Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 154: Tra Vấn Lương Tâm



Chạy một mạch đến vườn cỏ, qua một con suối thì thấy căn nhà nằm biệt lập ở đó, có ánh nến lập lòe ánh sáng soi qua khung cửa sổ. Hai thân ảnh mở cửa đỉ thẳng vào trong, chỉ nghe vẳng ra tiếng trẻ con khóc rống. Cả hai giật mình khi thấy một nhân ảnh xà bóng tới, đưa mắt nhìn ra cửa một lão nô bộc đứng chắn ở đó không khỏi nheo mày hừ lạnh “Ta còn tưởng là ai, hóa ra là lão!” Lão Cao Thế Tộ cười khục khục nói.
Lão nô bộc đó chẳng ai khác chính là lão Cao Thần, nghe nói vậy ánh mắt long lên tức giận, vẻ mặt lạnh lùng như trước giờ vốn thấy ở lão không chút biến chuyển nào. “Ngươi muốn tạo thêm nghiệp chướng gì nữa?”
“Ha ha…! Ta làm gì thì làm, lão quản được hay sao.”
Lão Cao Thần hừ lạnh nói “Quản được hay không tự ta biết.” Nói rồi hai chưởng bất thần vung ra trước, kình lực theo đó hất tung đất cát, nền đá ập xuống đầu bốn người Cao, Lư Cầm và hai người phía sau lưng họ. Chẳng ai khác chính là hai mẹ con Huỳnh thị. Lão Cao Thế Tộ cùng lúc chưởng đẩy ra ngăn lại, hai kình lực giao nhau, không khí bên trong như ngưng động, nhiệt khí tăng lên vùn vụt, không gian trong căn nhà tối mịt bừng lên một thứ ánh sáng nhợt nhạt. Hai mẹ con Huỳnh thị không có Lư Cầm Nhân đứng ngăn phía trước hẳn đã không chịu nổi mà chết ngạt mất rồi.
Lão Cao Thế Tộ hừ lạnh nói “Ngươi muốn tỷ thí nội lực, hòng muốn cả hai phải chết hay sao?”

Lão Cao Thần cười trừ “Tên súc sinh ngươi chết, ta có chết cũng chẳng hại gì!”
“Hồ đồ! Lão già ngươi trước nay vẫn vậy không chút thay đổi nào. Ta hận lão đến tận xương tủy!”
Lão Cao Thần nhếch miệng nói “Ngươi có tư cách nói chữ hận với ta hay sao! Cả đời ta, sống không thẹn lương tâm, việc trái đạo lý quyết không làm. Còn ngươi thì sao?”
Lão Cao Thế Tộ nghe vậy không khỏi gặn giọng cười khanh khách nói “Hay cho cái gọi là đạo lý, lương tâm không thẹn. Ngươi có thể nói với ta được hay sao. Thật không biết xấu hổ. Rõ ràng ngươi chỉ muốn giết ta để xóa đi tội lỗi của mình, ngươi sợ ta ha ha ha…!”
“Hừ, ăn nói hàm hồ!” Lão Cao Thần dụng thêm mấy phần công lực đẩy tới, ánh sáng nhạt mờ bùng lên nóng hừng hực như muốn hỏa thiêu cả mọi thứ bên trong căn phòng. Hộ khẩu hai người biến chuyển, vẻ mặt có mấy phần đau đớn. Lúc này vạn phần chỉ sơ xảy cũng chết không toàn thây.
Lư Cầm Nhân đứng bên ngoài nhìn cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt không chút đại biến vẫn tĩnh tâm như không, liền nói “Ta cần truy vấn phu nhân này vài chuyện, lão nhân người có thể chi trì được hay chăng?”
Lão Cao Thế Tộ mặt biến sắc khẽ gật đầu “Đi mau!”
Lư Cầm Nhân không đợi lão giục thêm, phóng tới nắm lấy tay hai mẹ con Huỳnh thị nhún mình lên cao phá hỏng mái nhà lao đi mất.
Chế Vân đứng bên ngoài không xa đương nhiên là thấy cảnh đó, chợt nghe bên trong lão Cao Thần quát “Đuổi mau!” Chế Vân không đợi thêm phi thân đuổi theo.
Di thuật của phiệt trấn Âm Môn vốn là nhất đẳng thiên hạ, võ công Chế Vân tuy không bằng Lư Cầm Nhân nhưng khinh công rượt đuổi thì không kém phần nào. Một trước một sau đuổi riết chẳng mấy chốc đã ra khỏi đại doanh Lâm Ấp Phố, ra đường lớn, trời lại tối sẩm, lẩn khuất trong đám dân chúng một lúc Chế Vân đã không còn thấy Lư Cầm Nhân đâu nữa cả, không khỏi thất vọng chán nản.
