Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 167: Tiện Nghi



Bầu trời nhàn nhạt một thứ ánh sáng tờ mờ, ảm đạm, xa xa lửa chỉ còn lòe loẹt chút tàn tro bay. Tiếng la hét, tiếng kèn trống khẩn trương, vẫn còn đó cảnh nhộn nhịp, chỉ khác nổi có mấy người yêu thích cảnh này mà thôi.
Lâm Ấp Phố phúc chốc cũng được quan binh triều đình điều quân đến dẹp yên, đám người áo đen số chết, số bị bắt nhiều không đếm hết. Ngay giữa quảng trường trên đường còn có mấy hỏa lò, sắt nung, kiềm kẹp được bày ra từ lúc nào nhằm áp chế phiến tặc. Mấy trăm tên áo đen được lùa tới, xem chừng cảnh tịch trước mắt chỉ có hình phạt, cái chết thê lương.
Cách đó không xa Lê Hiểu Bình cùng Cao Bát, Trúc My Nữ đang vội vã chạy đến bến cảng. Trên đường gặp mấy toán quan binh truy bắt bọn áo đen ráo riết, tiếng la hét chửi rủa luôn miệng vang lên.
Ba người tránh vào một ngõ hẻm, khi thấy mấy trăm kỵ mã cật lực đuổi bắt bọn áo đen cưỡi ngựa ra hết phía tây Lâm Ấp Phố, đám quan binh đã khuất xa mới bước đi ra.
Cao Bát trầm ngâm nói “Đúng là nơi đâu cũng xảy ra chiến loạn, trên đời này còn chốn nào tốt đẹp hơn đây.”
Lê Hiểu Bình gật gật đầu nói “Đại ca nói phải lắm, từ lúc đệ xuống núi đến giờ đã trải qua không ít chuyện, thật mới biết ở trên núi là tốt hơn rất nhiều.”
Cao Bát cười trừ nói “Đệ nói phần đúng, có phần sai. Sống trên đời tự nhiên an nhàn mãi cũng chẳng thật là thoải mái, trải qua mấy phen hỷ nộ ái ố của thế gian này mới thật là đáng sống, chỉ tiếc rằng chuyện ở đời xấu xa nhiều hơn tốt lành quá mà làm con người lầm than thôi.”

Trúc My Nữ nghe nói tự nhiên thở dài một tiếng nói “Con người số phận trớ trêu nhiều vô tận, việc tốt mấy khi ta được hưởng thụ lấy.”
Cao Bát nghe nói vậy, tự nhiên là nhớ đến số phận trắc trở của nàng đâm ra hối hận khi tự mình khai ra chuyện chẳng đầu này, liền nói sang chuyện khác “Chúng ta mau mau đến bến cảng thôi.”
Lê Hiểu Bình liền gật đầu bước ra khỏi chỗ nấp thì nghe một tiếng “Phập” ngay bên tai, thất kinh nhảy lùi lại mấy bước nhìn sang bên cạnh thấy một mũi tên găm vào vách tường. Quả nhiên tiễn thủ có dũng lực phi thường. Nhìn về phía mũi tên phát ra thấy mấy tên kỵ mã đứng cách phía trước không xa từ lúc nào, một tên đứng đầu trỏ tay ba người mắng “Các ngươi là ai? Còn không mau bước ra ngoài cho ta!”
Lê Hiểu Bình liền lúc nói lớn “Thưa các quan gia, chúng tôi không phải là bọn phản tặc áo đen đó đâu.”
Tên quan binh lại quát “Ngươi còn không mau ra đây!”
Cao Bát hất hàm nói “Chỉ là mấy tên Chiêm binh, chúng ta ra ngoài xem sao.”
Cả ba người bước ra, mười mấy tên kỵ mã liền lúc giương cung tên về phía cả ba, tên đứng đầu lại quát lớn “Xem chừng các ngươi đáng ngờ lắm! Phía tây là nơi đám áo đen trá hình đột nhập giết không ít người, rõ là bọn ác ôn xấu xa.” Nói rồi phất tay, đám kỵ binh cùng lúc kéo cung.
Cao Bát thấy vậy, nắm lấy cây nõ Thạch Mãn Liên Châu ‘hừ’ nhạt một tiếng nói “Các người hành sự hồ đồ, chưa truy rõ đã muốn giết chúng ta rồi hay sao.”
Tên quan binh hừ một tiếng nói. “Đêm tối khó nhận ra địch ta, giết nhầm còn hơn bỏ xót vậy!”
“Nói như vậy mà nghe được hay sao.” Trúc My Nữ liền lên tiếng nói.
Tên quan bình nghe tiếng nữ nhân, đưa mắt nhìn kỹ thấy đó là một nữ nhân trẻ tuổi thì tặc lưỡi cười khang mấy tiếng “Hóa ra còn có nữ nhân nữa, vậy là ta nhìn nhầm mất rồi.”
