Trên Nhạc Dương lâu, Cốc Mộng Viễn ngồi bên chiếc bàn cạnh cửa sổ, lòng đầy bi phẫn và kinh nghiệm mới, một mình độc ẩm và mắt nhìn ra tám trăm dặm Động Đình hồ. Truyện "Giang Hồ Ký "
Khói sóng mịt mùng, thuyền bè tấp nập, trong ngàn vạn ghe thuyền thế này mà tìm kiếm chiếc Lan Châu của Ngọc Tiêu Tiên Tử Tần Linh Sương tỷ tỷ, thì khó như đáy biển mò kim.
Chàng bất giác đâm ra oán trách Trúc Kiếm Ngân Dực Lữ Vân Nhi, khi đến đỉnh Triều Vân phong báo tin đã nói không rõ ràng.
Động Đình hồ trải dài tám trăm dặm, mình phải tìm bao lâu mới xong?
Và mình cũng thật hồ đồ, tại sao lúc ấy không chịu hỏi rõ?
Cốc Mộng Viễn nghĩ tới đó, bất giác bật cười thành tiếng.
- Gia gia, xem người đàn ông kia ngồi cười một mình, có phải khùng không vậy?
Cốc Mộng Viễn giật mình, chàng biết nhĩ lực quá mạnh, mạnh đến mức nghe được tiếng lá rơi ở ngoài một trượng, nên mới nghe được tiếng nói khẽ khàng như vậy, đó chẳng thể trách người ta được.
Tuy nhiên chàng cũng thấy cô gái đã nói này quá đa sự.
Cốc Mộng Viễn bất giác lòng hiếu kỳ nảy sinh, đưa mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy một lão nhân tóc bạc và một thiếu nữ áo trắng tuổi chừng mười bảy, mười tám đang ngồi ở chiếc bàn cách mình chừng sáu thước.
Lão nhân tuy trông tuổi ngoài bảy mươi, nhưng tinh thần vẫn rất quắc thước, còn thiếu nữ áo trắng thì ngây thơ hồn nhiên, gương mặt bầu bĩnh đỏ như táo chín, mái tóc ngắn óng ả, dưới đôi mày ngài thanh mảnh là đôi mắt to long lanh, linh lợi đảo quanh như muốn nói.
Ngay khi chàng đưa mắt nhin, lão nhân tóc bạc nâng ly rượu trước mặt lên, nhìn chàng mỉm cười. Và thiếu nữ áo trắng thì thè lưỡi trợn mắt làm xấu.
Cốc Mộng Viễn bỗng thấy hết sức buồn nản, giả vờ không hiểu, tay phải nâng ly rượu lên, quay nhìn ra ngoài sông nước.
Nhưng cảnh sông nước cũng không thể khiến chàng xóa đi được tiếng nói trên lầu.
Tâm thần chàng đã phân tán, mặc dù chàng chưa từng luyện thuật phân tâm, nhưng chàng lại có khả năng phân tâm.
Đó là hoàn toàn nhờ vị ân sự học cửu uyên bác đã cho chàng quá nhiều ân huệ.
Cốc Mộng Viễn đành tạm dẹp nỗi buồn bực trong lòng, mặc cho đôi tai chán ghét đón nhận những tiếng ồn ào trên lầu.
Thế là sau khi nghe, chàng bàng hoàng sửng sốt, thật không ngờ thành Nhạc Dương này đã trở thành nơi tụ hội của các hảo hớn giang hồ tam sơn ngũ nhạc, và khốn nỗi là chàng chẳng thể không bị lôi cuốn vào cuộc thị phi này.
Cốc Mộng Viễn hết sức lấy làm khó xử, tiến thoái lưỡng nan, nếu các đại hán có vẻ là nhân vật võ lâm kia nói đúng sự thật thì tám phần mười là chàng khó thể thoát khỏi.
Thì ra Ngọc Tiêu Tiên Tử Tần Linh Sương thay đổi ngày hẹn là có dụng ý riêng, đó thật là điều đáng buồn.
Cốc Mộng Viễn nghĩ đến đây, chàng không nén được lẩm bẩm :
- Tần tỷ tỷ vì sao không nói rõ với mình mà lại làm như vậy?
Chàng muốn nghĩ tiếp nữa, bởi chàng quá tôn kính Tần tỷ tỷ nên không muốn vạch tìm lỗi lầm của nàng. Có lẽ đó chính là khuyết điểm chung và sai lầm to lớn nhất của nam giới.
Cốc Mộng Viễn chẳng phải thần thánh, đương nhiên cũng không ngoại lệ. Chàng bỗng cảm thấy lòng bực bội khôn tả, đó là tình trạng chưa từng có trong đời chàng.
