Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 176: Đầu Bếp Đoán Đại Sự Ii



Lão Cao Thần mặt khẽ nheo lại nói “Hắn kỳ quái điểm nào?”
Chế Vân ừm giọng ngẫm nghĩ một lúc mới trả lời “Hắn xem ra không giống một người tầm thường!”
“Hừm, nha đầu ngươi nói vậy ta hỏi cũng bằng thừa. Tên huynh đệ của ta tính khí ngạo mạn là vậy mà vẫn một mực liều sống liều chết phục tùng hắn, đủ thấy người này không phải là kẻ tầm thường rồi. Ta tự biết, cần gì phải hỏi ngươi.”
Chế Vân cười hê hê nói “Lúc đó trong đại doanh Lâm Ấp Phố lão cùng người huynh đệ xấu của mình giao thủ, không biết về sau xảy ra sự biến gì mà lão lại lên được con thuyền này được?”
Lão Cao Thần thở dài một tiếng nói “Bọn ta đang kịch đấu một trận thì quan binh kéo đến làm phiền hà không ít, ta với hắn mới chạy ra khỏi đó nào ngờ đi được một lúc hắn lại trốn mất. Ta tìm mãi không thấy mới ra bến cảng lên thuyền này, không ngờ lại gặp tiểu nha đầu ngươi cũng trên thuyền, hừm hừm…không ngờ hỏi ngươi, ngươi cũng chẳng biết gì về người lạ đó thật là vô dụng.”
Chế Vân vẫu môi nói “Lão không biết, ta cũng không biết, sao lại nói ta vô dụng. Thật là đáng ghét!”
Lão Cao Thần mặt không chút sắc giận mà hiện lên vẻ tiêu ý, cười khục khục nói “Giỏi lắm, trên đời này chỉ có tiểu nha đầu ngươi mới dám trả treo với ta như vậy.” Nói rồi quay xuống khoang thuyền nói thêm “Nha đầu ngươi không sợ cảm lạnh hay sao, sương muối thâm nhập vào nội thể không tốt cho sức khỏe, ngươi còn đứng đó làm gì!”

Chế Vân cự nự định cải lại, thì gió thốc tới lạnh buốt không khỏi rùng mình một cái cũng sải bước đi theo lão xuống khoang thuyền.
Nàng đi thẳng vào khoang bếp. Tên đầu bếp đã thức dậy, đốt thêm nến đặt trên bàn, hắn ngồi viết gì đó thấy nàng đi vào thì hỏi “Ra ngoài giờ này làm gì vậy?”
Chế Vân nhìn trên bàn, một tờ giấy trải ra loằng ngoằng những đường gạch chi chít, có cả chữ đề trên những dấu chấm đậm, rõ ràng đó là một bản đồ vẽ tay liền hỏi “Ngươi đang làm gì vậy?”
Tên đầu bếp không trả lời mà nhúng đầu bút vào khay mực tiếp tục vẽ trên bản đồ, ghi ký tự trên mấy dấu chấm rồi đặt bút lên khay mới thổi ực trên giấy khô đi cười khẽ nói “Trong lúc ngủ ta thấy không an tâm mới tỉnh dậy vẻ nó ra giấy, nhỡ ta có bất trắc gì thì vẫn còn nó lưu lại…hà” Hắn nói vậy thì cười xòa một tiếng, xoa mặt xoa đầu thỏa mãn không khỏi làm cho Chế Vân tò mò, nàng lại hỏi “Lưu lại cái gì! Ta thấy ngươi vẽ nguệch ngoạc chẳng giống bản đồ tý nào, xem qua không hiểu gì cả.”
Tên đầu bếp nghe vậy cười khanh khách nói “Vẽ ra ngươi nhìn thấy hiểu ngay thì còn gì đáng nói nữa, hôm sau ta vẽ tiếp vậy.” Nói rồi gấp lại bỏ vào trong áo, rửa bút, khay mực rồi cất vào trong một hòm gỗ. Chế Vần vừa rồi nhìn ra tuy thấy khó hiểu nhưng trí óc nàng lanh lợi sơ qua một lượt cũng nhớ rõ không ít điểm, chỉ là không thấy điểm gì thú vị thì cười nói lại “Ta thấy chẳng hiểu gì.”
