Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 101: Ngựa Lành Chữa Thành Ngựa Què



Tên lính dẫn cả bọn đi vào căn nhà ngục, ở bên trong có bốn cửa hầm đi xuống tầng ngục dưới lòng đất. Tên lính mở cánh phía bên trái, cửa thứ hai, Chế Vân nháy mắt ra hiệu cho Lê Hiểu Bình cùng Võ Danh theo mình xuống dưới, còn hai người Thích, Đinh, cầm đèn lồng cùng đám tỳ nữ đợi bên ngoài.
Bên trong thất ngục âm u, lạnh lẽo đến thấu xương, hai bên tường chỉ có gắn một chảo đèn dầu, Võ Danh khẽ thở dài nói “Mẹ kiếp, chỗ này mà để cho người ở hay sao!”
Tên lính dẫn đường nói “Mời công chúa điện hạ, y ở căn phòng phía trước.”
Cả bốn người giật thót mình khi nghe một tiếng quát lớn “Bọn người thối tha các ngươi, sao còn chưa mang rượu thịt đến đây cho ta. Đã quá mấy canh giờ rồi!”
Lê Hiểu Bình nghe ra đã biết đó là tiếng của Cao Bát thì bật cười nói “Bát đại ca đệ tới đây!”
Cao Bát nghe tiếng Lê Hiểu Bình cũng bật cười hô hô nói “A, phải Lê tiểu đệ đấy không?
Lê Hiểu Bình nói “Chính đệ đây!”

“Làm sao đệ tới đây được?”
Cả bọn đi đến trước cửa soi đuốc vào bên trong thấy một người, tóc để xõa quá vai, râu ria xồm xoàm, miệng cười hí hửng kéo cửa sắt đánh rầm rầm, Lê Hiểu Bình quay sang tên lính nói “Mau mở cửa đi!”
Tên lính nghe vậy thì ấp úng nói “Không được…!Tướng quân…! Đã ra ng..h...i…ê…m…!” hắn chưa nói dứt lời thì nghe ‘bụp’ một tiếng, đã gục xuống sàn lúc nào rồi. Thì ra Chế Vân đã đánh ngất hắn, nàng đưa tay phủi phủi hất hàm nói với Võ Danh “Ngươi mau lấy chìa khóa mở cửa ra đi! Nhanh lên, không còn kịp nữa đâu.”
Cao Bát nghe nói vậy thì ngạc nhiên hỏi “Có chuyện gì vậy?”
Lê Hiểu Bình đáp “Bọn đệ tới cứu đại ca đây!’
Võ Danh mở cửa sắt buột miệng thúc giục “Huynh đệ đi mau thôi!”.
Qua ánh đuốc sáng rực, ánh mắt Cao Bát thình lình sáng rỡ, râu ria dựng ngược, trong dáng vẻ không còn lãng tử như trước nhưng thập phần vẫn thói nào tật đó. Thì ra y vừa nhìn thấy Chế Vân đã nhận ngay ra vị cô nương mấy tháng trước trên núi Phu Pha Phong, thấy Chế Vân hừ lạnh thì cười hê hê nói “Hóa ra là vị độc nhãn cô nương, ha ha vẫn xinh đẹp như ngày nào.”
Chế Vân sẩm nét mặt nói “Ngươi còn nói bậy bạ ta quyết cắt lưỡi chó ngươi!”
Cao Bát chẳng mảy may để ý đến lại cười khanh khách nói “Ha ha vị công chúa vẫn nóng tính như trước, lý nào ta nói không đúng hay sao.”.
Võ Danh hừ giọng nói “Vị huynh đệ này ăn gan hùm hay sao mà dám nói những lời như vậy với công chúa điện hạ.”
Lê Hiểu Bình thở dài nói “Bát đại ca đừng nói bậy nữa, chúng ta mau đi thôi!”