Giờ đây chàng đã đổi ý, không vội đi tìm Tần Linh Sương nữa, bởi chàng tin chắc rằng Tần Linh Sương nhất định sẽ đợi chàng tại nơi đấy.
Chỉ cần mình cũng đến đó, để gọi là góp thêm phần náo nhiệt như những người kia đã nói, chắc chắn mình sẽ gặp họ.
Lúc này mười mấy chiếc bàn bát tiên trên Nhạc Dương lâu đã đầy khách, tiếng lên xuống lầu rầm rĩ.
Cốc Mộng Viễn chau mày liền liền, chàng có cảm giác bị lừa dối, không thể tiếp ngồi đây thêm được nữa, móc ra một mảnh bạc vụn đặt lên bàn, vừa định đứng lên...
Bỗng nghe tiếng bước chân rậm rịch, nơi cửa thang lầu lại xuất hiện thêm ba gã đại hán. Người đi đầu cao hơn tám thước, mặt màu tím đỏ, mày rậm mắt tròn, tai to miệng rộng, toàn thân võ phục đỏ viền vàng, tướng mạo hết sức uy vũ. Hai người đi sau cũng có chiều cao khoảng tám thước, thần thái uy mãnh, hai mắt sáng quắc, huyệt Thái Dương gồ lên cao, thoáng nhìn cũng biết chính là cao thủ võ lâm.
Ba người lên đến lầu, quét mắt nhìn quanh, như chẳng xem thực khách trên lầu vào đâu, sải bước đi về chiếc bàn nơi Cốc Mộng Viễn đang ngồi.
- Huynh đài, cho ngồi nhờ chốc lát nhé...
Đại hán đi đầu ôm quyền thi lễ với Cốc Mộng Viễn, không chờ chàng trả lời ba người đã ngồi xuống.
Ba người này thật khá hào sảng, nhưng có phần ngang tàng độc đoán, khiến Cốc Mộng Viễn đành chỉ gật đầu cười, không biết nói sao hơn.
Sau khi gọi thức ăn mang đến, ba đại hán ăn ngốn ngấu như đã đói từ lâu, thoáng chốc rượu và thức ăn đã hết sạch.
Cốc Mộng Viễn thấy vậy tuy không ngớt chau mày, nhưng lòng lại hết sức ngưỡng mộ, thật mình chẳng thể nào hưởng thụ được khẩu phúc như ba đại hán này.
- Gia gia, ba người kia như mới từ trong tù ra, trông cái vẻ tham ăn kia...
Tiếng cười lảnh lót kia lại vọng vào tai Cốc Mộng Viễn, chàng bất giác đưa mắt nhìn ba gã đại hán lỗ mãng trước mặt, lòng thầm khâm phục cô gái đa sự này ví dụ thật thích đáng.
- Thanh Nhi, ba người ấy lai lịch chẳng phải nhỏ, gia gia biết họ không phải vừa từ trong tù ra, mà là trời sinh tướng ăn như vậy.
Tiếng nói lão nhân càng khẽ hơn, nhưng Cốc Mộng Viễn vẫn nghe thấy rất rõ ràng.
- Gia gi biết bọn họ ư?
- Biết, nhưng không quen.
- Gia gia nói dối, sao lại biết mà không quen?
Lão nhân cười khà một tiếng rồi mới đáp :
- Thanh Nhi, ngươi có quen hết tất cả những người mà ngươi biết không?
Thiếu nữ có tên là Thanh Nhi cứng họng, hồi lâu không trả lời được.
Lúc này ba đại hán đã thanh toán tiền nong, chuẩn bị xuống lầu, nào ngờ họ vừa ngẩng lên bỗng thấy có người đứng ngay trước mặt cản đường.
- Ba vị lâu nay vẫn mạnh khỏe chứ? Chẳng ngờ lại gặp lão phu tại đây phải không?
Đó là một lão già tuổi trạc lục tuần, chiếc áo dài trên mình rách rưới và bẩn thỉu đến đen bóng, mái tóc rối bời như tổ quạ, mũi tẹt, miệng méo, hai chiếc tai nhỏ bé không ngừng động đậy, đôi mắt tí xíu híp lại, trông ba phần giống người, bảy phần giống quỷ.
Đại hán mặt tím như không ngờ gặp lão nhân này tại đây, thoạt tiên giật mình sửng sốt, sau đó cười ha hả nói :
- Lão bằng hữu thính mũi thật, huynh đệ chúng ta quả không ngờ mới vào Trung Nguyên đã bị lão bằng hữu bám lấy ngay, thật lợi hại...
Đoạn lại buông tiếng cười vang, tiếng cười hệt như sấm rền, khiến đại đa số thực khách đinh tai nhức óc.
- Thật không ngờ người này nội công thâm hậu đến vậy.
