Đạt Thanh cười khoái trá khi thấy bọn gia đinh đã ném xuống sông tên tặc tử không khỏi vỗ tay lớn giọng nói “Xin thông cáo cho bàn dân chư vị hay, ta chẳng qua vì đại nghĩa xả thân mà trừng trị bọn lưu manh háo sắc này. Bên trong chẳng có ác ý gì, xem như tại hạ lấy công chuộc tội những ngày tháng trước kia làm phiền đến các chư vị. Tại hạ thật tâm đã biết ăn năn hối cải, việc làm xấu xa của tại hạ từng phạm phải quyết không dám tái phạm lần nữa. Mong chư vị bằng hữu Lâm Ấp Phố đại hà ân xá cho. Việc trừng trị đám tặc tử dâm ô này như là khởi đầu cho lời nói như đinh đóng cột của tại hạ, các chư vị chiếu cố cho” Hắn vừa nói vừa chấp tay vái tứ phương, tiếng hò reo hưởng ứng náo nhiệt càng làm hắn hứng thú cười sảng khoái.
Thích Đại Pháp quay sang Lê Hiểu Bình nói “Thế ra hắn ta là người tốt hay người xấu.”
Lê Hiểu Bình lắc đầu nói “Ta có biết gì hơn đâu, chắc hắn ta muốn cải tà quy chính làm chút việc đại nghĩa đó mà.”
Thích Đại Pháp định nói nữa, tự nhiên hai tròng mắt trợn ngược hừ lạnh một tiếng. Lê Hiểu Bình thấy lạ đưa mắt nhìn theo hắn nhận ra hai người Võ, Đinh đi tới. Hai người vẻ mặt đờ đẫn, mắt nhắm mắt mở ngáp dài, Võ Danh vừa đến gần đã buột miệng hỏi “Chuyện quỷ sứ gì xảy ra ở đây vậy? Ồn ào chết đi được! Bọn ta không sao ngủ nổi.”
Lê Hiểu Bình liền nói “Bọn đệ vừa đến đây chưa biết rõ thực hư đã xảy ra chuyện gì trên lầu thuyền đó.”
Gã vừa nói dứt lời thì đã thấy tên thứ tư bị ném xuống sông, một tiếng ‘bõm’ vang vọng đến, Võ Danh thấy vậy không khỏi khó chịu nói “Bọn chúng làm trò ma quỷ gì thế? Sao không có lấy người nào ra ngăn chuyện này lại.”
Lê Hiểu Bình lắc đầu nói “Họ đều là đám người xấu, chỉ là người trên thuyền đó hành xử thật hơi quá mà thôi.”
Võ Danh thở dài một tiếng nói “Chẳng phải là ỷ mạnh ức hiếp người hay sao, xem qua đã thấy chướng mắt rồi.”
Đinh Lỗ lắc đầu nói “Chuyện thiên hạ chớ xen vào làm gì mà rước họa vào thân, đại họa sau lưng còn chưa rức bỏ được. Kết quả tốt xấu ra sao còn chưa hay biết, quản thêm chuyện phiền phức làm gì.”
Lê Hiểu Bình nghe vậy rất lấy làm hợp ý mình, mấy tháng qua gã trải qua không ít chuyện mơ hồ, tự dưng rước vào người lắm phiền toái nghĩ tới đã mấy phần thấm thía. Chuyện trước mắt bất quá đều là từ bọn bất hảo tự chuốc lấy, không có gì phải đáng trách cả, liền nói “Đinh lỗ huynh nói phải lắm, chúng ta còn không ít chuyện trước mắt chớ rước thêm phiến toái vào người. Bọn người đó nghe đâu đều là phường bất lương dâm ô, bị như vậy là đáng lắm rồi.”