Cao Bát nghe ra thì thập phần ngạc nhiên bước theo cả bọn ra ngoài, mắt vẫn nhìn Chế Vân chằm chằm “Lý nào ta trong ngục lâu ngày lại ù tai nghe nhầm, sao đệ lại thân mật với công chúa nước Chiêm Thành đến như vậy, còn nói ta bậy bạ nữa!”
Lê Hiểu Bình đi bên cạnh nghe vậy thì khẽ nói “Nhờ công chúa chúng đệ mới vào đây cứu đại ca ra được đó, đại ca không mau đa tạ.”
Chế Vân đi trước nghe vậy nhạt giọng nói “Ta chẳng cần tên khốn đó cảm tạ đâu, hừm…! Ngươi còn dám nhìn ta, ta móc mắt chó ngươi ra đó.”
Nói rồi bước nhanh ra ngoài, Cao Bát ngơ ngát nhìn theo, miệng mỉm cười. Cả bọn ra ngoài cửa hầm thì đã nghe tiếng Đinh Lỗ nói “Không xong rồi!”

Chế Vân nghe vậy liền quắc mắt nhìn ra phía cửa “Bên ngoài đã có chuyện rồi phải không?”
Cả bọn vội chạy ra ngoài, nhìn ra phía cửa, quả nhiên xung quanh nhà giam đều bị quân Chiêm vây kín, đèn đuốc sáng rực. Đừng hàng đầu là trấn chủ Ma Lang Nha, phó trấn Chế Pháp, quản đốc sư Tề Đàm. Chế Vân đứng bên trong nhìn ra thở dài nói “Đúng là không xong rồi, các người cứ ở yên đấy ta ra ngoài xem sao!” Nói rồi bước ra ngoài cùng mấy tỳ nữ. Ma Lang Nha, Chế Pháp, Tề Đàm vừa thấy nàng đi ra liền cúi đầu thi lễ, Chế Pháp cười nói “Thuộc hạ không biết công chúa cũng đến đây!”
Chế Vân khó chịu hừ giọng nói “Các ngươi đến đây có chuyện gì?”
Chế Pháp cười khổ nói “Thuộc hạ nghe báo có người đột nhập thất ngục, giả ý chỉ của công chúa tự ý xông vào. Thuộc hạ nghe nói công chúa vẫn còn ở Thủy Tinh Cốc không ngờ thấy công chúa ở đây mới biết đó là lời đồn bậy, đám người này thật là hồ đồ đáng chết.”
Chế Vân xua tay nói “Đúng là ta vừa ở Thủy Tinh Cốc, ta thấy trong người khó chịu đến đây chơi một lát lý nào các ngươi cho người theo dõi cả ta.”
Chế Pháp lắc đầu nói “Thuộc hạ đâu dám!”
Chế Vân thừa biết Chế Pháp giọng lưỡi hơn hẳn những người khác trong phiệt trấn Âm Môn, không phải dễ đối phó. Những lời y nói hoàn toàn chỉ qua loa cho xong chuyện, nàng nghĩ phải tìm mọi cách làm họ lui hết đi mới được. Nghĩ vậy nàng hừ lạnh nói “Sao lại kéo đến đây đông người như vậy, chẳng lẽ lại có thích khách nữa hay sao?” Nàng vừa nói vừa sải bước đến cạnh Ma Lang Nha nắm tay lão nói “Lão sư gia cùng quản đốc sư đến đây không lý nào lại có ý khác!”
Ma Lang Nha từ trước đến giờ dạy võ cho nàng, đương nhiên thừa biết nàng chua ngoa, lanh lợi đến nước nào, chỉ cần mình mở miệng ra thì khó lòng đối phó nổi với nàng chỉ ậm ừ quắc mắt cho Chế Pháp tùy ý hành sự. Chế Vân thấy vậy cười hì hì nói “Lão sư gia sao lại lắc đầu, phó trấn của lão sư chẳng phải đang muốn ăn hiếp ta hay sao!”