Lão nhân dơ bẩn như khiếu hóa chau mày tức giận nói :
- Hồ Đại Mãnh, đây không phải Thần Phong Mục Trường ở Quan Ngoại của các vị, danh hiệu Thần Phong Ngũ Mục không dọa được lão phu đâu.
Đại hán mặt tím Hồ Đại Mãnh ngưng cười, mắt sáng rực tinh quang trầm giọng nói :
- Lữ Lương, Thần Phong Ngũ Mục không bao giờ dùng danh hiệu dọa người, tôn giá sống đến chừng đó tuổi thật là uổng phí...
Đại hán mặt đen đứng bên đại hán mặt tím cười khảy, tiếp lời :
- Hồ huynh, chúng ta chẳng cần đấu khẩu với lão già này, hãy hẹn định một ngày nào đó, huynh đệ chúng ta hẳn cùng lão thanh toán dứt khoát.
Hồ Đại Mãnh gật đầu, lớn tiếng nói :
- Lữ Lương, hiện huynh đệ bọn này đang có việc bận, không thể ở đây lâu, ba ngày sau vẫn sẽ gặp nhau tại đây, hòa hay chiến tùy ở tôn giá,thế nào?
- Vậy cũng được, nhưng...
Lão nhân dơ bẩn, Lữ Lương cười hăng hắc bỏ dở câu nói, hai mắt đảo quanh nhìn toàn thân đối phương ba người.
Những thực khách trên Nhạc Dương lầu qua đối thoại của bốn người đã biết ba đại hán Tử Diện Kim Cang Hồ Đại Mãnh, Tam Tinh Thủ Chư Kiệt và Ngũ Tuyệt Thần Lý Cang, ba trong Ngũ Đại Mục Thủ ở Thần Phong Mục Trường ở quan ngoại, họ bỗng nhiên vào Trung Nguyên hẳn là có việc trọng đại gì đó.
Còn lão nhân dơ bẩn là Ngưu Đầu Quỷ Cái Lữ Lương, một trong ngũ đại cao thủ của Cái bang, vậy càng chứng tỏ sự thể không đơn giản, họ đã có hiềm khích với nhau, nhất định Nhạc Dương lầu này sẽ dậy sóng gió.
Thế nên tất cả thực khách đều tập trung ánh mắt vào bốn người, và trong ánh mắt ngập đầy trong đợi thích thú.
Họ nóng lòng mong muốn xem trận náo nhiệt này, nhưng Lữ Lương lại bằng lòng hẹn lại ba ngày sau, đó thật khiến mọi người thất vọng.
Tử Diện Kim Cang Hồ Đại Mãnh khi Lữ Lương vừa dứt lời, lập tức ôm quyền cười to nói :
- Huynh đệ bọn này xin đa tạ.
Đoạn sải bước đi về phía cửa thang lầu.
- Đứng lại.
Theo sau tiếng quát sắc lạnh ấy, một luồng tiềm lực cực mạnh đã xô đến trước ngực Hồ Đại Mãnh, buộc y phải lùi nhanh ra sau.
Hồ Đại Mãnh mắt hổ quắc lên nhìn Ngưu Đầu Quỷ Cái Lữ Lương, tức đến nỗi râu tóc dựng ngược, ngực phập phồng dữ dội, đưa tay trỏ đối phương giận dữ quát :
- Lữ Lương, huynh đệ bọn này mà không bận việc, hôm nay nhất định phải khiến tôn giá máu nhuộm tửu lầu này... Nếu còn chưa chịu tránh đường, tại hạ đành phải đắc tội đấy.
Tử Diện Kim Cang Hồ Đại Mãnh tuy đã hết sức tức giận, song vẫn cố dằn nén, không muốn động thủ gây đổ máu trên Nhạc Dương lâu này. Truyện "Giang Hồ Ký "
Ngưu Đầu Quỷ Cái Lữ Lương cười khảy :
- Hồ Đại Mãnh, Chư Kiệt, Lý Cang, ba người hãy nghe cho rõ đây. Nhạc Dương lâu không phải như Trường Bạch Sơn, nếu lão phu mà còn để cho ba ngươi thoát thân khỏi đây thì còn có thể đứng trong võ lâm Trung Nguyên chăng?
Hồ Đại Mãnh giật mình, vừa định đáp lời, đại hán mặt đỏ Ngũ Tuyệt Thần Lý Cang tự nãy giờ chưa lên tiếng, bỗng cất bước tiến tới :
- Lữ Lương, tránh ra.
Đồng thời tay phải năm ngón vươn ra, nhanh như chớp giật chộp vào vai trái Lữ Lương.