Nàng rảo bước lên phía trước mấy phần chẳng còn để tâm đến chuyện truy tung, nhắm thẳng hướng bên cảng đi mau chỉ mong lên thuyền gặp Lê Hiêu Bình, tự nhiên lại vẻ lên rất nhiều. Đi một lúc loáng thoáng trước mắt lại gặp ba người họ qua một cửa tiệm rèn. Ánh sáng ở đó chói lọi, mắt trông nhìn ra thấy người phu nhân mấy phần thân quen, chợt động tâm nghĩ đến chuyện cũ mặt lại đỏ ửng lên thầm nhủ “Không được! Người này với tên họ Trần đó rõ ràng là có liên quan gì đó. Đúng là người kia định truy hỏi phu nhân này về hắn rồi, chắc là có liên quan không nhỏ đến vật độc độc gì đó, bên trong không phải là chuyện tầm thường. Rõ ràng lão họ Cao đó biết điều này mới đi theo ngăn họ lại, ta cứ thử theo họ xem sao mới được!”
Nàng cứ len lên phía trước tìm kiếm, hỏi qua mấy người đi đường cuối cùng thấy ba người họ vào một tửu quán.

Trước đó Lư Câm Nhân mang theo hai mẹ con Huỳnh thị ra khỏi đại doanh, phát giác có người theo sau liền đi lẫn vào đám đông dân chúng trên đường, gặp nơi tối thì đi, rẻ liền mấy góc khuất rồi tăng cước chạy mau, quả thật một lúc không thấy ai bám theo sau nữa mới thong thả theo đường lớn mà đi. Đi một lúc thấy hai mẹ con Huỳnh thị vẻ mệt mỏi, thất đảm, thần hồn mất thần tính không khác gì hai linh hồn hắn đi đâu thì đi theo đó không nói lấy một lời nào.
“Ta không làm hại hai người đâu!” Đi một lúc nữa thấy phía trước có một tửu quán nhỏ thì vào trong gọi ra mấy món ăn nguội mang ra. Đám tiểu nhị thấy Lư Cầm Nhân trong trang phục quân lính không dám chậm trễ mang ra mấy xuất thức ăn, đầy đủ cơm canh.
Lư Cầm Nhân bật cười nhìn cậu bé nói “Hai người ăn đi, chớ việc gì phải sợ!”
Huỳnh thị vẫn còn chưa hết kinh hoàng chuyện lúc sáng, không ngờ tối đến lại thêm một phen kinh tâm. Trải qua bao nhiêu sóng gió khổ ải, tự nhiên thân tình trở nên lạc lõng mơ hồ, không biết đâu là thực đâu là giả. Hai mẹ con ngồi thừ ra không nói năng gì, mãi một lúc mới tĩnh tâm lại được. Thật mới biết trải qua nổi sợ hãi chợt hóa ngớ ngẫn mấy hồi. Nghe Lư Cầm Nhân thúc giục mấy lần nữa khóe mắt chợt rơi lệ nói “Không biết quan nhân muốn hỏi chuyện gì?”
Lư Câm Nhân khẽ gật đầu nói “Hai người cứ ăn uống trước đã hay hay.” Rõ ràng từ hôm qua đến giờ hai người chưa ăn cái gì cả, chỉ là bị bắt đem đi giây phút kinh tâm mà quên đói lúc này thấy thức ăn bày ra trước mắt bụng mới sôi lên sùng sục. Không đợi Lư Cầm Nhân nói thêm, hai người tự bới cơm ăn lấy ngon lành.
Lư Câm Nhân nhìn thấy vậy không khỏi ái ngại tự rót rượu uống một mình. Huỳnh thị ăn vài bát cơm thấy mặt đã hồng hào trở lại, tinh thần sảng khoái lên mấy hồi, liền hỏi “Quan nhân…?”
Lư Câm Nhân gật đầu nói “Phu nhân không nhận ra ta lúc ở thôn trang lần trước hay sao?”
Huỳnh thị nghe vậy không khỏi giật nảy mình, ngước mắt nhìn kỹ Lư Cầm Nhân một lượt mới ‘à’ lên “Đúng rồi, hóa ra là công tử đó!”
Lư Cầm Nhân gật đầu cười nói “Đúng vậy, chính là ta nên hai người không phải bận tâm lo lắng.”