Vừa lúc tên thứ tư bò lên bờ, miệng mếu máo kêu khổ, xô đám đông mà chạy đi. Đám đông dân chúng hò nhau vỗ tay giễu cợt không ngớt. Đạt Thanh lúc đó vẫn đứng yên vị trên lầu thuyền, thấy đám đông hô hào mấy phần hưởng ứng nghĩa cử của mình, không khỏi đắc ý lớn giọng nói tiếp “Từ nay Đạt Thanh ta tới đâu thấy kẻ xấu, làm xằng làm bậy quyết không tha thứ. Bốn tên vừa rồi là tấm gương cho kẻ khác mà tránh xa việc xấu vậy!” Nghe hắn nói đám đông lại đồng thanh hưởng ứng, vỗ tay tán dương. “Tốt quá, tốt quá rồi, Đạt công tử muôn năm…!”
Đạt Thanh chấp tay nói “Cảm tạ mọi người hưởng ứng nghĩa cử của tại hạ, mong từ nay Lâm Ấp Phố phát triển thịnh vượng, người dân ra đường không sợ phường bất hảo, nhà cửa không sợ kẻ trộm chó bắt gà, thiếu nữ không sợ đám lưu manh trêu ghẹo làm phiền. Tấm gương cho ai có tấm lòng nghĩa hiệp giúp bá tánh mà trượng nghĩa, tự nhiên đều là bằng hữu của Đạt Thanh này, chẳng phải như vậy tại hạ được tiếng thơm lây hay sao!”
Võ Danh hừ lạnh một tiếng nói “Cái tên tiểu tử này ăn nói khí khái lắm nhưng coi bộ dạng của hắn thì không đáng tin chút nào.”
Lê Hiểu Bình gật đầu nói “Tiểu đệ nghĩ như huynh vậy, đệ còn thấy hắn rất quen nữa.”
Đinh Lỗ hỏi “Đệ quen hắn hay sao?”
Lê Hiểu Bình hôm đó thấy Đạt Thanh ăn mặc rách rưới, bẩn thỉu. Bây giờ thấy trang y hắn khác hoàn toàn, xem qua không khác một vương tôn công tử bao nhiêu. Đương nhiên là không dám nhận bừa chỉ ngờ ngợ trong lòng mà thôi, nghe Đinh Lỗ hỏi chỉ gật đầu khẽ không mấy chắc chắn, gã quay ra nói chuyện khác “Chúng ta quay về khách quán nghĩ ngơi sáng mai còn dậy sớm tìm thuê một con thuyền đi về phương bắc, chắc không phải là chuyện dể dàng gì đâu. Chúng ta về thôi vậy!”
Cả bọn nghe gã nói đều gật đầu tán thành quay về khách quán. Trên lầu thuyền vừa lúc nghe tiếng đàn gãy ‘tịch tình tang’, tiếng đàn nhịp phách trầm ổn mơ hồ vang lên réo rắc thê lương, lúc sau tiếng hát cất lên hẳn nhiên là từ một vị cô nương thanh giọng tuyệt mỹ trong vắt, véo von hòa quyện. Cả bốn không khỏi há hốc miệng lặng yên đứng nghe, đám dân chúng còn đứng quanh trên bờ đều lặng thinh không có lấy một tiếng nói, nghe hát mà say mê.
Lúc sau tiếng nhạc thay nhịp, một người bộ hành xem chừng là phường thương buôn bật tiếng nói lớn“Chẳng phải đó là Trúc My Nữ đệ nhất ca kỹ ở cố đô Indraphura đó sao!”
Đám đông nghe nói vậy không khỏi xô đẩy lấn lên trước “Đúng rồi, đúng rồi! Đúng là nàng rồi, danh bất hư truyền, quả nhiên nghe nói không bằng tận tai nghe thấy, hay quá.”
“Sao nàng ta lại đến đây!”
