Ba người Lâm, Lều, Hồng ngồi trong quán ăn nhỏ trên bến cảng thấy bọn La Chấn vừa rời khỏi thuyền đi về phía đám đông trên cảng không khỏi thấy hiếu kỳ liền nói “Tên tiểu tử đó không biết bản lĩnh đến đâu lại được làm trấn chủ phiệt trấn Bạch Long, khiến ta thấy làm khó hiểu quá!” Lão Lâm tu rượu một ngụm lớn thở khò khè nói.
Lão Lều đưa mắt nhìn theo La Chấn không khỏi gật đầu đồng tình nói “Xem bộ dạng hắn thì không phải là tay vừa chút nào, lần trước ở phủ Châu nhìn qua thái độ của hắn ta đã không ưa gì rồi. Mấy phần là đáng ghét!”
Lão Lâm gật đầu nói liền “Đúng vậy đấy, lần đó nhìn hắn với tên La Khải thừa biết chúng là đồng đảng mà. Hồng muội chẳng phải…!” Lão thấy Hồng Hồng thị thông thả ăn uống, không để mắt tới thì ậm ừ nốc một ngụm rượu nữa nói tiếp “Ngày đại tỷ thí sắp tới lão La Ban không tái xuất lại đưa tên tiểu tử này đến, bên trong ắt có dụng ý đây.”
Lão Lều thở dài nói “Chúng ta quan tâm đến chuyện của họ làm gì. Trước nay người trong Bạch Long hành sự mập mờ, trên giang hồ có mấy ai biết rõ thực hư về họ. Nói người Bạch Long không quan tâm đến trận đại tỷ thí Nam Quốc này thì không đúng. Ta thấy tên tiểu tử đó bản lĩnh bên trong không hề nhỏ đâu, đừng có hồ đồ mà xem thường.”
Lão Lầm hừ lạnh một tiếng nói “Ta thấy tên tiểu tử đó hành tung lén la lén lúc, không biết bên trong đang âm mưu đến chuyện gì.”
Hồng lão bà ăn no nê, vươn người ợ lên một tiếng mấy phần tiêu ý, chợt thấy lão Lâm kéo tay hỏi “Hồng muội, thấy hắn đáng ghét không? Chúng ta thử qua xem tên tiểu tử đó lợi hại thế nào được chứ nhỉ.”
Hồng lão bà hừ nhạt một tiếng nói “Hai lão già mắc dịch các người muốn làm gì thì làm đừng có kéo ta vào.”
Lão Lâm nghe vậy không khỏi chừng hửng lắc đầu nói “Ta có chuyện vui muốn mời Hồng muội chơi cùng, đã không thích thì ta cùng lão huynh tự chơi với hắn vậy.” Nói rồi quay sang Lão Lều nhún vai hỏi “Lão lều huynh chơi với ta không?”
Lão Lều nheo mày, mấy phần là không ưng thuận nhưng thấy lão đệ nắm tay giật giật mấy cái cũng không chối được liền gật đầu đáp luôn “Chơi thì chơi sợ gì tên tiểu tử đó.” Nói rồi cả hai đứng dậy vươn vai thở dài một tiếng sảng khoái. Hồng lão bà thấy hai người tính khí như trẻ con không khỏi bật cười hà hà nói “Hai lão già ngươi tính làm gì?”
Lão Lâm trề môi nói “Ai biết được chứ, cứ thấy trò gì vui là chơi. Lúc trên thuyền mỏi mệt ta tự dưng vung tay múa chân ra mấy quyền pháp mới chưa biết lấy ai để thử qua.” Nói rồi như chợt nhớ ra chuyện gì đó à lên một tiếng nói “Ta lần trước chưa thấy qua chiêu Độc Chỉ Vô Cảm của muội lần này sao không thử qua cho bọn ta xem thử, hắn ta có bốc mùi phân hay không.”
Hồng lão bà nghe lão nói vậy không khỏi nổi giận mắng “Cái gì mà Độc Chỉ Vô Cảm. Đó là Độc Chưởng Vô Hồn lão còn nói bậy ta không khách khí đâu đấy.”
Lão Lâm cười hề hề nói “Vô Hồn, Vô Cảm gì chẳng được muội không muốn thử qua sao?”
Hồng Hồng thị lắc đầu nói “Lão già ngươi chỉ xúi bậy. Hắn ta mà bốc mùi thật, chẳng phải là đắc tội với lão Ban, tự thân rước họa vào thân hay sao.”