Ba người nghe vậy thở phào nhẹ nhõm cười trừ nói “Vậy chúng tôi có thể đi được rồi chứ?”
“Tất nhiên, tất nhiên rồi!”
Cả ba định thần sải bước đi gấp thì hắn lại quát “Khoan đã! Hai ngươi có thể đi nhưng vị cô nương kia thì không được đi.” Nói dứt lời cả bọn bật cười khanh khách, Lê Hiểu Bình liền hỏi “Không biết quan nhân có chuyện gì muốn hỏi tỷ ấy.”
“Ta hỏi gì thì mặc, ngươi muốn biết làm gì!” Nói rồi lại bật cười lớn hơn.

Lê Hiểu Bình nổi giận nhưng thấy Trúc My Nữ đứng bên cạnh run lên bần bật. Cáo Bát hừ một tiếng nắm lấy tay nàng gật đầu một cái nói “Bọn vô lại này không làm gì hai cô nương đâu. Ta ra dạy chúng một bài học cho nhớ đời mới xong.” Nói rồi hướng đám quan binh trợn ngược mắt cười gặng nói “Toàn là bọn bất lương trá hình quan binh, chẳng phải là tệ hại hơn bọn tặc khấu đội lốt hay sao.”
Tên quan binh nghe vậy không khỏi nổi giận quát “Tên súc sinh ngươi dám mắng bọn ta!”
“Ta mắng cả dòng họ thối tha nhà ngươi đó. Lấy cớ truy bắt phản tặc lại có ý nghĩ xấu xa rõ là vô lại.”
Tên quan binh nghe y mắng thì giận tím mặt quát “Tên tiểu tử khốn kiếp chán sống rồi!” Nói rồi cúi người ra sau rút tên nhắm Cao Bát bắn luôn.
Cao Bát chỉ khẽ nheo mày, gặng cười tay phải vũ động Thạch Mãn Liên Châu đánh ra trước, gạt tên đi dễ như không. Tên quan binh tự ình là bật tiễn thủ mạnh thông thiên, đương nhiên là rất dũng mãnh. Không ngờ chỉ với cái phất tay nhẹ của y đã đánh gạt mũi tên đi thì không khỏi há hốc miệng kinh ngạc. Hắn liền lúc rút luôn ba mũi tên, kéo dây chia ra như nan quạt nhắm ba người bắn tới lần nữa.
Cao Bát hất hai người Lê, Trúc ra sau “Cẩn thận!” Đồng thời vận kình đẩy ra một luồng kình phong ra trước. Ba mũi tên cách không mấy trượng lập tức đứng khựng xoay tít nát vụn thành trăm mảnh, thoáng chốc đã bị cuồng phong cuốn đi như không.
Diễn biến nói là chậm nhưng cực kỳ mau lẹ, đám quan binh còn chưa kịp thấy chuyện gì xảy ra đã thấy ba mũi tên biến mất trong không trung thì ồ lên một tiếng. Tên đứng đầu trợn ngược hai mắt nhìn kỹ chỉ thấy một màn đen thốc tới hất tung hắn xuống ngựa, mấy tên cầm đuốc bên cạnh cũng bị hất ngược ra sau đến thổ huyết, nhìn lại thấy ngọn đuốc chỉ khẽ rung lên một cái, mới biết người trước mắt có võ công cao thâm đến mức nào.
Cả bọn thấy mấy tên đứng trước ngã ngựa thì cùng lúc phát tên về phía ba người bắn tới. Chỉ thấy phía ba người một luồng kình lực hất ra, mấy mũi tên lao tới như mất hút trong bóng tối vô tận. Hai người Lê, Trúc đứng phía sau đương nhiên thấy Cao Bát vũ động kình lực hất ra luôn tay dễ như không đã thổi nát hết tên bay tới đều ồ lên khen ngợi.
Cao Bát liền lúc hú dài một tiếng “Không dạy đám quan binh ức hiếp người này một trận thì còn đợi lúc nào nữa!” Nói vừa dứt lời đã sải bước lao đến trước, song chỉ điểm tới, Lê Hiểu Bình phấn chấn chạy theo sau “Đợi đệ với!”
Đám quan binh thấy hai người hét lớn lao tới đều thất đảm, định thần quay ngựa bỏ chạy nhưng nào kịp nữa rồi. Chỉ lực Cáo Bát phóng đến nhanh như chớp, mấy tên trên ngựa chỉ mới quay lưng đã ngã lăn hết xuống đất kêu thảm. Lê Hiểu Bình phía sau cũng chẳng kém, thủ pháp đánh ra cùng lúc hất ngã mấy tên té chỏng vó. Mấy tên còn lại không biết ứng phó như thế nào, liều mạng thét ầm lên vung đao nhằm đầu gã mà bổ. Chỉ thấy quyền thủ của gã móc ra đã chụp lấy tay đoạt mất đao cùng lúc mấy tến, thuận tay hất nhẹ đã văng xa mấy trượng không ngã gảy xương cũng mẻ trán ôm đầu bỏ chạy không dám nhìn lại.