Cả bọn Lê Hiểu Bình không khỏi tò mò đứng lại xem. Quả nhiên tiếng đàn, giọng hát của người có cái tên Trúc My Nữ đó thật lợi hại, không khỏi nghe qua mà đê mê khoái lạc. Võ Danh ngạc nhiên nói “Không ngờ lại có một nhân vật như vậy. Không thể tả hết lời được. Thật là tuyệt đĩnh âm nhạc, chỉ không biết mặt mày nàng ta như thế nào.” Y định thần lấn vào đám đông hỏi kỷ xem, không ngờ đám đông như điên cuồn chen lấn lên trước mà chẳng để ý gì đến người bên cạnh, y không khỏi giận dữ quát ‘Đám người khốn kiếp này, ít ra phải nhường cho ta một chỗ mới phải chứ!” Còn cố chen vào trong thì Đinh Lỗ nắm vai kéo y lại nói “Lúc này đệ còn tơ tưởng hảo đến chuyện không đâu đó hay sao. Chúng ta còn phải nghĩ ngơi sớm, sáng ra phải tìm thuyền mà rời khỏi đây sớm, chậm một ngày thôi lão Cao Thần đuổi tới kịp thì không khỏi phiền toái to, lúc đó đệ tha hồ mà nghe ca hát”
Nghe y nhắc đến chuyện quan trọng trước mắt không khỏi chửng hửng thờ dài một tiếng tiếc nuối. Cả bọn đành quay về khách quán.
Trời vừa hừng sáng cả bọn Lê Hiểu Bình đã thức dậy sớm, cơm nước rồi lập tức ra bến cảng tìm hỏi đi nhờ thuyền buôn lên phương bắc. Quả nhiên không dễ chút nào, hỏi thăm hết đám thương buôn đến bọn khuân vác thuê trong cảng đều nghe nói cả tháng nay không có bất cứ một con thuyền buôn nào xuất bến đến Đại Việt cả. Còn nghe thương cảng Vân Đồn [phía đông vịnh Hạ Long] lớn nhất của Đại Việt bế quan tỏa cảng trước đó đã mấy tháng, chỉ là không biết bên trong có nội tình gì, phần nhiều vẫn là thông tin Chiêm Thành sắp bắc chinh đã ảnh hưởng đến các cảng biển ở phương bắc, ngay đến các tàu thương buôn đến từ ngoại quốc cũng không qua lại Đại Việt nữa.
Suốt sáng cả bọn chia nhau dò hỏi kết quả đều chẳng có còn thuyền nào đến Đại Việt cả. Võ Danh bực bội nói “Lý nào lão Trưởng Cục Chi Hậu họ Lê đã bế quan tỏa cảng thông thương với bên ngoài rồi sao, chuyện này không đơn giản chút nào. Từ trước đến giờ ta chưa nghe đến chuyện cảng Vân Đồn phong tỏa bao giờ cả.”
Đinh Lỗ lại nói “Chắc bên trong có nguyên nhân, chúng ta không nên vội bàn đến. Hận nổi là chuyện xấu trước mắt chúng ta không giải quyết ngay được mà thôi. Không có thuyền thì biết làm sao cho ổn thỏa được!”
Võ Danh thở dài nói “Ít nhất phải có vài gian thương buôn bán qua lại chứ? Chẳng phải trước giờ đều có chuyện này hay sao! Chỉ là họ sợ chúng ta là người ngoài nên chưa dám để lộ mà thôi.”
Đinh Lỗ gật đầu nói “Đúng là có chuyện đó, nhưng ta nhất quyết không thèm đi mấy con thuyền gian buôn đó đâu.”
Lê Hiểu Bình nghe cả hai nói chuyện không khỏi rầu rĩ nói “Nghe hai huynh nói chắc rằng Đại Việt đã sắp sẵn kế sách chống quân Chiêm đánh tới, vì vậy mới cho bế quan tỏa cảng không thông thương với bên ngoài.”