Cốc Mộng Viễn thấy vậy liền thầm nhủ :
- Thủ pháp người mặt đỏ này xem ra khá giống thủ pháp Khổn Long Thần Trảo trong lời đồn đại, hẳn là võ công chẳng kém. Nhưng chẳng rõ Ngưu Đầu Quỷ Cái Lữ Lương thân thủ ra sao, có tránh được một trảo lợi hại này của người mặt đỏ hay không?
Chỉ thấy Ngưu Đầu Quỷ Cái Lữ Lương cười hăng hắc, tay phải vung lên, hai ngón trỏ chớp nhoáng điểm vào mạch môn huyệt nơi cổ tay phải của Ngũ Tuyệt Thần Lý Cang.
Chiêu này là dĩ công chỉ công, khiến Ngũ Tuyệt Thần Lý Cang bắt buộc phải rụt tay thoái lui.
- Thủ pháp khá lắm, nhưng rất tiếc là đã chọn lầm đối tượng... hắc hắc... hắc hắc...
Ngưu Đầu Quỷ Cái Lữ Lương trong tiếng cười khảy, một chiêu bức lùi Ngũ Tuyệt Thần Lý Cang, đồng thời tay trái cũng bổ nhanh ra hai chưởng.
Hai chưởng này xem rất tầm thường, nhưng thật ra lại ngầm chứa nội lực ngàn cân.
Ngũ Tuyệt Thần Lý Cang hai tay chập lại, lách người đẩy ra, tránh qua một chưởng, đón tiếp chưởng thứ nhì.
Sau sự va chạm im lìm, Ngũ Tuyệt Thần Lý Cang bật lùi một bước.
Tử Diện Kim Cang Hồ Đại Mãnh thấy vậy chau mày, y đã nhận thấy Lữ Lương nội lực thâm hậu, mình ba người nếu một chọi một hẳn không phải là địch thủ, trừ phi...
- Lữ Lương, nếu tôn giá còn không biết điều, huynh đệ bọn này bắt buộc phải liên thủ đối phó đấy.
Hồ Đại Mãnh chẳng hổ là người thẳng thắn, trước khi liên thủ giáp công Lữ Lương đã lên tiếng báo rõ.
- Vậy càng tốt, lão phu đỡ phải vất vả tốn công mất sức.
Dứt lời, song chưởng đã vung lên chia đều ra tấn công Hồ Đại Mãnh và Lý Cang.
Trên tửu lầu diện tích đã hẹp, lại nhiều bàn ghế choáng chỗ, đôi bên cách nhau chỉ hơn một thước, Lữ Lương bất thần xuất thủ với dụng tâm là buộc đối phương hai người phải nghênh tiếp, không sao kịp né tránh.
Hồ Đại Mãnh tuy trông bề ngoài thô mãnh hào phóng, nhưng lòng khá tinh tế, biết rõ nội lực của mình kém hơn đối phương, đương nhiên đâu dại gì nghênh tiếp.
Thế nên y lẹ làng nháy mắt với Lý Cang, và quát :
- Tránh.
Chẳng những hai người cùng lúc né tránh thế công của Lữ Lương, mà cả Tam Tinh Thủ Chư Kiệt cũng nhanh nhẹn lách sang bên.
Thế là chưởng lực của Lữ Lương đều rơi vào khoảng không, và hai luồng chưởng lực ấy chẳng chút dung tình xô thẳng đến Cốc Mộng Viễn.
Ngưu Đầu Quỷ Cái Lữ Lương giật mình, ba người trong Thần Phong Ngũ Mục cũng hoảng kinh, nhưng họ đều lòng có mà sức chảng đủ, không còn ra tay cứu kịp.
Bỗng có tiếng thảng thốt vang lên :
- Gia gia...
- Lữ Lương, ngươi thật quá lộng hành...
Trong tiếng quát vang, một bóng người lướt đến nhanh như cắt.
Nhưng Cốc Mộng Viễn vẫn điềm nhiên ngồi cười tủm tỉm, như chưa hề hay biết hai luồng chưởng lực hung mãnh của Lữ Lương đã sắp trúng vào mình.
- Tiểu bằng hữu tránh mau.
Bóng người lướt nhanh đến lăng không xuất chưởng và quát to, nhưng đã muộn, người đã bị chưởng lực đẩy ngã, nhưng điều lạ là người bị ngã không phải bay ra ngoài cửa sổ, mà là lùi ngược về phía bóng người lướt đến.
Đó là điều hết sức bất ngờ đối với mọi người, nhất là lão nhân lướt đến xuất thủ tiếp cứu, bắt buộc phải chững người hạ xuống đất.
Tiếp theo là tiếng bàn ghế chén đĩa rơi loảng xoảng. Ngưu Đầu Quỷ Cái rơi ngã chỏng gọng trên một chiếc bàn phía sau hơn trượng, thức ăn dính đầy mình mẩy, chén đĩa vỡ nát đầy sàn lầu.
