Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 161: Hội Ngộ



Lê Hiểu Bình không biết mình nằm đó được bao lâu, chỉ thấy đầu óc tê buốt giật mình tỉnh dậy thì trời đã hừng sáng, bên cạnh gã chợt thấy một bếp lửa vẫn còn ấm rõ ràng là có người.
Gã khẽ cựa mình chồm ngồi dậy thì thấy cánh tay đau nhói, nhìn tới đã được băng bó cầm máu lại rồi. Không khỏi thấy làm lạ đưa mắt nhìn quanh chẳng có lấy bóng người nào liền gọi lên mấy tiếng “Không biết ân nhân nào đã giúp tại hạ?” Gã gọi liền mấy tiếng thì thấy phía tây xuất hiện hai nhân ảnh, một nam một nữ bước tới trong rất quen.
Người nam nhân nhìn thấy gã ngồi dậy không khỏi mừng rỡ nói lớn “Lê đệ tỉnh rồi à?”
Lê Hiểu Bình nghe ra không khỏi mừng rỡ nói “A, thì ra là Bát đại ca.”
Hóa ra sáng hôm đó Mai Như bỏ đi, y cùng Trúc My Nữ dạo quanh một lúc không dám quay lại khách quán, sau Trúc My Nữ khuyên nhủ, y mới quay lại khách quán thì lão Cao Thần và Chế Vân đã đi mất rồi. Sau nàng kể lại đầu đuôi sự tình về Chế Vân thì y mới chợt nghĩ ra người nam nhân đó chính là nàng. Còn Trúc My Nữ cũng không khỏi thất kinh khi nghe ra thân phận thật của Chế Vân. Cả hai không khỏi ôm bụng cười, cho là Chế Vân tính khí trẻ con có ý giúp hai người đến với nhau thật là tinh nghịch. Sau dò hỏi biết lão Cao Thần và nàng đi về phương bắc, cả hai cùng hướng đó mà đi. Chỉ là hai người giây phúc yêu thương khó nỡ nghĩ đến việc hồng trần, chỉ muốn lưu lại chốn thôn sơn cùng cốc hưởng phúc trọn đời.

Số trời đã định nào được như ý muốn.
Số là cả hai thấy trong rừng có một căn nhà tranh dột nát, trú qua thấy rất hợp ý. Cao Bát bản chất phong tình, hòa nhã có tình nhân bên cạnh không khỏi xao xuyến, nảy ý muốn ở lại đó không có ý quay về phương bắc nữa. Ngay trong ngày, nam thì vào rừng chặt cây sửa nhà, nữ thì nấu nướng dọn dẹp vô cùng vui vẻ, đến tối lại chợt nghe phía xa xa Chiêm cảng nổ lớn mấy tiếng biết xảy ra chuyện. Không khỏi tò mò đến đó xem thử lại gặp đám người áo đen tụ tập trên một khu đất trống hành sự mờ ám. Thấy việc trước mắt thập phần đều là từ người trong võ lâm sắp xếp bày ra, không khỏi chán ngán. Đã mấy tháng qua y thấy mình vì hiếu kỳ tò mò mà gặp không ít rắc rối, tự dưng không muốn dính dáng đến nữa lại quay về căn nhà tranh bỏ hoang vui vẻ đàm đạo, tấu nhạc với Trúc My Nữ.
Cao Bát lúc ngẫu hứng kể lại mấy chuyện tận mắt cho Trúc My Nữ nghe, nàng tuy là thân phận nữ nhi, ghét chuyện giang hồ nhưng mấy chuyện mờ ám cũng lấy làm khoái kỳ. Kể từ hôm biết được Cao Bát không phải là thương nhân, lại hay tin y gặp nạn ở Châu Sa thành thì rời khỏi Hương Lâu Cát ở Indrapura. Nàng thân là nữ nhi, đương nhiên chuyện đi lại trong chốn giang hồ không dễ dàng gì. Hay biết ở Châu thành xảy ra biến cố, biết Cao Bát khi quay lại phương bắc thế nào cũng qua Chiêm cảng mới đến đó nương thân, trải qua rất nhiều chuyện phiêu lưu thế sự ở đó, đương nhiên thấu hiểu đôi phần việc giang hồ.
