Dựa theo tài liệu thu thập về Nhâm gia, dọc theo đường đi Ngộ Sắc dùng biện pháp duy nhất: Lời ít ý nhiều làm phương thức chỉ giáo nàng. “Có lầm hay không, hắn keo kiệt như vậy làm sao có thể lừa gạt a.” Hình Hoan không cần nhiệm vụ mang tính khiêu chiến này để tận hưởng cảm giác thành công, nàng chỉ để ý kết quả cuối cùng.
“Ta không tin hắn là kẻ dụ mãi không được. Quyết định! Dùng mỹ nhân kế, ngươi làm, ta ở phía sau tiếp ứng.” Ánh mắt hắn kiên định, chí khí bừng bừng nói.
“Nói đùa! Ta đã thành thân, là người đã có phu quân” Nàng còn đang trinh liệt giải thích từng từ, bỗng nhiên bị một chậu nước lạnh giội thẳng mặt, khiến Hình Hoan im lặng.
Bốn phía, nhất tề im lặng, mấy nha hoàn nho nhỏ ngây ngốc đứng chết trân tại chỗ, Nhâm Vạn Ngân đang dẫn đường phía trước dừng cước bộ tò mò nhìn lại, ngay cả bọn hạ nhân cũng nhìn về phía nàng.
Những ánh mắt đồng loạt quét qua nhìn Hình Hoan, nàng run rẩy ngây người, nước không ngừng theo lọn tóc rơi xuống, chỗ ngồi bên chân nàng đã sớm ướt đẫm. Một hồi lâu, Hình Hoan ngẩng đầu lên, hắt xì vang dội, mọi người mới tỉnh lại. “Đại sư, ngài … đây là sao ….” Nhâm Vạn Ngân kinh ngạc nhìn bằng chứng phạm tội vẫn còn nằm trong tay Ngộ Sắc. Rõ ràng là một chậu đồng, nhưng nghĩ mãi không ra về hành động của Ngộ Sắc đối với vị hôn thê tiền nhiệm, chỉ có thể chờ đợi câu trả lời từ phía đại sư.
“Nga, khiến cho thí chủ chê cười. Đây chỉ là một tập tục nhỏ của quê hương ta trước kia. Hắt nước là biểu trưng cho sự tôn kính, quý mến. Ta tôn kính nàng nên không nhịn được dội nước nàng. Cảm phiền thí chủ có thể cho nàng mượn một bộ xiêm y chứ? Đừng để nàng cảm lạnh.”
“Được, được, được.” Nhâm Vạn Ngân dùng sức gật đầu, tỏ vẻ thông hiểu, còn suy nghĩ một hồi xem có muốn bị dội một chậu nước vô người hay không. Cũng may, hắn còn nhớ rõ việc cấp bách trước tiên là kiếm một bộ y phục cho Hình Hoan mặc để không bị cảm lạnh, vội vàng hướng phía mấy nha hoàn đang đứng thất thần phân phó “Còn đứng chết trân đó làm gì, mau mau kiếm một y phục cho sư thái tương lai rồi đưa đến sư thái một gian phòng. À, không cần phải quá tốt, vị sư thái tương lai này là người giản dị.”
“Đa tạ thí chủ, thí chủ vui lòng chờ đợi một chút đợi nàng thay xiêm y xong rồi chúng ta cùng nói chuyện.” Hắn chắp tay trước ngực, lễ phép chu đáo đưa Nhâm Vạn Ngân rời khỏi, liếc mắt thấy Hình Hoan vẫn đứng tại chỗ bất động, hai gò má nóng đến đỏ bừng. Nàng nhìn hắn một cách tàn bạo, lửa giận như bất cứ lúc nào cũng có thể tuôn trào. Hắn mang vẻ mặt bất hảo tươi cười trách móc “Hắt nước thật sự là biểu tượng cho sự tôn kính, người xuất gia không biết nói dối đâu.”
“Ta biết.” Nàng kiềm chế cảm xúc, trong thanh âm lộ ra sự nhẫn nhịn.
“Vậy thì tốt, ngươi như vậy thật có văn hóa, nói vậy ngươi nhất định hiểu.” “Hừ, chẳng phải tôn kính cũng không cần dội nước sôi sao!”
Nước sôi từ trên đầu dội xuống, tại sao cái đầu ngươi kia không sưng thành đầu heo?