Cốc Mộng Viễn vẫn thản nhiên ngồi yên, vẫn tủm tỉm, vẫn cầm ly rượu trên tay...
Ngay lập tức, tất cả ánh mắt đều hướng về chàng.
Ngưu Đầu Quỷ Cái đứng phắt ngay dậy, buột miệng kêu lên :
Lão nhân tóc bạc sải bước trở về chỗ ngồi, nhìn thiếu nữ áo trắng lắc đầu nói :
- Gia gia thật không nhận ra được, tuổi trẻ như y mà võ công lại cao thế này.
Kinh ngạc, hâm mộ, kính phục, hoài nghi, cảm thán... tất cả đều nhắm vào Cốc Mộng Viễn.
Cốc Mộng Viễn tảng lờ. Chàng nghĩ đến xem nàng còn giả vờ được bao lâu nữa?
Sở dĩ ta ở lại cũng chính vì phát hiện ra nàng cũng có mặt tại đây, hẳn nhiên là nàng phải đến giãi bày với ta, lẽ ra nàng không nên...
Nhất định nàng sẽ đi đến, chắc chắn như vậy, chỉ cần nàng...
Không sai, Cốc Mộng Viễn đã đoán đúng, lúc này có một người đi về phía chàng, nhưng rất tiếc đó không phải là người chàng mong muốn.
- Tiểu tử, vừa rồi chính là ngươi đã giở trò phải không? Lão phu quả thật không ngờ hôm nay lại lật thuyền trong mương rạch... Truyện "Giang Hồ Ký "
Thì ra người ấy là Ngưu Đầu Quỷ Cái Lữ Lương.
Cốc Mộng Viễn vốn đã rất bực mình và đang nghĩ đến chuyện riêng, nghe vậy ngẩn người hỏi :
- Các hạ nói gì vậy?
Ngưu Đầu Quỷ Cái trợn mắt :
- Tiểu tử, người ngay không làm chuyện mờ ám, ngươi chớ vờ vĩnh ở trước mặt lão phu.
Cốc Mộng Viễn nhướng mày cười khảy, thầm nhủ :
- Lão bảo ta vờ vĩnh thì ta vờ vĩnh đến cùng, đằng nào thì lúc này mọi người cũng đều nhàn rỗi vô sự, để xem lão ta làm gì được ta cho biết.
Đoạn bèn trầm giọng nói :
- Tại hạ ngồi đây không hề động đậy, các hạ nói năng bừa bãi thế này phải chăng định tâm gây sự với tại hạ?
Ngưu Đầu Quỷ Cái tức giận quát :
- Tiểu tử, ngươi cậy vào một thân cương khí dám khinh thường tiền bối võ lâm hả?
Ngưu Đầu Quỷ Cái rõ là hống hách, lại dám tự cho mình là tiền bối võ lâm, khiến Cốc Mộng Viễn hết sức lấy làm nực cười, bèn vờ đanh mặt nói :
- Các hạ đừng giở trò kẻ cả, các hạ chưa xứng đáng là bậc tiền bối của tại hạ đâu.
Trong khi nói chàng liếc nhanh về phía người mình đang mong đợi, nhưng liền tức chau chặt mày.
Ngưu Đầu Quỷ Cái lúc này hết sức ngượng ngùng, y chẳng tin vừa rồi không phải do thiếu niên này giở trò quái quỷ, nhưng khổ nỗi lại không có chứng cứ cụ thể.
Khi nghe Cốc Mộng Viễn khinh miệt mình không xứng đáng là bậc tiền bối, y liền viện vào lý do ấy sầm mặt quắc mắt quát :
- Lão phu tuổi tác ít ra cũng cao hơn ngươi gấp hai lần, và qua cầu cũng nhiều hơn ngươi đi đường, sao lại không kể được là tiền bối của ngươi hả?
Ngưu Đầu Quỷ Cái buông tiếng cười hăng hắc quái dị, nói tiếp :
- Tiểu tử, ngươi thật ra là môn hạ của ai? Danh tánh là gì? Nếu bậc tiền bối của ngươi là người lão phu quen biết thì hôm nay lão phu buông tha cho ngươi...
Cốc Mộng Viễn tâm sự trùng trùng, càng nghe càng bực mình bởi giọng điệu kẻ cả của Ngưu Đầu Quỷ Cái. Chỉ thấy cgmắt rực tinh quang, mày kiếm nhướng cao, buông tiếng cười khảy, vừa định trút nỗi buồn bực vào vị cao thủ Cái bang này, bỗng chàng phát hiệnđôi mắt long lanh mà mình mong đợi đang với vẻ thắc mắc và không hài lòng nhìn mình, bất giác thở hắt ra một hơi dài, cố nén lửa giận trong lòng, bèn làm ra vẻ ngờ nghệch và ngơ ngác khoát tay nói :
- Ba người kia đã trốn hết rồi, các hạ còn ở đây nhùng nhằng sẽ không đuổi kịp nữa.