Hắn nói rồi rót trà cho nàng mấy phần là từ tốn bình dị, Huỳnh thị phần nào quên đi sợ hãi liền cúi đầu cảm tạ nói “Cảm tạ công tử đã cứu hai mẹ con tiểu nữ ra khỏi đó, thật không biết lấy gì báo đáp!”
Lư Cầm Nhân xua tay nói “Không phải đa tạ ta đâu.”
Huỳnh thị như nhớ ra chuyện gì đó lại hỏi “Công tử không biết muốn hỏi chuyện gì? Tiểu nữ biết được quyết không dám từ chối.”

Lư Cầm Nhân rót rượu ra cốc nói khẽ “Lần trước phu nhân nói còn có một người đi cùng không biết vị ấy là ai?”
Huỳnh thị nghe hỏi vậy hơi lấy làm lạ. Chẳng lý nào người này cứu mình ra đây chỉ để hỏi chuyện đó liền nói “ Hóa ra công tử vẫn chưa biết hay sao?”
Lư cầm Nhân ngạc nhiên nói “Làm sao ta biết được!”
“Công tử đâu thể vì chuyện đó mà đến đây cứu tiểu nữ, rõ ràng hai tiểu muội ở thôn trang cũng biết Trần tướng quân…à, hẳn công tử muốn hỏi đến chuyện khác! Công tử chớ bận lòng, hỏi bất cứ chuyện gì tiểu nữ biết được nhất quyết sẽ nói ra.”
Lư Cầm Nhân nghe nói vậy mặt biến sắc giây lát “À, có thể ta không để tâm đến. Không biết phu nhân sao lại đến đây?”
Huỳnh thị thở dài, nước mắt rơi xuống mấy phần là đau đớn liền kể lại tường tận mọi chuyện. Lư Cầm Nhân nghe ra không khỏi lắc đầu thương cảm.
“Chuyện của phu nhân quả thực éo le, không ít khổ ải.”
Huỳnh thị có người an ủi, nỗi thống khổ trước giờ như xoa dịu, mây tan ấm cúng đôi phần “Chẳng biết công tử tìm Trần tướng quân làm gì, hẳn là có chuyện đại sự hệ trọng.”
Lư Cầm Nhân lắc đầu nói “ Chẳng qua là chuyện cá nhân hà tất phu nhân phải bận tâm đến!” Nói rồi lấy trong người ra mấy nén bạc trắng bỏ lên bàn nói “Phu nhân chắc là bên người chưa có tiền lộ phí, ta chỉ có thể giúp phu nhân được tới đây. Ta còn có chuyện phải đi không thể lưu lại lâu được. Lúc này phu nhân có thể rời khỏi Lâm Ấp Phố lên phương bắc chắc là được, quan binh hẳn đã rút hết về đại doanh trên đường sẽ gặp thuận lợi. Ta xin cáo biết hai mẹ con phu nhân ở đây vậy, hẹn ngày tại ngộ sau !” Nói rồi bỏ đi không đợi Huỳnh thị kịp nói lời nào, nàng chỉ kịp nói với theo mấy tiếng đa tạ thì hắn đã biến đâu mất rồi.
Lư Cầm Nhân đi lẫn vào trong đám dân chúng trên đường, dọc hai bên ánh đèn lồng đã được thắp lên. Vẻ mặt hắn mấy phần đâm chiêu mệt mỏi, bên trong không ít biến động mà nghĩ “Bất tất người làm đại sự phải giết người mới được hay sao? Ta bao năm chỉ ở chốn đình đài, lầu cát, đọc kinh thư viết chữ, học không ít sách thánh hiền thiết tưởng có như vậy mới làm nên đại nghiệp. Giúp phụ hoàng an bang trị quốc, thiên hạ được thái bình an nhàn thịnh trị. Hà hà… theo lời phụ hoàng di phục xem việc dân, việc thiên hạ nào ngờ thấy được mấy cảnh dân chúng thái bình. Thân tình ta bất chợt tham lam, nhẫn tâm giết không ít người rõ ràng đầu phải là bật hiền triết, làm sao để mà trị thiên hạ! Ta phải làm sao mới phải đây? Thế gian này ta không thuận theo há người khác sẽ nghĩ như ta. Chúng cũng tàn nhẫn như ác quỷ, bạo chúa, đến hai tiểu nha đầu lanh lợi thông tuệ chúng cũng nhẫn tâm mà giết hại, há việc gì mà không làm được?"