Lao Lâm không khỏi ngớ ra, gãi đầu gãi tai ‘à’ lên một tiếng “Ta quên khuấy chuyện đó, nhưng trêu hắn chút xíu thì không đến nỗi nào cả đâu. Dây chuyện với lão Ban thì đúng là không vui thật!”
Lão Lều cũng gật đầu tán thành nói “Xem qua bản lĩnh của tên tiểu tử đó, cần gì phải bàn bạc lôi thôi Ha ha ha chơi đùa thì không nên băn khoăn làm gì, Hồng muội có tham gia hay không?”
Hồng lão bà ừm giọng nói “Được rồi, ta cũng muốn xem thử tên tiểu tử đó lợi hai thế nào, chơi đùa một chút thì không sao rồi.”
Ba người trả tiền rời khỏi quán thì thấy lão Ty Ngô Lạp, cùng mười mấy hảo hán rõ ràng đều là người đến từ Lão Qua thì chấp tay chào hỏi.
“A à…! Lão Lạp huynh, không biết mọi người định đi đâu vậy?” Lão Lâm cười hô hô hỏi.
Lão Lạp cùng đám hảo hán chấp tay đáp lễ nói “Lão mỗ lâu ngày mới quay lại đất Chiêm cũng muốn du ngoạn giới thiệu vài nơi cho đám vãn bối học hỏi mở rộng tầm mắt, ha ha ha, không biết ba vị định đi đâu?”
Lão Lâm lắc đầu nói “Bọn ta vừa ăn xong chỉ muốn đi đi lại lại cho tiêu cơm đó mà. Không biết các vị định đi đến nơi nào du ngoạn. À không được, ta không đi theo được rồi.”
Lão Ty nghe vậy không khỏi bật cười dài nói “Huynh đài thật có nhã hứng, chắc đã có chỗ để vui chơi muốn giấu giếm lão mỗ rồi hề hề. Không nói dối gì mấy huynh đài, bọn này vốn quen sống nơi thâm sơn cùng cốc lần đầu tiên di thủy không khỏi say sóng, trong người thấy nôn nao khó chịu chỉ muốn chạy quanh đây mấy vòng cho tĩnh táo ra đấy thôi. Thật lấy làm xấu hổ quá!”
Lão Lều cười nói “Mỗi vùng thủy thổ đều khác nhau, hai lão già ta cũng không ưa gì đường thủy chỉ là Hồng muội…bắt…à…”Lão thấy mặt Hồng lão bà hầm hầm không khỏi cụt hứng không nói nữa.
Lão Lạp đương nhiên thấy ra không khỏi làm vui liền nhã nhặn nói “Vậy xin mời ba vị quá bộ cẩn thận, lão mỗ không dám làm phiền nữa. Xin cáo từ hẹn ngày tái ngộ vậy.”
Ba người Lâm, Lều, Hồng chấp tay đáp lễ cũng sải bước bỏ đi.
Đi được một lúc lão Lâm cười khanh khách nói “Ta thấy lão già họ Tý đó chỉ muốn động thủ xem qua Thiên Tân Kiếm Pháp của lão lợi hại tới đâu, chỉ sợ miệng lưỡi như dao, như sắt của lão làm ta tức chết mà thôi.”
Hồng lão bà phì cười nói “Đúng là lão già ngươi không biết xấu hổ còn ra giọng, nhắm không thắng người ta thì nói.”
Lão Lâm nghe vậy không khỏi bực tức nói “Hồng muội khinh khi ta hay sao, ta lập tức quay lại đánh chết lão ta.” Lão hậm hực định quay lại, Hồng lão bà bật cười nói. “Hừ, cái lão thối tha ngươi. Trước mắt lão định trêu tên họ La hay lão già họ Ty đó hả?”
Lão Lâm nghe ra gãi đầu gãi tai nói “Muội chỉ làm ta tức chết mà thôi. Được rồi cứ tung đồng xu lên xem, mặt trước thì lão già họ Ty, mặt sau là tên tiểu tử họ La.”
Hồng lão bà hừ giọng bỏ đi nói “Lão già ngươi tính khí không đổi chỉ làm ta đâm bực. Ta thấy tên tiểu tử họ La đó giống y như lão cứ đánh hắn trước vậy.”
Lão Lâm trợn mắt nhảy ầm ầm lên nói “Lão Lều huynh rõ ràng Hồng muội có ý mắng ta đó mà.”