Về vai vế Chế Pháp vừa là phó trấn Âm Môn lại là người trong hoàng thất, đương nhiên đắc tội với nàng ngoài quốc vương không ai dám tùy ý sử y. Đương nhiên là Ma Lang Nha hiểu rõ chuyện này, lão không muốn nhúng vào chuyện của hoàng thất họ Chế, chỉ rước thêm rắc rối nên một mực im lặng không nói gì. Chế Pháp nghe vậy cười khổ nói “Công chúa điện hạ nói sai rồi, thuộc hạ làm sao dám bắt nạt công chúa được chứ!”
Nói rồi phất tay ấy tên tiểu trấn mang quân xông vào nhà ngục, Chế Vân thất kinh hét lớn “ Các ngươi định làm gì đó?”
Chế Pháp lắc đầu nói “Thuộc hạ chỉ cho người vào kiểm tra bên trong một lần, nhỡ xảy ra chuyện tội phạm tẩu thoát, tội tắc trách tướng quân không dung tha, cái đầu thuộc hạ làm sao giữ được.”
Chế Vân nghe vậy hắng giọng nói “Toàn lấy lời bắt bẻ ta, ta từ đó bước ra ngươi nghi ngờ ta thả tội phạm ra hay sao?”
Chế Pháp thở dài nói “Thuộc hạ không dám có ý đó.”
Chế Vân lại hét lớn “Vậy thì không cần phải vào đó làm gì!”

Chế Pháp mặc nhiên xua tay, đám tiểu trấn hiểu ý xua quân xông vào bên trong, Chế Vân không kịp ngăn lại chỉ còn biết hú dài một tiếng tức tối, dậm chân, mím môi thì nghe tiếng gió thổi vù vù, một luồng gió mạnh đột ngột ùa đến làm hất tung các lồng đèn, đuốc, nến đều tắt ngấm cả. Đám quân Chiêm hoảng loạn nhốn nháo. Một bóng người phóng vút trên không, người không có nhãn lực tốt thì không hề thấy rõ. Người này vừa cắp trong tay một người, vừa dùng chưởng lực phóng cuồng phong đến làm tắt hết đèn đuốc, xung quanh chỉ còn một màn tối đen như mực.
Ma Lang Nha thét lớn “Là ai?”
Nói rồi lão cùng Chế Pháp phi thân đuổi theo cái bóng vừa bay ngang qua đó.
Tề Đàm ra lệnh cho quân đánh lửa đốt đuốc, y còn luống cuống thì cả người co rúm lại ngã vật xuống đất, thì ra Chế Vân chớp thời cơ điểm y một huyệt. Cho dù y võ công cao cường cũng không kịp đề phòng. Đám Chiêm binh nhìn quanh thì thấy mấy chục tên lính đã vong mạng, thấy chủ tướng cùng công chúa nằm ra đất thì thất kinh chạy đến bảo vệ không dám khinh xuất.
Một toán quân cẩm y phủ đưa cán đến khiên Tề Đàm cùng Chế Vân quay về phủ, chỉ thấy ảnh mắt Chế Vân mở chừng chừng mỉm một nụ cười vui mừng. Thì ra nàng chỉ là giả vờ ngất đi mà thôi. Vừa lúc đó Ma Lang Nhà cùng Chế Pháp đã quay lại còn mang theo Chế Tống, trông vẻ mặt hắn ta thập phần kinh hãi ngơ ngơ ngẩn ngẩn như người trúng phải yêu ma mất trí. Ma Lang Nha giải huyệt đạo cho Tề Đàm, khi nhìn qua Chế Vân thì ‘hừ’ một tiếng hất hàm cho đám quan binh khiên nàng đi, còn mình đem quân chạy vào trong thất ngục. Bên trong chỉ có mấy tên tiểu trấn bất tỉnh, chạy vào trong hầm ngục không thấy Cao Bát đâu liền quát tháo quân binh đuổi theo.
