Kể từ khi Triệu Vĩnh Yên ra lệnh nàng sám hối trong phòng, dần dần, thời gian trôi qua, hắn không hề xuất hiện, phảng phất quên đi sự tồn tại của nàng.
Thỉnh thoảng nghe các vị giang hồ bằng hữu bàn luận, nàng mới biết hắn bề bộn nhiều việc, mỗi ngày đều bị Mao Sơn chưởng môn quấn quit thảo luận về nguy cơ tài chính. Từ trước đến nay, ưu điểm lớn nhất của nàng là biết tàng hình, vào những lúc tướng công bận rộn, nàng có thể giống như không khí, bảo đảm không đi quấy rầy chọc hắn phiền lòng.
Cho nên, nàng cũng nghĩ chuyện hiện thời mình đang sám hối trong phòng cũng là chuyện tốt, như chăm sóc tướng công. Thẳng đến khi đêm khuya vắng lặng, Hình Hoan ngủ không được, mở cửa sổ nhìn lên bầu trời, muốn bắt chước Ngộ Sắc ban đêm ngồi xem thiên tượng để tìm xem nàng có nhân duyên tinh hay không.
Nhân duyên tinh thì chả thấy, có thấy thì thấy một cặp đôi dưới gốc cây lê nói chuyện yêu đương.
“Vĩnh Yên ca…”
“Hiểu Nhàn muội muội….”
Phi! Tướng công nhà nàng cùng nữ bộ khoái mặc y phục tình lữ, đang dần xuất hiện trong tầm mắt nàng, lời sắp há ra khỏi miệng thì đành phải ngậm lại, như thế có cảm giác như đang phá vỡ đôi uyên ương. Cứ như vậy, nửa đêm yên tĩnh, trước mặt Hình Hoan diễn ra một màn tình lữ, khiến cho dạ dày của nàng nhưng muốn xông ra, nôn khan lên tiếng khi nghe “Hiểu Nhàn muội muội.”
Hắn lộ ra giọng điệu nhẹ nhàng, ấm áp mà chưa hề đối với nàng, Hình Hoan không nhớ rõ mình dụi mắt bao nhiêu lần mới xác nhận mình không hề hoa mắt, vị nam tử đang nói chính là Triệu Vĩnh Yên. “Lại đến đây, muội muốn bắt người lên quan hay sao?” Hắn dừng cước bộ, khóe miệng chân mày đều đậm nét ý cười.
“Mới không phải, muội bộn bề nhiều đâu có rảnh rỗi suốt ngày chạy theo bồi đám vô công rồi nghề kia. Muội là tới riêng tìm huynh, mới nãy đi lang thang trong biệt viện gặp gã sai vặt, hắn nói huynh gần đây tương đối bận rộn ở Quần Anh lâu. Thực không hiểu nỗi huynh, làm gì mà phải tốn quá nhiều thời gian cho bọn họ.”
“Thuận tiện mà thôi.” Đối với vẻ oán trách của Hiểu Nhàn, hắn kiên nhẫn mười phần, nụ cười vẫn không đổi. “Tìm ta có việc gì không?”
“Chán, không có chuyện thì không thể gặp huynh à. Mới ăn khuya xong, sau đó đi ra ngoài tản bộ thôi.”
“Phải không? Muội tản bộ đúng thật là xa.” Từ nha môn đến biệt viện của hắn rồi lại đến Quần Anh lâu, tản bộ hơn phân nửa kinh thành.
“Muội là người tập võ, bình thường thôi.” Nàng cười gượng lấy tay nắm vào khuỷu tay của hắn, tìm một cái cớ nghe hợp tình hợp lý. “Đúng rồi Vĩnh Yên ca, hôm trước huynh đưa muội bộ kiếm pháp, muội luyện không tệ lắm có muốn muội biểu diễn cho huynh xem không?”
Vừa dứt lời, một cây thu ba lướt qua Vĩnh Yên, ngay cả múa đao chuẩn bị kiếm chuyện, nàng cũng có thể thiên kiều bá mị.
Bên kia, Vĩnh Yên ngưng chốc lát rồi mới trả lời “Không nên, ngươi vừa mới ăn xong thật không thích hợp để vận động mạnh.”
Chậc chậc, ngồi nghe một chút, cảm thấy lời này thật nhiều ân cần. Hình Hoan không thể kìm nén ghen tuông trong lòng mình, từ trước đến giờ chỉ có nàng săn sóc Triệu Vĩnh Yên. Nguyên tưởng rằng cách nói cá tính của hắn không thể thay đổi được, hiện tại nàng mới hiểu, hắn không phải không biết săn sóc nữ nhân, chính là khinh thường nàng mà thôi. “Cũng đúng, huynh nghĩ thật chu đáo. Vậy huynh có chiêu thức nào mới hay không có thể dạy ta?”
“Sở học cả đời, ta đều dạy cho muội.”
Hết cái đầu! Sở học từ lúc sanh ra có thể ngắn hơn một chút sao! Hình Hoan cảm thấy khóe mắt hiện tơ máu, nhưng không biết dùng lý do gì để quấy rầy, lỡ như hắn lạnh nhạt buông một câu. “Kẻ thừa thãi quản chuyện người khác làm gì?” Thế thì lúc đó nàng biết làm sao a.
“A! Không bằng huynh làm sao cho bọn thuật sĩ giang hồ kia truyền võ công cho muội, như thế muội sẽ không bắt bọn họ lên quan nữa. Nghe nói phái Thái Sơn có Thái sơn quyền rất lợi hại, còn có…”
“Hiểu Nhàn muội muội, trên giang hồ luôn có quy tắc, võ công tâm pháp chỉ truyền cho bổn phái, hay muội muốn tham gia môn phái đó.”
“Muội mới không cần, chỉ cần trở thành thiên hạ đệ nhất nữ bộ đầu, đến khi đó phía dưới rất nhiều thuộc hạ. Muội sẽ bắt bọn họ kêu họ phải dạy võ công cho muội một thời gian sau đó mới cho lên quan.”
“Ồ, muội thật là một người có chí hướng cao, rất đáng để ta thưởng thức, chứ không như nàng…” Nói một nửa, Vĩnh Yên đột nhiên ngừng lại, ánh mắt yên lặng rơi xuống gian phòng cách đây không xa. Bên trong, có một nữ nhân không hề có chí lớn, chỉ thích yên tĩnh, không hề có tư tưởng tiến thủ chỉ biết xem tướng công là trời, mọi sự đều lệ thuộc vào hắn, mọi thứ đều cố theo như hắn muốn. Mặc dù vậy, nhưng hắn vẫn không hề muốn nhắc về nàng trước mặt người khác.