Tên đầu bếp cười trừ “Hiểu để mà làm gì!”
Chế Vân không thèm hỏi nữa, vừa rồi đứng trên khoang thuyền người vẫn còn lạnh run liền quay lại tấm ván trên sàn trùm chăn quanh người nói “Ta không thèm hiểu.”
Tên đầu bếp vẻ mặt chợt đại biến như lo nghĩ chuyện gì đó, hắn lại lôi tấm bản đồ đặt lên bàn, dùng ngón cái nhún vào sáp nến rồi điểm chỉ lên bản đồ. Chế Vân thấy lạ hỏi “Ngươi định làm gì vậy?”
Rõ ràng dấu điểm chỉ đó rất quan trọng mới khiến môi hắn trề xuống rung lên lập cập. Hắn không trả lời càng làm Chế Vân hiểu kỳ định nhảy ra khỏi tấm chăn xem thử dấu nến đó đặt ở vị trí nào thì hắn đã gấp bản đồ lại nhét vào trong áo, thổi nến tắt đi.
“Làm gì mà mờ mờ ám ám vậy, đáng ghét!” Chế Vân làu bàu.
Tên đầu bếp không nói không rằng, đặt mình lên tấm ván một lúc mới càu nhàu “Mờ ám cái gì chứ! Ta làm việc thì có liên quan gì đến ngươi đâu.”
“Hừm” Chế Vân trùm chăn kín đầu thiếp mắt lại một lúc thì đã nghe tiếng ngáy khò khò của tên đầu bếp vang lên thầm mắng “Tên heo mập khốn kiếp mới đó đã ngủ rồi, định không cho ái ngủ hết hay sao!”
Trời chưa sáng hẳn, Chế Vân đã nghe trên boom thuyền tiếng ồn ào vọng xuống đến nhức tai. Cả đêm nàng mới chỉ chớp mắt không lâu đã bị đánh thức không khỏi bực mình mắng “Ai làm ồn quá vậy, không muốn chết à!” Nàng mơ màng thiết tưởng mình đang ở trong cấm cung mà nói vậy. Mắt vừa mở ra thấy chập choạng trước mặt là tên đầu bếp mặt bóng mỡ nhìn chằm chằm, không khỏi giật mình ngồi choàng dậy, tay vùng đánh ra. Tên đầu bếp la hoảng một tiếng nhảy ngược ra sau mắng “Tiểu tử ngươi định đánh chết ta thật à!”
Chế Vân thì hú một tiếng ngồi phắt dậy quát “Ngươi tính làm gì?”
Tên đầu bếp hừm giọng nói “Ta nghe ngươi làu bàu nói gì đó rất khó hiểu mới định tới đánh thức ngươi. Ngươi lại vung tay đánh ta, suýt chút nữa là trúng mặt ta rồi!”
Chế Vân đứng dậy, lắng nghe tiếng ồn trên boom thuyền mỗi lúc một ồn ào huyên náo thì hỏi “Trên boom thuyền xảy ra chuyện gì vậy?’

Tên đầu bếp liền nói “Ta vừa rồi lên đó thấy phía trước xảy ra chuyện mới chạy xuống định đánh thức ngươi dậy đó. Ngươi thấy chuyện ta nói hôm qua có hiệu nghiệm không, mới đó đã có chuyện rồi. Không chừng quân Đại Việt đang tập kích chúng ta rồi cũng nên.”
Chê Vân vội chạy lên boom thuyền vẻ mặt hồ hởi lên hẳn “Lên đó xem sao!”
Tên đầu bếp thấy nàng vui vẻ như vậy thì không khỏi lấy làm lạ, vo đầu bức tóc làu bàu “Rõ là bọn trẻ ranh, chuyện nguy hiểm mà cứ tưởng như không!” Nói rồi cũng đi theo Chế Vân lên boom thuyền.