Ngưu Đầu Quỷ Cái nghe vậy mới sực nhớ là mình đang đòi lại mối thù xưa ởbọn mục thủ của Thần Phong Mục Trường, liền quay phắt lại hìn, quả nhiên ba người kia đã mất dạng từ bao giờ.
Ngưu Đầu Quỷ Cái tức tối quát :
- Hay cho bọn khốn kiếp kia, lão khiếu hóa xem các ngươi trốn đâu...
Chưa dứt lời người đã phóng qua cửa sổ đi mất dạng.
- Trả tiền... trả tiền lại đây... lão khiếu hóa đâu thể ăn quỵt.
Phổ kỵ vừa thấy Ngưu Đầu Quỷ Cái bỏ đi qua cửa sổ liền vội cắm đầu cắm cổ chạy về phía thang lầu, vừa chạy vừa la bải hải, khiến thực khách trên lầu cười ầm lên.
Cốc Mộng Viễn lắc đầu thở dài, thầm nhủ :
- Có gì đáng cười kia chứ? Đâu phải người võ lâm là có thể ăn uống không trả tiền.
Nghĩ vậy chàng liền lớn tiếng gọi gã phổ kỵ lại, đưa cho một nén bạc quan, thanh toán tiền ăn uống cho Ngưu Đầu Quỷ Cái.
Hành động ấycủa Cốc Mộng Viễn lập tức đổi lại nhiều ánh mắt kính phục, và đương nhiên cũng có nhiều người cho chàng là vớ vẩn lo chuyện bao đồng.
Cốc Mộng Viễn hành động như vậy chẳng qua vì bực tức trước thái độ vui trên đau khổ người khác của thực khách, còn như khâm phục hay mỉa mai, chàng chẳng chút bận tâm.
Tuy nhiên chàng nhận thấy vở tuồng này đã diễn đến mức tương đối rồi, người kia có lẽ chẳng thể không ra mặt được nữa.
Cốc Mộng Viễn lại liếc mắt nhìn về phía người đang mong đợi, kết quả khiến chàng hết sức kinh ngạc và hoài nghi, ánh mắt kia sao lại xa lạ thế nhỉ?
Nàng... lý do gì lại khiến nàng phải giả vờ thế này?
Chàng chau mày trầm tư, cố hết sức suy nghĩ, định tìm ra một lý do thích đáng.
Ngay khi ấy một người khác lại sải bước về phía chàng :
- Hành động vừa rồi của thiếu hiệp thật khiến lão ô hết sức bội phục, có tài mà không phô trương, lấy đức báo oán, người thường khó thể làm được. Lão ô có ý với cao, được quen với thiếu hiệp, được chăng?
Cốc Mộng Viễn nghe tiếng đã biết đó chính là lão nhân mặt đầy chính khí, gia gia của thiếu nữ áo trắng, vội đứng lên ôm quyền thi lễ và cười nói :
- Lão nhân gia, xin mời ngồi.
Lão nhân mỉm cười ngồi xuống, vuốt râu nói :
- Lão ô là Sài Kiện, các vị bằng hữu hiếu sự gọi lão ô là Tây Sơn Tiều Tẩu, thật ra đây chỉ là uống được chút hư danh mà thôi.
Bốn chữ "Tây Sơn Tiều Tẩu" vừa lọt vào tai, Cốc Mộng Viễn lập tức rúng động cõi lòng.
Chàng nhớ đến trên quyển Võ Lâm Điểm Tướng Lục đã lấy từ trên người Khô Ma Tư Mã Quân, lão nhân xuất thân từ phái Côn Luân và hiện nay có bối phận cao nhất trong phái này đã được liệt vào một trong mười đại cao thủ trong giới chính phái.
Không chờ Cốc Mộng Viễn trả lời, Tây Sơn Tiều Tẩu Sài Kiện lại nói :
- Dám hỏi thiếu hiệp tôn tính đại danh?
Cốc Mộng Viễn bởi đã biết lai lịch của lão nhân này, lập tức hết sức cung kính đáp :
- Vãn bối Cốc Mộng Viễn, người của Thiên Đài.
Tây Sơn Tiều Tẩu thoáng biến sắc mặt nói :
- Thiếu hiệp là người của Thiên Đài ư?
Cốc Mộng Viễn thấy Tây Sơn Tiều Tẩu thần sắc khác lạ, bất giác sinh nghi hỏi lại :
- Vâng, chẳng hay lão nhân gia hỏi chi vậy?
Tây Sơn Tiều Tẩu cười :
- Bệnh Tử Đồ Nho Hiệp Cốc Dương ở Thiên Đài với thiếu hiệp có quan hệ thế nào?
