấn Bạch Long?”
Lão nói đến đó thì nghe tiếng động rất nhỏ nếu không có nội công thượng thừa không dễ gì nhận ra. Lão nhận thấy có người ẩn nấp, hộ khí người này bế tỏa rất kín hẳn là võ công không phải tầm thường thì động tâm đánh chậm lại, thầm nghĩ “Tên tiểu tử lõi này, có quan hệ không bình thường với Bạch Long hẳn người đang ẩn nấp kia có quan hệ với hắn rồi!”