Cả hai vui vẻ trút bầu tâm sự, tự nhiên không rượu lại thấy kỳ khôi, nhớ đến đám người áo đen ở bãi đất trống từ sớm mang theo rất nhiều rượu, thức ăn ngon lành. Cả hai thích thú nghĩ đến việc trộm rượu, trải qua cảm giác kỳ lạ cũng không khỏi thích thú. Cả hai lẻn đến bãi đất trống nào ngờ ở đó chỉ còn lại ít đồ ăn, rượu thừa không khỏi lấy làm thất vọng. Trúc My Nữ chợt thấy ở đó một bóng đen nằm dài trên mặt đất không khỏi sợ hãi, khi đến xem rõ ràng người này còn thở. Cao Bát xem qua biết người này mất máu rất nhiều mà bất tỉnh, nhìn kỹ vết thương trên tay thấy rất kỳ dị, như thể bị một nội lực thâm hậu nào đó rút huyết tích ra. Xem qua một lượt đã đoán ra người này võ công không tệ, liền đốt đuốc lên xem rõ mặt không khỏi thất kinh, người đó chẳng ai khác chính là người kết nghĩa huynh đệ của mình.
Cả hai nhóm lửa, băng bó lại vết thương cho gã. Còn ít thức ăn, rượu thừa trên bãi đất trống mà bọn áo đen để lại. Cả hai thưởng thức kể chuyện về Lê Hiểu Bình, Trúc May Nữ tự nhiên lại thấy cảm tình với gã mấy phần.
Hai người thấy gã mất máu nhiều không tiện đánh thức gã, sáng sớm đã đi vào rừng săn thú rừng làm thức ăn, quay lại đã thấy Lê Hiểu Bình tỉnh rồi không khỏi mừng rỡ.
Lê Hiểu Bình thì càng mấy phần ngạc nhiên, chào hỏi rối rít, nhìn thấy Trúc My Nữ không khỏi làm lạ liền hỏi “Không biết tỷ tỷ là…?’
Cao Bát cười nói “Cô ấy là Trúc My Nữ đến từ Indrapura…” Y chưa nói hết Lê Hiểu Bình đã mừng rỡ nói “Hóa ra là Trúc tỷ, tiểu đệ đã nghe Đạt huynh kể qua, chẳng phải tỷ đã biết đến Chế Vân rồi?”
Trúc My Nữ không ngờ gã lại biết chuyện trên thuyền của Đạt Tiêu Cục liền gật đầu nói “Phải rồi.”
Lê Hiểu Bình nhìn thấy vết thương trên tay mình rõ ràng là do nàng băng bó, chắp tay nói “Cảm tạ Trúc tỷ đã băng bó vết thương cho tiểu đệ.”

Trúc My Nữ xua tay nói “Đệ không cần phải khách sáo như vậy. Ta đã nghe hết chuyện giữa đệ và Bát công tử, đệ đừng xem ta như người ngoài.”
Lê Hiểu Bình nghe ra không hiểu là có ý gì, lại thấy tay Cao Bát cũng băng bó thì hỏi “Bát đại ca hóa ra cũng bị thương hay sao?’
Cao Bát chợt nghe hỏi đến không khỏi đỏ mặt, cười gượng nói “Chỉ là vết thương ngoài da, đệ không phải bận tâm. Ta thấy đệ mất máu rất nhiều không biết đã khỏe hẳn chưa!”
Lê Hiểu Bình lắc đầu nói “Đệ không việc gì cả đâu.” Nói tới đó chợt nhớ đến chuyện của Chế Vân liền hỏi “ Ờ, sao đại ca lại ở đây! Chẳng phải…à, không biết Chế Vân lúc này thế nào rồi?”
Cao Bát nghe gã nói ấp ớ không ra đầu đuôi tự nhiên biết ý liền thở dài nói “Ta cũng vừa biết người cải trang nam nhân đó là công chúa Chiêm Thành, chỉ là…ta không biết rõ lắm! Ta nghĩ công chúa chắc đi cùng với thúc bá của ta rồi.”
Lê Hiểu Bình nghe nói vậy không khỏi chừng hửng, thêm mấy phần lo lắng nói “Hóa ra đại ca cũng không biết chắc chuyện Chế Vân lúc này ra sao.”
Cao Bát gật đầu nói “Lúc đó ta đi tìm Trúc cô nương, khi quay lại thì đã thấy thúc bá và công chúa đi rồi. Ta mới đuổi theo tới đây, chỉ là…chỉ là ta còn vài chuyện cần lưu lại nên chưa về phương bắc được. Không ngờ lại gặp đệ ở đây.”