Cả ba vừa đi vừa nói chuyện ầm ỉ chợt thấy phía trước mấy toán quan binh ăn mặc bẩn thỉu, máu me dính đầy trang phục tụm năm, tụm sáu rù rì chuyện gì đó thấy lạ ghé qua nghe xem. Cả ba nghe qua chỉ toàn nghe đến chuyện rắn rít, côn trùng, xương người chẳng hiêu đầu đuôi ra làm sao. Lão Lều kéo một tên linh lại hỏi chuyện “Các ngươi đang nói chuyện lạ gì vậy! Có thể kể cho bọn ta nghe được không?”
Tên lính nhìn ba người thấy đều là người trong giang hồ, biết mới từ trên thuyền xuống chẳng muốn giầu giếm gì đem hết chuyện xảy ra trước đó mà kể. Cả ba nghe qua không khỏi làm ngạc nhiên quái đảng
Lão Lâm cười hề hề nói “Chuyện là như vậy không tới xem thì sao chịu được.”
Tên lính xua tay nói “Các vị không có bản lĩnh thì chớ tới đó, rất nguy hiểm.”
Lão Lâm nghe vậy không khỏi bực mình nói ‘Ngươi thấy ta không có bản lĩnh gì à!”
Tên lính nhìn lão khẽ lắc đầu. “Ở đó có vô số côn trùng rắn độc, chỉ cần người nào lỡ chân té xuống đất lập tức bị côn trùng cắn chết, chạm phải vào thân cây lập tức bị rắn rít lao đến. Các người không biết đó thôi, bọn ta phải may mắn lắm mới thoát ra khỏi đó lý nào lại nói bừa nói láo hay sao. Nhìn bộ dạng chúng tôi đã đủ biết. Lúc này không ít người có bản lĩnh đã tới đó rồi, chỉ xem qua tự khắc biết thật hay giả. Bọn ta còn tận mắt chứng kiến lũ côn trùng độc tính đó ăn thịt người nhanh đến như thế nào, chớp mắt chỉ còn bộ xương khô.” Tên lính kể tới đó mà người không khỏi rung nảy lên khiếp nhược.
Lão Lâm hừ một tiếng nói “Ta có sợ gì, vậy thì càng thú biết mấy.” Nói rồi quay sang hai người Lều, Hồng nói “Hai người nghe thấy có lạ không, bằng không ta cứ tới đó thử xem sao cho biết.”
Hồng Lão bà gật đầu nói “Chuyện này trước giờ ta mới nghe, tới đó thử xem sao vậy.”
Lão Lâm chợt giật nảy mình nói “Chết rồi! Ta mới sao nhãng một lúc mà tên họ La đó đã đi đâu mất rồi.”
Lão Lều bật cười nói “Ta thấy hắn đi về phía bắc. Tên lính này chẳng phải vừa nói chuyện lạ đó cũng ở phía bắc hay sao, ta thuận đường theo hắn luôn một thể vậy.”
Nói rồi cả ba gia tăng cước bộ nhắm thẳng hướng bắc Lâm Ấp Phố mà đi.
Chuyện xảy ra ở trong khu rừng mới đó mà đám quan binh đã truyền tai nhau khắp trong ngoài Lâm Ấp Phố đã biết chuyện. Một số tò mò lũ lượt kéo tới, không ít người đều là những đại cao thủ.
Hai người La Chấn, Thích Đạt Lai cũng hay chuyện này mà đi đến đây, Thích Đạt Lai vốn không thích những nơi nghe có côn trùng, rắn rết đương nhiên là lấy làm khó chịu nói “Trấn chủ sao cứ phải tới tận đây mới được chứ, thuộc hạ thấy chẳng cần thiết phải làm vậy! Tới cái nơi rừng rú cùng cốc này thì có gì đáng để chiêm ngưỡng.”
La Chấn mặt vẫn lạnh như tờ, bên trong còn có mấy phần phức tạp nói “Chuyện thiên hạ có cơ hội trải qua thì càng tốt, cái gì nên biết thì càng phải biết nếu không sẽ chẳng thể hơn người được. Bọn người đi trước đều là đám cao thủ nếu ta không tới kịp sợ là họ làm hỏng hết suy đoán của ta. Đi mau thôi nào!”
Thích Đạt Lai nghe vậy không khỏi làm lạ hỏi “Hỏng hết suy đoán gì kia?’
La Chấn nói “Chuyện này ta đã từng nghe qua từ đâu đó, nếu không tới sớm chẳng phải là mất hết chứng thực để suy đoán ra hay sao.” Nói rồi cả hai phi cước chạy mau về phía trước.