Cả bọn quay về phủ ra mắt La Khải kể rõ sự tình, ai cũng lộ phần lo lắng, thì một tỳ nữ chạy vào báo công chúa điện hạ đã tỉnh lại, nghe qua ai cũng nhếch môi thở dài một tiếng. Chế Pháp cùng Ma Lang Nha thừa biết Chế Vân chỉ giả vờ bất tỉnh nghe tin đó chẳng lấy làm quan tâm, mà chỉ nhìn Chế Tống nằm trên cán đang được thần y châm cứu chữa trị. Chế Tiết thấy con trai ngây ngây dại dại thì lo sốt vó, đi qua đi lại mồ hôi vã ra như tắm. La Khải liền hỏi “Các ngươi biết hắn ta bị bệnh gì hay không?’
Chế Pháp nói “Tướng quân yên tâm! Hắn ta không bị bệnh gì cả, chỉ là hắn bị cao nhân điểm trúng huyệt đạo trên người, bọn thuộc hạ không biết cách hóa giải lại không dám tùy tiện giải bừa đành đợi thần y giải khai xong hỏi rõ hắn xem sẽ biết đã xảy ra chuyện gì. Chỉ là giải khai bằng châm cứu rất mất thời gian mà thôi, tướng quân không phải bận tâm.”
Ma Lang Nha trong lòng cũng mấy phần lơ mơ nghĩ ngợi “Người này võ công cao cường, trong chớp mắt đã biến mất không để lại chút dấu tích nào. Phải biết người này đã đạt đến cảnh giới thượng thừa, chỉ không biết là người nào!”
La Khải bật cười nói “Xem ra cái khó trong lòng ta đã được giải quyết xong nhưng chỉ phiền phức là công chúa lại dính vào chuyện này!”
Chế Pháp gật đầu nói “Không biết người này là ai, có liên quan gì đến tên Cao Bát đó hay không? Tại sao lại khống chế Chế công tử, thuộc hạ nghĩ mãi mà không hiểu nổi.”
Y vừa nói dứt lời thì thấy công chúa Chế Vân lửng thửng bước vào vẻ mặt mấy phần buồn thảm. Cả bọn thấy nàng thì thầm cười khổ chấp tay bái kiến qua loa rồi ai lại quay về việc náy. Nàng thấy bộ mặt ai cũng nặng nề lo lắng thì trong lòng cảm thấy áy náy vô cùng rầu rĩ nói “Ta xin lỗi các ngươi, không ngờ vì ta mà xảy ra chuyện như vậy!”
Chế Pháp lắc đầu miệng cười mỉm, đương nhiên từ trước đến giờ y chưa từng thấy nàng buột tiếng nói lời xin lỗi ai bao giờ, hóa ra việc này lại đắc dụng với nàng rất nhiều mới nói ra hai tiếng xin lỗi tha thiết như vậy. Việc này nói ra miệng thì đương nhiên không phải là chuyện động trời gì mà còn hữu dụng rất nhiều. Từ lúc La Khải gặp La Chấn bàn luận đã lao tâm khổ sở không biết phải xử trí Cao Bát ra làm sao, bắt người thì dễ nhưng thả người không phải dễ nếu không có lời giải thích rõ ràng thì làm sao ăn nói với thiên hạ. Y lúc này có muốn thả Cao Bát ra cũng không được, không ngờ trong đêm lại có người cứu thoát Cao Bát ra khỏi phủ đương nhiên là chuyện mừng, nhưng công chúa lại xen vào chuyện này đương nhiên ảnh hưởng đến người của hoàng thất, tin đồn công chúa điện hạ Chiêm Thành cướp ngục giải thoát nghi phạm giang hồ đem ra bàn tán thì còn mặt mũi nào. Quốc vương Chiêm Thành sẽ khó lòng bỏ qua chuyện này. Quả là chuyện tưởng thành, hóa ra ngựa lành chữa thành ngựa què, làm cả bọn có muốn cười cũng không xong mà muốn khóc cũng không được. Chế Vân thì đương nhiên không biết chuyện bên trong, nàng thấy ai cũng ra vẻ tảng lờ mình đi thì vờ vĩnh đến cạnh cáng xem qua sắc thái của Chế Tống thì hỏi “Hắn ta bị làm sao vậy?”