Trúc My Nữ thấy Lê Hiểu Bình không hết lo lắng thì nói “Đệ không phải lo lắng như vậy, ta thấy công chúa điện hạ rất thông minh hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì bất trắc. Với lại Cao lão bá không làm hại công chúa đâu.”
Lê Hiểu Bình tự nhiên nghĩ đến tình cảnh này mấy phần đều là do mình gây ra cả, không khỏi thở dài ngao ngán. Chợt Cao Bát hỏi “Tại sao đệ lại lạc đến đây còn bị trọng thương rất nặng, ám khí trên người đệ rõ ràng là của lão Hà Văn Thuận người của Nam Lĩnh Hội, lão ta vốn nổi tiếng là thiên hạ Phi Long Tiêu. Lần trước ta có hỏi qua thúc bá mà biết được, ta một lần thử qua ám khí này đương nhiên nhìn qua là biết ngay chính là ám khí của lão.”
Lê Hiểu Bình nghe ra ‘à’ lên một tiếng “Chẳng phải hai lão tiền bối Lâm, Lều cũng là người của Nam Lĩnh Hội hay sao, quái lạ sao họ lại dính đến chuyện này!” Gã nói ra trong đầu tự nhiên thấy mơ hồ khó hiểu vô cùng.
Cao Bát thấy vậy hỏi “Đệ sao vậy, họ với đệ xảy ra chuyện gì hay sao?”

Lê Hiểu Bình lắc đầu nói “Chuyện kể dài lắm, đệ không biết phải bắt đầu từ đầu…không được, lúc này ở bến cảng xảy ra rất nhiều chuyện đệ phải quay lại xem mọi người ở đó ra sao mới được. Với lại mấy chuyện phiền phức đệ gây ra vẫn còn khuất mắt làm, hai lão tiền bối tính khí khó chịu nếu không quay lại e rằng họ cho đệ là người dối trá lựa thời cơ hỗn loạn mà trốn đi thì nguy to.”
Cao Bát gật đầu nói “Hóa ra hai lão Lâm, Lều đó vẫn y lời nhờ vả của thúc bá mà làm khó đệ hay sao. Hà, phiền phức thật! Ta làm áy náy với đệ quá, chuyện lần này mấy phần là từ ta mà mang phiền phức cho đệ cả. Được rồi, ta sẽ cùng đệ quay lại bến cảng nói rõ sự tình với hai lão tiền bối, thật thì chính ta cũng không nghĩ đệ hại sư thái. Qua mấy hôm truy tìm bọn người đánh cắp thanh kiếm của lão sư thái, thúc bá đã từng nói ra điều này. Đệ cứ yên tâm đi, thúc bá sẽ làm rõ chuyện này mà minh oan cho đệ.”
Lê Hiểu Bình nghe ra rất lấy làm mừng rỡ vô cùng liền nói “Đa tạ đại ca!”
Cáo Bát xua tay nói “Hừ, mọi rắc rối của đệ đều từ ta mà ra cả. Ta không cảm tạ đệ thì thôi, sao đệ lại cảm tạ ta thôi thôi…! Với lại ta còn có chuyện cần hỏi rõ hai lão ấy về lão thánh chủ họ Lý nữa. ”
Lê Hiểu Bình liền gật đầu nói “Hóa ra mọi chuyện ở đây có liên quan không ít đến họ.”
“Chắc rằng hai lão ấy không biết rõ chuyện này đâu. Ta nghe thúc bá nói hai lão ấy tuy tính khí cổ quái nhưng xưa kia đều là người có danh tiếng trong thiên hạ rất được lòng người. Nghe nói mười mấy năm qua vì bất mãn với hành sự của Nam Lĩnh Hội mà chán ngán quy ẩn giang hồ, không ngờ lần này lại tái xuất hẳn là có nguyên do bên trong. Ta lần trước gặp toàn chuyện phiền phức đau hết cả đầu mà quên hỏi về hành tung lão thành chủ họ Lý, lần này ta phải hỏi ra mới được.”
Lê Hiểu Bình nói “Nếu có đại ca thì hay biết mấy, hai lão tiền bối tất sẽ không làm khó dễ đệ nữa. Vậy thì chúng ta đi gấp gấp thôi, sợ là không kịp mất.”
Cả ba người liền lúc đó nhắm thẳng Chiêm cảng đi tới