- Theo gia phụ cho biết, tiên tổ phụ là Cốc Dương...
Tây Sơn Tiều Tẩu cười tin tưởng :
- Thảo nào mà thiếu hiệp có thân thủ như vậy.
Nhưng Cốc Mộng Viễn lại ngơ ngẩn lắc đầu :
- Gia phụ không hề luyện võ, và... khi gia phụ cho vãn bối biết danh úy của tiên tổ phụ, cũng không hề nói tiên tổ phụ là người trong võ lâm. Nên tiên tổ phụ có đúng là người mà lão nhân gia đã nói đến hayko, vãn bối không sao khẳng định được.
Tây Sơn Tiều Tẩu mỉm cười :
- Lệnh tôn phải chăng là Cốc Hầu gia đang giữ chức Tổng đốc Vân Quý?
- Theo lời Cốc thiếu hiệp, Cốc Dương đại hiệp đã qui tiên rồi ư?
Cốc Mộng Viễn đứng cung kính đáp :
- Vãn bối ra đời không lâu thì gia tổ đã tạ thế...
Giọng chàng ngập ngừng đầy bi thương.
Tây Sơn Tiều Tẩu gật đầu tiếp lời :
- Lão ô cũng có nghe nói...
Bỗng lại lắc đầu nói :
- Không, về việc lệnh tổ qui tiên, lão ô trước nay vẫn không muốn tin.
Cốc Mộng Viễn lại bất giác ngẩn người.
Tây Sơn Tiều Tẩu thấy vậy lại cười nói tiếp :
- Lão ô bởi thương cố hữu nên mới nói vậy, xin thiếu hiệp chớ trách.
Cốc Mộng Viễn vội nói :
- Lão nhân gia tình nghĩa sâu dày như vậy gia tổ dưới chốn suối vàng hẳn cũng hết sức cảm kích.
Tây Sơn Tiều Tẩu cười ha hả, ngước mắt nói :
- Hãy ngồi xuống đi.
Cốc Mộng Viễn vâng lời tạ tội rồi ngồi xuống, nhưng lại bị một câu hỏi của Tây Sơn Tiều Tẩu khiến chàng bắt buộc phải đứng lên trả lời.
- Võ công của thiếu hiệp phải chăng là do tiên tổ truyền thụ?
- Không, võ công của vãn bối không phải do tiên tổ truyền thụ.
- Ồ!
Tây Sơn Tiều Tẩu có vẻ không tin, bởi cương khí hộ thân khi nãy Cốc Mộng Viễn thi thố, ngoài Cốc Dương ra, khắp võ lâm ai có thể truyền dạy được?
Tây Sơn Tiều Tẩu lại hỏi :
- Vậy chứ tôn sư là ai?
Cốc Mộng Viễn thoáng do dự chưa đáp. Tây Sơn Tiều Tẩu thấy vậy, sợ chàng có điều bất tiện, bèn lại cười nói :
- Nếu thiếu hiệp có gì bất tiện thì thôi vậy.
Cốc Mộng Viễn lắc đầu cười :
- Không phải bất tiện đâu, mà chỉ sợ nói ra cũng bằng không thôi.
Tây Sơn Tiều Tẩu thắc mắc :
- Thiếu hiệp nói vậy là sao?
Cốc Mộng Viễn cười đáp :
- Gia sư chưa từng bao giờ lộ diện trên giang hồ, nên danh hiệu của gia sư e trong võ lâm cũng không ai biết, chẳng phải nói ra cũng như không ư?
- Ra vậy!
Tây Sơn Tiều Tẩu ngoảnh ra sau, ngoắc tay với thiếu nữ áo trắng gọi :
- Thanh Nhi!
Thiếu nữ áo trắng liền đứng dậy đi sang bàn hai người.
Tây Sơn Tiều Tẩu tươi cười giới thiệu :
- Đây là tôn nữ Sài Thanh Bình, Thanh Nhi, vị này là Cốc Mộng Viễn, hãy ra mắt Cốc đại ca đi nào.
Thiếu nữ áo trắng Sài Thanh Bình liền khom mình thi lễ nói :
- Xin chào Cốc đại ca.
Cốc Mộng Viễn lại ôm quyền đáp lễ :
- Xin chào Sài cô nương.
Tây Sơn Tiều Tẩu cười ha hả :
- Hai người hãy ngồi xuống đi, không nên khách sáo là hơn.
Hai người vâng lời ngồi xuống, Tây Sơn Tiều Tẩu quay lại nhìn Cốc Mộng Viễn hỏi :
- Cốc thiếu hiệp, phen này đến Nhạc Dương lâu phải chăng vì việc năm phái một giáo liên thủ đối phó Cung chủ Hàn Bích cung?