Bên ngoài vẫn còn mờ tối, ánh hoàng hôn phía đông chân trời chỉ kịp ló lên những tia sáng yếu ớt. Mặt biển nổi sóng cuồng cuồng trong màn đêm lạnh lẽo sương lạnh, xa xa tiếng chim trời vang lên những tiếng kêu in tai khó nghe.
Một toán đại hán đứng trước mũi thuyền hướng mắt nhìn ra xa miệng không ngớt bàn tán. Lão già Ty Ngô Lạp, lưng giắt thanh trường kiếm đứng phía mạn thuyền, tay vuốt râu vẻ mặt hiện mấy phần trầm ngâm khó tả. Lão Cao Thần đứng gần đó hai tay vắt sau lưng thản nhiên như không. Lão thấy Chế Vân đi lên vẫn điềm nhiên không nói, mắt vẫn nhìn ra biển.
Chế Vân định hỏi lão xem đã xảy ra chuyện gì, thấy lão lạnh đảm như không thì khẽ nheo mày đi về phía bọn người đại hán trước mũi thuyền hỏi “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Một tên trong bọn đáp liền “Hình như phía trước xảy ra chuyện gì đó, mấy chiếc thuyền kia liên tục phất cờ hiệu cho chúng ta đi chậm lại, có thuyền cũng đã kéo hẳn buồm xuống rồi.”
Tên lãnh thuyền, vẫn mặc nguyên quân phục, tay cầm một cây gậy đứng gần đó nói “Quan sát một lúc nữa, xem thử xảy ra chuyện gì rồi hãy kéo buồn xuống.”
Một tên liền quát nói “Sóng to gió lớn e rằng sắp có bão, chúng ta mà trì hoãn trên biên e không xong. Cứ mặc họ, tiến lên phía trước mà đi cho kịp lúc.”
Tên lãnh thuyền nheo mày hừm giọng nói “Như vậy làm sao được! Trời sắp lập xuân lý nào lại có bão. Chúng ta cứ theo hành trình mà làm, nếu thấy chuyện không ổn thì cập vào một hòn đảo nào đó trong ngóng tình hình.”
Mấy tên đại hán hú dài nói “Làm sao biết được.”
Lão Ty Ngô Lạp đứng gần đó liền nói “Ta không rành chuyện di thủy, nhưng rõ ràng cứ theo người lãnh thuyền đi.”
Mấy tên đại hán liền nói “Chỉ sợ chúng ta đến Thăng Long chậm trễ không kịp tham gia đại tỷ thí Nam Quốc mà thôi.”
Cả bọn còn đang cải nhau huyên náo thì thấy phía xa cờ hiệu phất lên thong thả. Rõ ràng phía trước không có chuyện gì gấp gáp thì mới yên tâm. Tên lãnh thuyền đưa mắt nhìn một lúc mới ra giọng nói “Vậy là ổn rồi, chúng ta cứ theo hành trình mà đi vậy. Chẳng biết phía trước đã xảy ra chuyện gì mà dụng đến hỏa pháo nữa…!!!”
Đám đại hán lại huyên náo nói “Chắc là tên ngốc nào đó bắn hỏa pháo làm vui ấy mà.”

Tên lãnh thuyền có cười cũng chẳng cười nổi xua tay nói “Phía trước là cảng nhỏ thuộc Trấn Nghệ An, đến đó tự nhiên là biết, đoán mò làm gì.”
Một tên đại hán cười khanh khách nói “Sao không đến thẳng thành Thăng Long một thể mà phải đến Trấn Nghệ An.”
“Phía trước là biển của Đại Việt nếu không có người dẩn đường, gặp phải thủy quân Đại Việt tất gặp rắc rối thì làm sao.”
Cả bọn nghe vậy đều gật đầu tán đồng, nghĩ hai nước Chiêm Thành, Đại Việt trước nay đã có mâu thuẫn, gặp nhau không động binh đánh nhau một trận to mới là lạ.