Sự hoài nghi trong lòng không có thể nói ra miệng, cửa phòng “Cạch” một tiếng bị mở ra, Hình Hoan sau khi thay xiêm y đi ra, Ngộ Sắc cảm thấy chậu nước kia tạt quả thật đúng. Đúng như hắn dự đoán, nàng sau khi cởi bỏ chiếc áo bông nồng đầm hương vị quê mùa kia, nữ nhân này mặc dù không mĩ lệ đến mức khuynh thành khuynh quốc nhưng vẫn có thể làm xao động trái tim người ta trong chốc lát. Mỹ nhân kế, dĩ nhiên phải có mỹ nhân phối hợp mới thành. “Hảo, đi thôi, tốc chiến tốc thắng.” Thành thực mà nói, Hình Hoan không hề để ý hình dáng của nàng, nàng chỉ muốn nhanh một chút hoàn thành chánh sự.
Nhưng hết lần này tới lần khác cái tên giả hòa thượng này so với mục tiêu của bọn họ càng khó hầu hạ hơn. Không những không thể cho nàng đi thực chiến như ý nguyện, còn cứng rắn đem nàng trở lại. Mũi chân vừa nhấc, liền đá văng cửa phòng, không nói tiếng nào mà đem nàng đưa đến trước đài trang (bàn trang điểm của nữ nhân thời xưa).
Hình Hoan còn ngây ngô chưa kịp hiểu hắn định làm gì, đã cảm thấy da đầu truyền đến một trận đau nhói, ngước lên nhìn thấy mình trong gương tóc tai tháo ra. Cái tên hòa thương nên thủ thanh quy không gần nữ sắc kia đứng bên, nàng cau mày khó chịu : “Ngươi muốn làm gì, sẽ không phải bắt ta quy y thật chứ? Ta không cần!”
“Ai, kiểu tóc của ngươi thật quá xấu đi nha. Mau đưa lược đây.” Hắn trừng mắt lên, lười quan tâm nàng đang hồ ngôn loạn ngữ. Ầm thầm nghiêng đầu nhìn về phía gương đồng, nghĩ ngợi xem mặt của nàng nên tạo kiểu gì là phù hợp.
Lời nói của hắn làm cho nàng cảm thấy buồn bực, nhìu chặt chân mày. Thanh âm của hắn có mấy phần tương tự như Vĩnh Yên, chỉ có điều không đả thương người như Vĩnh Yên. Triệu Vĩnh Yên cũng thường nói tóc nàng rất rất xấu, mặt cũng xấu, đi ra ngoài sẽ làm mất mặt hắn.
Trên thực tế, ngoại trừ mẫu thân, không có một ai khen nàng đẹp. Nàng cũng chưa bao giờ cảm thấy đẹp xấu có gì quan trọng. Trước khi xuất giá, mẫu thân có dạy làm thê tử chính là đem tướng công mình hầu hạ cho tốt, không nói huyên thuyên, không ghen tuông vô cớ,… Ân cần dạy bảo hết mực, nàng nhớ rất rõ, từng câu từng chữ mà mẫu thân nói. Cho là chỉ cần tất cả đều làm được tướng công sẽ đối với nàng tốt hơn một chút.
Song, chỉ một câu nói “Chỉ là kẻ râu ria, không cần thiết nhắc tới.” làm cho nàng hiểu ra rằng phải chăng mình đã đi nhầm hướng. Hai năm, nàng đối với hắn chẳng qua là kẻ dư thừa. “Ta thật xấu lắm sao?” Nàng yếu ớt mở miệng, không quan tâm người bên cạnh là địch hay bạn, cũng quên lãng sự đụng chạm, chỉ lo thỉnh giáo hắn.
Trong giọng nói ẩn chứa điều gì đó khác so với giọng nói trước kia đã để lại ấn tượng trong hắn một trời một vực, Ngộ Sắc ngẩn người, thuần thục tạo dáng trên mái tóc đen để không rối loạn. Hắn cười cười, nhìn nàng trong gương đồng, “Rất đẹp, không xấu… ta đã thấy có nhiều người so với ngươi còn xấu xí hơn.” . “Lời ngươi nói thật khó làm cho người khác tin tưởng” Nàng nhăn mặt, thật sư rất khó tin tưởng lời hắn.