Cao Bát chỉ lực vô cùng lợi hại chỉ điểm ra đã thấy mấy tên thân như tạc tượng, tên nào nhẹ hơn cũng liệt tê nửa người mà bỏ chạy bán sống bán chết. Lê Hiểu Bình nhìn thấy ba tên quan bình đứng thẩn người thì hỏi “Đại ca giữ chúng lại làm gì? Cứ đánh chúng một trận rồi tha đi là được rồi.”
Cao Bát xua tay nói “Thế sự thời này phức tạp, không dụng cái đầu thì khó mà yên thân cho được.” Nói rồi tiện tay cởi áo mấy tên lính, Lê Hiểu Bình nhìn ra đã hiểu ý bật cười hề hề nói “A, đúng rồi! Đệ đã một lần cải trang thành quân binh, tiện việc đi lại rất nhiều chỉ tệ nổi bị một trận khuân vát gạch ngói mệt mỏi vô cùng.”
Cao Bát nghe gã nói không nhịn được cười khanh khách mấy tiếng, vừa lúc Trúc My Nữ chạy lại thấy ba tên lính chỉ còn cái khố trên người không khỏi đỏ mặt tía tai quay đi nói “Hai người định làm gì vậy?”
Cao Bát thấy nàng ngại ngùng quay mặt đi thì bật cười nói “Trời tối, không cần phải ngại đâu, chúng ta lập tức thay áo của chúng thì mới đi lại dễ dàng được.”

Trúc My Nữ nghe ra liền lắc đầu nói “Tiểu nữ không cải trang được đâu, như vậy…”
“Cô nương đừng ngại cứ mặc vào, lấy ít nhọ đen thoa lên mặt thì không ai nhận ra được đâu.” Cao Bát nói rồi bước đến đặt bộ quân phục vào tay nàng nói “Bộ này ta thấy rất vừa với cô nương, chúng ta không có thời gian để mà lưỡng lự đâu.”
Lê Hiểu Bình cũng nói xen vào “Trúc tỷ đừng ngại, công chúa mỗi lần ra ngoài đều cải trang nam nhân thấy rất được, không đáng buồn cười đâu.”
Trúc My Nữ nghe nói vậy nhớ lại sáng hôm qua cũng đã tận mắt nhìn thấy Chế Vân cải trang thành nam nhân, rất vừa mắt liền ưng thuận chạy vào một góc khuất thay đổi y phục. Cao Bát, Lê Hiểu Bình thay trang phục xong thì mang ba tên lính vào một góc tối giấu kín đi. Dùng vải quấn lại cây Thạch Mãn Liên Châu thành một túi nãi đựng đao, treo sau lưng không ai nhìn ra được. Xong đau đó Cao Bát phì cười nói “Lần này thuận tiện ta cứ lên thuyền của bọn Chiêm binh đi lên phương bắc một thể vậy, thật là tiện quá.”
Lê Hiểu Bình gật đầu nói “Bọn đệ cũng có ý ấy chỉ là không biết lúc này họ thế nào rồi.” Lê Hiểu Bình nghĩ đến ba người Võ, Đinh, Thích tự nhiên đâm lo lắng.
Cao Bát vỗ lên vai gã nói “ Đệ cứ yên tâm đi, họ đều là người trong võ lâm tự khắc sẽ có cách tìm ra chúng ta.”
Lê Hiểu Bình nghe vậy thấy cũng yên tâm đi rất nhiều, lúc đó Trúc My Nữ đã thay xong y phục Chiêm binh đi ra, dáng vẻ e thẹn xem chừng rất buồn cười.
Cáo Bát thấy nàng ngại ngùng thì mang đuốc đến soi nhìn kỹ, thấy rất được cười ồ lên nói “Xem ra cô nương cũng không khác gì một Chiêm binh thật lực, chỉ là trang phục có hơi rộng quá mà thôi.” Nói rồi đưa cho nàng thanh đao “Cấm lấy!”
Trúc My Nữ luống cuống một lúc mới giắt được thanh đạo vào hông, khổ sở nói “Chỉ sợ tiểu nữ làm lộ ra mất thôi, lúc đó lại liên đới đến hai người.”
Cao Bát lắc đầu nói “Có ta, cô nương đừng sợ! Ta và Lê đệ thừa sức đánh bại cả một đội quân ấy chứ.”
“Đúng vậy, Trúc tỷ không phải lo lắng!” Lê Hiểu Bình cũng nổi hứng vỗ ngực mà nói.
Trúc My Nữ nghe vậy tự nhiên cũng có chút nhiệt huyết gật đầu. Cả ba tìm lấy ba con ngựa chạy lạc gần đó nhằm thẳng hướng Chiêm cảng đi tới.