Võ Danh, Đinh Lỗ cùng gật đầu ‘Ta nghe nói trận này quân Chiêm rất chú trọng đến tàu thuyền, e rằng là có liên qua đến chuyện này. Đại Việt hẳn đã biết chuyện này nên mởi tỏa cảng tứ sớm như vậy. Lần đầu tiên lão Trưởng Cục Chi Hậu Lê Quý Ly đốc chiến, chắc chắn muốn dùng thủy chiến đánh một trận sống mãi với Chế Bồng Nga đây. Hừm, chiến tranh nói ra chẳng tốt đẹp gì, cái gì liên quan đến việc đại sự quốc gia chúng ta nhất quyết không thèm dây vào. Chỉ là vì dân dốc sức, hai ta lần này đành làm trái ý muốn mà quay về trấn Thanh Đô nhậm chức ở đó quyết sống chết với quân Chiêm một trận. Hừ, chuyện này không ổn chúng ta lại phải đi đường bộ thôi vậy.”
Cả bọn nghe đến không khỏi than ngắn thở dài.
Cả bọn chia nhau ra hỏi thăm lần nữa, đến tận trưa mới quay lại khách quán.
Trên đường quay lại khách quán, cả bốn thấy không khí có chút khác thường, đám dân chúng đi đường vô tình hay hữu ý luôn để mắt đến cả bốn. Đi được một lúc quả nhiên thấy một toán người hơn ba, bốn mươi người, kẻ mang gậy, kẻ mang đao ngắn chạy đến vậy cả bốn lại. Một tên trong bọn cười hả hả hất hàm về phía bốn người nói “À, đi tìm mãi, rốt chúng lại ở đây!” Nói rồi trỏ tay vào Thích Đại Pháp “Chính cái tên trọc này, bọn ta nhìn qua là nhận ra ngay. Đêm qua hắn vào Hồi Xuân Lâu chọc ghẹo tỷ muội của chúng ta đó.”
Hai người Võ, Đinh rõ ràng là không hay biết gì đến chuyện này, nghe nói chỉ biết trầm mặt khó hiểu, chỉ hai người Thích, Lê là biết rõ nhất không khỏi kêu khổ. Thích Đại Pháp cáu bực khi thấy gã người thô kệch, tướng mạo dữ dằn vừa nói vừa trỏ tay vào mình cười cợt nhã, không khỏi hăng tiết nói “Đã vậy các người muốn gì!”
“Đúng là tên trọc đó rồi, huynh đệ xông lên đánh cho hắn một trận nào!” Một tên trong bọn hò hét lao đến.
Chợt Đinh Lỗ đưa tay ngăn lại nói “Các vị có gì nhầm lẫn bên trong hay không, hắn rõ ràng là người xuất gia, tại sao lại đến nơi đó được chứ!”
Một tên trong bọn hắng giọng nói “Chính vì thế mà bọn ta mới dễ dàng nhận ra hắn. Hắn cùng một tên tiểu tử nữa đến Hồi Xuân Lâu bọn ta gây chuyện, đã không biết điều còn giở quẻ trêu chọc tỷ muội bọn ta. Đã đắc tội đến người Hồi Xuân Lâu thì chẳng có mấy ai thoát được đâu.”
Võ Danh, Đinh Lỗ đưa mắt nhìn hai người Thích, Lê không khỏi bật cười dài, Võ Danh ôm bụng nói “Ha ha ha trên đời còn xảy ra chuyện quỷ sứ đó nữa kia đấy, một tên tiểu tử tới đó còn chấp trước bỏ qua được. Còn cái tên đầu trọc đến đó làm gì? Đã thừa biết ngươi đã truật xuất khỏi chùa, phá giới thành dân nhưng không đến nổi bức bí quá mức mà tới nơi đó chứ!” Võ Danh vừa ôm bụng vừa cười nấc, Thích Đại Pháp thấy y ra ý trêu chọc mình không khỏi giận dữ mắng “Ngươi cười cái gì? Ta đến đó thì đã sao!”