"A, đại sư, trong phủ ta xảy ra chuyện lớn." Vừa nhớ ra chuyện khẩn cấp, Nhâm Vạn Ngân tạm thời trước hết vứt đi tư tình, nghiêm chỉnh, "Cách đây không lâu ta có một chuyến hàng, nhưng có người bị tiêu chảy không ngừng, triệu đình ra lệnh ta phải thu hồi toàn bộ số hàng. Thu hồi toàn bộ a! Đại sư, người có nghe ta nói không, ngươi có biết không như thế sẽ tổn thất rất nhiều bạc a. Danh dự chỉ là nhỏ, tổn thất tiền bạc mới là lớn."
"Phốc! Khụ khụ. . . . . ." Hiển nhiên không ngờ tới sẽ nghe giải thích như thế này, Ngộ Sắc đang nhàn nhã thưởng thức trà chợt sặc ra trận trận ho mãnh liệt. Hắn theo bản năng đã nắm tay Hình Hoan, ý bảo nàng giúp một tay giúp hắn lấy lại hơi thở.
Hình Hoan rất phối hợp đưa tay lên, khẽ vuốt qua lưng hắn, có chút bận tâm hắn có thế nào vì vậy mà sặc chết. Một đời mánh khoé bịp người của đại sư, tự dưng chết vì sặc một ly trà, thật sự có chút không nói được.
"Đại sư, ngươi làm sao vậy?"
"Không có gì. . . . . ." Chẳng qua là cảm thấy trời cũng giúp ta thôi. Hơi thở đần thuận lợi, Ngộ Sắc cũng không nóng lòng đẩy tay Hình Hoan, ngược lại cảm thấy rất thoải mái. Vậy mà, khi nhìn thấy Nhâm Vạn Ngân nhìn chằm chằm Hình Hoan, hắn lại đột nhiên cảm thấy nữ nhân sau lưng này rất chướng mắt.
Hắn nhún vai một cái, vươn người thoát khỏi đôi tay mềm mại của nàng, cau mày xoay người lại liếc nhìn nàng. Vừa vặn bắt được nàng xem hướng Nhâm Vạn Ngân khóe miệng cong lên, gật đầu cười yếu ớt.
Ánh mắt Ngộ Sắc dừng ở giữa hai người, đột nhiên phát hiện mình cư nhiên thành người ngoài cuộc, "Nhìn cái gì vậy, hắn có suất không?"
"Cái này. . . . . ." Nàng thật đúng là không có chú ý tới tướng mạo của Nhâm Vạn Ngân. Bị hỏi lên như vậy, Hình Hoan thoáng để ý quan sát lại, ngô. . . . . . Đàng hoàng nói, tướng mạo cũng bình thường mà thôi.
"Hoan Hoan muội muội, ngươi không phải là suốt đêm không có ngủ sao? Đi ngủ trước đi, bần tăng cùng thí chủ còn có chút chuyện cần." Nữ nhân chết tiệt! Hắn chỉ là thuận miệng hỏi, nàng rối rắm cái gì? Thì không thể tiếp tục nhắm mắt lại nói dối một chút lấy lòng hắn sao?
"Ta. . . . . ." Nàng là suốt đêm không ngủ, nhưng là thân là đồng mưu - phân chia đều sổ sách hợp tác, nàng có quyền biết nội dung nói chuyện của hắn và Nhâm Vạn Ngân đi, nghĩ lừa gạt nàng đi, sau đó nói chuyện riêng? Phi! Không dễ dàng như vậy.
"A! Sư thái tương lai suốt đêm không có ngủ sao? Người đâu, mau tới! Nhanh dẫn sư thái tương lai đi nghỉ ngơi." Cố tình nói lớn cho Nhâm Vạn Ngân nghe được, hắn cũng cực kỳ phối hợp Ngộ Sắc, vội vàng gọi người, dùng sắc bén ánh mắt đốc thúc bọn họ nhanh chóng đem sư thái tương lai mang đi.
Hắn nghĩ chứng minh mình là người đàn ông tốt , coi như hao tài, cũng không thể khiến người đẹp thiếu ngủ.
"Ai, ta ta. . . . . ." Nàng căn bản cũng không muốn ngủ a!
"Ngươi nói nhảm nữa, bần tăng cũng có thể đem ngươi trở về phòng sám hối.”
"Đúng rồi, sau khi ngủ dậy, giúp ta giặt áo cà sa."
"Tại sao muốn ta giặt. . . . . ." Nàng là tới phối hợp lừa gạt tài, chứ không phải là sai vặt .
"Dùng áo cà sa của ta rồi đem phá hư như vậy, không phải nên chịu trách nhiệm hay sao?”
"Ngươi có nói tha thứ cho ta mà."
Hả? Hắn nói qua sao? Hắn tốt bụng như vậy sao? Ngộ Sắc ngẫm nghĩ một hồi, coi như hắn có nói qua đi, hiện tại thay đổi chủ ý không được sao? Có thời gian hướng về phía người khác nhìn trộm, còn không bằng cho giặt áo cà sa của hắn. Nghĩ tới, hắn đánh lên khuôn mặt tươi cười, ở bên tai nàng nói nhỏ hỏi ngược lại, "Lời của ta ngươi cũng tin?"