Cốc Mộng Viễn cười gượng :
- Vãn bối mới bước chân ra chốn giang hồ, chưa được tiếp xúc nhiều với các nhân vật võ lâm, việc này căn nguyên ra sao, vãn bối chưa biết mảy may, chỉ bởi vì một vị bằng hữu hẹn với vãn bối gặp nhau tại đây.
Tây Sơn Tiều Tẩu gật đầu cười :
- Cốc thiếu hiệp đã có mặt tại đây đúng lúc diễn ra một sự kiện hiếm có trong võ lâm, sao không nhân tiện đến xem náo nhiệt?
Cốc Mộng Viễn trầm ngâm :
- Tiền bối hẳn là đến đây vì việc này?
Lời chàng thốt ra chàng mới nhận thấy mình hỏi quá thừa thải. Tây Sơn Tiều Tẩu đã là tùng gia trưởng lão của phái Côn Luân, lẽ nào lại không phải đến đây vì việc ấy?
Nhưng Tây Sơn Tiều Tẩu lại lắc đầu nói :
- Bổn phái không hề thỉnh hái lão phu đến đây dự hội, mà là vị cô nương tinh nghịch này cứ nằng nặc đòi đến, nên lão phu đành phải chiều theo ý muốn ả ta.
Sài Thanh Bình nghe vậy liền phụng phịu nói :
- Gia gia lại nói dối nữa rồi. Đâu phải Thanh Nhi đòi đến đây, mà chính là gia gia đã bảo đến đây để thăm viếng mấy người bạn già kia mà.
Tây Sơn Tiều Tẩu cười nói :
- Thôi được, thôi được, chính gia gia đã tự muốn đến.
Sài Thanh Bình dẩu môi :
- Vốn thật sự như vậy mà.
Cốc Mộng Viễn thấy hai ông cháu này quả thú vị, không nén được xen lời :
- Vậy là tiền bối chuẩn bị tham dự thịnh hội Động Đình này ư?
Sài Thanh Bình trợn mắt dẩu môi cướp lời :
- Không tham dự thì đến đây làm gì? Ai như Cốc đại ca hẹn với bằng hữu gặp nhau tại Động Đình hồ vào thời điểm sôi nổi này?
Cốc Mộng Viễn chau mày thầm nhủ :
- Nàng ta nói gì lạ vậy? Chả lẽ hẹn gặp nhau trên Động Đình hồ cũng là sai trái hay sao?
Nhưng miệng lại nói :
- Chính vì vậy nên tại hạ cũng nhận thấy thật không đúng lúc.
Sài Thanh Bình cười khúc khích :
- Gì mà không đúng lúc? Thật ra Cốc đại ca cố ý viện ra lý do đó thôi.
Những lời thẳng thắn ấy mà lại thốt ra với một người gặp lần đầu thật khiến người biện bạch cũng không xong.
- Vị bằng hữu của vãn bối phái người báo tin, cũng nói rõ là sẽ gặp nhau trên Động Đình hồ vào đêm nay...
- Ồ...
Tây Sơn Tiều Tẩu bất giác chau mày.
Sài Thanh Bình tru tréo :
- Vị bằng hữu ấy của Cốc đại ca cũng thật khéo chọn ngày, chọn giờ và chọn địa điểm. Hứ! Sao lại không hẹn y cùng đến xem lôi đài trên nước Động Đình hồ?
Cốc Mộng Viễn lắc đầu :
- Đâu được, vị bằng hữu ấy không hề cho biết địa điểm gặp nhau, tại hạ đang rầu không biết cách nào mới gặp được trên tám trăm dặm hồ Động Đình này, vậy thì làm sao mà hẹn cùng tham dự thịnh hội được chứ?
Sài Thanh Bình lại dẩu môi :
- Đó là cuộc hẹn quái quỷ gì vậy?
Cốc Mộng Viễn lúc này chỉ còn biết cười gượng gạo, đưa mắt nhìn một thiếu niên áo vàng hết sức anh tuấn đang ngồi ở chiếc bàn cũng nằm bên cửa sổ ở đằng xa.
Chàng mấy lần định chủ động đi đến, nhưng lần nào cũng tự động từ bỏ ý định ấy.
Chàng cứ cảm thấy Tần tỷ tỷ có hành động như vậy ắt là có thâm ý, cho dù Tần tỷ tỷ hiện đang ngồi ở đó không xa, và cũng biết mình có mặt tại đây, vậy mà lại chớ hề dùng mắt ra hiệu, chẳng phải quả là trái với lẽ thường tình hay sao?
Hay là... Chàng chợt động tâm, quay sang Tây Sơn Tiều Tẩu khảng khái nói :
- Vãn bối quyết định đêm nay sẽ đi cùng với lão tiền bối đến xem náo nhiệt trước