Trời lúc này đã sáng tỏ, mấy trăm chiến thuyền di thủy lên phương bắc giăng buồm trắng xóa, nhìn ra bốn phía thuyền đen đặc cởi sóng nhấp nhô vô cùng khí thế.
Lão Cao Thần cười khanh khách thích thú, lão Ty đứng cạnh thấy lạ liền hỏi “Cao lão huynh không biết đang cười chuyện gì?”
Lão Cao Thần nói “Ta thấy lần đại tỷ thí Nam Quốc sắp tới mang nặng mưu toan, xem ra hẳn phải náo nhiệt bật nhất từ trước đến nay. Chỉ là không ít kẻ thân chưa đạt đến kỳ ngộ võ học đã chết oan uổng vì nhất thời nghĩ đến nó rồi.”
Lão Ty Nhô Lạp vuốt vuốt râu thở dài một tiếng nói “Mấy năm qua chiến sự liên miên không biết bao nhiêu bá tánh phải chịu khổ. Lần đại tỷ thí Nam Quốc này, vốn dĩ thiên hạ muốn tìm ra một nhân tài có đức độ, dựng cờ trung nghĩa bảo vệ bá tánh thoát khỏi cảnh binh đao, góp sức phát triển thông thương buôn bán làm giàu trăm họ, hừ, ai biết được thế cuộc mấy năm qua lại tệ hại như vậy. Các nhân sỹ võ lâm trải qua mấy trận thanh trừng giữa các phiệt trấn, gia tộc đã vô số, lại thêm biến cố Thất Sát Truy Long chết oan lại thêm chồng chất.” Lão Nói đến đây thở dài ngao ngán.
Lão Cao Thần đầu gật gật nói “Lòng người gian ác khó lường, chỉ vì cái lợi trước mắt mà nhẫn tâm hại người, chà, nói ra cũng khó trách được số trời đã định như vậy rồi.”
Lão Ty Ngô Lạp hất hàm về phía những chiến thuyền “Ty mỗ thấy rất bất an, tên La Khải trước nay mưu lượt ác kế chẳng biết lần này đích thân mang mấy chục chiến thuyền lên phương bắc là có dụng ý gì!”
Lão Cao Thần bật cười nói “Tên tiểu tử đó chẳng qua muốn thám thính thủy binh Đại Việt nhưng không có gan tự dấn thân vào nguy hiểm mới mang theo mấy chục chiến thuyền lớn hộ tống, hừm, bọn ngoại thích nhà Trần đã không ra gì, thì tên tiểu tử này cũng không hơn là bao. Ta thấy tên vua họ Chế đầu óc linh hoạt, không hiểu tại sao lại trọng dụng một tên đầu đất như y, về sau ắt gặp đại họa mà thôi. Ta vốn chán ghét thế sự triều chính, đã có ý quy ẩn không quan tâm đến nhưng chúng cứ đập vào tai không muốn nghe cũng đành phải chịu mà thôi. Bọn quan lại xấu xa này về sau chẳng mang lại điển tích gì đáng nói cho con cháu cả.”
Lão Ty nghe lão nói vậy cũng thở dài một tiếng “Điển tích, nhân tài trước nay Đại Việt nhiều vô số kể, chẳng qua triều đại sau hủy hoại triều đại trước, đốt sách hủy sử chẳng qua vì một chữ sỹ. Tiếc thay đời sau con cháu mấy ai biết đến điển cố chiến tích ông cha để lại, vậy mới thấy đám tiểu bối súc sinh xem cha ông chẳng ra gì. Thật mới đáng buồn cười cho đám người tự ình học rộng hiểu nhiều nhưng mấy kẻ được lưu danh. Đáng tiếc, đáng tiếc.”
Kẻ thất học gây nghiệp chướng, kẻ học rộng tài cao hủy hoại cả một thời đại giang sơn. Gây chiến tranh chết chóc xưa nay mấy ai là kẻ đần độn ngu dốt.